Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 6: Thanh xà và Hồng ngưu




Im lặng suy nghĩ, Tần Thiên làm ra vẻ hết nhìn đông quay sang nhìn tây, nhưng trong lòng có chút khẩn trương, cước bộ chậm chạp đi tới, càng lúc càng tới gần trạm kiểm soát.
Tần Thiên có thể cảm nhận được không ít ánh mắt quẳng ném lên người mình, lúc này nếu xoay người bỏ chạy, đó là không đánh mà khai.
Chỉ có kiên trì đến cùng, đánh cược với vận khí một keo.
Khi Tần Thiên xuyên qua kết giới chân khí kia, thân thể xuất hiện chấn động nho nhỏ, nhịp đập trái tim rõ ràng có biến hóa, điều này làm cho Tần Thiên cực kỳ khẩn trương.
Mấy gã thanh niên ở trạm kiểm soát nhìn nhìn Tần Thiên một hồi, một người trong số đó nói: “Nhìn bộ dáng khẩn trương kia, tim đập cũng nhanh hơn không ít a”
Tần Thiên nghe âm thanh đó liền thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi.
Khi chuyển qua một cua khúc ngoặt, Tần Thiên bắt đầu gia tăng tốc độ, từ đi bộ biến thành chạy thục mạng, hắn có một loại cảm giác không tốt báo trước.
Bởi vì thể lực dư thừa, Tần Thiên tốc độ chạy trốn tương đối khá, nhanh như chớp chạy được hơn năm dặm đường.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng huýt sáo, tựa như sấm sét vậy, chấn cho tâm thần Tần Thiên nhộn nhạo không thôi.

“Không tốt, bọn họ đuổi tới nơi rồi”
Trên đường chạy trốn, Tần Thiên quan sát xung quanh, bản thân đang ở vùng hoang vu, muốn ẩn thân cũng không khó, phải là cao thủ bậc nhất, lấy đại pháp thần niệm thấu không quét vào trong này, hắn căn bản vô pháp ẩn núp.
“Không có biện pháp, chỉ có thể đánh cuộc một keo thôi”
Tần Thiên đột nhiên chuyển hướng, hướng rừng sâu chạy đi, chuyên tìm bụi rậm làm nơi ẩn núp.
Rất nhanh, trên không trung xuất hiện chín đạo thân ảnh, giữa bọn họ điều giữ một khoảng cách nhất định, mỗi một đạo thân ảnh đều tản mát ra thanh quang nhàn nhạt, cẩn thận lưu ý tình huống bên dưới mặt đất.
Tần Thiên ẩn núp trong một bụi cỏ dại, ngừng thở không nhúc nhích, ánh mắt khẩn trương nhìn chín đạo thân ảnh bay trên bầu trời.
Rất nhanh, chín đạo thân ảnh này đi xa, nhưng Tần Thiên vẫn như cũ không chút động đậy.
Chốc lát, chín đạo thân ảnh kia đột ngột quay trở lại, từ giữa không trung triển khai lục soát tỉ mĩ ở vùng phụ cận.
Lần lục soát này kéo dài tương đối lâu, chín đạo thân ảnh xoay xoay được vài vòng trên bầu trời, cũng không có phát hiện ra hành tung của Tần Thiên.
“Kỳ quái a, tên tiểu tử này chẳng lẽ chui xuống đất, thoáng cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả”
“Không nhất thiết trốn dưới đất, nhưng tên tiểu tử kia nhất định đang ẩn núp. Đáng tiếc tu vi của ta và ngươi quá thấp, không cách nào thi triển đại pháp thần niệm thấu không, nếu không cho dù tên tiểu tử này có chắp cánh cũng trốn không thoát”
“Trên người tên tiểu tử kia có hơi thở của tiên tuyền thạch nhũ, quyết không thể cho hắn chạy thoát, chúng ta tiếp tục tìm kiếm”
Nhìn chín đạo thân ảnh dần đi xa, Tần Thiên thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, trên người mình sao lại có hơi thở tiên tuyền thạch nhũ nhỉ, chẳng lẽ là lúc Y Thiên Tuyết tiến hành phẫu thuật đã đem tiên tuyền thạch nhũ cho mình?
Tần Thiên cũng không rõ ràng lắm cái gọi là tiên tuyền thạch nhũ là thứ gì, nhưng lấy cái tên mà nói, đoán chừng là đồ vật trân quý a.
Quan sát tình huống bốn phía một lát, Tần Thiên cẩn thận thoát ra từ bụi cỏ dại, tiếp tục hướng rừng rậm chạy đi.
Giờ phút này, Tần Thiên đã không dám đi đường lớn nửa rồi, hắn phải nghĩ cách đem chính mình ẩn giấu cho tốt, đợi phong ba qua đi, từ từ suy nghĩ biện pháp.
Tần Thiên lưu lạc nhiều năm, hiểu được sinh tồn trong nghịch cảnh, sau khi thân thể phục hồi tráng kiện, hắn phải sống trong hoang dã thêm mấy ngày, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Song, luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tần Thiên mặc dù tạm thời bỏ rơi đám truy binh, nhưng tại trong rừng rậm này vẫn không phải là chỗ an toàn.

“Sàn sạt”
Thanh âm từ xa xa đưa tới, làm Tần Thiên chú ý.
Mặt đất dưới chân rõ ràng xuất hiện chấn động, điều này làm Tần Thiên vô cùng khiếp sợ.
Rốt cục đây là chuyện quái gì chứ, tại sao âm thanh nghe kinh khủng như thế, chấn động bên dưới chân làm cho tâm thần người ta không yên a?
Rất nhanh, thanh âm càng lúc càng vang, chấn động càng ngày càng lớn.
Tần Thiên theo bản năng hướng phía sau chạy, không chút quay đầu lại, rất nhanh thấy được một con quái vật to lớn!
Kinh hô một tiếng, Tần Thiên sợ đến hồn phi phách tán, nhưng lập tức nhìn thấy một đầu Thanh xà khổng lồ gào thét lao tới, làm cho đất đá bay tung tóe, cây cối đỗ ngã, lưu lại trên mặt đất một vết sâu dài loằng ngoằn.
Con Thanh xà này dài ít nhất trăm trượng, chỉ cái đầu của nó đã vài chục trượng rồi, đôi mắt màu đỏ sậm, so với cái đầu Tần Thiên còn lớn hơn, đây quả thực là yêu quái mà.
Thanh xà khóa Tần Thiên, đang gia tốc chạy tới.
Song, mắt thấy sẽ đuổi kịp Tần Thiên, Thanh xà đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, thân thể đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại.
Tần Thiên có chút kinh ngạc, không hiểu nổi, tại sao con Thanh xà phải dừng lại.
Nhưng, khi Tần Thiên quay đầu lại, chuẩn bị gia tốc chạy trốn, trước mặt một màn xảy ra làm cho hắn sợ ngây người.
Giờ phút này, Tần Thiên đang ở chỗ cửa ra vào của một sơn cốc, bên trong sơn cốc một con Hồng ngưu (chắc là bò tót-DG) khổng lồ thù lù đứng đó, quanh thân nó tản mát ra quang mang hỏa diễm.
Vóc dáng của con Hồng ngưu này ngoại trừ thân phát sáng ra, để cho Tần Thiên kinh hãi chính là trên hai sừng của nó, thế nhưng mọc thêm hai cái đầu.
Cái đầu bên trái là thuộc nhân loại, mặt mày hồng hào, ngay cả tóc cũng màu đỏ như máu, ngũ quan cực kỳ uy vũ.
Còn cái đầu bên phải là đầu của lão hổ, râu hổ, tất cả đều một màu đỏ thẩm, đang hướng con Thanh xà há mồm hống lên, tiếng hổ gầm chói tai kinh hồn, mang theo khí lưu kinh khủng, tạo thành một đạo cột sáng xanh, hướng đỉnh đầu Thanh xà bắn tới.
Thanh xà nổi giận gầm lên một tiếng, há mồm phun ra một đạo cột sáng lục sắc, đón nhận cột sáng xanh đó, song phương gặp nhau giữa không trung, mãnh liệt va chạm nhau khiến cột sáng bể tan tành, tia lửa bắn ra bốn phía.
Tần Thiên ngơ ngác nhìn một màn này, hoàn toàn sợ ngây người.

Vô luận, vóc dáng cả con Hồng ngư hay Thanh xà khổng lồ, đều giống như ngọn núi lớn, mà Tần Thiên đứng ở trước mặt bọn họ thì giống như con kiến hôi, nhỏ đến thương cảm.
“Đây là con mồi cả ta, ngươi tốt nhất cút xa xa một chút, nếu không ta đem ngươi ăn sạch sẽ”
Thanh âm là từ cái miệng của đầu trên sừng bên trái Hồng ngưu truyền ra, bá đạo mà nghiêm túc, thái độ không thể tha.
Thanh xà không chút động đậy, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, rất nhanh một đầu rắn khổng lộ khác xuất hiện trong sơn cốc.
Tần Thiên ngơ ngác nhìn một màn này, không nghĩ tới Thanh xà thế nhưng không chỉ một con, xem ra con Hồng ngưu này muốn trục xuất Thanh xà đi khỏi, chuyện này không thể đơn giản.
“Đây là con mồi ta phát hiện trước, ngươi đừng có nói nhảm”
Hai đầu rắn khổng lồ chậm rãi đứng lên, sau khi đạt tới độ cao nhất định, là có thể nhìn thấy được, con rắn này dĩ nhiên có tận hai cái đầu.
Hồng ngưu gầm thét lên một tiếng, thân thể khổng lồ từ trên mặt đất nhảy lên, bay lên trời.
Kể từ đó, Tần Thiên rốt cục cũng thấy được toàn bộ con Hồng ngưu này, giống như một tòa núi lớn, cả người tản mát ra quang mang hỏa diễm hừng hực.
Trên cái đuôi của Hồng ngưu lóe lên một đạo quang hoa ánh bạc, tựa như một thanh thần kiếm, vung vẫn không ngừng, quang hoa màu bạc chỉ trong nháy mắt liền tăng vọt đến mức khai phá núi đồi, vô kiên bất tồi.
“Muốn tranh đoạt cùng ta, ngươi kém quá xa”
Hồng ngưu thanh âm tức giận vang tận trời xanh, thân thể khổng lồ ở trên không trung hết sức linh hoạt, cái đuôi vung lên, kiếm phá tận trời, hướng con Thanh xà hai đầu to lớn triển khai công kích.
“Ai mạnh ai yếu, lúc so qua mới biết được!”
Thanh xà cũng không yếu thế, thân thể khổng lồ bay lên trời, tựa như một con cự long hai đầu, trong miệng quang hoa phun ra nuốt vào, hướng liệt hỏa Hồng ngưu triển khai chém giết kịch liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.