Kinh thành tuy không lớn, nhưng là chốn đô thành phồn hoa náo nhiệt, ẩn giấu bên trong có những sở viện rất nhiều người chưa biết.
Ngoại thành có một biệt quán mô phỏng theo kết cấu của vùng sông nước Giang Nam, có giả sơn lưu thủy, có chiếc cầu đá nhỏ bắc qua con đầm. Từ cửa chính đivào, qua chín khúc quanh, mười tám chỗ ngoặt mới tới được chủ ốc.
Ngày hôm đó, Tam Vương mang theo thủ hạ tâm phúc của mình đi qua chín khúc quanh, mười tám chỗ ngoặt, nhưng không đến chủ ốc, mà tới sài phòng (phòng chứa củi).Không biết là nhân tài nào xây nên biệt quán đặc biệt, ngay cả sài phòng cũng đặt cơ quan tầng tầng lớp lớp.
Một thuộc hạ gõ gõ lên tay cửa, góc nền nhà trong phòng liền dịch chuyển. Có người đi trước dẫn đường, Tam Vương gia theo đó tiến vào.
Dưới nền nhà không đặt nhiều cạm bẫy phức tạp như trên mặt đất, đi qua hành lang sẽ thấy một gian thạch thất (phòng đá) kín mít, đuốc lửa thắp xung quanh tăng thêm vẻ ngột ngạt. Trong thạch thất có rất nhiều dụng cụ, ở giữa là một nam tử trần trụi nửa thân trên, hai tay hai chân bị xiềng xích.
Nam tử tóc rối bù, trên mặt đầy vết máu khô, che đi hơn nửa tướng mạo, nhưng chẳng che không nổi ánh mắt dẫn ra ý cười chế giễu và chống đối. Thân thể tinh tráng rất nhiều vết roi, có chỗ sâu đến khắc cốt.
“Bái kiến Vương gia!” Lính gác ở trong hình phòng trông thấy người vừa đến, lập tức cung kính hành lễ.
“Chậc chậc, tiểu Cửu, ngươi hà tất phải như vậy?” Tam Vương gia đi thẳng về phía nam tử, được năm bước liền đứng lại, lắc đầu thở dài nói:”Bản vương chỉ muốn hỏi ngươi một câu mà thôi, ngươi xem lại mình đi, đã biến thành cái giẻ rách.”
Nam tử cười nhạt:”Đa tạ Tam hoàng huynh quan tâm.”
“Tiểu Cửu.” Tam vương gia lắc đầu ” Ngươi từ trước đến giờ luôn là kẻ thông minh nhất trong mấy người huynh đệ chúng ta, ngươi biết ngươi đã mất tích hơn hai ngày, quân của ngươi nhất định đang đi tìm.”
“Thế nhưng ta đoán không ra, Tam Hoàng huynh vì sao lần này trực tiếp ra tay?” Nam tử lộ vẻ khó hiểu.
“Không phải vừa nói rồi sao, cũng chỉ muốn hỏi ngươi một câu mà thôi.”
“Tiểu Cửu cũng đã nói, tiểu Cửu cái gì cũng không biết, đặc biệt là chuyện Tam hoàng huynh muốn biết, tiểu Cửu càng không biết.” Nam tử rất thành thật đáp.
Nhưng vừa dứt lời liền bị một cái tát lệch mặt.
“Dám dùng ngữ khí ấy nói chuyện với Vương gia.”
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm người vừa đánh hắn:”Vị huynh đệ này, ta cũng là một Vương gia, ngươi dám bắt chuyện với ta?”
“Đúng, ngươi cũng là một Vương gia, nhưng là Vưong gia bị giam trong ngục tù chúng ta.” Người nọ ngẩng cao đầu, ngữ khí xem thường.
“Tần Sở, không được vô lễ.” Tam Vương gia mở miệng.
“Vâng, Vương gia.” Người bị gọi là Tần Sở lui về phía sau.
“Tiểu Cửu.” Tam vương gia chậm rãi mở miệng:”Chúng ta là huynh đệ, ta cũng nói thật với ngươi, là có rất nhiều người đang đi tìm ngươi.”
“A”
“Thế nhưng tìm được hay không là một vấn đề.” Tam vương gia nói tiếp “Gần đây mật thám Đột Quyết đột nhập vào kinh, mọi người sẽ chỉ suy đoán theo hướng đó.”
(Đột Quyết là một dân tộc thiểu số của TQ, sau bị nhà Đường tiêu diệt.)
“Vậy ra Tam hoàng huynh khẳng định đã tính toán chu toàn cả rồi.” Tiểu Cửu gật đầu.
“Nên mới nói, nếu người thà chết không theo, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi.” Tam vương gia ý nặng tình sâu nói:”Ngươi nói cho ta biết hay ngươi không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, dù chọn cái nào đối với ta mà nói đều có lợi.”
“Ngươi ngẫm nghĩ cho kỹ đi.” Tam vương gia gật đầu, “Đúng rồi, nhân tiện nhắc ngươi, nơi này là biệt quán của Vương gia ta, không có nhiều kẻ có bản lĩnh dám xông vào đây làm loạn. Chúng có là tử sĩ cũng không hề gì, nhưng rắn mất đầu, chỉ sợ bọn chúng cũng không dám tùy tiện làm ẩu.”
Tiểu Cửu càng nhăn mày, thậm chí không thèm để ý tới huynh trưởng.
Thế nên Tam vương gia vẫy vẫy tay, xoay ngươi muốn rời đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nói với lính canh hai bên:”Chớ đánh Cửu vương gia nữa, bất kể thế nào hắn vẫn là một Vương gia, tình hình này hắn cũng không có khả năng phản kháng.”
“Rõ.” Lính gác đồng thanh trả lời.
Bất quá đợi Tam vương gia đi rồi, những kẻ còn lại liền cười nhạo người đương chìm trong suy tư kia:”Đúng vậy, dẫu sao cũng là một Vương gia. Hiếm khi hắn gặp nạn, thường ngày chúng tiểu nhân đều bị ngài khi dễ, hôm nay cũng phải để tiểu nhân nếm thử mùi vị khi dễ Vương gia chứ.”
Binh sĩ này di chuyển ra phía sau Cửu vương gia, cầm roi có bôi nước muối ra sức quất mạnh. Tuy nhiên không hề nghe thấy nam tử trời sinh ngạo khí kêu một tiếng đau đớn.
——————
“Ai?!” Người đứng canh bên ngoài chỉ có thể hô một tiếng, liền bị một cánh tay từ phía sau vươn ra vặn cổ.
Hắc y nam tử buông tên đã bất động quay đơ, gật đầu với những người đang phủ phục trên đất hoặc ẩn mình sau giả sơn. Đợi họ theo phía sau, y liền tự mình dẫn đầu nhóm đột nhập vào sài phòng. Người bên ngoài vẫn chưa phát hiện ra, nam tử lục soát một vòng, nhãn thần dẫn theo ý hỏi hướng về phía đám người theo vào phía sau.
Lập tức có hai người đi tới, kiểm tra khắp phòng.
Bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh. Nam tử liền bước nhanh tới bên cửa, thấy cách đó không xa có ánh lửa tới gần, không khỏi ngẩng đầu nhìn hai người đang mò tìm cơ quan mật.
Thời gian cấp bách, cơ quan mật còn chưa tìm ra, kẻ địch đã đến rồi.
“Kẻ nào dám to gan lớn mật xông vào biệt quán của Tam vương gia?!”
Tần Sở hét lớn một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn ba mươi kẻ lạ mặt đang đứng đối diện.
Hắc y nhân dẫn đầu nhóm ra hiệu bằng ánh mắt với người bên cạnh, dùng thế tiến công nhanh như chớp, bất ngờ rút kiếm xông lên.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, hai đội quân nhanh chóng bao vây họ, chỉ chờ sơ hở đối phương lộ ra trong nháy mắt.
Hiển nhiên thân thủ của hắc y nhân cao hơn Tần Sở một chút, phút chốc đã chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên phía sau Tần Sở là cao thủ ám khí, vài chiếc phi đao sáng lóe xé gió bay tới, hắc y nhân đang xông lên liền thối lui về sau tránh nhưng vẫn ăn phải một đao ở đầu bả vai. Tần Sở nhân cơ hội đó muốn dùng một đao tiễn mạng của y, nhưng vì quá mừng rỡ mà lộ sơ hở, bị y phản chiêu, một kiếm xuyên ngực.
“Tần đại nhân!” Đội người bên kia thấy thủ lĩnh thụ thương, gầm lên giận dữ, tức khắc lao ra.
Hắc y nhân nghênh tiếp. Hai ngươi nọ cuối cùng đã tìm được cơ quan mật trên chỗ nắm cửa, gạt ra, sàn nhà liền chuyển dời.
Hai người hắc y nhân khác tiến đến, đỡ đồng bạn bị thụ thương vai trái, vội vã lùi vào mật thất bên trong sài phòng.
Cửu vương gia đang cúi đầu, máu từ trên trán chảy xuống khiến mắt nhìn không rõ phía trước, nhưng có thể dựa vào tiếng động mà phán đoán, tiếng chân chạy tới ngày một gần. Khóe miệng nhếch lên, hắn ngẩng đầu. Chỉ chốc lát sau, quả nhiên qua sắc đỏ mờ mờ của máu nhìn thấy một thân ảnh hắc y nhân.
“Vương gia.” Người dẫn đầu kêu một tiếng, vốn là thanh âm nghiêm túc nhưng có pha chút cười châm chọc.
Cửu vương gia hơi nghi hoặc, lắc lắc đầu, nhưng vẫn chỉ thấy lờ mờ như cũ.
Mấy người khác đi tới chặt đứt xích ở tay chân hắn, phủ lên người hắn một chiếc áo khoác. Cửu vương gia xoa xoa cổ tay, bước đến nắm lấy cổ tay hắc y nhân dẫn đầu nhóm:”Đa tạ nương tử cứu ta.”
….. Hiện trường nhất thời im phăng phắc, âm thanh đánh nhau ngay bên ngoài càng thêm rõ ràng.
“Khụ” Có người mở miệng:”Hiện tại tính sao?”
“Đánh bất tỉnh hắn kéo đi.” Người dẫn đầu ra lệnh một tiếng, vỗ vai người vừa nói rồi xoay người bỏ đi.
“Nương tử, khoan, nương tử đừng….”
Sau gáy chợt nhói lên, trước khi rơi vào bóng tối hôn mê hắn còn miễn cưỡng hừ lạnh một câu:”Triệu Tiểu Cường, ngươi dám….”
“Vương gia thể lực tiêu hao rất nhiều, các ngươi phải bảo vệ hắn cho tốt.” Người dẫn đầu thản nhiên nói.
“Rõ..” Người phía sau đáp, nửa câu cuối, hai từ “nương nương” nuốt vào bụng không dám nói ra.
Cửu Vương phi dẫn ba mươi tử sĩ, đối mặt với vòng vây trùng trùng điệp điệp, cuối cùng đã mở được đường máu, mang Cửu Vương gia hôn mê bất tỉnh cứu ra khỏi biệt quán của Tam vương gia.
Ba mươi tử sĩ trọng thương ba người, bị thương nhẹ năm người. Cửu Vương phi vai trái bị phi đao có độc đả thương, sau khi đột phá vòng vây và hợp quân với viện binh, khó cầm cự thêm, ngã xuống hôn mê.