Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán

Chương 6



Bãi triều một cái, Trang Cửu tay xách thực hạp, chạy như bay về Vương phủ. Tiền Vinh vừa xong buổi luyện sớm, đang ở trong sân vò khăn lau mặt.

Trang Cửu khóe miệng nhếch lên, bất ngờ tấn công một chiêu về phía người chưa kịp phòng bị.

Tiền Vinh sớm cảm giác có khí tức của người nào đó ở phía sau, nhanh nhẹn xoay người phòng ngự, năm ngón tay dừng trước mặt người nọ đúng một thước.

“Chào buổi sáng, Tiểu Tiền” Trang Cửu cười hì hì.

“Chào buổi sáng, Vương gia.” Tiền Vinh thu tay lại, xoay người tiếp tục lau mặt lau cổ.

“Hoàng thượng lại ban điểm tâm cho ta, đây là phần mang về dành riêng cho ngươi —” Trang Cửu giơ cao thực hạp. “Là điểm tâm ngoại tộc phía bắc tiến công nhé.”

Tiền Vinh khẽ cười nói:”Cảm tạ Vương gia.”

“Đừng khách sáo, là chuyện ta muốn làm thôi.” Trang Cửu biểu tình giống đang hiến dâng vật quý.

Tiền Vinh lau người xong, để thị nữ thu dọn bồn nước và khăn mặt, xoay người tiếp nhận thực hạp:”Bảo chủ và chủ tử trưa hôm nay sẽ tới.”

“Ta biết, ngươi yên tâm.” Trang Cửu khẽ cười nói.

“Nhà mẹ đẻ” của Tiểu Tiền tới, chậc, dĩ nhiên phải tiếp đãi hảo hảo.

Tiền Vinh nhìn vẻ mặt của hắn liền đoán ngay được hắn đang suy nghĩ cái khỉ gì, khóe miệng hơi giật giật, xoay người quay về phòng. Trang Cửu thấy y bỏ đi, cũng tò tò theo sau.

Buổi trưa, một chiếc xe ngựa sang trọng, to lớn dừng ở trước cửa Cửu vương phủ. Mành xốc lên, một nam tử cao lớn toàn thân vận hắc bào xuống xe đầu tiên, sau đó hắn xoay người lại, vươn hai cánh tay ôm lấy thiếu niên bạch y ngồi cuối xe bước xuống.

Tổng quản đã sớm nhận lệnh ở cửa chờ, lập tức tiến đến:”Xin hỏi các vị có phải là Ngân Tùng bảo chủ và Tô công tử?”

Thương Mặc gật đầu:”Đúng vậy.”

“Hân hạnh đón tiếp, mời đi theo ta.” Tổng quản mỉm cười nói.

Thương Mặc cũng cười cười, theo sau tổng quản.

Thiếu niên ở trong lòng hắn ho nhẹ một tiếng “Bỏ ta xuống trước đã.”

Thương Mặc lúc này mới nhớ ra, cười cười, thả thiếu niên xuống.

Lần này đi theo họ đến đây chỉ có Mộc Tu, hắn nhìn cảnh trước mắt, thầm than. Hai vị chủ tử, thật đúng là đi tới đâu cũng chẳng để ý tới ánh nhìn xung quanh….

Tiền Vinh và Trang Cửu nghe hạ nhân thông báo, đến bên ngoài phòng khách. Thấy khách tới, Trang Cửu lập tức cười đón, mở đầu trước:” Thương huynh, Tô công tử.”

“Cửu vương gia, huynh không có bạc đãi Tiểu Tiền nhà chúng tôi chứ?” Thương Mặc cười ẩn ý hỏi.

Tiền Vinh khẽ nhăn, “Bảo chủ, chủ tử. Hai ngươi đi đường chắc đã mệt rồi, mời vào trong hãy nói.”

Thương Mặc cười hả hả, cùngTô Tư Ninh theo họ vào khách phòng.

———-

Mấy ngày tiếp theo, vì Trang Cửu có chính sự quan trọng, đại đa số thời gian là Tiền Vinh đi cùng bọn Thương Mặc. Trên đường du ngoạn ở kinh thành, cho dù rất nhiều người không nhận ra Thương Mặc, nhưng do thái độ tôn kính của Tiền Vinh mà mọi người đối với họ rất cung kính. Trái lại, thấy Tiền Vinh được đối đãi như “Vương phi” chân chính, Mộc Tu cười đau cả bụng, Thương Mặc và Tô Tư Ninh mặc dù mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe miệng khó che giấu nổi tiếu ý.

Tiểu Tiền cực kỳ uất ức….

Thương Mặc đưa Tô Tư Ninh đến Hoàng thành lần này, nguyên nhân chủ yếu là muốn tìm đại phu chẩn bệnh. Lần trước sau đại hôn Tiền Vinh và Trang Cửu, họ cũng đã đi một lần, Hoàng đại phu kê vài thang dược cho Tô Tư Ninh, đồng thời dặn dò một thời gian sau phải quay lại tái khám.

Tiền Vinh dẫn bọn họ đến y quán của Hoàng đại phu, Tô Tư Ninh và Thương Mặc bước vào trong, Tiền Vinh cùng Mộc Tu ở ngoài chờ.

Ngồi ở ngoài uống trà nhàn nhã, Tiền Vinh thấy Mộc Tu cứ lén nhìn y, buông chén trà xuống: “Có chuyện gì thì nói, không nói chúng ta ra ngoài so vài chiêu.”

Mộc Tu nhún vai đùa:”Nhớ lại đi, ngươi giờ mang thân phận Vương phi, phải đoan trang.”

“…..” Tiền Vinh đập bàn, chỉ vào mặt Mộc Tu:”Mộc đầu, ta nhịn ngươi đủ rồi.”

Mộc Tu bất đắc dĩ lắc đầu:” Ngươi nhìn mình đi, vào Vương phủ đã lâu, sao mà một chút nhẫn nại cũng không có?”

Tiền Vinh đã muốn nổi điên, phía sau lại vang lên thanh âm sang sảng “Đó là vì ta thích gương mặt tức giận sinh động của Tiểu Tiền.”

Mộc Tu đứng dậy, chắp tay thi lễ:”Bái kiến Vương gia.”

“Khách khí.” Trang Cửu cười nói, đi tới gần Tiền Vinh.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tiền Vinh liếc xéo hắn một cái.

“Hôm nay không có chuyện gì hệ trọng, nên muốn đi cùng các ngươi. Dù sao cũng không thể để một mình ngươi vất vả.” Trang Cửu ân cần nói.

Tiền Vinh cười không nổi, lại liếc về phía Mộc Tu, tiểu tử kia quả nhiên đang cố gắng nén cười, ánh mắt còn có chút giễu cợt.

“Thật ra là vì ngươi.” Trang Cửu khẽ thở dài “Ngươi quan tâm chuyện Tô công tử gặp đại phu, không nghĩ bản thân cũng nên đi một chuyến?”

Tiền Vinh hơi cứng người, nheo mắt nhìn hắn.

“Dạo này chẳng phải ngươi ngủ không ngon sao?” Trang Cửu nghiêm mặt nói,”Lần trước ta lén bắt mạch của ngươi, không ổn lắm.”

“Ngươi xem mạch ta lúc nào?” Tiền Vinh khóe miệng co giật.

“Hôm so chiêu với ngươi.” Trang Cửu đáp.

“Lần trước Hoàng đại phu cũng nói, nếu như ngươi có chỗ nào không khỏe, tốt nhất cứ đến gặp ông ấy.” Trang Cửu nói tiếp.

Nhãn thần Mộc Tu nhìn Tiền Vinh mất đi vài phần trêu chọc, tăng thêm vài phần quan tâm. Chuyện Cửu vương gia gặp nạn lần trước, Ngân Tùng Bảo cũng biết đại khái.

Tiền Vinh bĩu môi:”Chờ bảo chủ đi rồi hẵng nói.”

“Ngươi vì sao muốn đuổi chúng ta đi?” Thương Mặc vén mành che từ trong phòng bước ra, biểu tình trên mặt khá hiếu kỳ.

Theo phía sau là thiếu niên cũng cười.

Tiền Vinh ai thán một tiếng:”Đến bảo chủ cũng chế nhạo ta…”

Tô Tư Ninh cười nhẹ nói:”Hoàng đại phu khám cho ta xong rồi, ngươi vào đi.”

…..Trang Cửu lập tức ôm lấy thắt lưng Tiền Vinh “Ta vào cùng ngươi.”

Tiền Vinh đờ người, không hiểu tại sao, trước mặt người ngoài thì chẳng nói, nhưng trước mặt người của Ngân Tùng Bảo, y chẳng tức giận cho nổi, đành mặc Trang Cửu kéo vào bên trong.

Nhìn hai thân ảnh biến mất sau tấm rèm, ba người còn lại bên ngoài cười khúc khích một tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.