Dạ Chi Sát

Chương 10



Tuyệt Sát kéo thân mình mệt lử lên bờ, khuôn mặt non nớt do ngâm dưới nước lạnh quá lâu mà tái nhợt không còn chút máu.

“Hộc…Hộc…” Tuyệt Sát thở dốc, y biết rõ hôm nay có thể tránh được một kiếp hoàn toàn dựa vào vận may. Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một nụ cười đạm mạc, y ngã ngửa về phía sau. Sống sót sau đại nạn khiến nét mặt y rất thoải mái.

Một màn hài hòa này, khiến Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan đứng một bên nhìn đến say đắm.

“Lạnh thật!” Cho dù bây giờ là đầu hạ, cơn gió thổi qua vẫn làm Tuyệt Sát cả người ướt đẫm không tránh khỏi một cái rùng mình. Y ngồi yên tại chỗ, đem nội lực không còn bao nhiêu trong cơ thể tạo ra hơi nóng, bốc hơi toàn bộ hơi nước trên người, khôi phục trạng thái khô ráo bình thường.

“Ai?” Tuyệt Sát đột nhiên ngồi bật dậy, gương mặt đề phòng hướng về phía Lam Đức đang đứng. Trạng thái tĩnh tâm giúp y rất nhanh đã phát hiện ở đây có thứ gì khác tồn tại.

“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.” Lam Đức báo ra danh tánh bản thân. Vốn tưởng rằng sau khi Tuyệt Sát biết mình là ai, y sẽ thay đổi thái độ ban đầu với mình, không ngờ nhìn đến vẫn là sự chán ghét như trước.

Là hắn! Là nam nhân kia!

Ngay khi Lam Đức vừa lên tiếng thì Tuyệt Sát đã biết hắn chính là cái người gọi là phụ thân, biểu tình chán ghét lập tức hiển hiện rõ nét. Mà đối mặt với phản ứng của Tuyệt Sát, Lam Đức lại không rõ chính mình nên cao hứng hay tức giận. Cao hứng vì y không giống người thường, hay tức giận vì sự chán ghét không chút nào che giấu y dành cho hắn.

“Ngươi…” Lam Đức đang định nói chuyện với Tuyệt Sát, lại phát hiện y muốn đứng dậy bỏ đi.

Không muốn một lần nữa mất đi tung tích Tuyệt Sát, Lam Đức vội vàng nhào về phía y, túm lấy cánh tay trái của y sau đó giữ chặt. Trải qua mấy ngày tìm kiếm mà không thu được kết quả, hắn biết rõ nếu bây giờ không nhanh tay bắt lấy y, vậy sau này muốn bắt lần nữa sẽ càng thêm khó khăn.

“A…” Tuyệt Sát nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Lam Đức đột nhiên lôi kéo, không nghi ngờ gì đã chạm đến vết thương của y, khiến miệng vết thương rách sâu thêm đôi chút, máu tươi lúc nãy được dòng nước rửa trôi lại chảy xuống.

“Ngươi bị thương!” Lam Đức hoảng hốt nói, trong lòng nổi lên loại tình cảm áy náy chưa từng có. Hắn không biết Tuyệt Sát bị thương, cũng không ngờ hành động của mình sẽ mang đến cho y đau đớn.

“Buông tay!” Tuyệt Sát rống giận.

“Có thể, nhưng ngươi phải cam đoan sẽ không chạy trốn.” Lam Đức đưa ra điều kiện trao đổi.

“…”

“Có thể cam đoan không?” Lam Đức hỏi lại.

“Được.” Tuyệt Sát không tình nguyện đáp ứng.

Nhận được lời cam đoan của Tuyệt Sát, Lam Đức lúc này mới buông tay ra.

Chờ Lam Đức vừa thoáng thả lỏng, Tuyệt Sát ngay lập tức lui về sau mấy bước, giống như hắn chính là ma thú tàn bạo. Mỗi một hành động của hắn đều rất kì quái, làm cả người y toát ra khí thế sẵn sàng bỏ chạy.

Đối với hành động này của Tuyệt Sát, Lam Đức rất bất đắc dĩ, cũng rất đau khổ. Hắn nghĩ không ra, tại sao thiếu niên trước mắt lại bài xích mình như vậy?

“Để ta giúp ngươi trị thương được không?” Lam Đức thận trọng lựa chọn từ ngữ để hỏi. Thiếu niên trước mắt tựa như dã thú bị hoảng sợ, chỉ cần một biến động nhỏ, y sẽ hướng về phía hắn phát động tấn công, hoặc là bỏ trốn. Nếu không muốn xảy ra hậu quả này, hắn chỉ có thể cố gắng chứng minh với y, hắn là hoàn toàn vô hại.

“Không, cần thiết!” Tuyệt Sát căm giận cau mày, trong lòng vô cùng ảo nảo. Bản thân lại để cho nam nhân từng chà đạp lên lòng tự tôn của mình phát hiện ra mình bị trì độn ngôn ngữ. Tuyệt Sát cảm thấy, tôn nghiêm của mình ở trước mặt Lam Đức lại tăng thêm một vết nứt.

“Ngươi muốn tự sát sao?” Lam Đức chất vấn. Hắn không phát hiện ra tâm tình lẫn thứ ngôn ngữ mất tự nhiên của Tuyệt Sát, chỉ phát hiện trong giọng nói của y tràn đầy tự ái.

“Sẽ không, chết!” Tuyệt Sát trả lời, ngữ khí che giấu phẫn nộ. Y tức giận vì Lam Đức lại cho rằng y yếu đuối như thế, phải biết kiếp trước y chính là sát thủ, không biết đã từng nhận lấy bao nhiêu lần những vết thương còn trí mạng hơn bây giờ.

Sẽ không chết! Ngữ khí lạnh nhạt của Tuyệt Sát chính là sự cự tuyệt thẳng thừng dành cho lòng quan tâm người khác lần đầu tiên của Lam Đức, châm ngòi lên ngọn lửa giận vừa tạm lắng chưa lâu.

“Sẽ không chết thì có thể mặc kệ vết thương của mình không thèm để ý sao?” Lam Đức bước tới gần Tuyệt Sát.

“Không được, lại đây.” Tuyệt Sát lui về sau mấy bước, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.

Tuy gương mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh, nhưng sự thật thì trong lòng y đang cuồn cuộn dậy sóng. Thanh kiếm lúc nãy khi nhảy xuống thác nước đã bị dòng nước cuốn trôi, hiện tại chỉ còn chút nội lực ít ỏi chưa tính, lại thêm vết thương… Nếu y lúc này cùng hắn giao đấu nhất định sẽ thảm bại, chẳng lẽ chỉ có thể bỏ trốn thôi sao?

Tuyệt Sát không cam lòng hạ quyết định. Đối mặt với nam nhân đã gây cho mình sự sỉ nhục, y lại chỉ có thể một lần rồi một lần chạy trốn… Lòng tự trọng không ngừng dày vò trái tim y.

Lam Đức bước tới một bước, Tuyệt Sát liền lui về sau một bước. Một, hai… Tuyệt Sát thầm đếm trong lòng, chờ đúng thời cơ lập tức xoay người thoát đi.

“Tường chắn!” Lam Đức nhẹ giọng thì thầm.

Cái gì? Tuyệt Sát vốn chưa rõ tại sao Lam Đức không đuổi theo thì ngay một giây sau đó… ‘Rầm!’ Tuyệt Sát phát hiện mình vừa đâm vào một vách tường cứng rắn.

Chuyện này là sao chứ? Tuyệt Sát nghi hoặc, chẳng lẽ…

Y mạnh mẽ xoay người về phía Lam Đức. Là ma pháp! Là do hắn làm!

“Ràng buộc!” Lam Đức nói khẽ, một sợi dây thừng không biết từ đâu xuất hiện, quấn quanh cơ thể Tuyệt Sát.

“A! Buông ra!” Tuyệt Sát kinh hoảng thét lên.

Nhận ra cơ thể bị trói chặt, y liều mạng giãy dụa, nhưng vừa không hiểu ma pháp lại vừa không còn đủ nội lực khiến y căn bản không thể tránh nổi.

“Rầm!” Thân thể bị trói không thể duy trì thăng bằng, Tuyệt Sát té xuống đất. Dây thừng trên người vẫn gắt gao trói chặt, thế nhưng lại vô cùng cẩn thận tránh không chạm vào miệng vết thương của y.

“Thực xin lỗi.” Lam Đức ôm ngang lấy Tuyệt Sát.

Như vậy… y chắc sẽ càng chán ghét mình? Không nghĩ tới bản thân lại có loại tâm tình này, Lam Đức cười khổ, ôm Tuyệt Sát quay về Khải Tư Lan gia.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Tuyệt Sát cắn chặt môi dưới, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng. Sỉ nhục, đây tuyệt đối chính là sỉ nhục! Từ khi mình sinh ra đến giờ, tôn nghiêm của mình đã bị tên nam nhân trước mặt giẫm nát, cho đến hôm nay…

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, Tuyệt Sát ta sẽ nhớ kỹ ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.