Dạ Chi Sát

Chương 23



“Huyễn nhận thiên sát!”

“Grào…” “Grừ…”

Theo hình bóng kiếm ảnh bay lượn của Tuyệt Sát xuyên qua đám ma thú, từng sinh mệnh lần lượt biến mất khỏi rừng rậm xanh biếc. Vừa săn những con ma thú hung tàn này, vừa nghe tiếng gầm rú khi đối diện với cái chết của bọn chúng, tâm tình lo lắng trong lòng y càng dễ dàng phát tiết.

Tuyệt Sát chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình như thế! Tên giáo viên kia liên tiếp mấy ngày nay đều khiến cho tâm trạng của y xuống thấp, làm cho y nghĩ không ra, ngày đó chính mình tại sao lại đáp ứng lời đề nghị đi học của nam nhân? Y không khỏi cười nhạo bản thân, thật sự ngày tháng thanh bình quá nhiều nên trở thành đần độn, như thế nào mà cho rằng bản thân có thể đi học giống như những người bình thường khác?

Kết quả học tập mấy ngày nay không thể nói rõ, nhưng cứ mỗi ngày đến lớp thì tâm trạng của y lại càng thêm âm trầm hơn… Tuy rằng việc học hành khiến Tuyệt Sát bực bội khó chịu, nhưng không thể phủ nhận rằng, trong đáy lòng y vẫn có cảm giác mất mác không muốn thừa nhận.



Chủ trạch Khải Tư Lan bảo, Lam Đức tao nhã ngồi trên ghế, lật lật mấy trang giấy mà giáo viên đưa cho hắn xem — bài tập của Tuyệt Sát, chân mày bất giác cau lại.

“Ai…” Lam Đức thở dài, buông sách bài tập xuống, “Có biết Sát hiện tại đang ở đâu không, Khả Lạp?”

“Thật xin lỗi, tộc trưởng, Khả Lạp không biết. La Lam thiếu gia hình như chưa về.”

“Như vậy…” Lam Đức vuốt vuốt cằm trầm tư.

“Tộc trưởng, có cần Khả Lạp phái người đi tìm không?”

“Không cần, ta nghĩ ta đại khái biết phải đi đâu tìm y.” Lam Đức đứng dậy, đi nhanh ra ngoài cửa.

“Tộc trưởng!” Thấy thế, Khả Lạp vội vã đuổi theo. Nàng thật nghi ngờ, tộc trưởng biết La Lam thiếu gia ở đâu sao?

……

“Sa Sa, nào… Ăn món này đi!” Bích Ti gắp lên một miếng thịt kho tàu, đặt vào trong chén Tuyệt Sát, “Ngon lắm nha!”

“Tiểu Sát, chỉ ăn thịt thôi cũng không tốt, nào… Nếm thử món này một chút!” Nại Nại cũng gắp một đũa rau xanh cho y.

Tuyệt Sát không nghĩ tới, Nại Nại cũng là người của Khải Tư Lan gia, hơn nữa còn là em họ Lam Đức, Nại – Lệ Tạp – Khải Tư Lan. Bất quá sau khi biết được, y chỉ thấy kì quái mà thôi, Lam Đức có một nửa dòng máu giống như Nại Nại, tại sao tính cách lại thua kém nhiều như vậy?

Mà Nại Nại sau khi biết Bích Ti trở về, liền cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ của nàng dùng bữa.

“Đủ rồi! Ta có, tay của mình, không cần xem ta, như phế nhân.” Tuyệt Sát bực mình, nhưng ở trước mặt Bích Ti lại không tiện nổi nóng.

Chính vì biết dùng cơm với Bích Ti sẽ có cảnh tượng như vầy, cho nên Tuyệt Sát mỗi ngày trở về từ rừng rậm Bầu Trời đều lập tức quay về phòng. Đáng tiếc hôm nay lỡ mất thời cơ, bị Nại Nại đặc biệt đón y đến đây.

Tuyệt Sát cả người dính máu còn chưa kịp tẩy trừ, đã bị đưa đến tiểu viện của Bích Ti. Cũng may Bích Ti có sẵn quần áo cho y thay, bằng không nếu mang theo bộ dáng thê thảm dùng cơm, y sợ là y nuốt không trôi.

“Tiểu Sát, con như thế nào có thể hiểu lầm ý tốt của chúng ta như vậy? Nếu không phải quan tâm con, ai lại vì con làm thứ này thứ nọ chứ?” Nại Nại bất mãn oán giận nói.

“Không làm, tốt hơn.” Tuyệt Sát mặt không thay đổi đáp lại, dùng thìa múc thức ăn trong chén đưa lên miệng.

“Bích Ti, đứa con quý báu của cô rốt cuộc là giống ai đây hử? Không ôn nhu giống cô, cũng không giống tộc trưởng biểu ca, vẻ mặt của hắn so với con cô còn phong phú hơn!” Khi Nại Nại nhắc tới Lam Đức, Tuyệt Sát khẽ chau mày, “Tiểu Sát giống như… giống như… một khối băng!”

“Khối băng còn tốt hơn nó, ít nhất cũng có ngày tan chảy, nhưng đứa nhỏ này cả ngày chỉ bày ra bộ mặt người chết, một chút biểu tình khóc cười của mấy đứa bé bình thường đều chưa từng thấy. Cho dù ngẫu nhiên cười một cái, cũng là nụ cười khẩy lạnh lùng đến mức khiến người ta nổi trận lôi đình.” Nại Nại tiếp tục

“Vậy sao?” Bích Ti nghi hoặc nhìn Nại Nại, lại nhìn sang Tuyệt Sát, “Tôi cảm thấy Sa Sa nhà tôi tốt lắm mà. Vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, chẳng khiến tôi phải lo lắng điều gì, hơn nữa rất thương người mẫu thân như tôi… Ý, mấy lời này hình như có chỗ nào lạ lạ!? Thôi quên đi, tóm lại tôi cảm thấy Sa Sa nhà tôi như vậy rất tốt nha!”

“Câm miệng! Ăn cơm, không được nói.” Chịu không nổi hai nữ nhân líu ra líu ríu bên tai, Tuyệt Sát đã mấy ngày liền bị Bá Lợi làm phiền hết siết, thật sự không thể chịu đựng thêm bên tai có người dài dòng lải nhải mấy câu vớ vẩn.

“Được, không nói, không nói… Nào, Sa Sa nếm thử món này đi!”

“Còn có món này nữa, thật sự rất ngon!”

Cầm trong tay chén cơm càng lúc càng chất cao, cơ hồ sắp tràn ra ngoài đến nơi, Tuyệt Sát oán hận ăn mớ thức ăn tưởng như không bao giờ hết. Ngay lúc đang tích cực thêm thịt thêm rau vào chén Tuyệt Sát, hai vị mỹ nhân đột nhiên rùng mình.

Kỳ lạ! Sao tự nhiên không khí có vẻ lạnh? Hai vị mỹ nhân nghi hoặc nhìn nhau.

“Sát!” Vừa bước vào cửa, Lam Đức lập tức đưa mắt nhìn người đang ngồi trước bàn ăn với vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn vùi đầu đau khổ mà ăn.

Lúc không gặp thì không cảm thấy, nhưng đến khi gặp rồi, Lam Đức mới nhận ra chính mình có bao nhiêu mong nhớ thiếu niên kia, kết quả lúc gọi tên y liền có chút kích động. Tâm tình mơ hồ này khiến Lam Đức có cảm giác nguy hiểm, quá mức để ý thiếu niên, sẽ… rất nguy hiểm!

“A, Lam Đức!” Bích Ti ngạc nhiên đứng lên, bước nhanh đến bên cạnh Lam Đức.

“Chàng… sao chàng lại tới đây đột ngột như vậy?” Nhìn thấy người yêu thương, Bích Ti đỏ bừng mặt giống như thiếu nữ.

“Sao nào, Bích Ti không hoan nghênh ta sao?” Lam Đức ôn nhu cười, ngữ khí dường như có chút thương tâm. Đương nhiên, đây là hắn thể hiện cho Tuyệt Sát xem, hy vọng có thể từ từ tìm cách thay đổi thái độ của y dành cho mình.

“Không, không phải. Chàng có thể đến gặp thiếp, thiếp… thiếp rất vui!” Bích Ti vội vàng nói, sợ rằng Lam Đức sẽ vì vậy mà không tới nữa.

“Tộc, tộc trưởng!” Nại Nại đứng một bên, vẻ mặt hoang mang.

Nại Nại rất sợ hãi tộc trưởng biểu ca của nàng, thân là một thành viên trong gia tộc Khải Tư Lan, nàng hiểu rõ nam nhân tựa như thiên thần đang tươi cười ôn hòa trước mắt, trên thực tế có bao nhiêu lãnh khốc cùng vô tình.

“Ừ.” Lam Đức gật đầu một cái với Nại Nại, trên mặt dù vẫn còn mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn đến nàng, ánh mắt lạnh băng rõ ràng cho thấy hắn đang bất mãn, bởi vì nàng cùng Tuyệt Sát quá mức thân mật.

Bích Ti là mẫu thân của Tuyệt Sát, đối với nàng Lam Đức không thể nói gì, nhưng còn Nại Nại… Nghĩ đến khoảng trống tám năm giữa mình và Tuyệt Sát, Nại Nại đều có tham dự, Lam Đức lập tức vô cùng giận dữ.

“Sát!” Lam Đức đi về phía y, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Cảm thấy bên cạnh có nhiều hơn một người, hơn nữa còn là khí tức của kẻ mình căm ghét, Tuyệt Sát vốn đã không muốn ăn lại càng ăn không vô. Đặt chén cơm trên tay xuống bàn, Tuyệt Sát tựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực cúi đầu, chờ nghe xem Lam Đức muốn nói cái gì.

“Tiểu Sát!” Nại Nại lo lắng kêu, nàng rất sợ hành động của y sẽ chọc giận Lam Đức.

Từ trước đến giờ, phàm là những người khiến Lam Đức tức giận đều không ai có kết cục tốt, mà Tuyệt Sát lại hết lần này tới lần khác có hành vi chống đối ngay trước mắt y.

Nại Nại lo lắng kêu to, nhưng Tuyệt Sát không biết là có nghe thấy hay không, vẫn ngồi yên không chút phản ứng. Tuy nhiên, Lam Đức sau khi nghe Nại Nại kêu Tiểu Sát, ánh mắt băng hàn sắc bén liền lập tức phóng thẳng về phía nàng, khiến Nại Nại cảm thấy dường như bị khóa trong khối băng. Cho đến khi Lam Đức thu hồi ánh mắt, Nại Nại vẫn không thể từ trong ảo giác lạnh lẽo kia hồi phục.

“Sát, nghe nói ngươi đã mấy ngày rồi không đi học đúng không?” Lam Đức hỏi, đôi mắt xanh thẳng tắp nhìn vào Tuyệt Sát.

Bởi vì lực chú ý đều tập trung hết lên người y, cho nên hắn không nhận ra lúc Bích Ti cùng Nại Nại nghe hắn nói câu này, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Thì sao?” Tuyệt Sát thờ ơ trả lời.

Y biết rõ, chuyện này sớm hay muộn cũng đến tai nam nhân. Hiện tại, điều khiến y hứng thú chính là hắn sẽ xử lý thế nào.

“Còn thứ này nữa!” Lam Đức nhận lấy thứ Khả Lạp đưa qua, chính là sách bài tập lần trước giáo viên giao cho Tuyệt Sát.

“Như vậy là sao hả? Sách bài tập của ngươi hoàn toàn trống trơn.” Ngữ khí của Lam Đức có chút tức giận bất đắc dĩ, hi vọng có thể tìm được đáp án từ chỗ Tuyệt Sát.

“Ngươi muốn, nói cái gì?” Lam Đức bất đắc dĩ, nhưng Tuyệt Sát cũng không kiên nhẫn hơn.

Y là người thông minh, nhưng y không thích chơi trò đoán mò, đặc biệt với những lời của hắn thì y càng muốn làm cho rõ.

“Chẳng lẽ đây chính là kết quả quyết định học tập của ngươi!? Quyết tâm của ngươi chỉ có vậy!?” Lam Đức chất vấn Tuyệt Sát, hắn biết bỏ dỡ nửa chừng không phải là tác phong của y, cho nên hắn muốn biết nguyên nhân từ chính miệng y.

“Không liên quan, tới ngươi.” Lý do không phải không có, nhưng Tuyệt Sát không muốn cũng không có dự định nói với hắn.

“Sát!” Lam Đức lớn tiếng hét.

Hắn không thích thái độ như vậy của Tuyệt Sát, giống như kiên quyết nhốt hắn bên ngoài trái tim y. Hắn bức thiết muốn mở tung cánh cửa kia, nhưng rồi lại không tìm được chìa khóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.