Dạ Chi Sát

Chương 26



Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan, trong gia tộc Khải Tư Lan mọi người đều hiểu được, y chính là đứa con được tộc trưởng yêu thương nhất coi trọng nhất hiện nay, và cũng là từ trước tới nay.

Tuy rằng bản thân Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan không thừa nhận mình là một thành viên trong gia tộc Khải Tư Lan, thậm chí còn nghĩ rằng mang cái họ này là rất sỉ nhục. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, từ năm năm trước lúc y được Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan mang về gia tộc cho đến nay, y luôn luôn nhận được muôn vàn sủng ái của tộc trưởng, đây là một sự thật rõ như ban ngày mà bất cứ ai trong gia tộc cũng đều nhìn thấy.

Phải biết rằng, tộc trưởng chưa từng duy trì sự hứng thú nhiều như thế đối với bất cứ ai. Trước Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan, hứng thú của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan dành cho sự vật nhiều nhất chỉ duy trì được ba mươi ngày.

Thế nhưng, đứa con được Lam Đức yêu thương này cũng vô cùng thần bí. Suốt năm năm nay, số người gặp y ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ mấy tâm phúc của Lam Đức, ngay cả đám con cái của hắn cũng chỉ từng nghe tên Tuyệt Sát, chưa từng gặp mặt.

Cho dù có người gặp y, theo thời gian trôi qua cũng dần dần lắng đọng, quên đi tướng mạo của y, duy nhất còn lưu lại trong đầu, sợ là chỉ có đôi mắt cùng mái tóc ám dạ.

……

Mọi người đều biết, rừng rậm Bầu Trời là một nơi khủng khiếp có vô số ma thú sinh sống, nhưng mà không ai biết được, hiện giờ nơi khủng khiếp này đã trở thành nơi một vị thiếu niên tăng cường sức mạnh bản thân, và cũng là nơi du ngoạn.

Thiếu niên tóc đen chạy trong rừng cây, không nhìn đến đám ma thú đuổi theo phía sau chỉ chực chờ cắn nuốt mình vào bụng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị khát máu.

“Thiên trọng sát!” Thiếu niên đột nhiên dừng bước, xoay người vung lên thanh kiếm sắc bén, chỉ trong nháy mắt đám ma thú đang đuổi theo con mồi đã đánh mất sinh mệnh quý báu của chúng.

Nơi này… đã sắp không thể giúp mình mạnh hơn… Đút thanh kiếm đẫm máu trở vào bao, Tuyệt Sát lãnh khốc xoay người bỏ đi – Còn hai năm nữa!

“Wow wow! Tiểu Sát Sát nhuốm máu quả nhiên là đẹp nhất ngầu nhất, tựa như đọa thiên sứ vậy! Cực kì xinh đẹp!” Bá Lợi hai mắt chớp chớp ngôi sao, trên mặt hiện lên nụ cười vừa khoa trương vừa đáng yêu vô cùng, vạn phần tỏa sáng trên sân khấu, vạn phần ồn ào náo nhiệt quấn lấy Tuyệt Sát.

Con ruồi đáng ghét này quả nhiên lại xuất hiện. Tuyệt Sát cảm thấy hơi bực bội, trên mặt lại vẫn như trước lãnh khốc không chút biểu tình, bỏ đi về phía trước. Đối với Bá Lợi, từ hai ba năm trước y đã luyện thành bản lĩnh có tai như điếc, tuy là vẫn rất chán ghét hắn.

“Wow! Tiểu Sát Sát trầm mặc không lên tiếng cũng rất đẹp nha!” Không để ý đến việc Tuyệt Sát đang lờ mình, Bá Lợi tiếp tục gào thét.

Tương tự Tuyệt Sát luyện được bản lĩnh có tai như điếc, Bá Lợi sau khi trải qua vô số lần bị đả kích, cũng luyện được cách đem sự trầm mặc của y tự động chuyển hóa thành ‘không muốn sự săn sóc của hắn chiếm đi thời gian của y’, vậy cho nên lại càng dính chặt y hơn.

Trải qua năm năm thời gian, Tuyệt Sát đã có nhiều thay đổi. Tuyệt Sát mười ba tuổi bỏ qua phương diện tâm lý không thích nói chuyện, chỉ riêng vẻ ngoài cũng đã tương đối thành thục khỏe mạnh hơn nhiều so với đám bạn cùng trang lứa, đây là kết quả do y nhiều năm rèn luyện cực khổ. Gương mặt đã từng phi thường tinh xảo chậm rãi phát triển, dần dần biến đổi thành nét tuấn tú nam tính, cộng thêm khí chất lạnh như băng, càng lộ rõ sự lạnh lùng thấu xương.

Về phương diện tâm lý, Tuyệt Sát cũng càng thêm lãnh khốc. Ngoại trừ Lam Đức, đã chẳng còn ai có thể tác động đến tâm tình của y, kể cả người mẫu thân y từng xem trọng nhất – Bích Ti. Đúng như lời nói hai năm trước, thái độ y dành cho nàng có thể xem như bạc bẽo, tận lực lãnh đạm cùng xa cách, khiến cho bọn họ gần như không còn liên hệ.

Mà cùng lúc với việc bất hòa cùng Bích Ti, Tuyệt Sát vốn đã lạnh lùng lại càng thêm trầm mặc. Cho dù hiện nay y đã không còn chướng ngại trên phương diện ngôn ngữ, lại vẫn như trước cả ngày trầm tĩnh, cơ hồ khiến người ta quên mất y có thể mở miệng nói chuyện.

Trái tim Bích Ti đã từng dùng tám năm ôn nhu để cảm hóa, Tuyệt Sát lại dùng thời gian năm năm một lần nữa đóng băng gia cố, so với kiếp trước càng thêm không thể phá vỡ. Toàn bộ cảm xúc bên ngoài đều được giấu chặt trong lòng, kể cả bất mãn cùng căm thù dành cho Lam Đức cũng dần dần ẩn nấp, chờ một ngày bùng nổ.

Hiện giờ ở Khải Tư Lan bảo, toàn thân y chỉ có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo. Đối mặt với y như vậy, ngoại trừ Bá Lợi không có não, không ai dám chủ động trêu chọc y. Trong số những người ít ỏi từng gặp Tuyệt Sát, đều tránh không khỏi việc so sánh y cùng tộc trưởng của bọn họ, tuy rằng vẻ ngoài của Lam Đức và y rất khác biệt, nhưng sâu trong nội tâm lại vô cùng giống nhau, đều là lãnh khốc.

Ở Khải Tư Lan bảo, cái tên Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan cùng với Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, đều chẳng có mấy ai đề cập. Chính là, đối với người phía sau thì sợ hãi do sức mạnh cường đại, còn đối với người phía trước thì lại là sợ hãi trước sự vật không thể hiểu rõ. Tuy Tuyệt Sát chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, nhưng theo bản năng bọn họ vẫn cảm thấy sợ. Thiếu niên này cùng với tộc trưởng của bọn họ giống nhau, đều là mối nguy hiểm tồn tại.

Dùng nước sông rửa sạch hai tay nhuốm máu, Tuyệt Sát đi đến bên cạnh Bá Lợi, vươn tay ra.

“Ây dô, Tiểu Sát Sát, ngươi đưa tay cho Bá Lợi ta là có ý gì chứ? Ngươi không mở miệng, Bá Lợi ta làm sao mà hiểu được!? Tiểu Sát Sát ngươi muốn gì thì phải nói ra miệng nha!” Giống như đang cố ý thăm dò giới hạn chịu đựng của Tuyệt Sát, Bá Lợi dùng thanh âm nũng nịu thì thầm vào tai y.

Ồn ào quá!!! Chịu đựng Bá Lợi lảm nhảm, khí lạnh quanh thân Tuyệt Sát càng sâu thêm một tầng, khiến cho hắn nhịn không được rùng mình. Hiện tại, y sẽ không nổi giận với hắn, chỉ là càng thêm trầm mặc, trầm mặc đến mức hắn cảm thấy rét lạnh từ trong ra ngoài, trầm mặc đến mức hắn phải hoảng hốt.

“Tiểu Sát Sát đúng là càng ngày càng không đáng yêu gì hết! Cho ngươi!” Đem chiếc bình thủy tinh tinh xảo giao vào trong tay y, Bá Lợi ủy khuất oán hận lẫn không cam lòng, “Vẫn là Tiểu Sát Sát hồi xưa đáng yêu hơn, ít nhất còn có thể nói ra vài chữ linh tinh như cút, ồn, phiền… Bây giờ thì sao? Không nói tiếng nào cũng quên đi, lại còn thường xuyên hạ thấp nhiệt độ không khí, cố tình khiến người ta cảm lạnh! Ghét quá đi mất!”

Tuy rằng bề ngoài không nhìn ra, nhưng tuổi tác Bá Lợi ít nhất cũng xấp xỉ hàng gia gia, vậy mà lại giống như trẻ con ba tuổi tranh cãi ầm ĩ rồi làm nũng, hơn nữa đối tượng còn là Tuyệt Sát rõ ràng nhỏ hơn hắn rất nhiều.

Mặc kệ Bá Lợi oán giận, Tuyệt Sát vẫn có tai như điếc, duy trì động tác vươn tay ra, hơi thở càng thêm lạnh lẽo, khiến Bá Lợi ù ù cạc cạc không hiểu chi hết.

“Tiểu Sát Sát, ngươi có ý gì đây? Bá Lợi ta không phải đã đưa thuốc cho ngươi rồi sao? Ngươi còn muốn thế nào nữa?” Hắn cũng nổi giận rồi.

Tuyệt Sát vẫn là cái bộ dáng kia, chính là lông mi khẽ nhíu lại, dường như đang muốn nói y sắp mất hết kiên nhẫn. Đến tận lúc này, Bá Lợi mới nhớ ra rốt cuộc hắn đã quên cái gì!

“Ờ, ha ha! Lần này là thuốc nhỏ mắt, đem nó nhỏ vào trong mắt là được rồi.” Bá Lợi xấu hổ cười, sau đó liền thấy Tuyệt Sát rút tay về, không nói tiếng nào tiêu sái bỏ đi.

“Nè nè, Tiểu Sát Sát! Có cần Bá Lợi ta hỗ trợ không? Ngươi tự làm dù sao cũng được không tiện lắm mà, đúng không?” Trả lời hắn chính là thân ảnh dần biến mất của y.

“Hừ hừ, Tiểu Sát Sát rốt cuộc là giống ai nhỉ!? Càng lúc càng lạnh lùng hơn, thiếu chút nữa đông chết Bá Lợi ta. Thật không nghĩ ra… Có Bá Lợi ta đáng yêu hoạt bát như vậy mỗi ngày làm bạn, tính cách Tiểu Sát Sát như thế nào có thể vặn vẹo thành như vậy?” Bá Lợi vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc.

Hừ! Bọn họ còn chưa chịu bỏ cuộc!? Đem chiếc bình trống rỗng thuận tay vứt bỏ, nhìn thế giới vẫn tối tăm như trước, Tuyệt Sát châm chọc.

Năm năm nay, Bá Lợi nghe theo mệnh lệnh của Lam Đức vẫn không từ bỏ chuyện tìm ra phương pháp giúp Tuyệt Sát tìm lại ánh sáng, thế nhưng kết quả…

Thôi, mặc kệ bọn họ, dù sao thành công hay không y cũng chẳng mất mác gì, nếu bọn họ thích thì cứ theo bọn họ. Nhìn bọn họ một lần hi vọng, lại thêm một lần thất vọng cũng rất thú vị mà, không phải sao?

Thời gian chẳng còn bao nhiêu… Hai năm, chỉ hai năm nữa y liền có thể giải thoát khỏi cái nhà tù mang tên Khải Tư Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.