Dạ Chi Sát

Chương 28



Tiến vào Khải Tư Lan bảo vô tận hắc ám tựa như bầu trời đêm, nội tâm Tuyệt Sát đã trầm lại càng thêm trầm… Trong mắt y, Khải Tư Lan bảo rộng lớn không khác chi nhà ngục màu đen giam giữ y, khiến y không thể dạo chơi, không thể dừng chân.

Nếu không phải vì mẫu thân, nếu không phải vì Bích Ti, Tuyệt Sát nhất định sẽ không bước vào nhà ngục này nửa bước. Bất quá rất nhanh thôi, đợi thêm hai năm nữa, y liền có thể rời xa nhà ngục hắc ám. Một lần nữa bước chân vào đây, chính là thời điểm quyết chiến cùng Lam Đức.

Mỗi khi bước vào cửa lớn Khải Tư Lan bảo, Tuyệt Sát đều phải ở trong lòng cảnh cáo chính mình như vậy. Nếu không, y sợ chính mình sẽ không thể chịu đựng nổi mà rời đi, rời xa nơi so với ‘Sát thủ lâu’ càng khiến y chán ghét gấp bội.

“Sát!” Nhìn thấy thân ảnh Tuyệt Sát, Lam Đức đang tựa người trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy, trong mắt lóe lên một tia sáng khác hẳn vẻ nhàm chán cùng lãnh khốc ngày thường.

Nghe tiếng gọi to của Lam Đức, thân thể Tuyệt Sát rõ ràng khựng lại một chút, bàn tay thoáng siết chặt thanh kiếm rồi nhanh chóng thả lỏng, áp chế chán ghét lẫn mất kiên nhẫn nảy sinh dưới đáy lòng, không để ý tới những người ở đây quyết định rời đi. Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, y bỗng cảm thấy kinh ngạc…

“Mẫu thân!?” Tuyệt Sát hỏi thử.

Đối với hơi thở của Bích Ti, Tuyệt Sát gần như đã lãng quên. Suốt năm năm cố tình giữ khoảng cách, nhất là một năm nay, y càng thêm ít xuất hiện trước mặt nàng.

Không phải không nghĩ tới Bích Ti sẽ vì chuyện này mà thương tâm, thế nhưng… Sát thủ thì không cần tình cảm dư thừa, bởi nó có thể trở thành mối uy hiếp. Huống chi y hiểu được, trọng lượng của nam nhân kia trong lòng nàng hơn y nhiều lắm, cho nên y một chút cũng không thấy áy náy. Mà hai năm sau, bất luận là Bích Ti hay nam nhân kia đều sẽ không còn liên quan gì đến y nữa.

“Sa Sa!” Bích Ti lộ ra vẻ mặt ai oán, nhào tới ôm chầm Tuyệt Sát, “Sa Sa thì sống tốt rồi, cũng không đến thăm người ta, con có biết mẫu thân nhớ con lắm không?” Nàng mặc dù oán giận, nhưng căn bản không nghĩ tới đây là do y cố tình xa cách.

“Ừm.” Tuyệt Sát hờ hững đáp lời.

Vòng tay ôm ấp của nữ nhân này đã không còn cảm giác ấm áp, đã… trở thành người xa lạ rồi sao!? Trong lòng hiện lên cảm giác mất mát khó tả, có điểm không thoải mái, bất quá rất nhanh sẽ ổn thôi!

“Mẫu thân, con về phòng.” Nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay Bích Ti, Tuyệt Sát lạnh lùng nói.

“Ha!” Khóe miệng Lam Đức gợi lên độ cong duyên dáng hiếm khi, bởi vì nhìn thấy Tuyệt Sát không phản kháng cái ôm thân mật của Bích Ti mà tức giận, rồi lại vì y tránh khỏi vòng tay nàng mà chuyển thành vui sướng. Thế nhưng tự bản thân hắn lại không hề nghĩ đến, tâm tình mình thay đổi rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì.

“Đừng vậy mà, Sa Sa…” Bích Ti không hề để ý đối tượng nàng đang làm nũng chính là con trai mình, “Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt, đừng vậy mà!”

Không kiên nhẫn nhíu mày, Tuyệt Sát cảm thấy y quả nhiên là một sát thủ trời sinh, là một người vô tình. Bất quá chỉ mới từ bỏ tình cảm mẫu tử dành cho Bích Ti, liền chịu không được thái độ quen thuộc của nàng.

Thế nhưng… Trong khả năng có thể, y vẫn sẽ tận lực bảo vệ nàng, xem như là vì báo đáp nàng có ơn sinh dưỡng, mặc dù sau này hầu như chỉ toàn là y chăm sóc nàng. Trừ lần đó ra, y không chấp nhận chính mình còn có lòng tốt dư thừa nào.

“Bích Ti, có lẽ Sát mệt, nàng đừng miễn cưỡng nó.” Đi đến bên cạnh Tuyệt Sát, Lam Đức cúi người nói khẽ vào tai y, “Đúng không, Sát?”

“Con mệt, mẫu thân.” Tuyệt Sát nói xong liền tránh xa Lam Đức.

“Vậy à? Vậy Sa Sa nghỉ ngơi cho tốt nhé!” Tuy bất mãn phải chia tay con mình nhanh như vậy, nhưng bản năng làm mẹ của Bích Ti vẫn khiến nàng coi trọng thân thể y hơn.

Cho dù hiểu được điều này, trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối… Ai biết hôm nay qua rồi, còn phải bao lâu nữa mới được gặp y? Dù sao nơi này cũng là chủ trạch, mỗi lần bước vào đều không dễ dàng.

“Mẫu thân đi đây, Sa Sa! Phải thường xuyên đến thăm mẫu thân đó!” Bích Ti lưu luyến không rời, chậm rãi từng bước rời đi.

“Còn chuyện gì nữa không?” Đối với kẻ chẳng biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt mình, Tuyệt Sát dù bực tức vẫn không thể không mở miệng hỏi.

“Ánh mắt…” Đưa tay chạm tới đôi mắt y, ngữ khí Lam Đức có mấy phần thất vọng, mấy phần tiếc nuối, “Bá Lợi còn chưa trị khỏi sao?”

‘Soạt!’ Hất tay Lam Đức ra, biểu tình Tuyệt Sát trong nháy mắt trở nên chán ghét.

Ngượng ngùng rút tay về, hắn miễn cường cười cười, làm bộ như không để ý.

Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, Tuyệt Sát lướt ngang qua hắn, dự tính đi về phòng mình. Y thật sự không muốn ở cùng một không gian với nam nhân kia.

“Chờ đã!” Lam Đức xoay người gọi y lại, “Ba ngày sau đi cùng ta đến Tạp Đạt Nhĩ!”

“Tại sao?” Tuyệt Sát hỏi, y không biết mình có lý do gì để đồng ý.

“Ha!” Lam Đức không trả lời, bật cười bỏ đi. Y không có lý do đồng ý, nhưng hắn biết, y cũng không có đường nào cự tuyệt.

Không thể cự tuyệt! Tuyệt Sát nắm chặt vỏ kiếm trong tay. Đây là thực lực chênh lệch? Nuốt xuống dòng chất lỏng tanh tưởi trong miệng, đáy lòng y tràn ngập mây mù.

Khoảnh khắc Lam Đức cười khẽ rời đi, sức mạnh cường đại vây quanh như nhấn chìm y, khiến y không cách nào chống đỡ, cũng đồng thời khiến y hiểu rõ chính mình cùng Lam Đức cách xa nhau thế nào. Không cần lý do, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thần phục là không cần lý do.

“La Lam thiếu gia…” Tây Gia Lữ lo lắng nhìn Tuyệt Sát. Hắn có thể hiểu được tâm tình y lúc này, một cảm giác vô lực dưới sức mạnh cường đại.

“Không thể tha thứ!!!” Dùng thứ ngôn ngữ người khác nghe không hiểu, Tuyệt Sát phẫn hận cắn răng nói. Chính là… Không thể tha thứ vì lại bị hắn làm nhục thêm lần nữa, hay là vì bản thân vô lực đây?

“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!”

Hận cũng được, hờn cũng tốt… Dù sao thì trong lòng Tuyệt Sát, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan vẫn là vết tích không thể phai mờ, vẫn chiếm được một vị trí không ai có thể thay thế.

——

Tạp Đạt Nhĩ là thành phố sinh ra ma pháp sư “Tạp Đạt Nhĩ – Lạc – Mạc Lạp” trong truyền thuyết. Cho nên tên thành phố Tạp Đạt Nhĩ bây giờ chính là lấy từ tên của ông, còn tên gốc thì chẳng mấy ai nhớ nữa.

Tháng tư hàng năm, thành phố Tạp Đạt Nhĩ đều phải cử hành khánh điển suốt năm ngày, chúc mừng Tạp Đạt Nhĩ sinh ra, bắt đầu từ ngày ba và đến ngày tám thì chấm dứt. Lam Đức chính là dẫn theo Tuyệt Sát đến dự khánh điển này.

Trên con đường dẫn đến thành phố Tạp Đạt Nhĩ, đoàn người thuộc gia tộc Khải Tư Lan chậm rãi di chuyển.

Bên trong mã xa hoa lệ, Lam Đức nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại, nhìn không chuyển mắt Tuyệt Sát đang ngồi xếp bằng bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng.

Vì cái gì lại quyết định dẫn theo Tuyệt Sát đến dự khánh điển? Lam Đức thầm suy tư về lời nói ra hôm đó… Đúng vậy, quyết định đi Tạp Đạt Nhĩ là do hắn nhất thời nghĩ đến.

Nhìn Tuyệt Sát không kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, lại không biết nên dùng lý do gì giữ y, Lam Đức nhất thời nhớ tới thịnh điển trong giới ma pháp, vì thế liền bật thốt ra.

Cũng bởi vì thế, khi Tuyệt Sát hỏi hắn lý do, hắn cũng đồng thời không tìm ra lý do… Dưới tình thế cấp bách, sau khi lấy lại tinh thần hắn mới phát hiện, chính mình dĩ nhiên lại dùng sức mạnh để khuất phục y.

Lam Đức không rõ tại sao hắn làm ra loại chuyện ấy, cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành lựa chọn buông tay rời đi, không hề hay biết hành động này của hắn đã tạo ra hậu quả gì.

Quả nhiên ở trước mặt Tuyệt Sát, hắn càng ngày càng không giống chính mình. Tiếp tục như vậy không được, tuy hắn không phải yêu thích gì cái vị trí tộc trưởng Khải Tư Lan, nhưng như nếu bị những người xung quanh nhìn thấu tâm tình của mình… cảm giác tựa hồ không tốt lắm! Nghĩ đến đây, ánh mắt ngắm nhìn Tuyệt Sát bỗng chốc phủ thêm một tầng âm u.

Thình lình mở to mắt, biết rõ y nhìn không thấy, thế nhưng hắn vẫn có một loại ảo giác tựa hồ bị y gắt gao nhìn chăm chú.

“Muốn giết ta, thì không cần do dự.” Lãnh đạm phun ra câu này, Tuyệt Sát tiếp tục nhắm mắt.

Y cảm nhận được sát ý của hắn dành cho y. Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng căn bản là không thể che giấu một người từng được huấn luyện trong Sát thủ lâu, trưởng thành giữa máu tanh giết chóc như y.

Đôi mắt Lam Đức hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp theo đó là nụ cười hết sức mê hoặc, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Sát.”

Hắn không phủ nhận chính mình nổi lên sát khí, thế nhưng… tựa hồ khó có thể xuống tay a! Đây dường như cũng là một dấu hiệu nguy hiểm.

Ám dạ tinh linh!! Rốt cuộc sự tồn tại của ngươi là gì, lại có thể ảnh hưởng đến Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta tới mức này?

Muốn giết ta lắm à!? Hừ! Tuyệt Sát trong lòng cười lạnh. Không! Cho dù hiện tại là không, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ xuống tay, cái ngày mà ta trở thành mối uy hiếp của ngươi.

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi quyết không phải kẻ nhân từ, mà Tuyệt Sát ta lại càng không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.