Hé mở đôi mi nặng nề, lại vì ánh nắng chói chang mà nhắm mắt lại, chờ khi thích ứng được với luồng sáng mạnh mẽ, Tuyệt Sát mới xốc chăn ngồi dậy, bất giác phát hiện cơ thể dường như không còn thuộc về chính mình, không thể khống chế… Nhất là nửa thân dưới, vừa nhúc nhích một chút đã đau tới thấu xương.
“Tỉnh rồi à, Sát?” Vừa chớm ngồi dậy, thân thể đã bị một luồng lực kéo về phía sau. Kế tiếp, sau lưng truyền tới xúc cảm ấm áp, đó là nhiệt độ không thuộc về bản thân y. Bên tai truyền đến thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến cơ thể y phút chốc cứng đờ, hô hấp đình trệ.
“Sao thế? Ta làm ngươi đau? Hay bị thương ở đâu rồi?” Cảm giác cơ thể y đông cứng, Lam Đức vội vàng hỏi.
Tuy rằng đêm qua sau khi Tuyệt Sát hôn mê, hắn đã đích thân giúp y tẩy trừ cơ thể, kiểm tra qua một lần, nhưng hắn vẫn hết sức lo lắng, chính mình có bỏ sót điểm nào hay không.
Không có phản ứng gì đặc biệt, Tuyệt Sát lạnh nhạt rời khỏi vòng tay kia, vẻ mặt bình tĩnh dị thường. Ngay cả y cũng không hiểu, tại sao y còn có thể bình tĩnh như vậy, sau khi trải qua đêm hôm qua.
Chịu đựng cơn đau khiến người ta khó xử, y khó khăn đứng dậy bước xuống giường, nhặt lên quần áo bị Lam Đức vứt dưới đất, mặc lại vào người.
“Sát!” Lam Đức tức giận, nhanh chóng rời giường vọt tới bên cạnh Tuyệt Sát, đoạt lấy bộ quần áo đã không còn nhìn ra hình thù gì của y, ném đi rất xa.
Sự bình tĩnh của y khiến cho hắn giật mình, lại càng khiến hắn kinh hãi. Thời điểm quyết định cưỡng bức y, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đón nhận sự phẫn nộ cùng oán hận.
Thế nhưng bây giờ hiện ra trước mặt hắn, chính là Tuyệt Sát bình tĩnh tới mức tựa như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, tựa như y vẫn là y bấy lâu nay; điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi, nếu đã làm đến cỡ này mà vẫn không thể khắc sâu dấu vết của hắn vào lòng y, hắn thật không biết còn có thể làm gì nữa.
Xoay người, Tuyệt Sát mặt không chút thay đổi nhìn Lam Đức. Trong con ngươi màu vàng giờ khắc này không khác chi con ngươi của bóng đêm, cái gì cũng không có, cái gì cũng không phản chiếu.
“A ha ha!” Lam Đức ôm mặt bật cười thoải mái, vui sướng xen lẫn thống khổ đè nén, bởi vì hắn phát hiện, hắn không hề thất bại, hắn đã thành công khắc sâu dấu vết của hắn vào đáy lòng y. Dùng danh nghĩa tình yêu của bản thân, mang thứ gọi là tình cảm bồi đắp vào tâm linh y. Sự bình thản trong con ngươi vàng rực kia, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Y bình tĩnh không phải vì y không phẫn nộ không oán hận, mà bởi vì y căm thù chán ghét tới cực hạn, cho nên phải kiềm chế phải bình tĩnh. Sát của hắn là người biết nhìn xa trông rộng, y hiểu được nếu để cừu hận dâng cao sẽ che mờ lý trí, sẽ ăn mòn sức phán đoán của bản thân, từ đó thuận theo bản năng mà làm ra những chuyện vượt quá khả năng của mình.
Sát của hắn sẽ không cho phép chính mình ngu xuẩn như thế, liều mạng dùng lý trí thay thế thù hận, không phải không muốn báo thù, mà là y đang chờ đợi, chờ đến một ngày sức mạnh tăng lên, tuyệt đối có khả năng giành phần thắng. Trước khi ngày đó đến, tiếp tục sống sót khỏe mạnh hoàn hảo chính là điều quan trọng nhất.
“Sát, ngươi như vậy sao có thể khiến ta không yêu ngươi? Sát của ta!” Đem Tuyệt Sát ôm vào vòng tay ấm áp của mình, hắn kích động hưng phấn không thôi.
Trong bờ ngực mạnh mẽ của hắn, nét mặt Tuyệt Sát vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng hai tay lại nắm chặt, tựa hồ như đang cố gắng đè nén điều gì.
Lần kế tiếp Tuyệt Sát xuất hiện trước mặt mọi người, đã là ngày thứ ba sau đêm hôm đó… Trong ba ngày này, hắn đều mượn cớ y bị thương mà nhốt y trong phòng, ngoài trừ hắn ra, bất cứ ai cũng không thể tiến vào gặp y.
Suốt ba ngày, việc hắn thích làm nhất chính là tựa vào đầu giường, ôm y vào trong ngực, để cơ thể hai người sít sao dán chặt, không chừa một khe hở, tựa như bọn họ chính là những người thân thiết nhất trên đời này với nhau.
Đây cũng là ba ngày khiến y chịu đựng khổ sở nhất. Tuy rằng hắn không ép buộc y tiến hành việc hoan ái vi phạm lẽ thường, thế nhưng y cũng khó mà thừa nhận việc hai người thân mật như vậy, lại càng không muốn bị hắn ôm vào lòng.
Thế nhưng cho dù không cam lòng, y cũng chẳng có đường phản kháng, bởi vì y phát hiện nội lực của y cơ hồ như hoàn toàn biến mất. Không biết có phải do nội thương hay không, mặc dù nhìn qua không có trở ngại gì, nhưng vùng đan điền gần như không thể ngưng tụ chân khí, công lực cũng còn chưa đến ba tầng, phát hiện này khiến y hết sức buồn bả ảo não.
“Tộc trưởng!”
“Sát!”
Hai người xuất chúng đồng loạt xuất hiện, hai phía đồng loạt gọi to một tiếng mang ý nghĩa khác nhau. Tây Gia Lữ, Lôi Địch Á là tôn sùng, đây là thói quen ăn sâu vào gốc rễ. Nguyệt Vịnh dong binh đoàn là lo lắng, đây là quan tâm.
Câu trả lời của Tuyệt Sát chính là trầm mặc, y nghe không ra sự quan tâm,không cảm thấy sự lo lắng trong tiếng gọi của đám đoàn viên dong binh đoàn, cũng không thể nào hiểu được bọn họ vì sao phải lo lắng cho y, và càng không thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt bọn họ. Bởi vì con ngươi màu vàng rực của y, hiện đã bị che giấu dưới lớp vải đen.
Lớp vải này là do chính tay Lam Đức quấn lên mắt Tuyệt Sát. Y thật không rõ lý do khiến hắn làm như vậy, nếu y nhớ không lầm, lúc xưa hắn vẫn luôn hi vọng y có thể nhìn thấy ánh sáng.
Lý do khiến hắn phong bế mắt trái của y, kỳ thật rất đơn giản cũng rất ngây thơ. Hắn chính là bốc đồng ích kỷ, hắn không hy vọng y nhìn thấy bất cứ kẻ nào ngoài hắn. Lam Đức biết hành vi của mình rất đê tiện, trong lòng hắn cũng rất áy náy, chỉ bởi vì tư tâm của mình, khiến cho Tuyệt Sát phải tiếp tục sống trong thế giới hắc ám.
Nhưng hắn không thể khống chế, không chế chịu được trong mắt y có hình bóng người khác. Hắn muốn ngập tràn trong lòng y chỉ có nỗi hận dành cho hắn, cũng hi vọng trong mắt y chỉ có thân ảnh của hắn.
“Chuẩn bị một chút rồi xuất phát, về phần các ngươi…” Sau khi hạ lệnh với hai người Tây Gia Lữ, Lam Đức quay sang nhìn đám người Nguyệt Vịnh dong binh đoàn, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa nhàn nhạt, trái ngược với cơn tức giận trong lòng.
Nguyên nhân khiến Lam Đức tức giận, bất quá chỉ vì suốt thời gian Tuyệt Sát rời khỏi hắn, y đã đi cùng bọn họ. Đồng thời bị giận chó đánh mèo còn có hai huynh đệ Hải Nhân Tư, Y Nặc cùng Mỗ Nặc.
“Nếu các ngươi không có việc gì, cứ đi cùng chúng ta, chốn ăn chốn ở dọc đường đều do gia tộc Khải Tư Lan phụ trách, nhất định sẽ cho các ngươi sự phục vụ tốt nhất, xem như đáp tạ các ngươi suốt thời gian qua đã chăm sóc cho Sát.” Mặc dù có tức giận, nhưng Lam Đức cũng không vì vậy mà xuống tay với bọn họ, hắn không muốn hình tượng của hắn trong lòng y xấu xa thêm một bậc.
“Sát, ngươi thấy ta sắp xếp như vậy được không?” Lam Đức không hỏi ý kiến đám người dong binh đoàn, mà ngược lại quay sang hỏi Tuyệt Sát, bởi hắn không cho phép người khác chi phối quyết định của hắn, đương nhiên vẫn có một ngoại lệ, chính là đề nghị của y.
Liếc mắt nhìn hắn một cái, Tuyệt Sát không trả lời.
Nhìn thấy y, cho dù là Tây Gia Lữ cùng Lôi Địch Á, hay là đám người dong binh đoàn, đều cảm thấy được hình như có điểm nào đó khác biệt. Tuy nét mặt y vẫn lạnh lùng như trước, nhưng hơi thở xung quanh y đã trở nên tĩnh lặng hơn.
Trên con đường lớn nối liền ngoại thành Nam Đặc với thành thị kế tiếp, Nguyệt Vịnh dong binh đoàn xếp thành hàng đi theo đội nhân mã Khải Tư Lan, tiến về phía trước. Giá nào bọn họ cũng không nghĩ tới, bọn họ có thể giống như bây giờ, tiếp xúc gần gũi với nhân vật truyền kỳ trong lục địa Naga, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.
Trong thùng xe lộng lẫy xa hoa, Lam Đức nằm nghiêng một tay chống đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt Tuyệt Sát đang ngồi xếp bằng bên kia. Tuy rằng không hiểu lắm y làm vậy là có ý nghĩa gì, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này hắn tuyệt đối không nên quấy rầy đi, bằng không hậu quả sẽ là thứ hắn không thể chịu nổi.
Hiển nhiên, trực giác của Lam Đức rất chính xác, lúc này Tuyệt Sát đang vận công trị thương, kiêng kị nhất chính là bị ngoại lực tác động.
Y bị nội thương, dù bên ngoài không nhìn thấy thế nhưng lại khiến cho công lực của y gần như hoàn toàn biến mất, đây cũng không phải ngày một ngày hai liền có thể vãn hồi… Kinh mạch hao tổn, nội khí bế tắc, nếu chậm trễ việc đả thông điều trị, có khả năng sẽ mất hết công lực, vĩnh viễn không cách nào khôi phục.
Vậy nhưng trong thế giới này, không một ai có thể vận công trị thương cho y, bất đắc dĩ y phải dùng công lực gần như đã cạn kiệt của mình để tự trị thương. Tuy nhiên, thời điểm vận công cũng là thời điểm y không phòng bị nhất, lúc này nếu bị ngoại lực quấy nhiễu, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, sau đó tử vong.
Nếu có thể, Tuyệt Sát nhất định phải tìm một nơi tương đối an toàn mới bắt đầu vận công, thế nhưng hiện nay thì y không thể có cơ hội này. Trước mắt, Lam Đức tuyệt đối sẽ không cho y ở riêng một mình, đề phòng y bỏ trốn.
Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể lựa chọn vận công trước mặt hắn. Theo tình hình bây giờ, ở cạnh hắn tương đối an toàn, dù sao thì nam nhân này cũng nói hắn yêu y, cho dù y không hiểu được cái gì gọi là yêu.
“Có thể nói cho ta biết ngươi đang làm gì không, Sát?” Đợi Tuyệt Sát mở mắt ra, Lam Đức mới dám hỏi. Hắn không hi vọng trong lúc vô tình khiến y bị tổn thương.
“Trị thương.”
“Cái gì? Ngươi bị thương sao?” Hắn ngồi bật dậy, kéo mạnh y vào lòng, cuống quýt kiểm tra một lượt cơ thể y.
“Nội thương, nhìn không thấy đâu.” Giãy dụa mấy lần cũng không thoát được, y đành mở miệng giải thích.
“Nội thương!?” Hắn không rõ ý nghĩa từ này lắm, “Là do năng lực kì lạ kia của ngươi tạo thành?” Hắn đặt câu hỏi, ngoại trừ điều đó ra, hắn không nghĩ còn lý do nào khác.
“Ừ.” Tuyệt Sát xem như khẳng định suy đoán của Lam Đức.
“Ngươi… Năng lực kia nguy hiểm như vậy sao?” Hắn khẽ nheo mắt, nghĩ thầm nếu thật sự như thế, liền phải mau chóng loại bỏ năng lực kia, không thể để năng lực nguy hiểm này tồn tại trên người Sát.
“Ngươi muốn làm gì?” Theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Tuyệt Sát cảnh giác hỏi.
“Không có, làm sao ta có thể có ác ý với ngươi chứ, Sát!? Ta yêu ngươi mà!” Vừa trấn an y, Lam Đức vừa đem ý niệm chợt thoáng qua trong đầu vùi sâu xuống bụng, thế nhưng cũng hoàn toàn biến mất.
Nếu năng lực kia thật sự tổn thương Sát… Vậy khiến Sát càng thêm oán hận chính mình cũng tốt!
Xuyên qua lớp băng vải đen, con ngươi vàng rực gần như có thể nhìn thấy bóng đen mơ hồ, nhưng hình ảnh mông lung như vậy, Tuyệt Sát rất khó nhận ra suy nghĩ của Lam Đức, chính là…
Nhắm mắt lại, bóng dáng mơ hồ gì cũng không nhìn thấy nữa… Nam nhân kia… y không nghĩ ra chính mình còn có thứ gì để hắn phá hủy, cuộc sống của y đã bị nam nhân hủy hoại hoàn toàn, y cho rằng như thế.
Y vốn dĩ không biết, nam nhân kỳ thật không muốn hủy hoại cái gì, thứ nam nhân muốn chính là dâng tặng cho y, bất luận là cái gì! Yêu cũng tốt, hận cũng tốt!
Đến gần Tuyệt Sát, Lam Đức tháo bỏ dải băng che mắt, để con ngươi vàng rực hiện ra, đồng thời để màu sắc rực rỡ kia chiếu vào mắt mình.
“Sát, trong mắt ngươi có ta, chỉ có ta mà thôi! Sát của ta!” Từ khi biết mắt trái của y có thể nhìn thấy, điều hắn thích làm nhất chính là, cứ mỗi khi hai người ở riêng với nhau, hắn sẽ tháo bỏ dải băng màu đen, để con ngươi vàng rực kia phản chiếu thân ảnh của hắn.
Chỉ có hắn! Chỉ có hình ảnh của hắn được in vào đôi mắt kia, và đôi mắt kia cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn! Chỉ có thể nhìn duy nhất một mình hắn, chỉ có thể nhìn ám hiệu của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, khắc sâu vào đáy lòng y, từng chút từng chút một, cho đến khi ám hiệu này biến thành sự thật, không cách nào biến mất nữa.
Có lẽ mưu kế của Lam Đức thành công, trong lòng y ngập tràn hận ý vô tận dành cho hắn, trong mắt duy nhất nhìn thấy hắn. Hiện tại trong đầu y, có thể miêu tả rõ ràng chỉ có hắn, ngoại trừ hắn, ngay đến hình ảnh chính mình, y cũng mơ hồ không rõ.