Trong một góc của Khải Tư Lan bảo là tiểu viện màu đen mới xây dựng mấy năm gần đây, thỉnh thoảng lại có song hắc thiếu niên bước vào, lúc này tộc trưởng Khải Tư Lan sẽ tràn đầy hi vọng đến đó, nhưng thường là chưa đến mấy phút liền mất mác cũng phẫn nộ rời đi khỏi tiểu viện. Không lâu sau đó, thiếu niên sẽ bị thủ vệ đem đi, rồi ít hôm sau lại có song hắc thiếu niên mới bước vào, không ngừng lặp lại.
Dần dần, nét mặt tộc trưởng Khải Tư Lan khi đi vào tiểu viện không còn có chờ mong, mà chỉ là chết lặng vô thần, lúc rời đi vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ có song hắc thiếu niên lúc đầu là tự đi ra khỏi tiểu viện, nay biến thành được thủ vệ lôi đi.
Ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng u ám, song hắc thiếu niên cuộn người ngồi xổm ở chân tường, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân đang bước tới gần mình, cơ thể run rẩy không cách nào khống chế.
“Đừng, đừng mà! Tộc trưởng Khải Tư Lan, tha cho ta, cầu xin ngươi, không, a—” Tiếng gào thét sợ hãi vang vọng khắp bầu trời đêm Khải Tư Lan bảo, thế nhưng nếu có ai người dọc đường nghe thấy, bất quá cũng chỉ dừng chân một thoáng, rồi ngay sau đó liền làm bộ như cái gì cũng chưa từng nghe, tựa hồ đã tập mãi thành thói quen.
“Không, không phải Sát! Không phải!” Nam nhân mặt không đổi sắc lắc đầu, thì thào tự nói. Trong đôi mắt xanh biếc hiện ra vẻ điên cuồng, hắn ném thứ gì đó đẫm máu trong tay đi, rời khỏi căn phòng u ám, chỉ là nam nhân thân thể cao lớn này, bước chân lại có phần hỗn loạn.
Nam nhân rời đi chưa được bao lâu, liền có thủ vệ tiến vào phỏng, kéo thiếu niên đã ngất xỉu trên mặt đất đi. Trên gương mặt thanh tú của song hắc thiếu niên, nơi mắt trái màu đen chỉ còn lại một lỗ thủng đẫm máu. Chất lỏng diễm lệ theo hốc mắt chậm rãi chảy xuống, lưu lại trên gương mặt trắng nõn một vết máu dài.
Nhìn thiếu niên bị thủ vệ lôi ra ngoài, Tây Gia Lữ cùng Lôi Địch Á vẫn đứng ngoài cửa nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ rõ ràng. Lại nghĩ đến Lam Đức vừa rời đi không lâu, đáy lòng hai người cảm thấy lo lắng sâu sắc.
“Nè nè! Ngươi nói đây là kẻ thứ mấy a, Tây Gia Lữ!?” Vẻ mặt âu lo chỉ đọng lại trong giây lát, Lôi Địch Á lập tức khôi phục sự ngã ngớn xưa nay.
“La Lam thiếu gia vẫn không có tung tích.” Kẻ thứ mấy? Đã chẳng còn ai để ý đến vấn đề này nữa, nói như vậy đối với thiếu niên có vẻ tàn khốc, nhưng Tây Gia Lữ thật không có dư thừa tâm tư đi lo cho bọn họ.
“Thiếu gia thật sự trốn rất giỏi, suốt ba năm nay, ngay cả mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan chúng ta mà vẫn không tìm được chút manh mối nào.” Hai tay Lôi Địch Á vòng ra sau đầu, nhìn lên bầu trời đêm mà cảm thán.
“Hai vị thiếu gia của Hải Nhân Tư gia và Nguyệt Vịnh dong binh đoàn cũng không biết tung tích thiếu gia.” Tây Gia Lữ tiếp lời. Ngoại trừ gia tộc Khải Tư Lan, bọn họ là những người duy nhất có quan hệ với Tuyệt Sát. Thế nhưng, ngay đến bọn họ cũng không hay biết về tung tích của y, Tây Gia Lữ thật nghĩ không ra y còn có nơi nào để đi… Đối với vị La Lam thiếu gia này, Tây Gia Lữ phát hiện sự hiểu biết của hai người về y thật sự rất ít.
“A! Thiếu gia thật đúng là không phải người bình thường! Cư nhiên có thể chạy thoát khỏi tay tộc trưởng.” Theo ngữ khí của Tây Gia Lữ, dường như rất bội phục Tuyệt Sát.
“Nếu thiếu gia có thể làm đến mức như vậy, chuyện chúng ta có thể nghĩ đến sao y lại có khả năng không nghĩ đến? Dĩ nhiên y sẽ không ngu ngốc chạy đi tìm bọn họ, kia chẳng phải tự làm bản thân bại lộ hành tung sao?” Lôi Địch Á không rõ, cái đạo lý này Tây Gia Lữ không thể không nghĩ ra, tại sao cứ cách một thời gian hắn lại hỏi một lần?
“Có chuyện làm so với không làm gì vẫn tốt hơn…” Không phải hắn không hiểu chuyện mình làm bất quá chỉ là vô dụng, thế nhưng nếu là chuyện liên quan đến Tuyệt Sát, nếu có thể thì hắn không thích lẳng lặng chờ đợi.
“Thay vì lo cho thiếu gia, chi bằng để tâm đến tộc trưởng đi! Ngươi không thấy Khả Lạp càng lúc càng u buồn tiều tụy sao?” Không cần nói rõ Lam Đức thế nào, bởi vì Khả Lạp so với bất cứ ai đều quan tâm đến hắn hơn cả, chỉ cần nhìn nàng liền có thể đoán ra tình hình của hắn gần đây, ở Khải Tư Lan bảo chẳng ai hiểu rõ về trái tim hắn hơn nàng.
“Tộc trưởng…” Tây Gia Lữ trầm mặc hồi lâu, “Chúng ta chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng là được rồi, những việc khác chúng ta không có quyền hỏi đến, hơn nữa cũng chẳng làm được gì.”
“Đúng vậy đúng vậy! Vấn đề của tộc trưởng, chỉ có thiếu gia mới có thể giải quyết, đáng tiếc…” Cố tình quên đi mấy lời vừa nãy, Tây Gia Lữ hơi nhíu mày, thế nhưng nói tới nói lui, đề tài lại quay về điểm xuất phát, khiến Lôi Địch Á không khỏi cười khổ bất đắc dĩ.
“Ngày mai ta xuất phát đi tìm Nguyệt Vịnh dong binh đoàn.” Tựa như không muốn tiếp tục nói về đề tài này, Tây Gia Lữ bỏ lại một câu rồi bước đi.
“Cái gì? Lại đi nữa? Không phải ngươi mới đi hồi tháng trước sao? Không sợ mệt chết à?” Lôi Địch Á kêu to, nghe thì giống như hắn đặc biệt quan tâm, thật ra chỉ bởi vì hắn không muốn một mình đối mặt với Lam Đức vào lúc này mà thôi.
“Ngươi cũng không muốn đến một ngày nào đó, rơi vào kết cuộc giống mấy thiếu niên kia chứ!?” Đưa lưng về phía Lôi Địch Á, Tây Gia Lữ nói. Đây không phải do hắn suy nghĩ quá nhiều, cứ nhìn nét mặt kinh ngạc của Lôi Địch Á thì biết.
“Ừ… hi vọng ngươi có thể đem về tin tốt, tuy biết rằng cơ hội quá mong manh.” Lôi Địch Á miễn cưỡng đưa ra lời chúc phúc về phía bóng lưng của Tây Gia Lữ, đáng tiếc đến cuối cùng nhận được vẫn chỉ là một xô nước lạnh.
……
Rời khỏi tiểu viện màu đen, Lam Đức đi thẳng về phía chủ trạch Khải Tư Lan bảo, nhưng hắn không về phòng mình mà là đi đến căn phòng đối diện – căn phòng ngủ từng thuộc về Tuyệt Sát.
Hắn nhẹ đẩy cửa ra, bước vào bên trong. Từ khi Tuyệt Sát bỏ đi nơi đây vẫn giữ nguyên hiện trạng, không nhiễm một hạt bụi nào, không hề giống như căn phòng bị bỏ hoang bao nhiêu năm không có ai ở.
Mấy năm nay, cứ cách mấy ngày Lam Đức lại tự mình quét dọn căn phòng của Tuyệt Sát một lần, có lẽ thật sự rất khó tưởng tượng , một người như Lam Đức lại chịu đi làm công việc quét dọn.
Thế nhưng căn phòng này ngoại trừ hắn, chẳng có ai được đụng đến. Chính bởi vì nó là căn phòng thuộc về y, vẫn lưu lại hơi thở của y. Mà tất cả mọi thứ thuộc về y, hắn đều không muốn chia sẻ cùng người khác, thầm nghĩ độc chiếm một mình.
“Sát!” Nằm xuống chiếc giường Tuyệt Sát từng ngủ, Lam Đức khó nén mệt mỏi nhắm mắt lại. Chỉ có ở đây, trong căn phòng còn lưu lại hơi thở của y, hắn mới có thể an tâm ngủ một giấc.
Ba năm trước, từ sau ngày Tuyệt Sát bỏ trốn, hắn hoàn toàn không tìm được chút nào về tung tích của y, giống như y đã biến mất khỏi thế giới này, khiến cho hắn tựa hồ chìm sâu vào bóng tối tuyệt vọng… Mặc kệ là trong hoàn cảnh nào, mặc kệ chiếc giường bên dưới êm ái cỡ nào, hắn đều không thể có được giấc ngủ bình thường.
Nhắm mắt lại, trong đầu hắn sẽ hiện lên hình ảnh Tuyệt Sát bị thương gặp nạn, cho dù biết rõ đây chỉ là cảnh mộng không có thật, thế nhưng hắn vẫn khó nén được sợ hãi. Hắn sợ tại một chốn nào đó mà hắn không biết, y thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm như vậy, mà hắn thì không thể ở cạnh y, bảo vệ cho y.
Vì thế, hắn sợ hãi giấc ngủ… Không ai ngờ đến, người vĩ đại nhất lục địa Naga, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, thế nhưng cảm thấy sợ một cơn ác mộng. Tuy nhiên, đây lại là sự thật, hắn đang sợ, vô cùng sợ.
Chỉ có ở nơi đây, trên chiếc giường Tuyệt Sát từng ngủ, tâm tình căng thẳng của hắn mới có thể thả lỏng đôi chút. Trong căn phòng còn lưu lại hơi thở của y, hắn mới có thể giải phóng bản thân, chìm vào giấc ngủ.
“Ngươi rốt cuộc đang ở đâu, Sát!? Chỉ cần ngươi xuất hiện trước mắt ta, muốn ta thế nào cũng được. Ta sẽ không cưỡng bức ngươi, sẽ không ép buộc ngươi ở lại bên ta nữa. Chỉ cần cho ta biết ngươi an toàn, ngươi muốn đi đâu ta đều không ngăn cản, miễn sao cho phép ta làm bạn bên cạnh ngươi là tốt rồi, ta sẽ không cưỡng cầu nữa, thật sự! Cho nên, cầu xin ngươi ngàn vạn lần đừng gặp chuyện chẳng lành, đừng nên!”
Lúc này, hắn chỉ là một người bình thường thống khổ với tâm linh bị nỗi sợ hãi xâm chiếm. Ba năm nay, bất kể dùng cách gì, mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan đều không thể tìm được tung tích của Tuyệt Sát, xét theo bình thường mà nói thì đây là chuyện không có khả năng.
Ở lục địa Naga này, chỉ cần tồn tại trên đời, mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan nhất định có thể tìm ra. Đây là lý do tại sao lúc Tuyệt Sát bỏ trốn, Lam Đức có thể tự tin rằng y trốn không thoát khỏi bàn tay hắn.
Thế nhưng bây giờ, từ lúc biến mất trước mặt hắn, y hoàn toàn vô tung vô tích, không lưu lại chút manh mối nào trên lục địa Naga. Cứ giống như y đã bốc hơi khỏi thế gian, không ai còn gặp qua hình bóng của y.
Thời gian đầu khi Tuyệt Sát mới mất tích, Lam Đức vừa đau buồn vừa phẫn nộ, tựa như một con dã thú bị thương, thống khổ mà cuồng loạn. Hắn bạo ngược tuyên thệ trong lòng, nếu tìm được y, nhất định phải bẻ gãy đôi chân thon dài kia, dùng xiềng xích chắc chắn nhất xỏ xuyên qua xương quai xanh của y, giam cầm y bên cạnh hắn, không cách nào chạy thoát nữa.
Đến khi lửa giận bình ổn, cái phương pháp đẫm máu sẽ khiến y tổn thương cũng dần dần bị hắn lãng quên. Khi đó hắn tự nhủ với bản thân, chỉ cần y trở lại bên cạnh hắn, hắn liền tha thứ cho y hết thảy.
Rồi thì, lúc ngọn lửa trong lòng bị tưởng niệm sâu sắc thay thế, Lam Đức không còn chờ đợi thêm được nữa, thầm nghĩ mau chóng tìm cho ra Tuyệt Sát. Đem y gắt gao ôm vào trong ngực, xé rách y phục trói buộc trên người y, đặt y dưới thân, để cho thân thể xinh đẹp kia vì hắn mà mở rộng, tận tình xỏ xuyên qua y, dùng hành động thực tế chứng minh cho y hiểu hắn có bao nhiêu yêu thương y.
Thời gian từng chút một dần dần trôi qua, ngọn lửa phẫn nộ lụi tàn, tưởng niệm đã biến thành thống khổ. Trước sau không có được tin tức của y, hắn bắt đầu lo lắng phải chăng y đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, phải chăng đã bị người khác bắt nhốt, vậy nên lâu như vậy cũng không có tung tích. Lúc này, hắn chỉ một lòng muốn tìm y trở về, ôm lấy y, xác định y vẫn an toàn.
Một năm, hai năm… thời gian vô tình trôi qua, lo lắng ban đầu hóa thành sợ hãi vô tận, bởi vì chỉ có hai khả năng mới có thể khiến cho mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan mất đi hiệu lực.
Hoặc là người không tồn tại, hoặc là người đã biến mất. Chỉ hai trường hợp này, mạng lưới tình báo của gia tộc Khải Tư Lan mới không thể điều tra. Tuyệt Sát rõ ràng là người tồn tại chân thật, vậy là chỉ còn trường hợp kia — y đã biến mất! Chính là, một người đang sống sờ sờ, như thế nào có thể biến mất? Khả năng duy nhất chỉ có…
Không! Không! Không! Lam Đức theo bản năng phủ định giả thiết duy nhất này. Một người như Sát, người hắn yêu thương, không có khả năng biến mất. Hắn chỉ là tạm thời không tìm thấy y mà thôi, rất nhanh, rất nhanh y sẽ xuất hiện.
Lam Đức không ngừng tự nhủ với bản thân như vậy, bởi nếu không hắn sợ hắn sẽ sụp đổ mất. Từ thời khắc đem lòng thương yêu y, linh hồn của hắn, máu thịt của hắn đều chỉ vì y mà tồn tại. Nếu chấp nhận giả thiết kia, nhất định sẽ khiến hắn trở nên điên loạn.
Nếu mất đi Tuyệt Sát, mất đi ám dạ tinh linh, vậy có khác nào hắn cũng mất đi ý nghĩa sinh tồn. Kêu hắn quay lại cuộc sống vô vị trống rỗng như trước đây, hắn làm không được. Hắn đã một lần nếm qua tư vị yêu một người, cảm nhận được rằng còn sống là một điều tốt đẹp, hắn nhất định phải vĩnh biệt thế giới vô vị xưa kia.
Cho nên… “Sát! Sát của ta, người yêu của ta, ngươi nhất định đang lạc đường ở nơi nào đó, đúng không!? Không sao, ta sẽ ở đây chờ ngươi, chờ ngươi một lần nữa xuất hiện trước mắt ta, Sát!”
Chậm rãi, Lam Đức chìm vào giấc ngủ, tựa như một đứa bé không có nhà để về, mờ mịt bi thương. Nhưng cũng chỉ có ở nơi đây, ở không gian còn lưu lại hơi thở của người hắn yêu thương, hắn mới có thể giải phóng sự yếu đuối của mình.
Rời khỏi căn phòng này, hắn vẫn là tộc trưởng cơ trí của gia tộc Khải Tư Lan, kẻ nhìn như đa tình mà kì thực đầy lãnh khốc, là người vĩ đại nhất lục địa Naga, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan.
Thế nhưng, nếu người hắn yêu thương không quay về, vậy người vĩ đại nhất cũng sẽ trở thành người duy nhất. Hắn sẽ dùng cả lục địa này làm tế phẩm truy điệu người hắn yêu thương.