Tiểu kiều lưu thủy, ngói đỏ gạch xanh, đủ loại vật dụng đơn sơ hợp lại thành một thể, tạo nên một bức tranh bình thản mà ấm áp chốn thôn quê. Đây là một thôn trang nhỏ tưởng như bình thường, thế nhưng nó vừa ẩn chứa những thứ mà mọi thôn trang khác đều có, lại vừa ẩn chứa những thứ kì lạ chỉ thuộc về chính nơi đây.
Gió mát thổi qua, từ trong thôn có thể nhìn thấy cánh rừng rậm xa xa, cành lá xum xuê theo cơn gió lắc lư dao động, tựa như sóng cuộn trên mặt biển. Thiếu niên áo đen từ trong bước ra một mảng xanh biếc, tựa hồ bước ra từ biển lớn, anh dũng xuyên thấu sóng biển bao la.
Hờ hững tiêu sái bước vào thôn trang, hơi thở lãnh đạm trên người thiếu niên vốn tương phản với bầu không khí ấm áp trong thôn, thế nhưng lại thần kỳ dung nhập vào nhau.
Lúc này, tâm tình thiếu niên dường như không tốt lắm, khí tức u ám bao quanh cơ thể bắt đầu lan rộng, không biết có phải do bị thương hay không, mà con mắt trái bị dải băng màu đen quấn quanh lại càng thêm âm trầm.
“Ồ, lại thất bại không tìm thấy đường ra à, thiếu niên?” Đại thúc mặt râu tươi cười vui vẻ, thoạt nhìn thì ông hết sức đáng sợ, thế nhưng lại rất hòa ái. Ông vỗ vỗ vai thiếu niên, hoàn toàn không để ý tới khí tức âm trầm của y.
“Bà nói này Tuyệt Sát, nghe lời bà đi, đừng tìm nữa, thôn này không có đường ra đâu. Nếu ông trời đã đưa con vào thôn, vậy xem như con với chúng ta có duyên, con cứ ở lại thì tốt hơn, đừng cưỡng cầu nữa.” Cụ bà lớn tuổi cũng không sợ sệt vẻ lạnh lùng của thiếu niên, quan tâm khuyên giải.
“Tuyệt Sát ca ca, ẵm em đi, em muốn bay…” Như để góp vui, ngay cả bé gái chừng bốn năm tuổi cũng chạy tới tham gia một phần.
“Cút!” Chịu không nổi đám người nhiều chuyện này, thiếu lên quát lên.
Chung quanh đột nhiên đóng băng, im lặng vô cùng, thế nhưng…
“Ha ha! Tuổi trẻ thật tốt, có sức sống như vậy. Thiếu niên a! Có nghị lực, đại thúc ta ủng hộ ngươi.”
“Tuyệt Sát, không phải bà đã nói với con rồi sao, người ta bảo không bỏ cuộc là chuyện tốt, nhưng có một số việc không nên cưỡng cầu a!”
“Bay bay, bay bay! Tuyệt Sát ca ca, em muốn bay!”
Lần này thiếu niên thật sự bó tay, chỉ có thể càng thêm âm trầm.
“Ba ba!” Ngay trong lúc thiếu niên đang bực bội, bên tai bỗng vang lên tiếng hét ngọt như đường như mật, đáng yêu cực kỳ.
Vừa mới nghe thấy âm thanh, mọi người trong thôn đều không hẹn mà cùng lui về phía sau, duy trì một khoảng cách an toàn cùng thiếu niên. Mà thiếu niên thì sao!? Bắt đầu từ lúc nghe thấy thanh âm đáng yêu kia, trên trán thiếu niên liền có thể trông thấy gân xanh mơ hồ rung động.
“Ba ba!” Thanh âm ngọt lịm vang lên đầy vui sướng, một quả bóng tròn bay về phía thiếu niên. Ngay trước khi quả bóng sắp nhào vào lòng thiếu niên, thiếu niên liền nhanh chóng đưa tay ra, chặn ngay đầu quả bóng, ngăn cản hành động của nó.
Bóng đen dừng lại tại chỗ, hình dáng hiện lên rõ ràng, đó là một con… Khụ khụ! Là một cục cưng chừng ba tuổi, mặc y phục màu đen giống như thiếu niên. Đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt hồng hồng, đôi môi đỏ đỏ, làn da nộn nộn, cơ thể tròn tròn, đáng yêu không nói nên lời.
Cục cưng ấy giống như bước ra từ trong tranh vẽ, khuôn mặt tươi cười tinh xảo kia quả thực chính là một phiên bản của thiếu niên áo đen, ngay cả mái tóc cùng ánh mắt cũng mang màu đen tựa như thiếu niên.
“Ba ba…” Tiếng gọi ngọt ngào của cục cưng nhỏ dần, khuôn mặt tươi cười tinh xảo bắt đầu vặn vẹo, bày ra bộ dáng ủy khuất như sắp khóc đến nơi.
Vẻ mặt đáng thương của cục cưng khiến cho mọi người đau lòng không thôi, quả thật muốn yêu thương nó một phen, bất quá ‘mọi người’ ở đây không bao gồm thiếu niên — người khiến cho cục cưng lộ ra vẻ mặt này.
“Hừ!” Thở hắc ra một tiếng, thiếu niên thu hồi nét mặt nãy giờ, bình tĩnh lặp lại những động tác mà mấy năm gần đây đã làm quen tới mức thuần thục. Tư thế bàn tay chặn trên đầu cục cưng không thay đổi, thiếu niên nhấc cao nó lên, xem nó như tảng đá mà ném mạnh đi rất xa.
Nhìn theo hướng cục cưng bay đi, mọi người trong thôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mắn hôm nay không có ai gặp nạn.
Mà cục cưng thì sao!? Bị thiếu niên ném đi, cục cưng tựa như sao băng rơi xuống, trong thoáng chốc đã biến mất ở cuối khu rừng rậm mờ mịt. Ngay sau đó thì nổ ầm một tiếng, đại khái là âm thanh phát ra từ mấy cây đại thụ bất hạnh hi sinh.
Nghe tiếng động này, người trong thôn đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ánh mắt ẩn chứa niềm vui sướng ngấm ngầm.
“Tôi nói này ông lão, xem ra thôn chúng ta mấy ngày hôm sắp tới sẽ có củi nhóm lửa rồi.” Lão bà híp mắt cười, nhìn về phía ông lão đang ngồi hút tẩu thuốc.
“Thiếu niên a, làm phiền ngươi rồi, đại thúc ta đi nhặt củi về đây.” Đại thúc cười ha hả, dẫn theo đàn ông trong thôn tiến vào rừng rậm. Tại sao phải tìm thêm người giúp!? Bởi vì kinh nghiệm nói cho ông biết, từ tiếng nổ phát ra khi nãy, lần này chính là một cây gỗ khổng lồ.
Thiếu niên không nói gì, dùng sự trầm mặc đáp trả. Tất cả mọi thứ trong cái thôn trang giản dị này đều khiến y phiền não nói không nên lời.
“Ba ba!” Thanh âm ngọt ngào của cục cưng từ một nơi rất xa trong rừng rậm truyền đến tai thiếu niên, vì thế khiến thiếu niên lần đầu tiên chán ghét nhĩ lực quá tốt của mình, “Ba ba…”
“Đáng ghét, động tác của tên tiểu quỷ này càng lúc càng nhanh hơn.” Nghe thanh âm vọng đến càng lúc càng gần, thiếu niên nhịn không được mắng.
“Ba ba!” Thân ảnh cục cưng ở tít đằng xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy, càng khiến tâm tình thiếu niên thêm khó chịu.
“Chết tiệt!” Cắn răng phun ra hai chữ, thiếu niên rất không tao nhã xoay người bỏ đi. Lúc cục cưng quay lại thôn trang thì đã không còn nhìn thấy y.
“Ba ba… Ba ba đâu rồi?” Đôi cánh nho nhỏ trái đen phải trắng khác với người thường trên lưng cục cưng phe phẩy, nó lắc lư cơ thể bay vào thôn trang. Đôi mắt to ngập nước luân chuyển, tìm kiếm thân ảnh thiếu niên ở khắp mọi nơi. Bất quá, dĩ nhiên chỉ là phí công vô ích.
“Ba ba, không tìm thấy ba ba, ba ba… Ô… Không tìm thấy ba ba… Oa!!!” Mất dấu thiếu niên, đôi môi phấn nộn của cục cưng mím lại, kế tiếp liền phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Thật không nghĩ tới thanh âm ngọt ngào của cục cưng khi khóc rống lên lại… lại… Ừ, lại chấn động như vậy! Quả thật là như ma âm xuyên thẳng vào lỗ tai, khiến người ta không chịu nổi… Lúc cục cưng mới bắt đầu khóc, người trong thôn đều tựa như đoán trước được, đồng loạt trở về căn nhà ấm áp của mình, đóng chặt cửa lớn cửa nhỏ, tránh cho lỗ tai của mình gặp họa.
“Em nói nè, cha đứa nhỏ!” Nhất thời, trên con đường trong thôn chỉ còn lại cục cưng cùng với một nam một nữ tựa hồ không bị ma âm của cục cưng ảnh hưởng.
“Sao hả, mẹ đứa nhỏ?” Nam nhân ôn nhu nhìn nữ nhân, vẻ mặt kia giống như trên đời này chỉ có hai người bọn họ, còn tiếng gào khóc kinh thiên động địa của cục cưng đều tự động được che lấp, không có ảnh hưởng gì đến hắn.
“Cái kia… Nếu em nhớ không lầm, hình như cục cưng là con của chúng ta mà!?” Nữ nhân vẻ mặt không cam lòng cộng thêm khó hiểu buồn bực nhìn nam nhân.
“Thế nhưng, tại sao cục cưng không thích chúng ta, ngược lại toàn dính chặt khối băng ấy chứ!?” Nữ nhân oán giận, mà khối băng trong lời nói của nàng chính là thiếu niên áo đen kia.
“Em quên rồi sao, mẹ đứa nhỏ? Y chính là phụ thân cùng huyết thống với cục cưng! Nếu anh nhớ không lầm, đây dường như là do em tạo thành!” Nam nhân kiên nhẫn giải thích sự nghi hoặc của nữ nhân, tuy rằng đối với việc đứa con của mình không thân thiết với chính mình, hắn cũng không hài lòng lắm, thế nhưng nghĩ đến nếu cục cưng như vậy sẽ không giành lão bà với mình, hắn liền mau chóng nguôi ngoai.
“Đúng rồi! Suýt nữa thì em quên mất!” Nữ nhân đập tay một phát, ngơ ngẩn nói, lập tức tự kỷ nhìn về phía đứa con đáng yêu nhà mình, tự hào khoe: “Cha đứa nhỏ, anh xem đi, lão bà của anh thông minh cỡ nào, biết để cho khối băng kia làm phụ thân cùng huyết thống với cục cưng.”
“Đương nhiên lão bà của anh là thông minh nhất!” Nam nhân không tiếc lời khen ngợi nữ nhân, tuy rằng trong lòng hắn đang nghĩ, rất may tính cách cục cưng không giống với người phụ thân cùng huyết thống của nó.
“Mẹ đứa nhỏ, tiếp tục để cục cưng khóc như vậy sao? Có cần dỗ nó một chút không?” Nam nhân lo lắng hỏi.
“Ây da, không sao đâu, chờ chút nữa nó khóc mệt rồi sẽ tự động nín thôi, không cần lo lắng. Theo em thấy thì không bao lâu nữa, nó sẽ đi tìm ba ba của nó.” Nữ nhân tỉnh bơ nói.
“Nói cũng phải. Vậy mẹ đứa nhỏ, chúng ta về nhà thôi!” Nam nhân ôm lấy bờ vai nữ nhân, cùng bước đi về nhà.
“Đúng rồi! Cha đứa nhỏ, tối nay anh muốn ăn gì?”
“Ừm, anh muốn ăn…”
Bây giờ, trên đường lớn thật sự chỉ còn lại một mình cục cưng.
“Ô ô… Ba ba! Ô…” Không biết qua bao lâu, cục cưng rốt cuộc nín khóc, đôi mắt ửng hồng mở to như con thỏ con, đảo quanh một vòng khắp đường lớn không một bóng người, trên cái đầu đáng yêu hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
“Ý! Ba ba đâu? Ba ba đi đâu rồi? Ba ba! Ba ba!” Phe phẩy đôi cánh bé xíu trên vai, cục cưng lắc lư thân mình bay đi. Không biết là cố ý hay vô tình, mục tiêu cục cưng bay đến rõ ràng là phương hướng thiếu niên vừa bỏ đi lúc nãy.