Lam Đức hoảng hốt đưa tay lau mặt, mùi tanh gay mũi cùng sắc thái đỏ tươi ánh vào tầm mắt như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim hắn. Ánh nhìn chuyển qua Tuyệt Sát, đôi môi ngập máu tươi khiến cho hắn trở nên mơ hồ.
“Sát!” Đón được thân thể ngã quỵ của y, hắn thất thanh kêu lên, nỗi sợ hãi như một tấm lưới vô hình, gắt gao quấn chặt hắn.
Một lần nữa, y lại nôn ra máu trước mặt hắn. Lam Đức chưa bao giờ biết, màu đỏ tươi này lại khiến người ta chán ghét cùng ghê sợ như vậy.
“A… A–” Hai tay ôm trọn thân mình, Tuyệt Sát rên rỉ thống khổ trong vô thức, luồng chân khí tán loạn trong thân thể dường như muốn xé rách y, điên cuồng xông thẳng ra ngoài.
Thời khắc nôn ra máu, y lập tức phát hiện đây là sự trừng phạt cho hành động cưỡng chế đột phá của y, cơ thể chưa chuẩn bị tốt căn bản không thể thừa nhận hoàn toàn nguồn năng lực đột nhiên tăng cao gấp mấy lần.
Luồng chân khí không thể hấp thu mãnh liệt kêu gào trong người y, hóa thành cơn sốt cao đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, ý đồ tìm nơi phát tiết ra ngoài.
Cơn sốt cao không những đốt cháy cơ thể y, cũng đồng thời ăn mòn ý thức của y, có thể vượt qua một ải này hay không cũng chỉ có thể dựa vào vận khí của y.
“Sát, ngươi làm sao vậy? Sát, Sát!” Nhìn Tuyệt Sát ở trong lòng mình đột nhiên sốt cao, toàn thân đỏ bừng lên, hai tròng mắt mất đi tiêu cự lộ vẻ thống khổ, bên miệng thấm ướt bọt máu tươi khiến trái tim hắn gần như ngừng đập.
Nhìn y bị sốt cao, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều như bị dày vò, khiến nam nhân từ trước đến nay không ai bì kịp hiểu được, cảm giác bất lực là thống khổ như thế nào.
“Ư…” Tuyệt Sát gần như đã rơi vào hôn mê phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
“Sát…” Thanh âm thống khổ của y khiến lý trí của Lam Đức ở bên cạnh suýt nữa thì sụp đổ.
“Nóng quá, ư… A–” Tuyệt Sát ức chế không được, tiếng rên rỉ thống khổ tràn ra từ đôi môi đẫm máu, thân thể phảng phất bị thiêu cháy thành tro.
“Sát, Sát!” Bộ dáng thống khổ kia khiến Lam Đức khó mà giữ được bình tĩnh, lo lắng khủng hoảng không cách nào kiềm chế khiến cho đôi mắt xanh biếc dần dần trở nên cuồng loạn.
“Sát, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ mà, Sát!” Giọng nói đầy hoảng sợ của hắn mang theo nét yếu ớt khó tin.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh cơ trí ngày thường, tựa như một đứa bé hoảng loạn, chỉ biết liều mạng ôm chặt người trong lòng, sợ y cứ như vậy liền biến mất không còn tăm hơi, quên luôn cả chuyện phải đi tìm người cứu y.
“Ba ba, ba ba!” Cục cưng cũng bị Tuyệt Sát dọa sợ, bay vòng vòng như con kiến bò trên chảo nóng, muốn nhào tới bên cạnh y, lại bị Lam Đức đã rơi vào trạng thái điên cuồng ngăn cản.
“Ai cho phép ngươi chạm vào y? Cút ngay!” Lam Đức rống giận, ma lực bùng nổ không thể khống chế bắn cục cưng ra khỏi phòng.
‘Rầm! Rầm! Rầm!’ Mấy tiếng nổ vang lên, toàn bộ cửa sổ đều bị đóng chặt, cả căn phòng được bao trùm trong một vòng kết giới vô hình, ngăn cản những ai muốn xông vào.
“Ba ba!!” Cục cưng gào to, muốn nhào lên phá tan kết giới, thế nhưng cứ liên tiếp bị bắn ngược trở về, cho đến lúc thân thể dùng hết khí lực, chịu không nổi ngất đi mới thôi.
“A… ư… hộc…” Thống khổ rên rỉ, Tuyệt Sát giãy ra khỏi vòng tay của Lam Đức, thân thể cuộn tròn ngã xuống giường không ngừng run lên, bàn tay nắm chặt tấm khăn trải giường gần như muốn xé rách nó.
“Sát…” Nhìn y đau đớn khó nhịn, Lam Đức muốn ôm y vào lòng thêm lần nữa, nhưng lại sợ tổn thương đến y.
Bất lực nhìn Tuyệt Sát bị cơn sốt cao tra tấn, trái tim hắn tựa như bị chém từng nhát dao, theo mỗi tiếng rên rỉ thống khổ của y mà chậm rãi chảy máu.
Nóng quá, thật là khó chịu, nóng quá! Túm chặt tấm khăn trải giường, ý thức Tuyệt Sát trở nên tan rã, chỉ cảm thấy có thứ gì đó muốn từ trong bụng hắn thoát ra ngoài, thiêu cháy cùng hòa tan y vào trong cơn sốt. Ngọn lửa không cách nào dập tắt vẫn hừng hực thiêu đốt cơ thể y, cho đến lúc y biến thành tro tàn.
Không thể trơ mắt nhìn y chịu tra tấn, Lam Đức một lần nữa ôm y vào lòng, đem ma lực chuyển hóa thành hàn khí lạnh băng, hi vọng có thể tiêu trừ ngọn lửa thiêu đốt y.
Cách làm của hắn tựa hồ có tác dụng, bởi vì Tuyệt Sát đã dần dần bình tĩnh trở lại, sự thống khổ trên mặt cũng giảm đi không ít, điều này giúp cho hơi thở cuồng loạn của hắn ổn định phần nào.
Thế nhưng…
“Ư… A–” Chưa bình tĩnh được bao lâu, Tuyệt Sát lại giãy dụa không yên, thần sắc trên mặt quay về sự thống khổ kiềm nén.
“Sát…” Lam Đức vô cùng sợ hãi, không rõ tại sao lại đột nhiên mất tác dụng, lập tức tăng thêm hàn khí giúp y thoải mái, thế nhưng nét mặt y vẫn càng lúc càng thêm thống khổ vặn vẹo.
“Tại sao lại như vậy!?” Phát hiện chính mình càng muốn giúp y hạ sốt, nét mặt y lại càng khó chịu hơn, hắn vội vàng thu hàn khí về.
Ôm lấy cơ thể cứng đờ của Tuyệt Sát, cùng với tiếng rên rỉ mỗi lúc mỗi đau đớn hơn của y, ánh mắt hắn cũng mỗi lúc mỗi sợ hãi mà cuồng loạn.
“A…” Nóng quá, nóng quá! Ta sẽ chết như vậy sao? Lúc này, ý thức của y gần như đã bị cơn sốt thiêu cháy hoàn toàn, trong con ngươi vàng rực dường như đã mất đi tiêu cự, theo bản năng tìm kiếm phương pháp có thể giúp y thoát khỏi cơn nóng.
“Khó chịu quá, nóng quá, a–” Tiếng rên la đau khổ tựa như từng mũi kim đâm thẳng vào lòng Lam Đức.
“Làm sao bây giờ, Sát? Nói cho ta biết phải làm sao mới giúp ngươi bớt đau được? Sát!” Lam Đức tuyệt vọng thốt lên, người yêu của hắn đang bị tra tấn, chính mình lại không làm gì được, cảm giác bất lực này như ăn mòn trái tim hắn.
“Sát!” Ôm lấy Tuyệt Sát, một tay hắn nắm chặt tay y, áp mặt lên gò má đỏ bừng vì sốt cao, tựa hồ như làm vậy có thể đem sự đau đớn của y chuyển sang người hắn. Gương mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của hắn hoàn toàn đối lập với gương mặt đỏ bừng kia.
“Ô…” Mát quá, đôi gò má của Tuyệt Sát vô thức dựa gần vào Lam Đức, cảm giác mát mẻ từ da thịt hắn truyền đến khiến cho y không tự giác kiếm tìm.
Sự mát mẻ này không giống với khi nãy, chỉ giúp y giảm bớt nhiệt độ bên ngoài, kết quả càng khiến cảm giác nóng bên trong thêm mãnh liệt, càng khiến y thêm thống khổ. Nhưng còn hiện tại, Tuyệt Sát chỉ cảm thấy sự mát mẻ kia như truyền vào thân thể, khiến cơn sốt cao tựa hồ giảm bớt rất nhiều.
“Sát!” Chút biến hóa của y không thoát khỏi cặp mắt Lam Đức, hắn vui sướng nắm tay y, đặt lên một bên gò má của mình.
“Ô…” Muốn có nhiều cảm giác mát mẻ hơn để tiêu trừ cơn nóng rực trong người, Tuyệt Sát theo bản năng vô thức giãy khỏi vòng tay Lam Đức. Y đứng dậy, đẩy ngã hắn xuống giường, giống như con mèo con không ngừng cọ cọ lên mặt lên cổ hắn.
Sát! Kinh ngạc vì hành động quái dị này của y, Lam Đức mở to mắt, nhưng không ngăn cản y. Nhìn Tuyệt Sát vô thức xé nát quần áo của mình, để đôi gò má nóng hổi cọ xát lên ***g ngực hắn, ánh mắt Lam Đức lóe lên một tia sáng khó hiểu.
“Thoải mái không, Sát!?” Câu hỏi phát ra đầy từ tính lẫn mị hoặc, Lam Đức nhìn ra được, thiếu niên bây giờ đã không còn lý trí như ngày thường, biến thành dã thú chỉ biết thuận theo bản năng.
“Ân…” Nếu không phải toàn tâm toàn thân đều đặt trên người Tuyệt Sát, tiếng trả lời rất khẽ này chắc chắn sẽ bị hắn bỏ qua.
Nhìn Tuyệt Sát gương mặt lạnh lùng lại làm ra động tác đáng yêu như con thú nhỏ, Lam Đức nhất thời quên mất đây là do y muốn loại trừ cơn nóng, trái tim không thể khống chế mà đập liên hồi.
Đưa tay tháo xuống dải băng quấn quanh mắt trái, hắn không ngoài ý muốn nhìn thấy trong con ngươi vàng rực kia đã không còn nét tinh anh ngày thường, mà thay vào đó là sương mù trống rỗng.
Dục vọng thân thể bị thiếu niên vô tình khiêu khích, thế nhưng Lam Đức không thể và cũng không muốn làm gì cả, suy nghĩ không muốn xúc phạm thiếu niên gắt gao đè nén dục vọng gần như thoát cương của hắn, khiến hắn chỉ biết để mặc thiếu niên làm càn trên thân thể mình.
Dần dần, động tác của y bắt đầu trở nên hấp tấp, cọ xát nhẹ nhàng ban đầu trở nên nặng nề, con ngươi mù sương trở nên càng thêm mơ hồ. Hơi nước mỏng manh phủ kín hai tròng mắt xen lẫn giữa ngày và đêm, đôi môi phun ra hơi thở nóng rực tương tự như cơ thể.
Nhìn bộ dáng thiếu niên như vậy, Lam Đức lập tức phát hiện Tuyệt Sát cũng đang động tình giống hắn. Hơi thở nóng rực của thiếu niên phun lên ngực mình, khiến hắn cảm thấy sắp sửa không thể nhẫn nại thêm.
Nhất niệm thành ma, tà niệm một khi khởi động liền không thể ức chế. Lam Đức thuận theo dục vọng bản năng, nâng cơ thể y lên, hôn xuống đôi môi đỏ mỏng thơm tho mê người.
Không bị thiếu niên phản kháng như mọi lần, Lam Đức cảm thấy nụ hôn này hết sức ngọt ngào, cho dù hắn hiểu được đây là vì ý thức thiếu niên không tỉnh táo, thế nhưng hắn vẫn không thể tự kiềm chế mà đắm chìm vào.
Vừa hôn lên môi y, đầu lưỡi hắn vừa tiến vào miệng y, không ngừng liếm hút. Chậm rãi trút đi quần áo trên người Tuyệt Sát, hắn dừng lại trên làn da màu lúa mạch, lưu luyến yêu thương không rời.
Mát quá, thoải mái quá, ta muốn nhiều hơn… Ý thức hoàn toàn tan rã, Tuyệt Sát giờ phút này chỉ biết thuận theo bản năng dã thú, thuận theo bản năng dục vọng mặc cho Lam Đức làm càn. Sau khi tỉnh lại liệu y có hối hận hay không thì chưa biết, thế nhưng hiện tại bản năng duy nhất của y chính là phải tiêu trừ nhiệt độ thiêu đốt trên người.