Dạ tiến tới, ôm lấy ta từ phía sau, cơ thể ta nhất thời cứng ngắc, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Tay Dạ khẽ trượt xuống cánh tay ta, một tay xoa ngực, một tay dừng lại bên hông. Dạ so với ta cao hơn, y hôn lên vai ta, sau đó từ từ dời xuống cổ. Nước vẫy khắp người chúng ta, rất nóng, khiến ta có phần không rõ tất cả là do thân nhiệt của đối phương ấm hay là do nước ấm.
Môi Dạ ở cổ ta hôn hít, nhưng tay lại không ngừng sờ soạng khắp người, ta bắt lấy tay y muốn ngăn, lại khiến động tác của y có phần nhanh hơn. Khi y chạm tới bộ ngực mẫn cảm của ta, nhẹ nhàng vuốt ve. Hô hấp ta càng trở nên dồn dập hơn, thân thể đã bắt đầu bấn loạn, bàn tay đang giữ cánh tay của y càng ngày càng trở nên vô lực.
“Mặc, ta thích ngươi.” Dạ dán vào tai ta nói, ngậm lấy vành tai, dùng đầu lưỡi mân mê liếm lộng.
“Ân ~” Ta nhẹ nhàng rên rỉ, bất giác tự giật mình vì những tiếng rên rỉ ám muội phát ra từ miệng của chính mình. “Dạ, không nên. Ngươi đừng như vậy!” Ta bắt đầu giãy dụa. Ta rất sợ, ta sợ chính ta cũng không hiểu nổi ta, ta không nghĩ ta sẽ đối với Dạ có loại tình cảm này, nếu đã không có tình cảm thì không nên để y gần gũi như vậy. nhưng là ta cũng không biết từ khi nào bản thân đã tiếp nhận, thậm chí, còn có cảm giác dường như ta đang mong chờ điều gì đó.
“Dạ, tắm rửa đàng hoàng đi, đừng quậy nữa.” Ta dùng sức túm lấy tay y. Dạ buông ta ra, ta với lấy khăn tắm treo ở cửa rồi chạy ra khỏi phòng, tim đập thình thịch.
Dạ ở một mình, cho nên đem tivi đặt trong phòng. Bởi vì đã từng tới đây, nên khá quen thuộc, vì thế ta mở tivi ngồi trên giường xem, trong lòng rất loạn, trái tim còn đang vì chuyện vừa rồi mà đập không ngừng, ta nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Dạ vẫn đang tắm. Không biết một hồi y đi ra phải đối mặt thế nào với y đây, mà trong lòng lúc này như có một loại cảm giác mong chờ nào đó.
Ấn ấn remote, có một đài chiếu phim võ lâm, Hỗ thập nương câu dẫn Bạch triển đường, Thập nương cùng lão Bạch xướng khúc: “Lang quân…… Ngươi không phải đói đến hoảng a…… Nếu đói như thế…… Hãy để Thập nương ta nói……” Lão Bạch kia thất khứu đều rớm cả máu mà vẫn hát tốt ghê a.
Chính lúc này, Dạ từ phòng tắm đi ra, thân trên trống không, chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông. Ánh mắt của ta không biết phải đặt ở đâu, có phần kích động muốn chuyển chủ đề.
“Dạ, tắm xong rồi hả, đến xem tivi a, rất buồn cười.” Ta làm động tác trong TV, học bộ dáng Thập nương hát: “Lang quân…… Ngươi không phải đói đến hoảng a…… A……” Còn chưa hát xong, đã bị Dạ đặt trên giường.
“Dạ……” Ta đưa tay đẩy y, liền bị bắt lấy kéo qua đầu, “Mặc, ta thật sự thích ngươi.” Dạ chậm rãi cúi người hôn ta, ta nhắm chặt hai mắt lại. Dạ hôn thực ôn nhu, đầu lưỡi lướt qua môi ta, chậm rãi tiến vào vòm họng, khiêu khích đầu lưỡi của ta. Ta bắt đầu đáp lại nụ hôn của y, hô hấp càng ngày càng dồn dập, lại một tiếng rên rỉ rất nhỏ theo miệng ta truyền ra.
Dạ từ từ chuyển qua cổ, vừa hôn vừa cắn nhẹ, khiến ta run lên từng trận, “Không cần.” Theo bản năng ta cự tuyệt. Nhưng ngay cả ta nghe cũng cảm thấy cái câu ‘Không cần’ đó như đang biểu đạt ý muốn ngược lại.
“Mặc, ngày đó ở ký túc xá, ngươi ở phía sau ôm ta, câu nói chưa hết đó có phải là ‘Ta muốn’?” Dạ bổng nhiên ở bên tai ta hỏi.
“Ừm.” Ta thành thật trả lời.
“Ta chỉ biết, ngày đó ngươi là đối với ta có cảm giác, ta thật sự rất kích động, nhưng ta sợ đó chỉ là cảm xúc nhất thời của ngươi, ta sợ chúng ta ngay đến tình bạn cũng giữ không được.” Dạ ở bên tai ta thì thầm, nhưng động tác vẫn không dừng lại, tay từ từ sờ xuống, đem khăn tắm quấn quanh người ta kéo ra. Ta bởi vì không thích mặc quần lót cũ, nên lúc tắm đã đem nội y giặt chung với quần áo. Cho nên sau khi chiếc khăn tắm bị kéo ra, ta chỉ có thể trần như nhộng mặc cho Dạ ôm trong lòng.
Ngón tay Dạ không ngừng vân vê điểm nổi trước ngực ta, khiến cơ thể ta không khống chế được, cảm giác tê dại lan tràn khắp thân thể, dục vọng cũng muốn ngẩng đầu thức dậy. Ta cảm thấy giờ phút này cái gì cũng không thèm nghĩ, chỉ cần cứ vậy trầm luân là tốt rồi.
Tấm khăn quấn quanh thắt lưng Dạ không biết từ lúc nào cũng biến mất dạng, ta cảm giác được ngọn lữa dục vọng của Dạ nhô cao chạm vào bụng, khiến ta bất giác ngại ngùng quay đầu đi. Dạ kéo đầu ta lại, đặt lên môi ta một nụ hôn sâu, tay giữ lấy dục vọng của ta, không ngừng di động, khiến ta cơ hồ thở không nổi. Dạ ở trên cổ ta mút mát để lại một ấn kí, ta từng ngụm từng ngụm thở phì phò, khiến động tác trên tay Dạ càng lúc càng nhanh.
“Ân…… Ân……” Ta kiềm chế thanh âm của mình, khiến Dạ càng muốn kích thích ta mãnh liệt hơn, đầu lưỡi Dạ liếm xuống bụng của ta. “A……” Ta nhịn không được mà phóng thích trong tay Dạ.
“Dạ……” Ta cố khống chế tấm thân vô lực nhìn về phía Dạ. Thời điểm Dạ hướng bàn tay muốn đưa tới miệng y, ta liền chộp lấy cánh tay đó, rút hộp khăn giấy ở đầu giường ra lau cho y.
Dạ nhìn ta dùng giấy cùng khăn mặt giúp y lau những thứ dính trên tay, sau đó bắt lấy khăn mặt bỏ qua một bên, ôm lấy ta, ở bên tai nói, “Mặc, đến lượt ta.”
Dạ lại ôm ta đặt lên giường, đầu gối như muốn đẩy hai chân ta ra. Hiển nhiên ta biết y đang muốn làm cái gì, ta gắt gao khép chặt hai chân.“Mặc, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Hơi thở của Dạ phà vào mặt ta.
“Ta…… Ta sẽ giúp ngươi.” Xoay người đem Dạ đặt dưới thân, lấy tay động thủ, rốt cục cũng khiến Dạ phòng thích trong tay ta.
Ta lẳng lặng nằm xuống, cánh tay Dạ khoát lên người ta, môi y chạm vào trán ta, nằm bên cạnh ta. Mọi chuyện xảy ra đều quá đột ngột đối với ta, hồi tưởng lại màn vừa rồi, ta có chút không thật. Dạ không ngừng hôn lên trán, lên mặt ta. Ta thích cảm giác này a.
“Dạ, vì cái gì Đậu đậu lại để ý tới cái nhẫn của bạn trai cũ như vậy?” Ta bỗng nhiên mở miệng phá tan sự yên tĩnh.
“Bởi vì Đậu đậu thật sự thương hắn.” Dạ dừng lại một chút, như muốn sắp xếp lại suy nghĩ, rồi tiếp tục nói: “Hắn đối với đậu đậu tốt lắm, mọi người đều nghĩ nếu có phải nói lời chia tay cũng không phải từ hắn, nhưng cuối cùng lại do hắn mở miệng trước, điều đó khiến Đậu đậu cũng không tin được. Hắn nói bởi vì hắn muốn xuất ngoại, Đậu đậu bảo có thể chờ hắn trở về, nếu hắn không muốn trở về, nàng cũng có thể tìm cơ hội qua đấy với hắn. Nhưng hắn nói không cần, bởi vì kỳ thật hắn đã thích người khác rồi. Không bao lâu thì hắn xuất ngoại, sau cũng không có tin tức gì. Lâu sau đó, có bạn bè quen biết kể, nghe nói hắnra nước ngoài là để chữa bệnh, hắn bị một căn bệnh vô cùng hiếm lạ vạn người mới có một, nhưng là thật hay giả, không ai biết được, không ai liên lạc được với hắn. Mà Đậu đậu dường như xem tiểu thuyết tình cảm với phim truyền hình quá nhiều, nên cho rằng đối phương hẳn là vì không muốn làm mình bị liên lụy nên mới chia tay. Liền đeo miết không buông cái nhẫn, lúc nào cũng đem bên mình.”
“Vậy ngươi cảm thấy người kia là thay lòng đổi dạ, hay là thật sự sinh bệnh?” Ta hỏi Dạ.
“Nếu là thay lòng đổi dạ, thì lưu luyến hắn làm gì nữa, còn nếu đúng là có bệnh, thì người còn lại hẳn phải cố mà sống thật tốt, mới không phụ tâm tư của hắn.”
“Ân, ta cũng cảm thấy như vậy.” Ta đồng ý gật gật đầu.
“Bất quá, đây là lựa chọn của Đậu đậu, Bá chủ không có quyền lấy cái nhẫn, ta nhất định phải lấy trở về.” Dạ cau mày nói. Ta biết nói gì cũng vô dụng, cũng không muốn nhiều lời.
Sau một lúc nói chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng cũng từ từ rơi vào giấc ngủ. Buổi sáng rời giường, ta còn gối đầu trên tay Dạ, không biết tay y có bị tê buốt không nữa. Y còn chưa tỉnh, ta liền kéo tấm khăn nằm ở trong góc quấn ngang hông, đi vào phòng tắm lấy đồ lót, lại phát hiện Thiên thiên đang ngồi trên sô pha đọc sách.
“Thiên…… Thiên thiên……” Ta không ngờ Thiên thiên lại có chìa khóa nhà Dạ, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ, không biết hắn đến từ lúc nào. Không biết hắn có nhìn thấy tư thế ngủ vô cùng mờ ám của chúng ta hay không.
“Momo. Ngươi tỉnh a, ta có mua điểm tâm, ngươi với ông anh ta cùng ăn đi.” Thiên thiên bày bộ mặt chả có chuyện gì cả cứ thế bảo ta ăn sáng.
Ăn sáng xong, ta nói với Thiên thiên cùng Dạ, bảo Dạ đừng làm chuyện sằng bậy, sau đó nói trường học có việc, ta phải về một chuyến, kêu Dạ ở nhà chờ ta, đừng chạy loạn, còn nhỏ giọng nói với y, nếu dám chạy loạn liền tuyệt giao.