Dạ Chi Thương

Chương 22



Ta rất nhanh liền tỉnh lại, ngủ không an giấc, Bá chủ ngủ ở ngay cạnh ta, tay còn khoát trên lưng ta, khó trách nửa đêm cảm thấy thở không nổi, người kia rõ ràng nói sẽ ngủ ở ghế sô pha cơ mà. Ở lại đây vẫn là rất nguy hiểm a, ta hiện tại bị thương nặng hắn có lẽ sẽ không làm gì, nhưng chờ tới khi ta tốt lên một chút, thật sự khó mà nói trước được, dù sao hắn cũng có “Tiền án” rồi.

Ta nằm trên giường, ngơ ngác nhìn di động, đêm qua nghe Bá chủ tiếp điện thoại, ta hỏi hắn là ai, hắn nói không biết, nhật ký cuộc gọi bị xóa, hắn nói loay hoay sao, vô tình xóa mất. Ta biết hắn nói dối, là Dạ gọi, khẳng định.

Ta nhịn không được bấm số Dạ, bên kia là âm thanh xa lạ của một cô gái bắt máy, “Xin chào.”

“Thật xin lỗi ta lộn số.” Ta tắt điện thoại, nhìn dãy số, không có sai, ta lại gọi qua.

“Ngươi tìm ai?” Cô gái kia nói.

“Xin hỏi là số Trầm thụy?” Tên Dạ, cho dù bình thường ở cùng một chổ với y, ta cũng rất ít gọi.

“Anh ấy đang nghỉ ngơi, tối ngươi gọi lại đi.”

“Ta là bạn học của y, xin hỏi ngươi là?” Ta nhịn không được hỏi.

“Ta là bạn gái anh ấy, ngươi có chuyện gì sao?” Cô ta có chút không kiên nhẫn trả lời.

“Phiền ngươi nhắn khi nào thức y gọi lại cho ta, cám ơn.”

“Hảo.” Vừa nói xong liền tắt máy.

Không khí thật nóng, nhưng tay ta lại rất lạnh, ta cũng không biết cảm giác trong lòng lúc này là gì, cảm giác bị phản bội cũng không phải, mà cảm giác rất bi thương cũng không, chính là rất muốn rất muốn tìm một chỗ trốn đi, cái gì cũng không phải suy nghĩ.

Bá chủ tỉnh dậy nói đi ra ngoài một chút, khi quay lại liền cầm theo điểm tâm sáng, còn giúp ta mượn một đôi nạn. Buổi chiều điện thoại lão Tam gọi tới, hỏi ta ở đâu, sao lại thế này? Ta lúc đầu không nói vì sợ làm lão Tam lo lắng, nhưng cuối cùng lão vẫn gọi tới hỏi. Ta chỉ có thể thành thật khai báo nói mình bị thương đang ở nhà bạn học, lão Tam kiên quyết muốn tới xem, hỏi ta địa chỉ. Ta nói ăn cơm trưa xong sẽ bảo bạn học đưa ta về, lão Tam mới bỏ qua.

Bá chủ không muốn cho ta đi, ta nói ta không quen giường, ngủ ở đây không yên giấc, hắn mới mượn xe bạn bè, đưa ta trở về trường học. Ở trên xe ta gọi điện cho lão Tam, nên lúc xe dừng trước cổng trường, lão Tam cùng lão Tứ còn có Phi ngư đã đứng sẳn đó đợi ta .

Ta nói Bá chủ không cần đưa ta vào, kỳ thật là hy vọng hắn không biết chổ ta ở. Bá chủ cũng không nói gì thêm, dặn dò vài câu, liền lái xe trở về.

Lão Tứ sức trâu, cõng ta trên lưng, ta cũng không cự tuyệt, dù sao trường bọn ta nhỏ, từ đây tới ký túc xá chỉ tốn vài bước.

“Mặc mặc, người vừa đưa ngươi về, có phải Bá chủ?” Lão Tam đột nhiên hỏi.

Ta có chút cứng đờ, lại nghe lão Tứ nói, “Lão lục, xem ngươi khẩn trương vậy, quả là bị bọn ta đoán trúng rồi.”

“Mặc mặc, ngươi đừng cùng Bá chủ thân thiết quá, ta cảm thấy hắn cùng chúng ta không cùng một hạng người.” Lão Tam lo lắng nói với ta.

“Làm sao các ngươi biết được.” Ta hỏi hai lão. Lão Tứ nói về ký túc xá rồi chậm rãi nói.

Lúc tới ký túc xá bác gái canh cửa chỉ chú ý tới vụ ta bị thương, không bận tâm tới sự hiện diện của Phi ngư, cho nên cô nàng thực thuận lợi theo bọn ta rút vào ký túc xá.

Bọn họ đem thương tích của ta dàn xếp tốt, rồi ngồi quây lấy ta, có chút mùi vị bị thẩm án.

“Mặc mặc, ngươi như thế nào bị thương, có quan hệ tới ông giáo sư Cổ không.” Phi ngư lo lắng nhìn ta.

“Ha ha, sao các ngươi giống siêu tình báo thế.” Ta ngu ngơ cười.

“Ngươi đừng có cười, giáo sư Cổ nằm viện rồi, vết thương y chang ngươi, bất quá so với ngươi nghiêm trọng hơn nhiều.” Lão Tam nói, “Hắn cũng bị thương chân, bất quá chân là bị chặt đứt, đầu thì bị chém một đao, lòi cả xương.”

Nụ cười của ta còn đọng trên mặt, đầu óc ong ong, vết thương trên đầu cũng nhói đau, “Sao lại như thế được?” Tự trong lòng ta biết là do Bá chủ làm, nhưng làm sao hắn biết ta bị giáo sư đánh?

“Ngày đó quán internet đụng trúng Bá chủ, ngươi nói là bạn học cũ đúng không, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất quen. Rốt cuộc sau đó ta nhớ ra, hắn cùng chúng ta có lên lớp học vài lần, ngươi nhất định là không phát hiện ra.” Lão Tam nhìn chằm chằm ta nói, “Cho nên ta nghĩ, hắn đang theo dõi ngươi.”

Ta giống như được nghe phải một câu chuyện vô cùng khủng bố, cảm thấy lông tơ dựng hết cả lên, cúi đầu nhìn lớp gra giường. Lão Tam nắm tay ta tiếp tục nói, “Kỳ thật bọn ta cũng không nghĩ lại có thể phát sinh chuyện lớn như vậy, cuối tuần bọn ta ra quán internet chơi, Bá chủ ở BBS thổ lộ chuyện của ngươi. Còn có vài người cùng quán net với hắn comment nói……” Lão Tam nhìn thoáng qua lão Tứ.

“Nói cái gì?” Ta ngẩng đầu nhìn lão Tam.

“Nói lão đại của chúng anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa mỹ nhân lấy thân báo đáp, nửa đêm làm ra rất nhiều tiếng động, khiến bọn chúng muốn ngủ cũng ngủ không được.” Lão Tứ thay lão Tam nói tiếp đoạn sau. Ta chỉ muốn chửi thề nhưng là cái gì cũng nói không ra.

“Ngày đó Dạ tới tìm ngươi, không thấy ngươi ở đây liền gọi di động, là Bá chủ tiếp. Dạ không nói gì liền bỏ đi luôn.”

Lòng ta cảm thấy buồn bực, cơ hồ xung quanh nói gì cũng chẳng nghe nổi, chỉ có thể nghe tiếng tim đang đập.

“Các ngươi đừng nói nữa, để Mặc mặc nghỉ ngơi chút đi.” Phi ngư có phần quan tâm nói.

“Ta là lo lắng cho hắn.” Lão Tam hai tay bắt lấy bả vai ta, “Mặc mặc, chuyện giáo sư Cổ là hắn làm, cho dù để giúp ngươi báo thù, nhưng thủ đoạn như vậy ác quá, đừng để hắn lừa ngươi.”

Ta hất tay lão Tam ra, nằm xuống, ta nói muốn nghỉ ngơi, lão Tam còn muốn nói gì nữa, đã bị Phi ngư cùng lão Tứ kéo đi.

Bọn họ ở trong khoa nói vài lời cho ta nghỉ vài ngày, Phụ đạo viên còn tới thăm ta một lần, hỏi qua tình huống, ta nói lúc đi trong hẻm nhỏ gặp cướp. Phụ đạo viên nói, nếu có tình huống gì thì cứ báo cho trường, bảo ta đừng lo lắng, biết gì thì cứ nói ra. Ta kiên trì trả lời không biết. Phụ đạo viên không muốn hỏi nhiều, liền rời đi.

Ta bắt đầu ở ký túc xá lý dưỡng thương, ngày qua ngày thật sự nhàm chán, ăn ngủ ngủ ăn, càng ngủ càng không có tinh thần, bất quá nhàm chán được hai ngày, thì tới giữa trưa lão Tam đã trở về trong tay ôm một cái notebook, bảo là mượn từ bạn bè cho ta giải buồn. Ta kích động đem lão ôm một cái đầy yêu thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của lão Tam liền thấy thật đáng iu, muốn hôn cái chụt lên mặt lão.

Lão Tam vô tình đẩy ta ra, vừa giúp ta chuẩn bị máy tính, vừa nói, “Ta muốn thủ thân như ngọc cho gia đình quyền quý nhà ta a.” Nói xong câu này, động tác của lão bỗng nhiên khựng lại, do dự một chút, làm bộ lơ đãng hỏi ta,“Bá chủ không làm gì ngươi chứ?”

Ta bỗng nhiên nổi lên hứng thú trêu đùa lão, cúi đầu, “Ta……” Ta ấp a ấp úng nói, “Ta cũng không muốn, nhưng là……”

“Mặc mặc……” Lão Tam cầm lấy ta, “Mẹ nó, tên cầm thú kia.”

“Lão Tam, ta đùa thôi.” Ta muốn cười, nhưng một chút cũng cười không được, ta bỗng nhiên nghĩ tới Dạ.

“Mặc mặc, ngươi đừng hở chút đùa bậy, sẽ hại chết người a.” Lão Tam đem đường dây net nối với mạng của ký túc xá rồi cắm vào máy tính, bởi vì hiện tại net trường đang trong giai đoạn thí nghiệm, nên không thu phí.

Ta nhìn máy tính, bỗng nhiên không biết nên làm gì, lại hỏi lão Tam, “Dạ, từ bửa tới giờ không nói gì sao?”

“Ừ, các ngươi…… hai người các ngươi sao vậy?”

“Hình như Dạ có bạn gái.” Ta thành thật nói, “Do Thiên thiên nói với ta, mà sáng hôm trước gọi cho y, là con gái bắt máy, nói y còn ngủ.”

“Kỳ thật Dạ là người tốt, không phải các ngươi hiểu lầm gì chứ, ngươi vẫn nên trực tiếp gặp mặt hỏi rõ đi.”

“Dạ trời sinh không phải gay, trước kia y có kể với ta về một người bạn là gay, người kia sau lại tự sát. Lão Tam, ngươi hẳn cũng lý giải được, dù sao bọn ta đều không phải gay, chỉ trùng hợp thích nhau. Nếu y tìm được người con gái y yêu, ta nên chúc phúc y, như vậy là tốt nhất.” Tâm thu về, nước mắt lại bất chợt chảy xuống, thời điểm cùng y ở trên giường ôm ấp ta còn chưa phát hiện chính mình đã hãm sâu như vậy.

Lão Tam không nói gì, đứng dậy cầm cái khăn lau mặt cho ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.