Những điều xuất phát từ trái tim luôn luôn chân thật nhất, có tính quyết định nhất mang đến cho con người ta cảm giác ấm áp nhất, an toàn nhất.
Khi đã chất chứa tình cảm chỉ cần một vết thương nhỏ cũng làm đôi tim đau nhói muốn thay đối phương gánh chịu.
Căn phòng chứa một màu đen huyễn hoặc mang theo sự sang trọng nhưng cũng lãnh đạm không kém.
Đêm nay đã là đêm thứ ba kể từ ngày Tâm Di gặp chuyện được Tử Phong đưa về nhà anh chăm sóc, nỗi đau như xé nát tâm can Tử Phong nhìn vào gương mặt cứ say ngủ của Tâm Di anh thật sự vô cùng đau đớn. Cứ ngồi cạnh cô
như thế mấy hôm nay thời gian anh đến tập đoàn rất ít hầu như những việc không quan trọng anh đều giao toàn bộ cho 3K. Tử Phong dành tất cả thời gian ở bên Tâm Di, từng giờ từng phút mong cô tỉnh dậy nhưng ngay cả
cái chớp mắt cũng không có như thể cô không hề có ý định thức tỉnh,
trong đêm khuya thân thể nhỏ bé khẽ run lên nói những câu đầy sợ hãi
trong đứt quãng.
Đã không biết bao lâu, không biết bao lần Tử
Phong ôm lấy thân thể Tâm Di vào lòng để sưởi ấm cho cô từng nhịp thở
của Tâm Di cũng chính là nhịp thở của Tử Phong. Trái tim anh đang hòa
chung một nhịp cùng cô nhẫn tưởng nếu cô không còn hơi thở thì tim anh
cũng ngừng đập. Đừng bắt màn đêm len vào đôi mắt tròn hãy để buổi sáng
hôm sau anh được nhìn thấy ánh mắt đó một ánh mắt biết cười, đừng để cô
lìa xa anh vì điều đó thật sự là một nỗi sợ hãi vô cùng sâu kín trong Tử Phong.
Nhẹ đưa tay kéo ngăn bàn, Tử Phong lấy ra một khung ảnh của đôi trẻ đang đứng khoát tay nhau trong vườn hoa sứ. Bé trai gương
mặt lạnh băng không chút cảm xúc chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, bé
gái nở một nụ cười rất tươi đôi mắt to tròn có hồn khiến tim người ta
cảm thấy ấm áp khi nhìn vào. Tử Phong khẽ mỉm cười đưa những ngón tay
thon dài lướt nhẹ trên khung ảnh, lướt nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh đáng
yêu. Chính khung ảnh này đã giúp anh vượt qua ngần ấy thời gian không có cô bên cạnh bảo anh làm sao không đau khi nhìn thấy cô nằm bất động.
Lại đặt khung ảnh về vị trí cũ sâu trong ngăn kéo, đáng lẽ khung ảnh
này sẽ được đặt trên bàn nhưng từ khi để che dấu sự thật thân phận cô
anh đã cất toàn bộ những thứ liên quan đến cô và anh lúc nhỏ như vậy để
tránh việc cô bắt gặp sẽ lại có những hồi ức đau buồn.
Bước đến bên cửa sổ, Tử Phong đưa tay kéo tấm rèm ngước mắt nhìn lên bầu trời
nghìn ngôi sao sáng màn đêm bao la một thứ ánh sáng huyền bí mà vững
vàng cũng giống như hình bóng Tâm Di trong anh luôn là một ngôi sao sáng nhất, ngôi sao ấy luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng
anh không ai có thể thay thế được.
\" Ưm\"
Tử Phong nhanh đến bên cạnh Tâm Di ôm cô vào lòng trong lòng dâng lên hồi hộp chờ cô tỉnh lại.
- Tâm Di!
Tâm Di khẽ lay động mi mắt dường như trong giấc ngủ chập chờn cô có
nghe anh gọi cô, giọng nói vô cùng ngọt ngào và ấm áp kể cả hơi ấm của
anh hình như vẫn còn đâu đây. Cô đang bước đến một ngưỡng cửa rất xa lạ
nơi đó có một phụ nữ và một người đàn ông trung niên nhìn cô mỉm cười
dịu dàng vẫy tay, họ đưa tay ra chào đón cô, cảm giác họ dành cho cô vô
cùng đặc biệt như là tình phụ mẫu nhưng vì sao cô lại có suy nghĩ đó
trong khi cô đã có ba mẹ.
Tâm Di chỉ nhẹ bước theo hướng đó
càng ngày càng gần, chỉ một bước nữa cô có thể bước đến bên họ nhưng cô
không thể bước tiếp vì đã có một bàn tay giữ tay cô lại. Bàn tay ấy nắm
tay cô rất chặt một ý chí kiên định không muốn cô bước tiếp kể cả Tâm Di cũng bị sự ấm áp kia làm cho thức tỉnh. Khuôn mặt tuấn tú của Tử Phong
hiện lên trong mắt cô, phải rồi cô còn có anh vì sao cô lại không nhớ
đến điều đó.
Thân thể Tâm Di run lên, cô đang nằm trong vòng tay Tử Phong mỗi tấc da tấc thịt đều có thể cảm nhận rất rõ.
- Tâm Di em tỉnh rồi có phải không?
Tử Phong ôm lấy Tâm Di khẽ gọi tên cô, Tâm Di nhẹ cử động mi mắt đôi
mắt đen tròn mở ra tiếp nhận ánh sáng nhàn nhạt từ căn phòng, hơi ấm
quen thuộc của anh vẫn không hề rời cô một giây một khắc nào. Hình ảnh
đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt anh, trong ánh mắt có cả sự
lo lắng lẫn vui mừng nhưng anh đã tiều tụy đi thì phải đã bao lâu anh
không ngủ.
- Anh Tử Phong.
Tâm Di khẽ mỉm cười đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào gương mặt anh, trong màn đêm gương mặt anh rất đẹp, rất uy vũ như một vị thần luôn bên cạnh để bảo vệ cô. Tâm Di không nhớ
chuyện gì đã xảy ra với cô, chỉ nhớ cô bị bắt anh đến cứu cô và cô đã
ngủ một giấc rất dài trong vòng tay anh, cảm giác này thật sự rất bình
yên.
- Ừ ,anh đây! Em thấy trong người sao rồi?
Tử
Phong mỉm cười kéo cô tựa đầu vào ngực anh, một tay ôm lấy cô một tay
nắm lấy bàn tay bé nhỏ áp sát vào gương mặt anh. Bây giờ không có gì có
thể diễn tả hết sự vui mừng trong anh, một niềm vui khôn xiết là anh lại thấy được nụ cười của cô sau mấy ngày chờ đợi.
- Em không sao, em đang ở đâu?
- Phòng anh._nhẹ tựa cằm lên mái tóc Tâm Di anh nói với giọng dịu dàng nhất.
Bây giờ Tâm Di mới thật sự ý thức được, đây đúng là phong cách của anh
căn phòng hai màu đen trắng phối hợp, mặc dù cô đã vào nhiều lần nhưng
cũng không ở lại lâu, một điều cô có thể cảm nhận được chính là căn
phòng này chứa sự cô độc của anh.
- Em đã ngủ bao lâu rồi?
Giọng nói Tâm Di yếu ớt pha đôi chút mệt mỏi, phải rồi cô đã hôn mê bao lâu hai ngày ba đêm vì thế thân thể không tránh khỏi sự tê mỏi. - Ba đêm. Rất lâu!
Đối với Tử Phong thì thật sự rất lâu nó
dài như cả năm, thời gian cứ trôi niềm đau của anh cũng theo đó tăng dần nó đã tăng đến mức bao nhiêu anh cũng không biết chỉ biết nó sắp giết
chết tim anh lần thứ hai.
- Sặc, lâu như vậy sao? Vậy trong lúc em ngủ anh làm gì?
Tâm Di đưa tay di di lên cổ áo Tử Phong lại ngước nhìn anh nở nụ cười
yếu ớt, đôi mắt hiện lên sự lo lắng cô biết chắc chắn anh đã mất ngủ nên thần sắc trên gương mặt mới nhợt nhạt đi như vậy. Nhãn thần cà phê sâu
hun hút ẩn dật những tia cảm xúc phức tạp, hơi nhíu mày lại lấp lánh ánh cười trong đáy mắt.
- Nhìn em ngủ.
- Anh không ngủ sao? Sắc mặt anh rất kém.
Tâm Di có đôi chút hoảng hốt, cô biết anh vì cô gặp chuyện sẽ không bỏ
mặt cô nhưng cô cũng không nghĩ anh không ngủ, không quan tâm sức khỏe
bản thân.
- Anh vẫn ổn. Nói cho anh biết vì sao em ngủ lâu như vậy?
- Em không biết, chắc vì được anh nhìn nên em ngủ rất ngon.
Tâm Di cười hì hì vòng tay ôm lấy anh, bản chất tinh nghịch lại trở về. Cô định nói cho anh nghe về giấc mơ đó nhưng lại sợ anh lo lắng nên
thôi, bây giờ cô có anh là đủ rồi.
Tử Phong mỉm cười đưa tay
véo mũi cô một cái, cô có biết anh lo lắng biết bao nhiêu khi nhìn thấy
cô hôn mê vậy mà sau khi tỉnh lại vẫn có thể nói đùa được.
- Cô bé ngốc, lần sau anh không cho phép thì không được phép ngủ lâu như vậy.
- A, anh thật tham lam nha đòi quản lí luôn cả giấc ngủ của em sao?_Tâm Di bĩu môi phản bác, sắc mặt đã bớt phần nhợt nhạt.
Mặc dù phản bác nhưng cô rất vui, trong lòng cảm nhận được sự quan tâm
của anh liền xúc động không thôi, có lẽ đây là niềm hạnh phúc lớn lao mà cô đang có.
- Phải, anh sẽ quản lí tất cả những gì liên quan đến em kể cả trái tim.
Tử Phong nhẹ đưa trán mình chạm trán Tâm Di cọ cọ giọng điệu có chút
đùa cợt nhưng lại mang tính khẳng định tình cảm của anh dành cho cô.
- Như vậy không phải sự sống của em cũng bị anh quản lí rồi sao như vậy không công bằng.
Tâm Di lại không hài lòng ngước mắt nhìn anh đòi trả công bằng, người
ta bảo yêu nhau là bình đẳng sao cái gì của cô anh cũng quản lí mà hình
như cô chưa nắm được thứ gì của anh thì phải.
Tử Phòng bật
cười, cái này mà cũng đòi công bằng sao cô đã lấy đi trái tim anh mất
rồi nó thậm chí không còn là của anh nữa trong khi anh chỉ quản lí tim
cô thôi, chỉ cần cô không rời khỏi anh là được nếu cô rời khỏi anh thì
coi như anh cũng mất đi sự sống.
- Em lấy đi trái tim của anh mà con đòi công bằng sao?
- Đáng ghét!_cô lại vùi mặt trong ngực anh để hưởng thụ sự ấm áp rất ít khi cô cùng anh ở một chỗ thế này cảm giác yên tĩnh nhưng trong lòng cô lại không ngừng rung động.
Hai người đang hưởng thụ sự ấm áp liền nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài kèm theo một giọng nói vô cùng quen thuộc.
- Anh hai! Có Kỳ Quân đến thăm chị dâu.
- Hai em vào đi!_Tử Phong bị Tâm Di đưa bàn tay chắn trước ngực anh đẩy ra nhưng anh vẫn thản nhiên nói vẫn giữ chặt lấy cô không buông giống
như sợ rằng khi buông cô ra, cô sẽ lại ngủ một giấc dài không thèm quan
tâm anh.
Cửa phòng vừa mở, bốn con mắt ngoài cửa sáng quắc nhìn cảnh tượng trước mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
- A, chị dâu tỉnh rồi, để em đi báo cho ba mẹ biết!
Nói xong Tử An một bước đi ba bước chạy như sóc lập tức biến mất, Kỳ
Quân nhìn theo lắc đầu bất lực, nhìn về phía Tử Phong cậu cười cười tiến tới ngồi ở góc giường.
- Em đến khi nào?
Tâm Di nở nụ cười hỏi Kỳ Quân, nhìn sắc mặt Kỳ Quân cũng không tốt cho lắm cô cũng
không tránh khỏi lo lắng , cậu là em cô dĩ nhiên sự lo lắng cũng không
hề thua kém Tử Phong.
- Em đến cũng một lúc rồi, chị tỉnh lại lâu chưa có thấy không ổn chỗ nào không?
- Chị không sao có điều hơi mệt một chút thôi.
- Vậy tốt rồi để em báo cho ba mẹ biết.
- Ba mẹ biết rồi sao?
Tâm Di giật mình lo sợ, sao cô lại quên mất ba mẹ cô chứ nếu họ không nghe được giọng nói của cô sẽ lo lắng biết bao.
Chỉ sau một ngày không nghe được tiếng nói của cô ông bà Dương lập tức
sinh nghi tra hỏi Kỳ Quân, cuối cùng giấy không gói được lửa nên đành
nói ra sự thật. Tử Phong không còn cách nào khác đành kể hết cho họ nghe cho dù họ không phải là ba mẹ ruột của cô đi chăng nữa thì vẫn không
thể ngăn họ yêu thương chăm sóc cô, nhưng họ không thể đến thăm cô trong lúc này vì nếu họ xuất hiện lập tức thân phận của Tâm Di sẽ bị ông bà
Du phát hiện. Có thể một ngày nào đó họ vẫn phải đối mặt nhưng không
phải là bây giờ.
- Ừ._Tử Phong gật đầu lại vòng tay ôm lấy cô.
Kỳ Quân thấy vậy chỉ gật đầu, nhẹ mỉm cười được thấy Tâm Di tỉnh lại
tâm tình cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều, nghĩ lại cậu càng cảm thấy
tình cảm của Tử Phong dành cho Tâm Di vô cùng sâu sắc đó không phải là
cảm xúc nhất thời mà là chân tình xuất phát từ con tim. Chỉ có thể như
vậy anh mới có thể dùng cả tính mạng mình để bảo vệ Tâm Di lại không
màng sức khỏe ngày đêm túc trực chăm sóc nghĩ lại mình là em trai cậu
còn cảm thấy hổ thẹn.
Không bao lâu căn phòng vốn cô độc chỉ
một mình Tử Phong hôm nay liền đông đúc tiếng hỏi thăm cùng nói cười vô
cùng vui vẻ đặc biệt là tiếng nói của Tử An, cô cứ líu ríu bên cạnh Tâm
Di như con chim sẻ khiến Tử Phong không khỏi cau mày khó chịu. Còn có cả những giọt nước mắt vui mừng của bà Nhã Nhàn, mấy ngày nay bà cũng lo
lắng cho Tâm Di không kém bà thấy Tử Phong chăm sóc cô tận tình như vậy
càng nghĩ bà càng cảm thấy vui chưa bao giờ Tử Phong dồn hết tất cả tâm
tư cho một người con gái như vậy kể từ khi không còn Thiên Tư bên cạnh.
Khi mọi người ai về phòng nấy, Kỳ Quân cũng ra về đêm nay cậu có thể
ngủ ngon rồi. Tử Phong đúc vài muỗng cháo cho Tâm Di, cho cô uống một chút sữa để cô lấy lại sức những ngày qua cô mệt lả người cũng vì không có gì vào
bụng, cô lại ngoan ngoãn nghe lời anh uống thuốc rồi mới nằm xuống. Tình trạng cô đã khá hơn rất nhiều xem ra chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày lại có thể chạy nhảy khắp nơi.
- Ngoan, ngủ đi!_giọng nói anh nhẹ nhàng như dòng suối mềm mại len lỏi vào tâm hồn cô.
Tử Phong nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, cô cũng nghe lời khép mi mắt nhưng
không thể nào ngủ được. Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi rời giường đi tắm. Cửa phòng tắm vừa khép lại Tâm Di lại mở mắt xoay người nằm
nghiêng khẽ thở dài một cái, lại xoay người bên kia cô vẫn không sao ngủ được tại vì cô ngủ đã quá lâu nên không còn buồn ngủ nữa hay vì thiếu
hơi ấm của anh. Nhưng cô chắc mình không phải lí do đó mà ngủ không
được, cô là vì sợ sau khi ngủ sáng mai thức dậy sẽ không nhìn thấy anh
nữa. A, cô lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu sao cô có thể suy nghĩ như
vậy thật mang tính háo sắc nha để anh biết được thì sẽ rất xấu hổ.
Tử Phong bước ra khỏi phòng tắm trên người là chiếc áo choàng tắm toát
ra khí chất lạnh lùng mà nam tính ánh mắt sa sầm đi một chút khi nhìn
thấy thân ảnh trên giường hết xoay bên này lại xoay bên kia thật rất
buồn cười. Nét cười lấp lánh trong đôi mắt Tử Phong, anh nhếch môi cười
một cái không nhịn được mà buông lời trêu chọc.
- Không được anh ôm nên ngủ không được sao?
Vừa nói anh liền tiến đến bên giường, một câu nói của Tử Phong đánh
thẳng vào đại não Tâm Di cả người cô cứng đờ cũng không dám nhúc nhích
kéo chăn lên trùm đầu kín mít cũng không dám xoay mặt về phía anh. Cái
này có thể nói rằng anh đoán trúng tâm lí của cô hay không nhỉ? Lúc nãy
cô thật đúng là đã nghĩ như vậy nhưng bị nhìn thấu thì hơi không cam tâm thì phải.
Mỗi bước chân của Tử Phong rất nhẹ nhàng nhưng làm tim Tâm Di đập một lúc một nhanh cứ tưởng nó sắp nhảy ra ngoài.
Phần giường bên cạnh vừa lún xuống Tâm Di nắm chặt chăn nhắm chặt mắt,
lông tơ trên người dường như dựng đứng cô đâu phải lần đầu được anh ôm
nhưng sao cảm thấy nghe được câu này từ anh pha chút bỡn cợt cô cảm thấy vô cùng ngượng, cô không phải háo sắc nói như vậy thật không đúng nhưng câu này chỉ có thể nói trong lòng mà thôi.
Tử Phong nhẹ nằm
xuống bên cạnh cô, mùi hương nam tính dần dần xâm chiếm không gian xung
quanh hai người ngủ làm cho Tâm Di đã ngượng bây giờ còn có cảm giác xấu hổ cực độ chỉ muốn lập tức kiếm một chỗ nào để trốn, biết vậy cô ngủ
đến sáng mai rồi hẳn tỉnh, tỉnh chi tối nay thật khó xử.
Tử
Phong vòng tay kéo cả người Tâm Di vào lòng mình, cô gái cứng đầu này
vẫn giả vờ ngủ trùm chăn kín như vậy là đang sợ cái gì chứ. Đưa tay kéo
tấm chăn đang bị một bàn tay giữ chặt xuống đến khỏi đầu cô anh nở một
nụ cười, vùi mặt vào gáy cô thì thầm bên tai.
- Tâm Di trùm kín như vậy sẽ rất nóng.
- Không nóng, em cảm thấy rất lạnh.
Nói xong câu này cô mới ý thức được mình bị hố, đang giả vờ ngủ thì trả lời làm gì thật đúng là cô đầu óc bị anh làm cho mụ mị mất rồi.
- Lạnh thật sao?_vẫn là giọng nói trầm thấp của Tử Phong vang lên kèm
theo hơi thở nóng ấm quanh quẩn cái cổ cùng vành tai của cô thật khiến
cho cô có chút ấm áp nhưng cũng có chút không tự nhiên.
Mấy hôm nay cô bất tỉnh cũng không biết anh kề cận suốt đêm thế này, bây giờ
tỉnh lại bên cạnh luôn có hơi thở của anh cô thật không quen, mặt cô
ngày càng nóng cả thân thể nhiệt độ cũng tăng chỉ muốn tung chăn ra
ngoài chứ đừng nói là lạnh. Tâm Di thật không biết đêm nay cô có chợp
mắt được không nữa.
- Phải rất lạnh.
- Vậy được để anh sưởi ấm cho em._Tử Phong cười gian một cái liền xoay cả người Tâm Di
lại mặt đối mặt với anh, vòng tay lại siết thật chặt.- Như vậy đã hết
lạnh chưa?
Như vậy làm sao cô trả lời được đây căn bản cô không có lạnh, bị xoay bất ngờ Tâm Di chỉ có thể mở to mắt, đôi mắt đen lấp
lánh như sao đêm ngây thơ trong sáng nhìn vào gương mặt đẹp trai, ánh
mắt ân ẩn nét cười của anh vô cùng dịu dàng, đôi môi vẽ nên một đường
cong đẹp, mày anh hơi nhíu lại tỏ ý chờ câu trả lời của cô.
Tâm Di nhìn vào ánh mắt như hút hồn của anh mà chột dạ cụp mắt xuống, giọng nói như tiếng muỗi vo ve:
- Em...em không có lạnh._đến bây giờ cô không còn cách nào khác là nói thật để anh thả cô ra như vậy sẽ dễ ngủ hơn nha.
- Tâm Di em nói dối rất tệ nhưng mà dù có nói ra sự thật thì anh cũng
sẽ không buông ra đâu._Tử Phong lại bật cười đem cả gương mặt cô vùi vào ngực anh không hề có ý định buông.
Những ngày qua thân thể cô
vẫn do anh ủ ấm không phải sao vì vậy đêm nay cũng không có chuyện ngoại lệ. Chỉ có điều những ngày qua anh ôm một thân thể mềm yếu run lên vì
sợ hãi, vì những giấc mộng khủng khiếp nắm lấy tay cô mà anh vẫn cảm
thấy lạnh buốt dù có ôm chặt đến mấy cô vẫn không ngừng than lạnh khiến
tim anh cũng cảm thấy giá buốt. Hôm nay thân người được anh ôm là một
thân thể mang theo hơi ấm, biết cự tuyệt, biết chống cự nhưng như vậy
lại làm tim anh ấm lên có muốn buông cô ra cũng không nở.
- A, em không cần mà thả em ra đi._Tâm Di đưa hai bàn tay bé nhỏ chống đỡ trước ngực Tử Phong cực lực kháng cự.
- Đừng bướng nữa, ngủ đi!
Tâm Di không còn sức kháng cự hay nói khác đi bệnh vừa khỏi vốn yếu ớt
làm gì có sức. Cô chỉ đành ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh hưởng thụ
hơi ấm từ anh dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ bình yên có
anh bên cạnh che chở bảo vệ.
Tử Phong cứ như vậy nhìn Tâm Di
chìm vào giấc ngủ khẽ thở dài một tiếng, ngay sau đó anh nhận được một
cuộc điện thoại khoác lên người bộ vest đen, xoay người lại nhìn Tâm Di
đắp chăn cẩn thận cho cô rồi rời khỏi phòng.
-------------------------------- Chiếc xe hơi đen bóng dừng lại bên cạnh một con sông, màn đêm bao phủ
lúc ẩn lúc hiện những ánh sao lung linh phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh trên sông mang đến cảm giác thật huyền bí. Hai thân ảnh đẹp trai cao
ngất lặng lẽ đứng bên bờ sông thật lâu cũng không thốt lên một lời nào.
Không khí bao trùm cả hai có chút gì đó gượng gạo cùng khuất tất.
- Sông đêm đẹp thật!
- Mày hẹn tao ra đây khuya như vậy để ngắm sông đêm thôi sao?
Tử Phong hai tay đút túi quần hướng mắt về phía xa, trong ánh mắt chứa sự khó hiểu cùng nhiều tâm sự.
Khả Chiêu thở dài, giọng nói mang một niềm đau thật sâu kín mà không phải ai cũng có thể hiểu.
- Mày biết chuyện Tâm Di bị bắt có liên quan đến Y Ngân đúng không?
- Mày định cầu xin thay cô ta?
Tử Phong giọng nói mang theo sự lãnh đạm gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc ý bảo không thể cho ai bất cứ cơ hội nào.
- Nếu thật sự như vậy mày có đồng ý tha cho cô ấy không?_giọng điệu Khả Chiêu vẫn rất bình tĩnh cũng không hề sợ sệt trước ý định từ chối lời
cầu xin của cậu ta.
Khả Chiêu hiểu rất rõ Y Ngân đã phạm một
lỗi lớn, lỗi đó chính là yêu Tử Phong để bản thân rơi vào sự hận thù
nhưng dù có thế nào thì cậu ta cũng không thể đành lòng nhìn người mình
yêu rớt xuống vực thẳm mà không đưa tay ra cứu. Cho dù chỉ là một tia hi vọng cũng phải thử, cái khó vượt qua ở đây là thuyết phục Tử Phong.
- Mày từ trước đến giờ vẫn biết nếu tao đã có ý định trừng phạt một người sẽ không có từ \"tha\".
Làn gió nhè nhẹ từ bờ sông thổi đến mang theo vẻ mát dịu táp vào mặt,
khuôn mặt Tử Phong trở nên vô cùng lãnh đạm, những ai đã đắc tội với anh đều phải tự nói trong đầu mình hai từ \"chết chắc\", anh cũng không nghĩ mình sẽ cho ai bất cứ ngoại lệ nào.
- Chỉ một lần này thôi.
- Lí do?
- Cô ấy yêu mày nên mới làm vậy.
Nói ra câu này mà tim Khả Chiêu đau nhói như nghìn mảnh thủy tinh sắc
bén xuyên thẳng vào tim, giọng nói lạc đi kèm theo sự đau khổ cùng khó
xử.
- Yêu? Tao thấy trong cô ta chỉ có sự đố kị cùng tham lam
điều này mày phải hiểu hơn tao mới đúng._Tử Phong nhếch môi cười lạnh
bạc.
Cả hai lại chìm trong trầm mặc, Tử Phong nói rất đúng
trong người Y Ngân chỉ có tiền tài và quyền lực, chỉ toàn hư danh hoàn
toàn không có một từ \"yêu\" đúng nghĩa. Nhắc đến với Y Ngân với
tình yêu thì đó là một điều thóa mạ.
- Mày cũng biết tận mắt
thấy người mình yêu trước mặt gặp chuyện mà bất lực đứng nhìn sẽ vô cùng đau khổ huống hồ tao không phải người vô tình.
Tử Phong khẽ
thở dài, ngẫm lại Khả Chiêu nói cũng không sai chính anh thấy Tâm Di gặp chuyện tim đau như cắt, anh có thể vì người mình yêu mà quên đi sinh
mạng thì người khác cũng có thể huống chi tình yêu của Khả Chiêu dành
cho Y Ngân vô cùng sâu đậm một lời đâu thể nói hết thứ tình yêu lớn lao
đó.
- Tao đã quyết định sẽ không thay đổi._lời nói Tử Phong vô cùng dứt khoát không hề có một chút mềm lòng.
- Vậy chúng ta đấu một trận để quyết định, cứ xem như tao chịu thay cô ấy.
- Được tao sẽ cho mày một trận để mày tỉnh ra.
Cả hai nhếch môi cười nhìn nhau rồi lao vào đấu một trận, những năm còn học trung học có những bất đồng về ý kiến họ vẫn hay dùng cách này để
giải quyết và lúc nào người thắng vẫn là Tử Phong. Những cú đấm liên
tiếp từ cả hai được tung ra mang theo sức sát thương vô cùng lớn nhưng
cả hai vẫn còn khá năng tránh né cùng lắm mỗi người nhận một đấm vào
bụng, vào khóe môi.
Đánh được một lát Khả Chiêu bị vật xuống bãi cỏ, Tử Phong nắm lấy cổ áo Khả Chiêu nghiến răng tức giận:
- Mày làm nhiều chuyện như vậy vì cô ta, cô ta có hiểu không?
- Hiểu cũng được không hiểu cũng không sao.
Đây có thể được xem là chân tình hay không? Một tình yêu không cần đáp
trả cũng không cần người đó hiểu chỉ cần người đó sống tốt, sống vui là
đủ không cần quan tâm nhiều như vậy. Chỉ cần bên cạnh âm thầm bảo vệ là
được người đó không biết cũng không quan trọng.
-Mày...quên
đi!_Tử Phong giơ nắm đấm lên cao rồi hạ tay xuống, đấm mạnh xuống bãi cỏ để hạ hỏa rồi nằm lên bãi cỏ cạnh Khả Chiêu thở mệt nhọc. Đưa mắt nhìn
lên bầu trời chứa nhiều tia phức tạp.
Hai người lại xoay mặt
nhìn nhau bật cười, lần nào cũng vậy đây cũng được coi là phương thức
giảm stress hiệu quả. Khóe miệng mỗi người đều bầm tím nhưng cũng không
cảm thấy đau.
- Mày như vậy là chịu thua sao?_Khả Chiêu nở một nụ cười đắc ý.
- Mày rất biết lợi dụng tình cảm bạn bè._Tử Phong cũng nở một nụ cười rất thoải mái.
- Ha ha vậy mà mày vẫn bị lừa không phải sao?
Khả Chiêu biết chắc Tử Phong sẽ thắng nhưng chỉ cần kiên quyết đấu một
trận Tử Phong sẽ không đành lòng đánh đến máu đổ dĩ nhiên sẽ chịu thua.
Thua vì Khả Chiêu đủ sức chịu đựng những cú đánh của anh chứ không phải
thua vì không đủ khả năng hạ Khả Chiêu. Tử Phong lạnh lùng nhưng không
phải máu lạnh vì thế chắc chắn hiểu được tình cảm của cậu ta.
- Tâm Di sao rồi?_Khả Chiêu nhìn vào gương mặt băng lãnh của Tử Phong vốn không thể đoán được anh đang vui hay đang buồn.
- Cô ấy vừa mới tỉnh không lâu, để cô ấy ngủ rồi tao mới ra đây.
Nằm được một lát cả hai bắt lấy tay nhau đứng dậy khoát vai đi về, Tử
Phong nhếch môi cười so với lúc nãy gặp anh Khả Chiêu vui vẻ hơn nhiều.
Xem ra tình cảm mà Khả Chiêu dành cho Y Ngân chưa hề thay đổi.
Trước khi bước vào xe ra về, Tử Phong không quay lại nhìn Khả Chiêu chỉ cất giọng lạnh băng vô cùng kiên quyết.
- Đây là lần cuối tao tha cho cô ta.
Cửa xe đóng lại lập tức lao đi cũng không cần đợi Khả Chiêu nói lời
nào, từ phía sau Khả Chiêu chỉ lặng lẽ nhìn theo chiếc xe của Tử Phong
dần mất hút nở một nụ cười.
\" Cảm ơn mày Tử Phong!\"
Khả Chiêu biết cho dù Tử Phong lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa nhưng đối với tình cảm bạn bè luôn rất chân thành vì thế cậu ta cũng cảm thấy có
lỗi khi dùng tình cảm để ép buộc anh làm trái quy tắc của mình nhưng cậu ta không còn cách nào khác.
Tình yêu nhiều khi là một sợi dây
ràng buộc vô hình mặc dù Khả Chiêu đã nhiều lần nhắc nhở bản thân phải
quên đi tình cảm đó đừng cố nhớ nữa nhưng rất khó một lời không thể nói
hết được sự đau khổ trong cậu ta. Đã bao năm nhưng Khả Chiêu vẫn không
quên được tình cảm đó muốn bắt đầu yêu một người khác cũng không được,
khi còn du học có rất nhiều cô gái xinh đẹp và dịu dàng chẳng kém Y Ngân nhưng anh chẳng thể để ở trong tim được.
Khả Chiêu nhếch môi
cười nhạt Y Ngân trước kia đã không còn nữa rồi tại sao cậu ta vẫn không buông ra được, cảm giác vừa yêu vừa hận đan xen khiến cậu ta cảm thấy
tim mình sắp vỡ vụn.