Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 29: Xích Luyện trong truyền thuyết



Edit: Rika Nguyen

Giản Lân Nhi còn nhớ rõ, khi ngồi trên máy bay sau đó đổi sang thuyền, xóc nảy nửa ngày tới căn cứ, trong lòng rốt cục cũng dâng lên loại cảm giác cứu trợ.

Người phương Bắc lần đầu tiên đi trên thuyền, đa số đều bị say sóng, may mắn cho Giản Lân Nhi là có Dịch Nam Phong, anh dẫn cô đi khắp nơi, phương tiện nào cũng đã ngồi qua, nhưng không có ngồi trên chiếc thuyền cũ, dùng dầu ma – dút, mô – tơ ồn ào.

Người đi chung trên thuyền không có phản ứng, nên cô cũng cố nén cảm giác buồn nôn lại, nhưng nó có gì trong cổ họng cứ muốn trào ra, cô không định nhổ ra, vì thế, cố gắng đem nuốt xuống lại.

Rốt cục chịu đủ xóc nảy, thuyền cũng cập bến.

“Nơi này là doanh trại của chúng ta?” Giản Lân Nhi không dám tin.

Trước mắt quả thực chỉ là một ngôi nhà dân, một dãy nhà trệt, trước cửa còn có mấy cây đại thụ, nếu cách đó không xa có sân huấn luyện, có hai chốt gác, Giản Lân Nhi còn nghĩ mình lạc tới một hộ gia đình làm nông cơ.

“Đúng vậy, đây là địa bàn của chúng ta” Ngưu Bảo Nhi đứng ở trước cửa sắt lớn rồi quát một tiếng “Các cô nương, xuất hiện đi”

Vừa dứt lời, liền rầm rầm rộ rộ xuất hiện hai, ba mươi cô gái xuất hiện.

Người xông tới trước nhất kia, nhìn thật giống một con khỉ, đứng trước mặt Giản Lân Nhi, lời chào hỏi còn chưa kịp xuất ra liền bị chặn lại “Oa, người tới là một cô em xinh đẹp a, lão đại, ánh mắt lần này thật sự rất tốt nha, ôi tiểu muội muội này nhìn cứ như búp bê á”. Nói xong, một đôi tay liền sờ nắn khắp mặt Giản Lân Nhi.

“Chậc chậc, làn da thật tốt, sao lại trắng mịn tới mức này cơ chứ?”

“Đâu đâu, tôi cũng muốn sờ…” “Tôi cũng muốn…” “Tôi….”

Mấy chục cánh tay đồng thời vươn tới sờ lên mặt Giản Lân Nhi, thậm chí, có người còn sờ tay, chân cô nữa.

“Quả nhiên là mịn màng…”

Giản Lân Nhi khóc không ra nước mắt, đây là cái tình huống gì a, cô đưa ánh mắt cầu cứu chuyển lên người Ngưu Bảo Nhi. Ngưu Bảo Nhi hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện nhiệt tình của mọi người, đối với ánh mắt cầu cứu của Giản Lân Nhi tất nhiên lờ đi coi như không thấy.

“Á, cô làm gì vậy?!” Giản Lân Nhi sợ hãi kêu lên, thế mà có cánh tay ai vân vê bộ ngực cô nha??

Nhìn kỹ hóa ra là kiệt tác của cô nàng giống khỉ kia “Ôi, em gái, ngực em sờ thật sự sướng tay nha”. Giản Lân Nhi chịu không nổi, nguyên bản sắc mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ bừng. A, mấy người này là sao a, sao giống như cô đã roi vào hang sói, hang hổ vậy trời.

Nghĩ đến sau này cô phải ở chung với những nữ đồng đội bất thường này, Giản Lân Nhi cảm giác da đầu tê tê.

“Em gái, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, lão đại, đừng nói là cô mang trẻ vị thành niên tới đây nha?”. Ngưu Bảo Nhi nói cô năm nay mười tám tuổi, kết quả là đám người kia hoàn toàn nổ tung

“Mới mười tám ư, trời ơi, tôi không muốn sống nữa, những người hai ba, hai bốn tuổi như tôi sống không nổi nữa, a a a”

Rốt cuộc không chịu được sức công phá của cả đám người, hơn nữa khi nãy ngồi thuyền xóc nảy, Giản Lân Nhi hoa hoa lệ lệ nôn ra, vừa vặn phun hết lên người cô gái khi nãy sờ lên ngực cô, Giản Lân Nhi thừa nhận, cô tuyệt đối không có cố ý.

Hầu Tranh, biệt danh của cô ấy, cúi đầu nhìn đống vàng vàng, nhầy nhầy trên bụng và đùi mình, rồi lại nhìn Giản Lân Nhi, há hốc mồm, không nói gì. Lúc này Giản Lân Nhi đã bị mọi người kéo ra xa, Hầu Tranh hét to rồi nhảy xuống nước, miệng lầm bầm “Tuyệt đối là cô nhóc cô ý ~~~~~~~~~~~~~~~” rồi sau đó, giọng nói và cả người biến mất trong nước.

“Xích Luyện” được xây dựng ở phía Tây Nam của đảo Hải Nam, nơi đó vừa vặn có 4 cảng biển, bốn phía có núi vây quanh, tạo thành địa thế như một cái ao khổng lồ, vì thế Xích Luyện đã chọn nơi này đặt căn cứ.

Bởi vì hoàn canhe hạn chế, hơn nữa căn cú tuyệt đối phải được giữ bí mật, cho nên không xây dựng các kiến trúc đặc biệt của quân đội, mà lại nhập gia tùy tục, xây dựng nhiều dãy phòng, bên ngoài xây tường cao thật dài, bao bọc lại, chỉ chừa một cánh cửa sắt to lớn. Đi vào trong, liền thấy ba dãy nhà thẳng hàng, phía trước là khu nhà công cộng gồm căm tin, nhà tắm, phòng tập thể dục thể thao, dãy thứ hai là ký túc xa, cuối cùng là dãy mới nhất, nơi đây lưu giữ vũ khí cùng công nghệ tối tân, vì muốn cho các loại vũ khí hiện đại này tách rời cuộc sống của quân khu, cho nên cố ý đặt chúng ở nơi xa nhất.

Nói nơi này là doanh trại quân đội, còn không bằng nói đây là một đại gia đình lớn thì đúng hơn. Ban đầu, mỗi người tới đây đều có một tuyệt kỹ riêng, Giản Lân Nhi cảm thấy mình không có cái gì hết, vì muốn đuổi kịp người ta, Giản Lân Nhi cắn răng cố gắng hoàn thành các bài tập luyện mỗi ngày.

Chương trình huấn luyện của Xích Luyện không giống với nơi khác, khối lượng lớn hơn rất nhiều. Mỗi người đến đây, từ làn da trắng nõn, đã dần dần thay đổi, Giản Lân Nhi cũng không ngoại lệ, tróc da, trầy vẩy, chảy máu rồi sau đó lành, rồi lại tiếp tục như thế.

Thời điểm toàn thân đau nhức ngủ không được, có thể đến ký túc xá, bởi vì không có ai rãnh mà đi quản lý các cô có ngủ hay không, bởi vì không chừng, nửa đêm có nhiệm vụ tới, nơi này không giồng như quân đội chỉ có diễn tập mà không có thực chiến.

Mọi người ở khắp nơi tụ tập lại đây nhưng lại không giống như người xa lạ, tại Xích Luyện, khoảng cách giữa mọi người rất gần, ở trong này cô còn được học rất nhiều, củng cố thêm niềm lạc quan, hy vọng.

Thời điểm cô vừa mới tới đây, học lặn, cô uống nước thiếu chút nữa dẫn tới chết đuối, sau khi lên bờ ngồi trên bãi cát, nằm bên cạnh Hắc cô nương Hầu Tranh. Hầu Tranh lúc ở dưới nước bị cô nhấn chìm mấy lần, nhưng sau khi lên bờ vẫn vưi vẻ nói chuyện cùng cô và mọi người. Giản Lân Nhi có hỏi Hầu tranh vì sao ở nơi này, mọi người đều vui vẻ như vậy, Hầu Tranh đưa mắt nhìn cô trầm mặc thật lâu, sau đó mới mở miệng nói “Ở Xích Luyện, nếu như không vui vẻ nói cười trong hiện tại, ai cũng không biết chính bản thân mình ngày mai có còn nói cười được không?”

Giản Lân Nhi nghe Hầu Tranh nói, liền chảy nước mắt, rồi sau đó cô liền đùa giỡn với mọi người.

Mỗi người ở Xích Luyện đầu toàn năng, nhưng mỗi người đều có một kỹ năng tinh thông nhất, có người thích hợp để điều tra, có người thích hợp để cải trang, có người có khả năng làm gián điệp. Ngưu Bảo Nhi huấn luyện cô trong ba tháng, sau đó quyết định để cô xuống biển tập lặn, tập thành thạo các loại kỹ năng dưới nước và bao gồm cả kỹ năng giết người.

Vì thế, lúc đầu còn choáng váng say sóng, nhưng bây giờ thân thể cô bắt đầu đột phá cực hạn. Một năm sau, nguyên bản một cô búp bê sứ đã biến mất, thay vào đó là một đại mỹ nhân có làn da màu chocolate, từ một cô tiểu thư nhà giàu nhút nhát rụt rè, khi vào Xích Luyện đã trở thành một cô gái hào sảng.

Một nơi chỉ có trong truyền thuyết, bồi dưỡng ra nhân tài ưu tú có khác, cho nên tại Xích Luyện này, mỗi cô gái đều có tính cách hào sảng không giống như các cô gái bình thường khác.

Giản Lân Nhi ở Xích Luyện rất tốt, thành tích của cô vô cùng xuất sắc. Ở Xích Luyện, phải bốn năm quân sự mới được cho đi thực chiến, nhưng Giản Lân Nhi chỉ cần một năm, các kỹ năng tác chiến đã thành thạo như người đã được huấn luyện nhiều năm. Thêm nữa, các lãnh đạo đều biết được bối cảnh gia đình cô, nhưng cô lại không tỏ vẻ yếu ớt, tập các bài huấn luyện điên cuồng như không muốn sống nữa, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng tướng mạo tốt, không câu nệ gì hết, tính cách cũng tốt, mọi người đều gọi cô là “Tiểu Kỳ Lân”, có được thứ gì tốt liền để dành cho cô một phần, cho nên trong một năm này, trừ bỏ huấn luyện, Giản Lân Nhi được mọi người quan tâm rất nhiều.

Chính là, trong một năm này, cô chưa bao giờ gặp qua Dịch Nam Phong.

************************************

“Tiểu quái vật, chờ chị với” Giản Lân Nhi “phi” một tiếng, cô với Hầu Tranh thiệt là nghiệt duyên mà, từ ngày đó tới nay, Hầu Tranh bên cô một bước không rời, chỉ còn thiếu ôm nhau mà chui vào ổ chăn ngủ chung mà thôi. Lúc mới bắt đầu tập luyện, Hầu Tranh là người mang cô đi, Hầu Tranh không để ý tới cô có làm được hay không, cứ dấn thân tói, làm cho cô mấy lần ngã đau chết lên chết xuống, và cũng vì Giản Lân Nhi trưởng thành trong từng đợt huấn luyện một cách thần tốc, cho nên Hầu Tranh liền gọi cô là Tiểu quái vật.

“Không đợi, nghe Đại Lý nói hôm nay có thịt bò mới chuyển tới, tôi muốn ăn thịt bò”. Giản Lân Nhi đưa tay lau bùn trên mắt, còn chân thì đá luân phiên cho bùn rớt bót xuống, vừa làm vừa chạy, chỉ để là một giọng nói văng văng vang lên bên tai Hầu Tranh.

“Đồ không có lương tâm, đồ độc ác!!” Giản Lân Nhi mặc kệ, cố biết Hầu Tranh sẽ không bao giờ để bụng.

“Đại Lý a, ta đến đây, thịt bò a thịt bò, ta đến đây ~~~~~~~~~” Vừa mới chạy đến cửa doanh trại, Giản Lân Nhi đã hét to, nhưng rất là kỳ quái, thường ngày huấn luyện xong mọi người tụm năm tụm bảy nói chuyện, hôm nay thật im ắng, Giản Lân Nhi nghi hoặc trong lòng.

Chẳng lẽ mọi người còn chưa về? Nhưng quần áo ướt phơi đằng kia đã chứng minh mọi người chẳng những đã về, mà còn tắm rửa, giặt quần áo sạch sẽ.

Đi thẳng đến căn – tin, cũng không một bóng người “Đại Lý ơi, Dưa Chuột ơi, mọi người ở đây sao?” Lúc này, phía sau đi ra một đầu bếp nhỏ bé.

“Không cần ầm ỹ, hôm nay lãnh đạo đến dây, chúng ta cần phải thể hiện tài năng của mình cho thật tốt, thời gian ăn cơm còn không có, cho cô quả dưa chuột ăn cho đỡ đói nè”.

Tiểu tử này chính là Đại Lý trong miệng của Lân Nhi, là sĩ quan hậu cần của Xích Luyện. Ở Xích Luyện này hầu hết là nữ, chỉ có ở căn – tin mới có vài bóng dáng đàn ông, nhưng mọi người đều coi bọn họ như là phụ nữ, bất chợt có một tiểu cô nương mang tên Lân nhi đến, mấy tên đàn ông kia đối với cô rất chăm sóc.

“Cái gì, lãnh đạo đến?” Giản Lân Nhi buồn bực, tới nơi này một năm còn chưa được gặp người nào có quân hàm cao hơn Ngưu Bảo Nhi tới, là ai đến nơi này, toàn bộ mọi người đều coi trọng, rau dưa rượu thịt đều là đồ mới, đem tới làm đồ ăn cho lãnh đạo.

Một thân dính bùn, cô đưa tay xuống vòi nước rửa sạch, tiếp nhận quả dưa chuột rồi đưa lên miệng ăn.

“Đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm, chừa cho cô một chút thịt bò, tôi có việc phải đi trước”

Xem người ta bận rộn nhiều việc, Giản Lân Nhi đánh vỡ cái ý định ăn vụng trong đầu, ra căn – tin, ăn hết nửa quả dưa chuột liền nhìn thấy Hầu Tranh đang tới.

một đôi giầy dính đầy bùn quăng tới trong sân, Giản Lân Nhi cười hì hì, tiêu sái đi qua, đưa nửa quả dưa chuột còn lại chặn miệng Hầu Tranh, ngăn chặn những lời sắp bay ra khỏi miệng của Hầu Tranh.

Hầu Tranh phát hiện ra có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giản Lân Nhi từ cửa sổ thủy tinh phía sau, Hầu Tranh am hiểu trinh sát, cho dù ở một nơi quen thuộc, nhưng cô vẫn phát hiện được điểm bất thường.

“Thịt bò còn chưa kịp ăn, nghe nói có lãnh đạo đến, đi thôi, chúng ta đi tắm” Giản Lân Nhi đưa tay choàng qua cổ Hầu Tranh, lúc Hầu Tranh quay đầu lại, ánh mắt bên cửa sổ đã không còn nữa.

Dịch Nam Phong mặc một thân thường phục của quân đội, đi theo Giản Khiêm Hải tới đây. Thời điểm Ngưu Bảo Nhi nhìn thấy Dịch Nam Phong, miệng há hốc, nghĩ biện pháp tìm người thông báo cho Giản Lân Nhi tập luyện xong không cần trở về, nhưng… Giản Lân Nhi tham ăn thịt bò, đã đi trở về, đã vậy, khi vào cửa còn oang oang hô to gọi nhỏ, để cho Dịch Nam Phong nhìn thấy, ôi thôi, xong rồi.

Cô gái vừa mới vào cửa hô to gọi nhỏ thật xa lạ, thân hình cao ráo, ngũ quan khắc sâu, ngực và bắp tay thậm chí còn có cơ bắp, giọng nói cũng thô hơn, nhưng Dịch Nam Phong vẫn nhận ra cô.

Anh uy hiếp Ngưu Bảo Nhi đưa cho anh các hình ảnh huấn luyện của Lân nhi, Dịch Nam Phong cảm tháy trong một năm này, cô đã xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trên máy tính có ghi chép lại tư liệu của Lân nhi trong một năm qua, thật là có nhiều thay đổi, anh hẳn là phải quen thuộc vói hình ảnh của cô, nhưng khi nhìn vào, anh vẫn không tin người đó là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.