“Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?”
Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy.
Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông.
Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng
nước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông.
Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì:
“Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?”
“Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâu
trong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tới
mức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ của
mình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụ
mẫu mà thôi…”
Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến.
—— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó.
Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phong
thư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chân
tướng như vậy.”
“Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viết
gì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì những nội dung
đó đâu?!”
Tô Vọng Ngôn cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào lòng sông. Một lát sau, thấp
giọng hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời này thật sự có Bồng Lai, có tiên sơn
sao? Nếu như thật sự có Bồng Lai, thì nơi đó rốt cuộc như thế nào? Nói
cho cùng thì là một nơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn của con người, hay
là một nơi căn bản không có ham muốn gì cả?”
Vi Trường Ca suy nghĩ một lúc, rồi lại suy nghĩ một lúc nữa, cuối cùng không trả lời.
May mà Tô Vọng Ngôn cũng không nhất định phải chờ câu trả lời của y.
Vi Trường Ca đứng dậy.
Đêm đó, trăng đặc biệt sáng, trên dãy núi xanh phía xa, mơ hồ có thể thấy được sắc đỏ của lá phong trải khắp núi.
Thuyền con neo bên một đồng hoa, hòa cùng gió sông, chung quanh đều
là sợi bông bay phất phơ mờ mịt, trải rộng mênh mang, ngay đến con
thuyền nhỏ cũng mờ đi trong bụi hoa trắng xóa.
Trên sông có đôi ba ngọn đèn thuyền chài, chậm rãi chuyển động. Còn
ánh trăng nhộn nhạo theo dòng nước dập dềnh, như thể vật sống.
Bỗng thấy một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền truyền tới tiếng khóc lớn. Một ngư phụ ôm đứa trẻ còn đang bọc
trong tã lót thong thả đi lại trên đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm một khúc
hát ru, nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Nhưng đứa bé đó không biết vì sao
vẫn cứ khóc oa oa. Lập tức, có một giọng nam sang sảng lớn tiếng hỏi:
“Sao hài tử cứ khóc liên tục thế?” Theo tiếng nói, một hán tử trẻ tuổi
cao lớn thô kệch đi ra từ trong buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa nhỏ từ
tay ngư phụ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc
nữa! Còn khóc nữa Long Vương gia gia sẽ tới bắt con đó nha!” Ngư phụ kia mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại.
Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền càng đi càng xa, đột nhiên cười khẽ thành tiếng.
“Ngươi cười gì thế?”
“Ta nhớ khi ta còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc là vú em cũng dọa ta như
thế, bà cứ luôn nói ‘Còn khóc à, khóc nữa để cho Quỷ Vương bắt con đi’.”
“Quỷ Vương? Đó là cái gì?”
“Không biết… Ta chỉ nhớ mỗi lần ta nghe bà nói thế thì sợ tới không
dám khóc nữa. Sau đó, có một lần bà cũng nói vậy, bị cha ta nghe thấy,
cha ta nổi trận lôi đình, gọi tất cả hạ nhân tới hung hăng giáo huấn một trận, và cũng đuổi luôn vú em đó đi…”
Tô Vọng Ngôn không nhịn được bật cười: “Hóa ra Vi đại bảo chủ ngươi
lúc nhỏ cũng chỉ là một hài tử tầm thường tới không thể tầm thường hơn
mà thôi!” Ngừng một chút, lại nói: “Có điều, dùng những chuyện quỷ thần
này để dọa trẻ con cũng rất bình thường, sao lão bảo chủ lại giận như
thế?”
Vi Trường Ca cười khổ lắc đầu: “Chuyện lâu như thế rồi, đã sớm quên mất…”
Hắn thở dài, xoay người quay ra sông, nhìn nửa ngày đột nhiên cười
nói: “Phong đỏ như chu sa, bông lau trắng phiêu diêu, cảnh trí này, có
thể sánh bằng với Bạch thủy thu nguyệt không đây?”
Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, cũng đứng dậy, nhìn về phía bờ sông bên kia.
Vi Trường Ca duỗi lưng một cái, thản nhiên nói: “Trời đất là quán trọ của muôn vật; thời gian là khách ghé của trăm đời. Mà phù sinh như giấc mộng, vui được là bao? Chỉ có năm tháng dài dằng dặc đến trước tuổi thọ thôi! So với phiền não những việc vẩn vơ này, ta thà rằng lên một chiếc thuyền con, neo thuyền huýt sáo, nhìn trời thu trăng soi xuống mặt sông bằng lặng. Để tận hưởng khoảnh khắc của cái đẹp, chẳng phải là xung
quanh muôn loại diệu kỳ, còn mình thì khoan thai đứng giữa trung tâm hay sao?”
(= . = hiu hiu thực sự đoạn này anh Vi
nói rất thơ nhưng mah ta bất lực a :”
Tô Vọng Ngôn đứng ở mũi thuyền, bỗng dưng bật cười, rồi tiếp đó lại
thở dài: “Không sai, phù sinh như mộng, vui được là bao?” Quay đầu nhìn
Vi Trường Ca nói: “Dù là Tang Thanh, hay Hoa hòa thượng, đều là chuyện
quá khứ rồi… Từ nay về sau, ta không đề cập tới là được.”
Vi Trường Ca chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Đang khi nói chuyện, trên bờ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một người một ngựa đang vội vã phi về hướng này.
Hai người cùng quay lại nhìn nhau, Tô Vọng Ngôn khẽ “Ơ” một tiếng, nói: “Là Tô Từ nhà ta…”
Chỉ chớp mắt đã tới trước mặt, người nọ lập tức gọi một tiếng “Đại
thiếu gia”, rồi vận khí bật lên từ trên lưng ngựa, xoay mình một cái
nhảy lên thuyền nhỏ đứng trước mặt hai người.
Chiếc thuyền hơi chòng chành.
Người nọ vội vã thi lễ với hai người, rồi hấp tấp nói: “Đại thiếu gia, nhà chúng ta bị cháy rồi!”
Tô Vọng Ngôn kinh hãi, nhíu mày: “Sao lại cháy? Mọi người trong nhà không sao chứ?”
Tô Từ gật đầu nói: “Cũng may không ai bị thương, bây giờ mọi người
đang vội vàng cứu hỏa, lão gia sai ta đến nhắn thiếu gia lập tức trở
về!”
Tô Vọng Ngôn ngẩn người, hỏi: “Bất quá là hỏa hoạn thôi, tìm nhiều người tới dập lửa là được rồi, bảo ta về để làm gì?”
“Ta cũng không biết mà… À, đúng rồi, ” Tô Từ gãi đầu vẻ mờ mịt, rồi
đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy thứ trong tay ra đưa tới trước mặt Tô Vọng
Ngôn: “Lúc lửa nổi lên thì có người ở nhà nhặt được cái này trước cửa,
lão gia sai ta mang tới cho đại thiếu gia xem!”
Tô Vọng Ngôn cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua, liền không nhịn được mà ngẩng phắt đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Vi Trường Ca.
Trong tay cậu, là một cái mặt nạ Quỷ Vương mặt xanh nanh vàng nở một nụ cười dữ tợn.