Đa Danh Chi Hậu

Chương 117




A Cát Mi Trang nhìn nét mặt điềm nhiên của Cố Tịch Hy, như thể chuyện người khác muốn đẩy một nữ nhân đến cho phu quân của nàng là chuyện thường tình.

Nàng ta hỏi nàng không khó chịu sao?

Cố Tịch Hy dừng ngựa dưới một tán cây to tránh nắng, nói:

“Ở Đại Sở, nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường.”

A Cát Mi Trang cau mày:

“Hương quốc không như thế. Ở Hương quốc, nam nhân chỉ có thể cưới một thê tử mà thôi.”

Cố Tịch Hy mỉm cười:

“Vậy sao? Quả là một nơi hạnh phúc nhỉ?”

Lòng nàng chợt nghĩ, nữ nhân ở Hương quốc phải chăng sẽ có phước phần tốt hơn nơi này… Nhưng dù sao thì, nàng vẫn là nữ nhân của Đại Sở.

A Cát Mi Trang đột nhiên thấp giọng:

“Nhưng Ý Đan tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đề phòng nàng quận chúa Miêu tộc kia. Ca ca muội nói, nàng ta cũng đến đây để hòa thân!”

Cố Tịch Hy vô thức quay đầu về phía ngoài, gật đầu:

“Ừ, ta biết.”

“Nhưng mà… nàng ta không có đơn giản như thế!”

“Ý muội là sao?”

A Cát Mi Trang càng nhỏ giọng, cơ hồ đưa ngựa xích gần Cố Tịch Hy hơn:

"Muội chỉ vô tình nhìn thấy thôi, hôm qua trong lúc đi dạo, muội thấy nàng ta đi gặp ai đó, hình như là nam nhân, mặc bạch y.

Lúc đó muội thậm chí còn không biết đó là quận chúa Miêu tộc, áo choàng rất dày. Nhưng mà ngón tay của nàng ta có đeo một tấm hộ giáp rất lạ mắt, hôm nay muội mới nhìn ra."

Cố Tịch Hy bất ngờ, ngẩn người trong chốc lát.

Nam tử mặc bạch y đó hẳn là Hoàng Phủ Bắc Trì.

Xem ra, những gì nàng suy đoán đều không hề sai. Y đã có một mối liên kết rất mật thiết với người của tộc Miêu.

Cố Tịch Hy nói với A Cát Mi Trang:

“Chuyện này không chắc chắn, cũng không xác thực, muội đừng nói với người khác, được không?”

A Cát Mi Trang gật đầu:

“Tất nhiên rồi! Trước khi dẫn muội tới đây, ca ca đã căn dặn muội rất kỹ là tuyệt đối không nên ăn nói linh tinh. Cứ ngậm miệng săn bắn vui chơi là tốt nhất. Chỉ là…”

Nàng ta ái ngại cười, nhìn Cố Tịch Hy:

“Muội vừa gặp liền thích tỷ, cứ nói không biết dừng!”

Cố Tịch Hy không biết nên cười hay nên mếu.

Nàng và A Cát Mi Trang đi cùng một đoạn nữa, tùy ý bắn được vài con thỏ. Sau đó A Cát Mi Trang phát hiện một con hươu sừng liền cáo từ với Cố Tịch Hy, thúc ngựa đuổi theo.

Cố Tịch Hy nhẩm tính, mình cũng đã bắn được một hai con thỏ rồi, coi như đạt mục tiêu ban đầu đề ra.

Nhưng lại nghĩ đến Hoàng Phủ Minh Phong bỏ công dạy nàng bắn cung, từ đây tới hoàng hôn còn lâu như vậy, có thể thu thêm một con nai hoặc hươu thì tốt hơn.

Nàng thúc chân vào mông ngựa, bước qua hàng cây tùng thẳng tắp, di chuyển vào sâu hơn một chút.

Chợt, một mũi tên bay ngang qua phía trước đường đi của Cố Tịch Hy, nàng vội kéo cương ngựa, gấp tới nỗi hai chân trước của nó bị hẫng khỏi mặt đất.

Mũi tên đó bắn nát cánh hoa dại ven đường, cắm chặt vào người một con hươu.

Cố Tịch Hy nhíu mày, hướng mắt về phía mũi tên được phóng đi, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của ai đó. Một giọng nói cung kính vang lên liền phía sau:

“Tộc trưởng đúng là thiện xạ, bách phát bách trúng!”

Tộc trưởng? Hóa ra là tộc trưởng tộc Miêu, Mã Nhĩ Mộc.

Cố Tịch Hy chưa từng trực tiếp giáp mặt với ông ta, bây giờ cũng không muốn giáp mặt. Từ sau Tát Lạt, nàng luôn có ác cảm cực kỳ lớn với người của tộc Miêu.

Hơn nữa, nàng là thái tử phi thiên triều, không có Hoàng Phủ Minh Phong bên cạnh, nàng bất chợt gặp ông ta ở đây cũng không hay ho lắm.

Nghĩ vậy, Cố Tịch Hy liền kéo dây cương, xoay hướng cho ngựa đi về hướng khác. Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt những người này.

Trong rừng lúc này, mũi tên là thứ không có mắt nhất. Nàng nên nhanh chóng tìm bắn cho được một con nai rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Chung quy, ngoại trừ những lúc cấp bách không có thời gian suy tính thiệt hơn, phần còn lại, Cố Tịch Hy vẫn rất sợ chết…

Từ phía xa, đột nhiên có tiếng bước chân người đang tiến lại gần.

Phải, là tiếng chân người, không phải chân ngựa, hơn nữa người này dường như còn đang rất gấp gáp.

Cố Tịch Hy âm thầm than trời, nàng chỉ là muốn bắn một con nai thôi mà, sao lại cứ gặp đủ thứ chuyện ngoài ý muốn như thế…?

Nàng vô thức đưa tay giữ chặt lây chuôi kiếm bên hông, trong những tình huống cấp bách, nàng vẫn tự tin vào kiếm pháp của mình hơn cả.

Từ phía sau đám cây rập rạp, tiếng chân người mỗi lúc một gần. Con ngựa hình như cũng phát giác ra vấn đề, khẽ kêu lên một tiếng rồi tự động lui về sau mấy bước.

Xuất hiện trước mặt Cố Tịch Hy là một người đàn ông trung niên, người vận khôi giáp, tóc tai rối bù, trên miệng vương máu, trên bả vai còn đang cắm một mũi tên.

Ánh mắt ông ta long sòng sọc nhìn nàng.

Cố Tịch Hy cũng trợn trừng mắt, trong nhất thời trở nên hoảng sợ tột mực.

“Là ai?”

Chỉ thấy người đó phi người một thoáng, trong nháy mắt đã tóm được tay của Cố Tịch Hy, kéo nàng khỏi ngựa.

Cố Tịch Hy chống trả theo bản năng, nhưng dù người này đang bị thương, nhưng nàng vẫn cảm nhận được thân thủ ông ta rất phi phàm, mỗi chiêu thức đều nhằm vào chỗ hiểm, sơ sẩy liền có thể lập tức mất mạng.

Có tiếng ngựa phi nước đại tiến lại gần.

Bóng hai người nọ vừa xuất hiện, người đàn ông lập tức gầm lên:

“Được lắm, không ngờ đương kim thái tử lại dám ra tay muốn hạ sát Hạ Hầu Niên ta!”

Cố Tịch Hy chấn kinh. Hạ Hầu Niên?!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.