Lời này của Hoàng Phủ Minh Phong không khác gì tiếng sấm nổ ầm bên tai Cố Tịch Hy.
Trần Kim đanh mắt, ngẩn người:
“Điện hạ nói gì?”
Hoàng Phủ Minh Phong cúi xuống bên cạnh Cố Tịch Hy, quấn chặt ống tay áo của nàng lại ngăn vết thương tiếp tục rỉ máu.
“Trường Ý Đan đã chết lâu rồi…”
Trần Kim lắc lắc đầu:
“Không đúng, điện hạ, hà tất phải nói dối để bảo vệ…”
“Câm miệng!” Hắn quát.
Hoàng Phủ Miên Khang xuất hiện sau lưng Trần Kim, đặt tay lên vai y, giọng điệu uể oải:
“Suy nghĩ một chút đi, nếu nàng ta thật sự là Trường Ý Đan, Trần cô nương thật sự vì một bức họa của nàng ta mà tuẫn mình. Ha, liệu sẽ còn đến lượt ngươi ra tay sao?”
Nét mặt Trần Kim lộ rõ vẻ hồ nghi:
“Vậy nàng ta là ai?”
Rõ ràng là Trường Khánh Diên đã đích thân đưa nữ nhân này nhập cung…?
Hoàng Phủ Miên Khang hướng mắt về phía Cố Tịch Hy, cười nhạt:
“Nàng ta chẳng liên quan gì đến cuộc tranh đấu này.”
Một kẻ vô tình mắc đọa trong hoàng cung.
Thẳng tới khi Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim đã rời đi, ánh mắt Cố Tịch Hy vẫn hiện rõ sự hoang mang và kinh sợ, từ đầu tới cuối dán thẳng lên mặt Hoàng Phủ Minh Phong.
Khi hắn vòng tay bế nàng lên, vết thương bị động đến, khiến nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Đau thật… Cũng may nàng có võ công, bằng không lưỡi kiếm đó đã xuyên thẳng vào ngực nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong vội giữ chặt nàng:
“Không sao, ta gọi thái y cho nàng.”
Cố Tịch Hy mím chặt môi. Ban đầu, nàng e sợ không biết có bao nhiêu người đã biết được “chuyện tốt” giữa Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì.
Bây giờ, nàng lại hoang mang không biết có bao nhiêu người biết được nàng là Trường Ý Đan giả mạo.
Không biết vì vết thương, hay là vì suy nghĩ này, cả người Cố Tịch Hy trong phút chốc bỗng trở nên mềm nhũn.
“Thái tử phi!”
Hoàng Phủ Minh Phong vội vã bế nàng ra hỏi hành lang vắng người, vừa hay Lý công công đang đi tới, ông ta vừa nhìn thấy cánh tay đang rỏ đầy máu của Cố Tịch Hy liền trắng bệch mặt mũi:
“Điện hạ, nương nương… Ôi, sao thế này?”
Hoàng Phủ Minh Phong trực tiếp bế Cố Tịch Hy bước qua ông ta, giọng điệu vô cùng gấp gáp:
“Mau gọi Điền Thương tới đây!”
Điền Thương này tính ra cũng thật thảm quá, hai đêm liền đều bị gọi giật đến Nghi Xuân uyển.
Trong phòng ngủ của Nghi Xuân uyển, Điền Thương sau khi gấp rút kiểm tra và xử lý vết thương cho Cố Tịch Hy, hồi sau mới quay sang Hoàng Phủ Minh Phong, thở ra một hơi, nói:
“Hồi điện hạ, vết thương của nương nương không sâu, chỉ cần nghỉ ngơi và bôi thuốc đàng hoàng thì sẽ không gặp vấn đề gì?”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, bảo ông ta để lại thuốc rồi lui đi.
Trữ Nhi từ lúc thấy vết thương của Cố Tịch Hy, trong lòng đã tràn ngập hoang mang và lo lắng, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong luôn túc trực ở đây, nàng ta không có cơ hội nào để hỏi, sau cùng đành lui xuống.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn ngồi xuống bên mép giường, những ngón tay giống như vô tình đặt trên tay nàng:
“Còn đau không?”
Cố Tịch Hy nhìn hắn, mày khẽ nhíu lại, run giọng hỏi:
“Điện hạ biết từ khi nào?”
Nàng luôn cho rằng mình che giấu rất kỹ, Trường Khánh Diên cũng đã dựng nên một vở kịch rất hoàn hảo cho sứ mệnh phượng hoàng này của nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong cười nhẹ, định mở miệng, lại đột nhiên nhíu chặt mày, cả người loạng choạng nghiêng đi.
Cố Tịch Hy kinh hãi, cũng quên mất trên tay mình có vết thương, vội giơ lên, kết quả đau đến mặt mày khó coi.
“Chàng sao thế?”
Hắn hừ giọng, nắm lấy tay nàng đặt xuống:
“Trường Khánh Diên dạy nàng nhiều như vậy, không lẽ không dạy nàng rằng phải lo cho mình trước khi lo đến người khác sao?”
Cố Tịch Hy cắn môi, nghe khẩu khí của hắn, dường như hắn đã phát giác ra thân phận giả mạo của nàng từ lâu rồi.
Nhưng rõ ràng lúc nãy, hắn đã tức giận như vậy…
Hoàng Phủ Minh Phong hỏi:
“Muốn biết sao?”
Cố Tịch Hy thành thật gật đầu.
"Còn nhớ lần đó nàng quỳ xuống, thề thốt với ta chuyện thủy chung không? Lúc đó ta đã nảy sinh hồ nghi.
Nàng thề quá độc, độc tới mức khiến người ta cảm thấy kinh sợ, nếu không phải thật sự không có liên hệ gì với y, nàng sẽ không thề như vậy…"
Sau đó, Hoàng Phủ Minh Phong bắt đầu bảo Hoàng Phủ Miên Khang tìm hiểu lại chuyện cũ một chút.
Y báo lại với hắn, quả đúng không sai rằng Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì từng yêu nhau. Tuy nhiên mỗi lần gặp y, nàng ta luôn đeo mạng che mặt. Suy cho cùng, trước khi Trường Ý Đan xuất giá, không có ai trông thấy được dung mạo của nàng ta.
Vậy nên, không ai có thể chứng minh được nữ nhân nhập cung hôm nay và nữ nhân mà Trường Khánh Diên đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm dài có phải là một hay không.
Hoàng Phủ Minh Phong bắt đầu thử Cố Tịch Hy.
Hắn cố tình đốt Sầm Lạc hương trong thư phòng, để xem thái độ của Cố Tịch Hy. Vì mùi hương này rất kén người ngửi, có người còn có thể bị say sẩm mặt mày. Nàng không ngửi được mùi hương này, cũng sẽ không thể ở cạnh Hoàng Phủ Bắc Trì.
Lúc đi Tây Quan, hắn cũng cố ý để yên khi Quách Nhậm Linh đàn bản Mai Hoa Tam Bôn, hơn nữa còn phát hiện nàng ta đánh sai rất nhiều khung nhạc. Mà Cố Tịch Hy một cái nhíu mày cũng không, chứng tỏ nàng không phát giác, cũng không hề biết gì về đàn tranh.
“Nhưng dù sao, đó vẫn chỉ là những suy đoán mơ hồ, cho tới khi nhìn thấy nàng thi triển võ thuật ở Bạc thủy. Ta luôn cảm thấy chiêu thức phòng thủ của nàng rất quen mắt, và rồi lại nghe nàng nói, nàng học được chúng từ một vị sư phụ họ Cố…”
Hoàng Phủ Minh Phong dừng lại, khẽ cười, thấp giọng nói với Cố Tịch Hy:
“Đó là lần đầu tiên lời nói dối của nàng có lỗ hổng. Vì trên thực tế, Cố sư phụ chưa từng đến kinh thành…”