Hoàng Phủ Minh Phong vùi mặt vào hõm vai nàng, giọng nói khe khẽ rít qua kẽ răng:
“Ta đã tính sai một nước cờ.”
Cố Tịch Hy mím chặt môi, hắn đang nói đến quận chúa Miêu tộc?
Đúng vậy, nàng ta chính là quân cờ không ai có thể ngờ tới được. Hay nói đúng hơn, không ai nghĩ rằng quân cờ đó sẽ phát huy công dụng theo cách như vậy.
Nàng có chút vụng về đưa tay đáp lại cái ôm của hắn.
Nàng cảm thấy hắn có chút không ổn, người hắn rịn đầy mồ hôi, lưng áo từ sớm đã ướt đẫm.
Những ngón tay mảnh dẻ của nàng nhẹ nhàng lướt đi trên lưng hắn, khẽ xoa.
“Điện hạ không sao chứ?”
Thật ra, trong lòng Cố Tịch Hy có rất nhìu băn khoăn, thắc mắc muốn hỏi Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng nhìn hắn thế này, nàng lại không nỡ lòng chất thêm phiền muộn.
Nàng thở dài, Miêu tộc muốn khai chiến thì cứ khai, trước kia không phải bọn họ cũng đã từng bị Trường Khánh Diên làm cho mất mật mấy lần hay sao?
Một lúc sau, Hoàng Phủ Minh Phong mới chậm rãi buông Cố Tịch Hy ra, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc, nàng đưa tay ôm mặt hắn, dịu dàng nói:
“Điện hạ cũng không thể không ăn gì mà. Chàng ăn một chút đi…”
Thấy hắn không đáp lại, nàng tự suy diễn là người đã đồng ý, liền xoay người đứng lên mang thức ăn qua cho hắn.
Cố Tịch Hy không mang nhiều thức ăn đến, nàng biết, có mang nhiều thì hắn cũng chỉ nể mặt mà ăn chút ít này.
Nàng yên lặng đứng một bên, đợi hắn ăn xong liền rót một tách trà mang sang.
Trong lúc Cố Tịch Hy còn đang loay hoay thu dọn, Hoàng Phủ Minh Phong lại đột ngột ôm lấy eo nàng, hơi thở nóng của hắn phả trước ngực nàng.
Cả người Cố Tịch Hy liền run lên.
Hắn nói:
“Tịch Hy, nếu có cơ hội, nàng có muốn rời khỏi đây không?”
Trong lòng Cố Tịch Hy liền trở nên căng thẳng và hoảng sợ, cảm giác rất lạ lùng. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, hắn lại hỏi nàng câu này. Rốt cuộc là có ý gì?
Nàng vội vã ôm chặt lấy hắn:
“Điện hạ ở đâu, thiếp sẽ ở đó.”
Tiếng thở dài của hắn khiến cõi lòng nàng giống như bị ai tóm được, ném thẳng xuống vực sâu.
Hoàng Phủ Minh Phong đột ngột đứng dậy, hắn dùng một tay giữ chặt cằm tay nàng, tay còn lại kéo nàng xích về phía mình. Sau đó, một nụ hôn chầm chậm dán lên môi nàng.
Cố Tịch Hy có thể cảm nhận được, môi hắn cũng đang run.
Nụ hôn này không khiến nàng cảm thấy ấm áp hay vui vẻ, ngược lại chỉ có càng thêm hoảng sợ.
“Điện hạ sao thế?” Nàng hỏi, cổ họng dường như đang ầng ậng nước.
Hoàng Phủ Minh Phong vẫn không buông nàng ra, cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới kéo nàng vào phòng ngủ của Thừa Chính điện, đây coi như là lần thứ hai nàng bước vào đây.
“Nàng có gì thắc mắc, cứ hỏi đi.”
Mắt Cố Tịch Hy cơ hồ mở to hơn một chút, có lẽ hắn cũng biết khi nàng tới đây, trong lòng cũng đã ôm sẵn một bụng thắc mắc.
Nàng ngồi xuống giường, bên cạnh hắn:
“Tại sao Quách Toàn lại dám giết chết quận chúa?”
Hắn hỏi ngược nàng:
“Vậy nàng có biết ai đứng sau Quách Toàn không?”
“Nhị vương gia.”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, sau đó bật cười, chỉ là nụ cười của hắn tràn ngập sự nhạo báng:
“Tịch Hy, trên đời còn có một thứ thậm chí còn đáng sợ hơn cả đao kiếm và đại pháo…”
Hắn ngừng lại đôi chút, chậm rãi thốt lên hai chữ:
“Nha phiến.” (*)
Cố Tịch Hy chấn kinh, nàng nhìn trân vào hắn, cho rằng mình vừa nghe lầm.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong đã lập tức chứng thực nàng không hề nghe lầm:
"Hoàng Phủ Bắc Trì đã dùng thứ đó để điều khiển Quách Toàn.
Khi áp giải Quách Toàn vào đại lao, hắn đã bộc phát cơn nghiện tới mức cắn mạnh vào tay của hai thị vệ."
Cố Tịch Hy kinh hãi tới mức cắn chặt môi mình, nếu đã là thuốc phiện, một khi cơn nghiện xuất hiện, làm gì có ai còn lý trí!
Nàng buộc miệng nói:
“Y ta thèm khát ngai vàng đến điên rồi sao?”
Hoàng Phủ Minh Phong lại nói:
“Nếu không phải kẻ điên, y sẽ không đi tới chiêu bài cõng rắn cắn gà nhà.”
Cố Tịch Hy thấp thỏm hỏi:
“Miêu tộc đã khai chiến rồi sao?”
Hắn lắc đầu:
“Vẫn chưa, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nàng biết, Miêu tộc làm tất cả những điều này, không phải cũng chỉ để chờ một cơ hội để khai chiến thôi sao.
Nhưng thiên triều há nào dễ bị bắt nạt. Không cần biết Hoàng Phủ Bắc Trì nham hiểm, xảo trá như thế nào, nhưng sự tinh nhuệ của vũ lâm quân và hắc giáp quân, còn có sự thủ thành bốn phía, chút tà thuật đó của Miêu tộc có thể giành chiến thắng hay sao?
Nàng lo sợ chuyện khác.
“Điện hạ, Hương quốc, bọn họ có nhân cơ hội này mà ngư ông đắc lợi hay không?”
“Về phía Hương quốc, nàng không cần lo lắng. Họ A Cát không dễ gì mới giành được thiên hạ, cũng không dễ gì mới nối được giao hảo với thiên triều. Nếu không phải kẻ ngốc thì tuyệt đối cũng không mượn gió bẻ măng vào lúc này.”
Nghe Hoàng Phủ Minh Phong nói như thế, Cố Tịch Hy thoáng chốc thở phào. Nàng nhớ tới mối giao tình ngắn ngủi với A Cát Mi Trang, cũng không muốn cùng với nàng ta đứng ở hai đầu chiến tuyến.
“Nhưng mà…” Hắn lại nói: “Tàn quân của Lan tộc thì ta lại không chắc.”
Cố Tịch Hy nhíu mày, Lan tộc? Bọn họ tuy bắt tay với Miêu tộc, song lại không phải kẻ thù của Hoàng Phủ Bắc Trì hay sao?
Bàn tay Hoàng Phủ Minh Phong đặt trên cổ nàng, hắn thì thầm nói:
“Ta biết nàng đang nghĩ gì, nhưng nếu giang sơn này tách ra hai mảnh nhỏ, một cho Miêu tộc, một cho Lan tộc, những mối thâm thù đại hận đó e sẽ phai nhạt đi không ít…”
__
(*) Chỗ này mí bà đừng đối chiếu nó với lịch sử nha. Theo sử thì cuộc chiến tranh nha phiến diễn ra lần đầu vào năm 1839, nhưng mà như thế thì hơi muộn so với bối cảnh truyện mà mình đang miêu tả. Nên đây là truyện, truyện là giả tưởng ^^