Thôi ma ma nói cho Cố Tịch Hy biết, hiện tại quân của Trường Khánh Diên và Hoàng Phủ Minh Phong đã tiếp cận được bốn góc ngoại kinh. Hình như còn có một binh lực của Hương quốc tiếp sức.
Cố Tịch Hy nhíu mày, Hương quốc?
Đúng vậy nhỉ, trước đây, nàng lo lắng Hương quốc sẽ câu kết với Hoàng Phủ Bắc Trì như Miêu tộc. Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong đã khẳng định chắc nịch với nàng chuyện này sẽ không xảy ra. Hơn nữa, Hoàng Phủ Miên Khang còn mang năm vạn tinh binh đến Hương quốc, trên danh nghĩa là để luyện binh.
Có thể thấy, Hương quốc vốn đã ngả về Hoàng Phủ Minh Phong từ lâu.
Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì đổi chác với Miêu tộc và Lan tộc bằng một phần quốc thổ thiên triều.
Vậy Hoàng Phủ Minh Phong đã đổi chác với Hương quốc thứ gì? Nàng không tin họ sẽ xuất binh mà không thu về lợi ích.
Nhưng, lời nói phía sau của Thôi ma ma lại khiến Cố Tịch Hy thảng thốt.
Bà ta nói, trong lúc dẫn quân muốn công thành, dường như Hoàng Phủ Minh Phong đã bị trúng một mũi tên.
Cố Tịch Hy lập tức điếng người mà đứng bật dậy.
Lại là tên sao? Lần trước ở Lũng Nham cũng là tên, kết quả nàng đã có một đêm dài kinh hồn bạt vía.
Nàng siết chặt nắm tay, từng tơ máu trên người tưởng như đều căng ra như dây đàn.
Những tưởng chiến sự cam go như thế, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ không còn thời gian mà quấy rầy Cố Tịch Hy, không ngờ y vẫn lại đến.
Vẫn là một màn che mắt cũ, y lệnh cho người đóng kín cửa phòng ngủ, nhốt mình và nàng vào cùng một chỗ, sau đó thì thả mình lên giường.
Cố Tịch Hy đi tới gần y, nhếch môi, khẽ lên tiếng:
“Bây giờ vẫn còn có thể ngủ được sao?”
Hoàng Phủ Bắc Trì đương nhiên không ngủ, y chậm rãi mở mắt, đưa tay muốn tóm lấy vành áo của nàng, nhưng nàng đã nhanh chóng tránh được.
Giọng điệu y không hề đứng đắn, khẽ vang lên:
“Sao thế, Đan nhi lo cho ta à?”
Nụ cười trên môi Cố Tịch Hy vẫn nguyên vẹn, nàng nhẹ giọng đáp:
“Đúng thế, đang lo, lo ngươi vì bất cẩn mà chết quá dễ dàng, vậy thì không thỏa lòng ta.”
Nàng muốn tận mắt nhìn thấy y chết, chết một cách thảm hại nhất từ cổ chí kim.
Hoàng Phủ Bắc Trì bật cười khanh khách:
“Vậy thì trẫm ắt phải làm Đan nhi thất vọng rồi. Nàng cho rằng vũ lâm quân và hắc giáp quân tiến tới kinh thành, trẫm tự sẽ đưa tay chịu trói sao?”
Cố Tịch Hy giương mắt nhìn y:
“Ngươi có thể làm được gì khác?”
Hoàng Phủ Bắc Trì ồ lên một tiếng, ngồi thẳng dậy:
“Quý phi đang thăm dò trẫm à?”
Nàng không đáp, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, như thể sắp được tận mắt nhìn kẻ thù của mình chết đi.
Nàng hờ hững xoay lưng bước đi.
Thái độ này đã thật sự chọc giận Hoàng Phủ Bắc Trì, y lập tức đứng phắt dậy, tóm lấy cằm tay Cố Tịch Hy, ép sát nàng vào vách cột, gầm lên:
“Nàng cho rằng trẫm sẽ thua Hoàng Phủ Minh Phong sao?”
Cố Tịch Hy nhướng mày, vẫn không nói gì.
Y giương tay túm chặt lấy cổ nàng, sức lực dồn lên đó, khiến mặt trong thoáng chốc đỏ gay.
“Trường Ý Đan, nàng nghe cho rõ, trẫm sẽ không thua! Bốn góc ngoại kinh chỉ là bẫy của trẫm, chỉ cần bọn chúng tiến quân đến vách thành nội kinh, trẫm sẽ phát lệnh cho binh lực nghiền nát bọn chúng!”
Hoàng Phủ Bắc Trì bật cười sặc sụa:
“Đan nhi, nàng cứ chờ đi, chờ đi nhặt xác của phụ thân mình, còn có cả Hoàng Phủ Minh Phong nữa. Lúc đó, trẫm sẽ mở lượng hải hà, để nàng đi vuốt mắt cho bọn họ!”
Cố Tịch Hy bị y siết cổ tới mức sắc mặt chuyển từ màu đỏ sang tím tái.
Nàng nghiến răng, co tay thành nắm đấm thúc vào hông y.
Hoàng Phủ Bắc Trì rốt cục cũng buông nàng ra, mặc kệ nàng nằm sóng soài trên đất, phất tay áo bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên y rời khỏi Tựu Nguyệt điện khi đêm còn chưa tàn.
Cố Tịch Hy ôm lấy cổ mình, liên tục thở dốc, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Bắc Trì cho tới khi nó biến mất vào màn đêm.
Trữ Nhi vội chạy vào đỡ nàng, giọng nàng ta tuy khẽ, song vẫn đầy căm phẫn:
“Người này điên thật rồi!”
Cố Tịch Hy chống tay, cố gắng ngồi dậy. Khi hơi thở đã dần bình ổn lại mới từ tốn nở một nụ cười:
“Nhưng ta lại cần sự điên loạn này của y.”
Một người tỉnh táo, chắc chắn sẽ dễ chiến thắng hơn một kẻ điên.
**
Cùng lúc đó, doanh trại Sở triều đóng bên ngoài ngoại kinh.
Hoàng Phủ Minh Phong chầm chậm mở mắt, vết thương trên bả vai khiến hắn đau đến nghiến răng. Lực bắn của kẻ đó đúng là mạnh thật, mũi tên cắm thẳng vào tận xương.
A Cát Kỳ đứng bên ngọn lửa, trên tay là mảnh vải xô dính máu của Hoàng Phủ Minh Phong, trông thấy người đã tỉnh liền tiến lại:
“Tỉnh rồi sao?”
Y giơ miếng vải lên trước ngọn lửa, thở dài một tiếng rồi đốt đi.
“Đây là lý do ngài muốn ta đến thiên triều.”
Hoàng Phủ Minh Phong cố chống tay ngồi dậy, gật đầu.
A Cát Kỳ nói:
“Đã bị thương tới nông nỗi này, còn cật lực muốn công thành. Trễ một hai ngày cũng không hề gì, phản tặc ở bên trong cũng không chạy thoát được.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong không nhìn y, ngược lại đăm đăm vào đâu đó, dường như không có tiêu điểm:
“Nàng ấy vẫn còn bị giam bên trong.”
“Thái tử phi của ngài có bản lĩnh lắm, nàng ấy không dễ bị ức hiếp đâu.”
Giọng nói của Hoàng Phủ Minh Phong rít qua kẽ răng:
“Nhưng phản tặc là một tên điên không có tính người.”
Mi tâm của A Cát Kỳ cũng khẽ cau lại, y nói:
“Điện hạ, coi như nể mặt ta vì ngài mà sắm vai ác, ngài nói thật nghe xem, ngài có yêu thái tử phi không?”
Hoàng Phủ Minh Phong đưa mắt nhìn y, lồng ngực hắn dường như đang phập phồng rất mạnh, sau đó lại nhìn giá nến vừa đốt mảnh vải xô ướt máu thành tàn tro.
Một lúc lâu sau, hắn cười nhạt:
“Đã đến nước này rồi, yêu hay không yêu còn quan trọng sao?”
A Cát Kỳ á khẩu.
Y đứng dậy, lắc lắc đầu:
“Nàng ấy sẽ hận ngài tới chết mất…”
Hoặc cũng có thể, nàng thật sự sẽ vĩnh viễn không hận người mà nàng yêu thương.