Đa Danh Chi Hậu

Chương 148




Khoảng thời gian sau đó, hình như tròn một tuần trăng, Cố Tịch Hy vẫn ở yên trong Tựu Nguyệt điện. Không ai cấm túc, nhưng nàng tự giác không bước ra ngoài.

Nghe nói, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, ai về chỗ nấy. Những loạn thần tặc tử đều đã được xử lý, đương nhiên cũng có vài kẻ mạng lớn chạy trốn được, nhưng cũng chỉ là chút tàn binh yếu thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên triều tiêu diệt.

Hoàng hậu, Bảo Quân Hoa, tiểu vương tử đều đã được đón hồi cung. Chương Hằng không trở lại Tựu Nguyệt điện nữa, hoàng hậu cũng không nhìn tới Cố Tịch Hy.

Đúng vậy, ai về chỗ nấy, chỉ có nàng là không còn ở chỗ cũ.

Đã có lúc, nàng suy nghĩ rằng, phải chăng Tựu Nguyệt điện sẽ biến thành một lãnh cung, cả đời giam nàng ở đây? Xét một khía cạnh nào đó, người như nàng đích thị là vết nhơ của thiên triều.

Nàng không còn là nguyên cơ, cũng không còn là quý phi, các cung nhân chỉ đành gọi nàng một tiếng chủ tử.

Trong thời gian này, Trường Khánh Diên chỉ gửi cho Cố Tịch Hy một phong thư duy nhất, nói nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng phát hiện, nét chữ của ông có đôi chút khác lạ, vẫn là tuồng chữ cũ, song có đôi chút xiêu vẹo không yên.

Cảm giác giống như ông biết chuyện gì đó, song đang cố gắng xoay chuyển tình hình, tạm thời không nói cho nàng biết.

Ngày mùng ba tháng chín, trữ quân Hoàng Phủ Minh Phong sau khi thay trời hành đạo, giết chết phản loạn đã chính thức đăng cơ hoàng đế, lấy hiệu là An Thịnh, bái tế trời đất xưng là thiên tử.

An Thịnh hoàng đế lập hoàng hậu Chu Tuệ Tâm làm thái hậu, Bảo lương đệ Bảo Quân Hoa làm Hiền phi, tiểu vương tử Hoàng Phủ Cao Nghi làm Đại hoàng tử. Các phi tần khác của tiên đế Cao Tông đều được phong chức thái phi, cùng ở trong cung Thái Hòa, sau náy cùng hỗ trợ chăm sóc hoàng tử và công chúa.

Những điều này, Cố Tịch Hy đều được nghe cung nhân thông báo. Nàng chỉ gật đầu, không có bất kỳ lời nào bình phẩm.

Tâm trạng bình lặng như nước, không dao động, không trông đợi, không mong cầu.

Thi thoảng, nàng sẽ vén ống tay áo của mình lên, nhìn kỹ vết thủ cung sa vẫn còn hiện rõ trên đó. Nếu nói cái gì cố hữu không đổi sau bao nhiêu bể dâu, nàng thiết nghĩ chính là thứ này.

Ngày trước, nàng sợ người khác nhìn thấy nó, nàng sẽ khó lòng ngẩng mặt làm người.

Nhưng bây giờ, chỉ e dù nàng có phơi dấu thủ cung sa này ra cho cả thiên hạ thấy, cũng sẽ không ai tin rằng nàng trong sạch.

Dù sao, cũng chỉ là một dấu son mà thôi…

Nếu nói chuyện ở tiền triều còn gì đó khiến Cố Tịch Hy không hiểu, chính là nghe nói thế tử A Cát Kỳ của Hương quốc vẫn còn lưu lại đây.

Không phải mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, y cũng nên quay về hay sao?

Cố Tịch Hy lắc lắc đầu, bỏ đi, nàng không muốn quản, cũng không còn sức để quản, nữa.

Trước mắt, hoặc là nàng tiếp tục sống im hơi lặng tiếng trong Tựu Nguyệt điện, hoặc là phải nghiến răng chuẩn bị đón tiếp nữa một trận cuồng phong.

Là thế nào, tất thảy đều do Hoàng Phủ Minh Phong định đoạt.

**

Cho tới một ngày, Cố Tịch Hy chỉ nhớ hôm đó tiết trời chớm se lạnh, có tiếng bước chân lạ xuất hiện trước cổng Tựu Nguyệt điện.,

Nhìn kỹ mới thấy, hóa ra là Lý công công khoảng thời gian này ông ta theo Hoàng Phủ Minh Phong bôn ba ở chiến trường, xem ra cực khổ không ít, da mặt đã sạm đi nhiều.

Ông ta cầm phất trần, vẫn cung kính cúi người như trước:

“Hoàng thượng có lệnh, truyền Trường chủ tử đến điện Cần Chính.”

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Điện Cần Chính là nơi hoàng đế cùng các quần thần nghị triều, trừ phi phong hậu, bằng không nữ tử sẽ không được phép bước chân tới đó.

Cố Tịch Hy siết chặt nắm tay, nàng thừa biết, đây không phải phong hậu. Nhưng rốt cục là vì chuyện gì?

Hay các đại thần đó thật sự cho nàng là yêu phi họa quốc, muốn đưa nàng lên đó để cùng bàn cách xử trí?

Nhưng lời vua không thể cãi, nàng cũng chỉ biết gật đầu bước theo Lý công công. Ra tới bên ngoài mới biết, hóa ra bên ngoài Tựu Nguyệt điện còn có một loan kiệu đang chờ.

Lòng bàn tay của Cố Tịch Hy đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng bước lên loan kiệu, cả cơ thể giống như bị gió độc lướt qua, bả vai run lên một thoáng.

Nàng có cảm giác, nơi mình đang đi không phải là Cần Chính điện, mà là thiên la địa võng trùng trùng.

Lý công công không đưa nàng theo lối chính tiến vào sảnh chầu, ngược lại đi về phía tả quan, đứng một bên chính điện, cách hoàng đế và bá quan một bức vách rộng bằng gỗ, khoét cách điệu hình rồng.

Cố Tịch Hy nhíu mày không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lý công công nhìn nàng, dường như cũng đang cố nén một tiếng thở dài, sau đó kính cẩn nói:

“Chủ tử, người cứ ở đây, tự khắc sẽ hiểu đuôi đầu.”

Thông qua những lỗ hổng chạm trỗ trên vách gỗ, Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi trên ngai vàng. Hắn mặc long bào, đầu đội mũ bình thiên, sự uy nghiêm cao quý đó khiến nàng có cảm giác, mình và hắn càng lúc càng cách xa, vượt cả giới hạn chín tầng trời.

Đứng đầu bá quan tả hữu là Trường Khánh Diên, phía sau là hai hàng quan văn quan võ.

Ha, xem ra trên đời có mấy nữ nhân được như nàng nhỉ, có thể trong thấy cảnh tượng nghị triều của thiên tử.

Một viên quan tiến lên, hai tay chắp phía trước cung kính, dõng dạc nói:

"Hoàng thượng, lần này A Cát thế tử của Hương quốc dẫn quân tới hợp binh, khiến ta như hổ mọc thêm cánh, nhanh chóng đánh bại được phản tặc.

Thế tử chỉ đặt ra duy nhất một điều kiện, khẩn xin hoàng thượng mau chóng chấp thuận, đưa Trường thị đi Hương quốc hòa thân. Thiên triều ta há cần vì một nữ nhân không giữ được tiết hạnh mà mất đi uy tín!"

“!!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.