Phượng Tê cung.
Phương Giao dâng trà an thần cho hoàng hậu.
Trong lòng không khỏi có chút dao động thay cho chủ tử mình:
"Nương nương, thái tử phi thật sự có thể khiến thái tử đặt trong mắt sao?"
Bà thật sự dè chừng, công sức bồi đắp của bọn hị lên nàng sẽ thành muối bỏ biển.
Hoàng Phủ Minh Phong tự tôn cao, dã tâm cũng lớn, tình cảm lại càng không thể trêu đùa.
Hắn đối với người từng được Hoàng Phủ Bắc Trì ôm trong tay, ấp trong lòng lại có thể như không có gì mà đưa nàng đến ngôi vị hoàng hậu sao?
Dù gì một màn thâm tình kia giữa Hoàng Phủ Minh Phong và Trần Chiêu Thủy, bọn họ đều đã thấy qua.
Thế nhưng hoàng hậu lại rất kiên định:
"Không thể cũng phải thành có thể!"
Hơn nữa, bằng một loại thiên tính của người mẹ hiểu rõ con mình, bà lại cảm thấy thái tử phi của hiện tại rất thích hợp với Hoàng Phủ Minh Phong.
Nàng không hoạt bát như Trần Chiêu Thủy, cũng không phải kiểu thâm trầm như Bảo Quân Hoa.
Thay vào đó là sự dung hòa tròn vẹn của nhu và cương, có thể khiến người khác yên lòng.
Hoàng Phủ Minh Phong, dù là thái tử hay hoàng đế, hắn cần một người như vậy đi bên cạnh.
Hơn nữa, bởi vì nàng là...!là huyết mạch duy nhất của Trường Khánh Diên.
Bằng mọi giá phải bảo vệ, phải nâng đỡ.
Phương Giao cung kính vâng một tiếng.
Hầu hạ trong cung, ở bên cạnh hoàng hậu lâu như vậy, bà cũng coi như thọ giáo rõ ràng được câu: yêu chim thì yêu cả lồng...
**
Cố Tịch Hy ngủ không yên giấc.
Nếu như hôm qua nàng ngủ gục ở điện Thừa Chính ngon giấc bao nhiêu, thì bây giờ một mình ở Tựu Nguyệt điện lại trằn trọc, khổ sở bấy nhiêu.
Trời vừa lập hạ, vẫn còn chưa trở nóng, nhưng nàng đã thấy sự oi nồng xộc đầy trong thân thể.
Trở mình đến lần thứ mười, nàng dứt khoát ngồi dậy, xuống giường.
Vì là mùa hè, cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ của nàng không khép lại, chỉ rũ xuống một tấm liễn tre.
Vài tia sáng lọt vào qua những khe hở của các thanh nứa, thu hút sự chú ý của Cố Tịch Hy.
Khi nàng tiến lại cuộn tấm liễn lên, nhất thời bị cảnh tượng huyền ảo của bầu trời đêm mê hoặc.
Hóa ra đó là ánh sáng của trăng.
Tựu Nguyệt điện, đúng như tên gọi, là nơi có thể ngắm trắng một cách rõ ràng, tròn trịa nhất trong cả hoàng cung.
Cố Tịch Hy nhẩm tính, phát hiện hôm nay vừa khéo là ngày Rằm, chả trách ánh trăng lại sáng và trong như vậy.
Nàng không đi giày, cứ vậy ngồi lên ô cửa sổ, tựa lưng vào vách, ngẩng đầu ngắm trăng.
Hoa bạch trà do Hoàng Phủ Minh Phong sai người trồng tỏa hương ngào ngạt, so với mai chiếu thủy còn thanh tao hơn mấy phần.
Dễ khiến lòng người ngất ngây.
Đã bao lâu rồi, nàng chưa ngắm trăng?
Lúc nhỏ, sư mẫu không cho nàng dùng tay chỉ trăng, bà nói như vậy giống như muốn xiên qua nguyệt quang, sẽ bị các vị thần trừng phạt.
Nàng không muốn bị phạt, cũng không muốn phá hủy ánh trăng, về sau liền không chỉ nữa, thay vào đó là âu yếm giơ cả bàn tay xung quanh ánh trăng tròn, như thể muốn vuốt ve, gìn giữ.
Nàng luôn như vậy, luôn kính nhi viễn chi với những thứ mà bản thân cho là tốt đẹp.
Sợ bản thân thấp kém, động vào sẽ phá hủy chúng.
Bây giờ, nàng đối với những vinh hoa vây quanh lại càng dè chừng e ngại.
Trường Khánh Diên bảo nàng hãy quên cái tên Cố Tịch Hy đi, nàng ngược lại mang nó khảm vào trong trí óc, không ngày nào không tự nhắc bản thân về thân phận của mình.
Cố Tịch Hy thấp hèn, nhưng nàng không yêu Hoàng Phủ Bắc Trì.
Cố Tịch Hy lừa gạt Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng nàng trong tâm cũng chỉ có hắn.
Cố Tịch Hy, một đời một phu.
Chỉ là cả đời này, nàng cũng không thể thốt ra chân lý vốn thuộc về mình.
Không hiểu sao, nàng lại có chút thương tâm khi nghĩ đến điều này.
Có lẽ vì nàng cũng là nữ nhân, cũng muốn được yêu thương bởi phu quân của mình.
Nàng lại tủi thân, lại ganh tỵ.
Trần Chiêu Thủy bạc mệnh, đáng tiếc, nhưng ít ra nàng ta đã yêu và được yêu, hơn nữa còn là một tình yêu rất mãnh liệt và sâu nặng.
Đoạn rồi, nàng lại bật cười tự giễu, ở đời làm gì có chuyện phúc lành đua nhau cùng tới.
Nàng vừa muốn trường mệnh, lại vừa muốn chân tình, thật là tham lam!
Cố Tịch Hy không để ý, gò má mình đã lấp lánh một thứ nước trong suốt, nóng hổi tự bao giờ.
"Nàng làm gì vậy?"
Giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng phá tan sự thẩn thờ của Cố Tịch Hy.
Khi nàng quay đầu lại đã thấy Hoàng Phủ Minh Phong đứng ngay cửa ra vào.
Nàng hoảng hồn tới mức quên mất trạng thái hiện tại của bản thân, một phát nhổm người dậy liền mất điểm tựa, suýt thì ngã bật ra khỏi cửa sổ.
Nếu không nhờ nàng nhanh tay níu lại vách tưởng, cộng thêm Hoàng Phủ Minh Phong tiến tới tóm lấy eo nàng, thì chỉ e nàng thật sự té lộn đầu ra khỏi phòng, nằm sóng soài trên cỏ.
Cố Tịch Hy hận chết sự bất cẩn này của mình.
"Điện hạ.
Sao chàng...?"
Ánh mắt nàng đầy vẻ bất ngờ, lại xen thêm mấy phần sợ hãi không thôi.
Nàng muốn hỏi vì sao hắn lại có mặt vào giờ này, ở đây, thay vì là điện Túc Dữ.
Hoàng Phủ Minh Phong khẽ nhếch môi, gương mặt hắn dưới ánh sáng của trăng rằm càng được tôn lên, đẹp như bích họa, lại có chút bí ẩn cực kỳ lôi cuốn.
"Thái tử phi không hoan nghênh ta?"
Cố Tịch Hy hoảng sợ, lắc đầu như trống bỏi:
"Không ạ."
Thật ra là sợ phát khiếp.
Nàng đang suy tư về hắn, kết quả người thật việc thật thình lình xuất hiện, còn không cho cung nhân thông báo, cứ như quỷ như thần đứng đó...
Nàng muốn tiếp tục lên tiếng, hỏi hắn có muốn uống trà nóng như thường lệ rồi mới nghỉ ngơi hay không.
Vì trà hiện có đã nguội ngắt từ lâu.
Nhưng nàng dừng lại, vì cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi nãy, nàng suýt té, tay kịp bấu lại vách tường nhưng không đáng kể sức, là Hoàng Phủ Minh Phong đỡ eo nàng mới tránh được một màn vừa đau vừa xấu hổ kia.
Mà cho đến thời điểm này, tay hắn vẫn đặt trên eo nàng, nàng vẫn còn ngồi trên bệ cửa, hai chân khi nãy luống cuống mà không khép lại đàng hoàng.
Kết quả, tạo thành một tư thế kỳ lạ, có hơi ám muội....