Vốn dĩ cho rằng là Quách Nhậm Linh đang đề cập chuyện mình không thu nhận nàng ta làm nha hoàn bên cạnh, Cố Tịch Hy cười khẽ:
“Quách tiểu thư là cành vàng lá ngọc, làm gì có đạo lý đi hầu hạ ta.
Ta làm vậy là tự biết mình, không có gì để nàng đa tạ.”
Nhưng sự việc vốn không như vậy.
Quách Nhậm Linh vẫn quỳ:
“Tiểu nữ sau này không dám múa rìu qua mắt thợ nữa!”
Cố Tịch Hy nhíu mày, trong lòng đã nảy sinh chút hoang mang.
**
Quách Nhậm Linh sau màn trèo cao không thành, bị Quách Toàn kéo về tư phòng giáo huấn một trận, may mắn thái tử phi nhân từ, bằng không cả đời này Quách gia cũng không còn cơ hội ngẩng mặt.
Vốn dĩ đang rất sầu não, nàng ta vừa ra ngoài lại gặp Đỗ Tần, y sầm mặt với nàng:
“Sao muội lại bất tài như vậy?”
Thực chất, Đỗ Tần trên danh nghĩa chính là biểu ca họ ngoại của Quách Nhậm Linh, là cháu vợ của Quách Toàn.
Nàng ta không hiểu:
“Muội làm sai chỗ nào?” Dù mình không đẹp như vị thái tử phi kia, nhưng biểu hiện cũng đâu phải ngu ngốc vô dụng.
Đỗ Tần trừng mắt:
“Mai Hoa Tam Bôn là tứ hợp âm, muội đàn luôn sai mất ba hợp âm đầu, khiến cho bản nhạc có khác nào tra tấn người nghe!”
Quách Nhậm Linh vẫn còn lạc quan:
“Chỉ có những người chuyên môn như huynh nghe ra, có gì mà tức tối với muội.”
Đỗ Tần hận chết cái sự ngốc nghếch này của biểu muội mình, không kiềm được đưa tay cốc đầu nàng ta một cái:
“Vậy muội có biết thái tử phi là ai không, nàng ta là Trường Ý Đan, là bậc thầy của tranh cầm vang danh trong thiên hạ, muội nói xem nàng ta có nghe ra không?”
Quách Nhậm Linh hở một cái, mắt mở to.
“Nhưng… nhưng như vậy thì có liên quan gì?”
Đỗ Tần thở dài:
“Muội múa rìu qua mắt thợ, lại còn múa như cào cào gãy cánh, nói xem có phải đang xúc phạm thái tử phi không?”
Bây giờ thì Quách Nhậm Linh bắt đầu thấy sợ.
Nhớ lại khi nãy, thái tử điện hạ nửa chữ cũng là chiều chuộng thái tử phi, thậm chí còn muốn ban nàng ta làm nha hoàn cho thái tử phi xả giận.
Cái này…
Quách Nhậm Linh ba chân bốn cẳng chạy đi thay y phục, rồi lại hối hả chạy đến chỗ Cố Tịch Hy dập đầu tạ tội.
Chỉ là nàng ta không biết, tiết lộ của mình mới thật sự khiến Cố Tịch Hy không rét mà run.
Tới mức cây trâm đang ở trên tay nàng một thoáng liền rơi bộp xuống mặt bàn.
Nàng căn bản không nghe ra vấn đề trong bản đàn đó của Quách Nhậm Linh, một chút chênh nhịp cũng không, đừng nói là ba bốn hợp âm như lời Đỗ Tần nói.
Cái gì mà bậc thầy tranh cầm, nàng không biết, một chút cũng không…
Cố Tịch Hy nghiến răng, khẽ nhắm mắt:
“Quách tiểu thư lui ra đi, chuyện này nàng hãy quên, đừng kể với ai.”
Giọng nữ tử e dè:
“Thái tử phi không trách tiểu nữ ạ?”
“Không trách.”
Trữ Nhi biết Cố Tịch Hy tâm trí đang loạn thành một mớ tơ vò, liền hỗ trợ nàng đuổi khéo Quách Nhậm Linh đi.
“Nương nương, rốt cục là có chuyện gì?”
Cố Tịch Hy thật sự sợ hãi, nàng quay sang níu tay Trữ Nhi:
“Lúc nãy, Quách Nhậm Linh đó đàn sai cả ba hợp âm của đàn tranh, nhưng ta không hề phát giác.
Điện hạ cũng ở đó, Hòa vương gia cũng ở đó, hai người họ…”
Liệu có phát hiện ra nàng là giả không? Một Trường Ý Đan tinh thông cầm nghệ, lý nào nghe lọt tai thứ âm thanh càn nhiễu đó!
Trữ Nhi cũng sợ, nàng ta nắm chặt tay Cố Tịch Hy, gắng sức tự trấn an:
“Nương nương, biết đâu điện hạ và Hòa vương gia cũng nghe không ra.
Khi nãy Quách tiểu thư đó không phải nói rồi sao, không có chuyên môn thì không thể phát hiện ra.”
Nhưng mà…
Cố Tịch Hy thở dài, đưa tay day trán, nàng hiện tại ngoại trừ cố tin là như vậy, cũng không thể bấu víu vào điều gì nữa.
Đôi tai này của nàng, căn bản không thể dung nạp những tinh túy của tiếng đàn tranh cao quý, sang trọng kia.
Chỉ là, trong mắt nàng, Hoàng Phủ Minh Phong là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thứ gì hắn lại chưa từng biết qua.
Nàng siết chặc cây trâm ngọc trong tay, tới mức một cánh hoa được chạm trổ tinh xảo trên đó ép chặc vào lòng bàn tay cho túa máu…
Cố Tịch Hy ôm theo mối lo sợ đó, nơm nớp nhìn trăng lên cao, đồng nghĩa Hoàng Phủ Minh Phong sắp đến.
Khi hắn đến, Trữ Nhi đã một lần nữa chuẩn bị xong nước tắm.
Phòng tắm ở dịch quán tuy đã được Quách Toàn chuẩn bị kỹ càng, nhưng nói chung vẫn không bì nổi một góc so với phòng tắm của hoàng cung.
Là một cái chậu gỗ cỡ lớn, thảo dược thả vào bên trong là vụn Sơn Tra và một ít thảo mộc đặc trưng của vùng núi.
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Tịch Hy khi trông thấy kiểu phòng tắm kiểu này chính là: mình không bị dìm nước…
Không còn cảm giác ngại ngùng như lần đầu, nàng thuần thục nhẹ nhàng cởi y phục ra giúp hắn, sau đó đợi hắn ngâm mình vào nước, giúp hắn chà lưng.
Hoàng Phủ Minh Phong trông thấy bàn tay bị trầy đỏ, còn vết tích loang máu của nàng thì nhíu mày một cái:
“Sao thế?”
Cố Tịch Hy cũng không giấu nhiều:
“Là thiếp bất cẩn, bị trâm cài tóc cắt qua.”
Hắn ừ một tiếng rồi nói:
“Sau này cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Nàng chú ý quan sát biểu cảm của hắn, nhận thấy không có điểm nào khác thường.
Tảng đá trong lòng có hơi nhẹ đi đôi phần, thật sự mong lời của Trữ Nhi thành thật, hắn không phát giác ra sự vô tri của nàng.
Đang miên man suy nghĩ, lòng bàn tay không bị thương của Cố Tịch Hy đang di chuyển trên tấm lưng trần rắn rỏi của hắn, cái vết sẹo dài đã liền da, trắng dã kia vẫn khiến nàng hoảng sợ.
Đúng hơn, chỉ cần trông thấy liền có hơi đau lòng.
Lần kia giúp hắn tắm rửa, nàng nhớ mình cũng sững người như vậy.
Hoàng Phủ Minh Phong hỏi nàng lo cho hắn à, nàng thành thật vâng một tiếng, kết quả bị lôi thẳng xuống nước.
Lần này, Hoàng Phủ Minh Phong không hỏi câu đó nữa.
Thay vào đó, hắn hỏi nàng biết xoa thái dương không, chính là kiểu xoa để lưu thông khí huyết, làm nhẹ tinh thần.
Trước nay sư mẫu đã từng dạy nàng:
“Vâng, thiếp biết.”
Nói rồi, nàng đặt hai tay mình lên thái dương của hắn, chậm rãi xoa thật nhẹ nhàng.
Ngón tay nàng mềm mại, khi di chuyển sẽ tạo cảm giác ôn nhu như nước, mùi hương thanh khiết từ tóc nàng rũ xuống mặt, lại càng khiến người ngẩn ngơ..