Có người từng nói cho chúng ta biết, vĩnh viễn đừng xem nhẹ sức tưởng tượng của thế giới này, bởi vì bạn sẽ phát hiện nó còn cẩu huyết vượt xa tưởng tượng của bạn.
Thu Tử Thiện chưa từng xem nhẹ thế giới này, bởi vì sự tồn tại của cô chính là một chuyện không tưởng tượng nổi.
Nhưng cô thật không ngờ, có một ngày cô cũng sẽ gặp phải vấn đề như vậy.
Sau khi cô cúp điện thoại thì lập tức đứng lên, chiếc ghế dựa bị đẩy ra ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn. Cô chống hai tay lên mặt bàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
Bạch Phú Mỹ bị hành động này của cô làm hoảng sợ, thấy cô chỉ nhợt nhạt thở hổn hển một hơi, liền vừa lo lắng vừa nghi hoặc hỏi: "Thiện Thiện, cô làm sao vậy?"
"Chúng ta đi thôi," Thu Tử Thiện không trả lời vấn đề này, chỉ nhanh chóng cầm lấy túi ở ghế bên cạnh, tuy cô cố gắng áp chế bối rối trong mắt nhưng động tác tay lại bán đứng cô
Một tay Bạch Phú Mỹ vẫn đang cầm một cái chén nhỏ, tay kia cầm lấy bình rượu, đang chuẩn bị rót rượu vào chén. Nhưng ai biết Thu Tử Thiện lại nói muốn đi, vì thế cô nàng hơi thầm oán nói: "Chúng ta còn chưa có uống xong đâu, đi đâu chứ?"
Nhưng Thu Tử Thiện bây giờ dù vấn đề gấp gì, cô đều gác qua để đến bên cạnh Thu Tử Hàn.
Cô nhanh chóng đi ra phía cửa, thuận tay túm Bạch Phú Mỹ. Bạch Phú Mỹ vẫn đang cầm chén trong tay, nên lập tức bị rượu sánh ra rớt xuống trước ngực.
"Thiện Thiện, cô đợi chút," Bạch Phú Mỹ còn muốn nói chuyện.
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn cô nàng, vốn đôi mắt đen lúc này đã đỏ bừng, giống như bị sung huyết, nhìn khiến Bạch Phú Mỹ hoảng sợ.
Khi hai người tới bãi đỗ xe tìm được xe của mình, Thu Tử Thiện muốn mở cửa lên xe. Bạch Phú Mỹ chạy nhanh ngăn cô lại khuyên nhủ: "Thiện Thiện, uống rượu lái xe rất nguy hiểm."
Thu Tử Thiện lúc này tâm phiền ý loạn, làm sao nghe thấy lời cô nàng hảo tâm khuyên bảo, nổi giận nói: "Cô rốt cuộc lên hay không lên xe, không lên thì đứng qua một bên đi, đừng có cản trở tôi."
Bạch Phú Mỹ nhìn bộ dáng này của cô, đâu còn dám nói gì nữa, nhưng lại không dám thật sự để Thu Tử Thiện rời đi một mình.
Nhưng cũng may Thu Tử Thiện không uống bao nhiêu rượu, mà ngược lại là bị Bạch Phú Mỹ uống vào hơn phân nửa.
Lúc này thành thị đã không có tiếng động lớn rầm rĩ như ban ngày, mà nhiễm lên tầng tầng ánh đèn, dưới ảnh đèn mờ nhạt của đèn đường, thành thị trông có vẻ phồn hoa lại yên tĩnh.
Kiến trúc hai bên đường giống như phong cảnh bình thường, không ngừng giật lùi lại qua kính chiếu hậu, theo tốc độ của xe, ngay cả tốc độ giật lùi cũng nhanh kinh người.
Bạch Phú Mỹ quay đầu nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện, đèn đường ngoài cửa sổ không ngừng chiếu vào trong xe, chiếu vào gương mặt của cô, trắng đen biến ảo tầng tầng lớp lớp, làm cho cô nàng thấy không rõ biểu tình lúc này của Thiện Thiện.
Vốn là phải chạy suốt một tiếng mới tới, lại bị Thu Tử Thiện rút ngắn còn 40 phút. Đây là sơn trang Minh Hồ, nhà họ Thu có một biệt thự ở trong này, nơi này cũng là nơi Thu Tử Hàn thường dẫn người tầm hoan tác nhạc.
Cô lái xe thẳng đến cửa biệt thự liền ngừng lại, cũng không để ý Bạch Phú Mỹ liền lập tức xuống xe, ấn vang chuông cửa biệt thự.
--- ------ -------
Bạch Phú Mỹ không dám chậm trễ, chạy nhanh theo cô, tuy không trông thấy gương mặt của cô nhưng Bạch Phú Mỹ vẫn cảm thấy, lúc này trên người Thu Tử Thiện tràn ngập một cỗ sát khí.
Cửa mở, tại cửa lộ ra một khuôn mặt mà Bạch Phú Mỹ chưa từng gặp qua. Thu Tử Thiện cũng không thèm nhìn tới hắn, trực tiếp đẩy hắn qua một bên, giẫm giày cao gót bước nhanh tiến vào trong biệt thự.
Kết cấu bên trong biệt thự rất trống trải, từ cửa tiến vào là phòng khách, toàn bộ phòng khách ước chừng có bốn mươi mét vuông, nhưng lúc này Thu Tử Thiện chỉ nhìn thấy một người ngồi ở trên ghế sofa.
Cô lập tức đi qua, còn chưa đứng vững liền vươn một bàn tay túm áo kéo cả người cậu đứng lên. Thu Tử Thiện không cao như cậu nhưng hiện tại sự phẫn nộ trên mặt cô cùng khí trế trên người lại vẫn làm cho lòng người đối diện run lên.
"Chị,", Thu Tử Hàn không dám nói khác, chỉ nhỏ giọng kêu một câu.
Thu Tử Thiện lại bất ngờ đưa tay hung hăng cho cậu một quyền, cho dù Thu Tử Hàn dáng người cao ngất, đối mặt với một quyền không hề báo trước cũng phải lui về sau một bước.
Phía sau cậu đúng ghế sofa nên cậu ngay cả lui cũng không có, vì thế thân thể không tự giác ngã xuống, cả người chỉ có thể nằm sóng xoài trên sofa. Thu Tử Thiện lại thừa cơ đè ép xuống, một cánh tay vắt ngang ngay trên cổ cậu, dùng sức đè xuống, cũng không quản cậu có thể thở được hay không.
Ánh mắt cô nhìn cậu như nhìn một thứ có độc, khi hô hấp của Thu Tử Hàn trở nên cực khổ, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, Thu Tử Thiện mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Em biết không, nếu em có thể đùa bỡn thủ đoạn làm cho ả tiện nhân Hà Minh Châu kia tự nguyện nằm ở dưới thân đàn ông mà rối loạn, như vậy chị không chỉ không còn lời nào để nói, thậm chí còn có thể bội phục thủ đoạn của em."
"Nhưng hiện tại em lại sai sử người khác đi luân phiên cưỡng bức ả, cho dù chị vô cùng chán ghét Hà Minh Châu nhưng chị cũng coi thường thủ đoạn này của em. Em có biết vì sao ông nội lại lựa chọn chị mà không phải em không? Nhìn xem bây giờ em làm ra chuyện này, em nên hiểu lựa chọn của ông nội có bao nhiêu sao chính xác."
Hòa Khai đứng bên cạnh có hơi chướng mắt, hắn nhìn sắc mặt Thu Tử Hàn đã muốn đỏ bừng vì khó thở, nhưng lại không có phát ra một chút cầu xin tha thứ, hắn lập tức đi lên muốn ngăn cản Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện lại lập tức quát: "Bạch Phú Mỹ, ngăn cậu ta lại."
Tuy không đành lòng xem Thu Tử Hàn bị đối đãi như vậy, nhưng lại không tốt cự tuyệt Thu Tử Thiện, cuối cùng Bạch Phú Mỹ vẫn thật sự đi lên ngăn cản Hòa Khai.
Hòa Khai lập tức không khách khí thối lui lại, cũng nổi giận nói: "Nếu cô không tránh ra, cậu ta sẽ thật sự bị giết chết."
Sau khi Thu Tử Hàn được Hòa Khai nâng dậy, Hòa Khai nhìn cậu không nói được một lời, khuôn mặt anh tuấn sau khi biến ảo nhiều loại biểu tình, vẫn hạ quyết tâm nói: "Cô đừng trách Tử Hàn, mọi việc đều là trách nhiệm của tôi, là tôi ra chủ ý. Tôi vốn chỉ muốn cho những người đó hù dọa chị ta một chút thôi, ai ngờ..."
"Ai ngờ tên lưu manh đó lại không có nghe theo mệnh lệnh của cậu, trong lúc nhất thời mọi người đều high, t*ng trùng lên não, không nghe theo chỉ huy của cậu nữa chứ gì?" Thu Tử Thiện chưa nghe Hòa Khai nói xong liền đùa cợt tiếp lời.
Thu Tử Thiện tại Las Vegas sinh hoạt ba năm, ở cái nơi mà thiên đường và địa ngục cùng tồn tại đó, cô từng nhìn thấy nhiều người bởi vì tham lam mà ở sòng bạc đánh mất chính mình, cuối cùng biến thành táng gia bại sản, cửa nát nhà tan.
Dục vọng là tội ác.
Nếu sự thật giống như những gì cô nói, như vậy Thu Tử Thiện thật sự không có một chút bất ngờ.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy biểu tình của Hòa Khai thì hiểu được tuy cô không nói đúng được hoàn toàn, thì ít nhất cũng nói đúng phần lớn sự việc.
Hòa Khai hơi hơi cúi đầu, vài sợi tóc mái rớt xuống trán, mang theo dung mạo đặc hữu tuấn tú tinh xảo của thiếu niên, nhưng tại giờ khắc này có chút suy tàn.
Thu Tử Thiện lui ra phía sau hai bước khoanh tay nhìn hai người, đồng dạng thiếu niên anh tuấn, đồng dạng dáng người cao lớn, tuy rằng một người như ánh mặt trời, một người khác mang theo khí chất xấu xa, nhưng thấy thế nào đều không có một chút bất hòa.
"Tốt lắm, Thu Tử Hàn, hiện tại em có thể đem toàn bộ sự kiện, từ đầu tới đuôi không sót một chi tiết nói cho chị biết, phải nhanh, chúng ta không có bao nhiêu thời gian." Thu Tử Thiện miễn cưỡng áp chế ý nghĩ muốn hành hung cậu trong đầu xuống.
Sự tình tự nhiên phải theo Thu Tử Thiện được ông cụ chỉ định làm trợ lí Tổng giám đốc ngày đó, Thu Tử Hàn tại đêm đó liền lại tìm Hòa Khai uống rượu.
Sau đó, cậu liền không đến công ty nữa, tựa hồ lại lần nữa khôi phục cuộc sống lang thang trước kia.
Còn Thu Vĩ Toàn, từ lúc ông ta bị bắt tĩnh dưỡng, ông ta cũng không về lại nhà nữa, mà cùng với Trương Tuyết Vân đi đây đi đó giải sầu.
Hòa Khai mấy ngày nay đều bị Thu Tử Hàn kêu đi ra ngoài uống rượu, nhận thấy cậu còn phiền lòng về chuyện Hà Minh Châu, vì thế liền đùa cợt đưa ra đề xuất, có muốn tìm người giáo huấn Hà Minh Châu một chút không.
Lần này, Thu Tử Hàn không nói lời cự tuyệt, đương nhiên cũng không đồng ý.
Hòa Khai là đứa con trai nhỏ nhất của nhà họ Hòa ở Vân Đô, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, từ nhỏ đã được ngàn vạn sủng ái trên một người. Có điều bé trai được ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn như này, tự nhiên cũng có một chút không tốt, bởi vì bọn họ cho rằng tất cả mọi thứ có được đều là đương nhiên.
Lúc trước, trong trường học, hắn từng trêu đùa qua không ít cô gái. Nhưng nam sinh như hắn tự nhiên khinh thường việc bắt ép tình cảm, thành ra hắn cũng xem mấy loại lưu manh mà mình tìm đến cũng cùng loại như hắn.
Thu Tử Thiện nghe xong chuyện xưa cầu huyết như vậy thì hung hăng mắng một câu trong lòng. Cô cao thấp đánh giá hai người, cười như không cười hỏi: "Cậu là người đàn ông của cậu ta, hay cậu ta là người đàn ông của cậu?"
Ban đầu hai người đứng chung một chỗ còn chưa kịp phản ứng lại, đợi nghe hiểu ý trong lời nói của Thu Tử Thiện xong, tự động liếc nhìn đối phương một cái, sau đó giống như tránh né vi khuẩn, không hẹn mà cùng lui từng bước ra sau.
Trên khuôn mặt tinh tế của Hòa Khai hiện lên một tầng phẫn nộ, lập tức quát: "Cô có tật xấu gì vậy, tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả."
"Không quan hệ? Không quan hệ vậy cậu quản việc nhà họ Thu chúng tôi làm gì hả?" Thu Tử Thiện lần này rốt cục không khách khí rống váo mặt hắn một câu.
Thu Tử Hàn nãy giờ đều không nói gì, cuối cùng vào lúc này ngẩng đầu lên, tròng mắt cậu hơi hơi phiếm hồng, tuy rằng cậu thích chơi đùa, cũng không phải thiếu niên ngây thơ gì, nhưng chuyện này nghiễm nhiên đã vượt qua phạm vi cậu có thể thừa nhận.
Giọng nói của cậu tuy nhẹ nhưng lại dị thường kiên định: "Chị nói rất đúng, chuyện này là do tôi sai, nếu thực xảy ra chuyện gì tôi chắc chắn sẽ nhận sự trừng phạt thuộc về mình, còn Hòa Khai, cậu ta đơn giản xem tôi là bạn, ý định ban đầu của chúng tôi không phải như vậy, ai cũng không nghĩ đến chuyện sẽ thành ra như vậy."
Thu Tử Thiện lạnh mặt, lạnh giọng hỏi: "Em thật sự không nghĩ tới?"
"Cho dù tôi có hư hỏng cũng sẽ không có loại ý nghĩ này, sự tình phát triển vượt qua tầm kiểm soát của bọn tôi," Thu Tử Hàn lấy tay che che hai má, giọng nói nặng nề: "Tụi tôi thật sự chưa từng nghĩ tới."
Đúng lúc này thì di động của Hòa Khai vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng tiếp điện thoại: "Sự tình thế nào rồi?"
"Ông nội của tôi, đã không có chuyện luân phiên cưỡng bức, vậy bọn anh con mẹ nó hoảng cái gì mà hoảng," Hòa Khai cũng không thường chửi thề, nhưng lúc này vẫn nhịn không được mắng ra tiếng, chợt bắt gặp Thu Tử Thiện đối diện đang khoanh tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như kết một tầng băng, liền không tiếp tục mắng chửi nữa.
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, anh có tin tức gì thì tiếp tục cho tôi biết."
Hắn vừa cắt đứt điện thoại, Thu Tử Thiện liền lạnh lạnh nói: "Hà Minh Châu không bị ai cường bạo, không có bị cưỡng bức tập thể, thế có phải cậu liền cảm thấy thở phào một hơi không."
Không đợi Hòa Khai lên tiếng, người đối diện đã không khách khí nâng chân lên đá vào bụng hắn một cái thật mạnh. Cô tìm vị trí rất xảo quyệt, tuy rằng không có đá đến gốc rễ của hắn, nhưng lại gần sát bụng hắn.
Hòa Khai nháy mắt đau đến muốn lệch người, lại bị Thu Tử Thiện túm lấy cổ áo, lạnh lùng nói: "Một cước này không phải tôi giúp Hà Minh Châu đá, là tôi giúp cha mẹ cậu, giúp các cô gái bị cậu lừa gạt đá cậu. Nếu không phải tôi biết cậu thật sự không cố ý làm hại Hà Minh Châu, thì một cước vừa rồi tôi đã đá vào gốc rễ của cậu rồi."
Nói xong, cô liền đẩy mạnh hắn ra.
Bạch Phú Mỹ ở một bên xem mà chẳng dám thở mạnh lấy một cái, vị trước mặt này hoàn toàn khí phách y như nữ vương, cô nàng chỉ ước có thể làm cho cảm giác tồn tại của mình trở nên nhỏ nhất.
Thu Tử Thiện sửa trị hai cái tên làm cô không bớt lo xong liền nói đến chính sự, cô hiểu mục đích Thu Tử Hàn tìm đến mình, đơn giản chính là giúp cậu xử lý chuyện này. Có điều lần này cô không thể không nói, em trai cô cuối cùng cũng phải đối mặt với một sự kiện.
Thanh danh của nhà họ Hòa ở Vân Đô quá mức hiển hách, ông nội của Hòa Khai chính là một trong những người lãnh đạo tiền nhiệm của Quốc gia, nay tuy đã lui về an dưỡng ở Vân Đô, nhưng phá thuyền còn có ba ngàn cây đinh (Ở đây ý nói là tuy ông này về hưu rồi nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó). Càng miễn bàn, Bác của Hòa Khai hôm nay ở Vân Đô có quyền cao chức trọng, chỉ kém một bước lên trời thôi.
Nếu để cho người nhà họ Hòa biết chuyện này, một là âm thầm xử lý sạch sẽ, đương nhiên mọi sự bình an. Nhưng một khi có truyền thông yêu sách hoặc trên tin tức có một chút gió lay cỏ động, như vậy Thu Tử Thiện tin tưởng, nhà họ Hòa tuyệt đối sẽ đẩy Thu Tử Hàn ra làm kẻ chết thay.
Cô rất tức giận Thu Tử Hàn làm việc xúc động, nhưng dù sao chuyện này đã phát sinh, hơn nữa giờ ai cũng đều không có sự thương hại.
"Hiện tại tôi muốn xử lí chuyện này, mặc kệ có khả năng này hay không, chúng ta cũng không thể để truyền thông biết chuyện này. Bất luận là Hòa Khai làm chủ, hay là em làm chủ, việc này đều sẽ là một hồi gièm pha." Thu Tử Thiện mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Thu Tử Hàn nói.
Đúng vậy, bất luận là phiên bản con của quan lớn tìm người giáo huấn con gái riêng của hào môn, hay là phiên bản em trai tìm người luân phiên cưỡng bức chị gái riêng trong hào môn nội đấu, một chút cô cũng không nghi ngờ, việc này đều khiến mọi người gièm pha.
Như vậy thì để cho hết thảy đều bị che giấu dưới màn đêm đi