Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 45



Edit & beta: Hà Phương

Cái gió nóng đêm hè bao phủ hết thảy những ồn ào trong thành thị. Từ song cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài là một vùng đất trống lớn, khiến màn đêm yên tĩnh lại càng thêm tĩnh mịch.

Trong phòng chỉ nghe tiếng rè rè của máy điều hòa không khí phát ra, liên miên không dứt  bên tai, Thu Tử Thiện ôm lấy cánh tay, hơi lạnh theo bàn tay thấm vào người.

Bên tai cô còn văng vẳng giọng nói thê lương của Hà Minh Châu, ả nói, "Thu Tử Thiện, mày dùng loại thủ đoạn âm hiểm này để hủy thanh danh của tao, rốt cuộc mày có còn là con người nữa hay không?

Ả nói: "Thu Tử Thiện, dù tao và mày không cùng một mẹ sinh ra, nhưng ai cũng biết tao mang họ Thu, mày dám hủy tao như vậy, mày nghĩ mày sẽ tốt hơn chỗ nào?"

Sau đó, trước vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Thu Tử Thiện, ả rốt cuộc bộc lộ nội tâm hung mãnh, vẻ mặt nhăn nhó kèm theo giọng hung dữ nói, Thu Tử Thiện, tao cho mày biết, mày muốn cho tao chết tao sẽ kéo mày cùng chết.

Sau đó, Thu Tử Thiện liền cười, trên thế giới này nếu quả thật làm việc nghĩa không được chùn bước tìm chết, vậy tuyệt đối không phải Hà Minh Châu.

Cô hiểu rất rõ người phụ nữ này, dù là giẫm ả vào trong bùn, ả cũng có thể kiên cường sống sót. Nhưng nhiệm vụ cuối cùng của cô chính là khiến người phụ nữ Hà Minh Châu này hoàn toàn cút đi, không để cho ả xuất hiện cuộc sống và sinh mạng của mình nữa.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười cười, lấy một loại thái độ lơ đãng hỏi: “Thu tiểu thư, tôi cũng nên lấy được phần thù lao của mình rồi chứ?"

Thu Tử Thiện lấy một tấm chi phiếu đã chuẩn bị tốt ra, số tiền kia là do Hòa Khai chi, ban đầu là cô tính tự mình chi, nhưng hiện cô còn nghèo hơn cả một người nghèo nữa đấy, nên thôi.

Người đàn ông nhìn con số trên chi phiếu, sau đó hài lòng cười nói: "Vậy Thu tiểu thư, chúng ta liền... Không hẹn gặp lại."

Thu Tử Thiện cười đáp: "Không hẹn gặp lại."

Cánh cửa sau lưng đóng lại, Thu Tử Thiện nhìn đèn đóm leo lét trước mặt, thành phố này đến tột cùng che giấu bao nhiêu tội ác đây.

Hà Minh Châu dĩ nhiên có thể kêu với mọi người quanh rằng mình bị oan uổng, thậm chí có thể báo cảnh sát nói là Thu Tử Hàn chỉ điểm người khác cưỡng gian ả. Nhưng bởi vì ả vừa tham lam vừa mềm yếu, nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.

Hiện tại, người chiếm đóng tiên cơ là Thu Tử Thiện, cô lợi dụng ảnh chụp và năm trăm vạn trong tay Hà Minh Châu, hoàn toàn có thể cung cấp chứng cớ cho cảnh sát, chứng minh Hà Minh Châu báo án giả.

Nhưng ai cũng biết, điều quyết định ở đây không phải cái gọi là chứng cớ, mà là ngươi nắm giữ địa vị quyền thế. Hà Minh Châu cũng không phải người phụ nữ ngu ngốc, ả biết mình không thắng được.

Thu Tử Thiện đã cho ả hiểu rằng, cầm năm trăm vạn kia, thì cái giá phải trả không chỉ là chút việc nhỏ này. Chỉ một lần này thôi, cô khiến Hà Minh Châu bỏ ra tất cả cái giá. Hôm nay chuyện xảy ra dưới mí mắt mọi người, mặc dù sẽ không bị truyền thông đưa tin, nhưng chỉ cần nó được truyền miệng trong giới thượng lưu thôi đã có thể phá hủy danh tiếng Hà Minh Châu.

--- ------ ---

Sau khi Thu Tử Thiện ưu nhã ngồi xuống vị trí của mình liền chạm phải ánh mắt sáng như đuốc của Thu Vĩ Toàn, bộ dáng muốn nói lại thôi tức cười kia lại khiến tâm tình Thu Tử Thiện  trở nên tốt hẳn.

Lúc này trên sân khấu đang triển lãm một bộ trang trí bằng gỗ tử đàn điêu khắc, không ít người đều trước sau giơ bảng đấu giá, xem ra họ rất thích vật này.

Dung phu nhân bên cạnh tuy không phải là người hay nhiều chuyện, nhưng lúc này cũng không nhịn được nhẹ nghiêng người qua, hỏi: "Thiện Thiện, vị Hà tiểu thư kia là chuyện gì vậy?"

Thu Tử Thiện mím môi nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Đương nhiên là hiểu lầm, lúc trước bọn họ có chút hiểu lầm đấy."

"Aizz, mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không, Thang Kiều bà phải trông nom cho kĩ đấy. Tuy Hà Minh Châu không phải do bà sinh, nhưng chung quy vẫn là con gái nuôi của nhà họ Thu, bà cũng không thể khinh thường, bởi vì vấn đề nuôi nạy này là vạn lần không thể xảy ra lỗi. Nếu sau này về nhà chồng, người ta cũng sẽ chỉ nói là nhà họ Thu sẽ không biết dạy con gái đấy." Dung phu nhân nhìn như nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại đâm đúng tâm của Thang Kiều.

Tuy bà không làm rõ nhưng người ngồi đây ai mà không biết, Hà Minh Châu là con gái riêng của Thu Vĩ Toàn. Dung phu nhân hời hợt chỉ ra Thang Kiều cố ý làm khó con gái riêng đây mà, Thu Tử Thiện cười lạnh.

Lúc này truyền đến một hồi tiếng vỗ tay, thì ra vật trang trí kia được một vị nữ sĩ chốt giá 256 vạn. Những người ngồi đây cũng đều vỗ tay hùa theo những người kia.

Chờ tiếng vỗ tay dần dần tiêu tán, giọng nói không lớn không nhỏ của Thu Tử Thiện mới vang lên: "Dì Dung, vậy xem ra sẽ phải làm phiền dì ngày sau thật tốt dạy dỗ Hà Minh Châu."

Sắc mặt Dung phu nhân cứng đờ, sau đó mất tự nhiên gạt sợi tóc rơi trên trán, giọng trách cứ nói: "Cô Hà này là con gái nuôi của nhà họ Thu cháu, có quan hệ gì tới tôi. Đứa bé này cũng thật là, tôi cũng chỉ muốn cảnh tỉnh mẹ cháu thôi."

"Dung Trạch hình như đang lui tới với Hà Minh Châu, mặc dù không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng chị ấy sẽ gả vào nhà họ Dung," Thu Tử Thiện dùng ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve li nước trên bàn, trên mặt mang theo nhàn nhạt chán ghét.

Ngồi đây còn có những người khác, sau khi nghe nói như thế liền tỏ ra kinh ngạc, sự kinh ngạc trên mặt không phải cố ý ngụy trang. Ai cũng biết rõ, vị Dung phu nhân này cậy vào mình xuất thân hào môn, lại gả cho nhà chồng như ý, đối nhân xử thế luôn mang theo sự cao ngạo, trong lời nói mềm mềm uyển chuyển nhưng luôn mang theo gai góc.

Nhưng nhà họ Dung cũng coi là nhà quyền thế ở Vân Đô, so với những nhà giàu mới nổi những năm gần đây mà nói, tất nhiên có tư cách kiêu ngạo hơn mấy phần. Vì vậy mọi người cũng coi như nhường bà, nhưng vẫn nhìn được đi chê trách sau lưng bà ta.

Nhìn biểu tình ghê tởm trên khuôn mặt Dung phu nhân giống như nuốt phải con ruồi, trên mặt Thu Tử Thiện còn hiện lên một tầng ý cười thản nhiên, lúc cô nói ra những lời này, cũng không chỉ là vì muốn ghê tởm Dung phu nhân, quan trọng là cô còn trông cậy vào vị phu nhân cao quý lãnh diễm này chia rẽ đôi uyên ương số khổ kia đấy.

Lấy sự hiểu biết của cô với Dung phu nhân, cơ hội để bà ta đồng ý cho Hà Minh Châu và Dung Trạch ở bên nhau có thể chỉ có một phần trăm, nghĩ đến đời trước dù Hà Minh Châu đoạt được Trung Vực, cũng không lấy được sự tán thành của Dung phu nhân.

Không nói đời này cái vị kia xưa nay luôn chú trọng hình tượng lại mất mặt lớn như thế trước mặt các quý phu nhân, bất luận chuyện này là thật hay giả, hôm nay mọi người đều nhìn thấy Hà Minh Châu dây dưa không rõ với một gã bồi bàn.

Sắc mặt Dung phu nhân lập tức trầm xuống, cũng không duy trì mặt ngoài giả mù sa mưa nữa, lạnh giọng quát lớn: "Cháu không được nói lung tung, Dung Trạch nhà chúng tôi sao có thể dính líu tới phụ nữ này được chứ?"

Trên gương mặt Thu Vĩ Toàn đối diện bắp thịt khẽ nhảy lên, nghe thấy người khá dám chửi bới bảo bối của mình, ông ta hận không thể nhảy dựng lên phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xem thường của Thang Kiều bên cạnh, chút cử động lo lắng kia chợt yên tĩnh lại.

Thu Tử Thiện cũng không để ý giọng điệu của Dung phu nhân, chỉ thản nhiên nói: "Có phải cháu nói lung tung hay không thì dì đi điều tra liền biết. Như lần trước lớp bọn cháu mở một party tiễn một bạn học ra nước ngoài, Dung Trạch đến cùng với Hà Minh Châu đấy, lúc ấy hai người bọn họ cũng đã lui tới rất thân rồi. Về phần hiện nay, đẫ qua lâu như vậy, cháu nghĩ cái không nên làm cũng đã làm cả rồi."

Dung phu nhân nghe xong lời này cũng hiểu ra, dù Thu Tử Thiện nói chuyện có ba phần giả nhưng cũng mang theo bảy phần thật. Bà ta chỉ có một đứa con trai này, từ nhỏ đã đối với nó yêu cầu rất nghiêm khắc. Mà Dung Trạch cũng không để cho bà thất vọng, nhưng lần này bà không ngờ, Dung Trạch lại có thể khiến bà trở tay không kịp như vậy.

Tiếp theo, Dung phu nhân xanh mặt ngồi ở đó, bộ dáng không nói một lời khắp nơi lộ ra cao quý lãnh diễm người lạ chớ tới gần. Những người khác thấy chuyện cười cũng đã xem xong, bát quái cũng nghe qua rồi, tự nhiên sẽ không tự làm mất mặt đi đến bắt chuyện với bà ta.

Đến khi buổi bán đấu giá chấm dứt, bữa tiệc cũng sắp đến hồi kết thúc. Người tổ chức buổi đấu giá, nữ sĩ Cung Thục Trân cố ý cảm tạ hôm nay Thu Vĩ Toàn tiên sinh đã quyên góp một khoản lớn.

Thu Tử Thiện nhìn bộ dạng bố mình mặt mày nhức nhối, không khỏi cười vui vẻ, dù sao để túi tiền của Thu Vĩ Toàn rơi vào trong tay mẹ con Hà Minh Châu, chẳng bằng quyên cho hội từ thiện.

Chờ bữa tiệc tan cuộc, Thu Tử Thiện liền kéo Thang Kiều đi ra ngoài, hai người cũng không quan tâm đến cảm nghĩ của Thu Vĩ Toàn. Chỉ là Thu Vĩ Toàn phía sau lại không biết nghĩ cái gì, sau một lúc sửng sốt, lại cùng đi lên.

Khi tài xế lái xe đi tới, nhìn thấy Thu Vĩ Toàn đã lâu không gặp, sửng sốt một hồi mới mở cửa.

Một nhà ba người cùng theo đuổi tâm tư của mình cứ vậy ngồi xe về đến nhà.

--- --------

Sáng chủ nhật, bình thường lúc này mọi người vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp, một tuần công việc mệt mỏi làm cho người ta khó được sáng sớm thả lỏng tâm trạng như vậy.

Thu Tử Thiện ngược lại như bình thường sáng rời giường sớm, dĩ nhiên cô rất nguyện ý nằm ngủ nướng trên chiếc giường mềm mại của mình, nhưng Lạc Ngạn lấy tần số mỗi năm phút đồng hồ một lần điện thoại để kéo cô rời giường.

Cái này còn phải trách bản thân Thu Tử Thiện, lúc trước sau khi cùng Lạc Ngạn ăn bữa ăn tối xong, cô liền ở trên bàn ăn tùy ý tìm một đề tài, nhưng ai biết lại kéo đến đề tài vận động.

Lạc Ngạn có vóc người rất tốt, dù mỗi ngày anh đều ăn mặc kín kẽ nghiêm trang, nhưng cơ bắp dưới áo sơ mi mơ hồ lộ ra vô cùng hấp dẫn mê người. Thu Tử Thiện không khỏi hâm mộ nói, mình từ nhỏ đến lớn rất ít vận động, ngay cả chạy 800m cũng thở hồng hộc.

Lúc trước ở cao trung học thể dục, nếu không phải là Thu Tử Hàn miễn cưỡng rèn luyện với cô một tháng, chỉ sợ cô không vượt qua được. Tennis là môn thể thao cô ưa thích, thi đấu hàng năm ở Thượng Hải cô đều xem qua, đương nhiên là có thời điểm còn có thể đặc biệt bay ra xem trực tiếp cuộc tranh tài trên sân thi đấu.

Nhưng chỉ là yêu thích môn thể thao này thôi, cô cũng là xem nhiều, tự mình đánh thì ít.

Vì vậy Lạc Ngạn lấy một giọng nói ý vị sâu xa nói cho cô biết, sống là phải vận động.

Trước khi ra cửa, Thu Tử Thiện vẫn nhịn không được nhìn vào tấm gương lớn trong phòng sửa sang lại một chút, nhìn mình mặc quen mấy loại y phục xinh đẹp lộng lẫy, bây giờ lại mặc trên người một bộ đồ thể thao xanh trắng bình thường, tự nhiên lại cảm thấy mình giống như trở lại đúng với tuổi trẻ của mình.

Được rồi, những lời này hơi cường điệu quá. Nhưng không thể phủ nhận, mái tóc dài được cô buộc thành đuôi ngựa sau ót, một thân quần áo thể thao màu trắng xanh, cả người đều lộ ra một cỗ thanh xuân động lòng người.

Khi cô cầm cầu vợt chạy xuống lầu dưới, liền chào hỏi ông nội và mẹ đang cùng nhau ăn điểm tâm.

Thang kiều nhìn cô hiếm khi mặc đồ thể thao, lập tức cười hỏi "Thiện Thiện, con muốn đi tập thể dục sao?"

"Dạ phải, có bạn hẹn con đi đánh tennis, vừa lúc con cũng muốn luyện tay một chút," Thu Tử Thiện có chút tránh nặng tìm nhẹ nói.

Cô còn chưa nhắc tới Lạc Ngạn với Thang Kiều, dĩ nhiên không phải Lạc Ngạn không có bản lĩnh, chỉ là cô luôn cảm giác mình và Lạc Ngạn chênh lệch tuổi tác hơi nhiều, cô sợ mẹ mình nhất thời không tiếp thu nổi.

Hơn nữa, tuổi cô bây giờ vẫn còn nhỏ nên cũng không quá gấp.

Chờ Thu Tử Thiện ăn điểm tâm xong đi ra ngoài, xe của Lạc Ngạn cũng đã sớm đậu bên ngoài nhà họ Thu. Thu Tử Thiện trước khi lên xe còn quay đầu lại nhìn nhìn, rồi mới lặng lẽ lên xe.

"Đằng sau có người theo dõi em à," Lạc Ngạn nhìn hành động của cô, cố ý cười trêu nói.

Thu Tử Thiện nghiêng đầu, thấy hôm nay anh cũng ăn mặc cực kỳ vận động, bộ đồ thể thao màu đen, nhìn chất liệu vải có lẽ rất thoải mái.

Cô lơ đãng quay đầu nhìn đến chỗ ngồi phía sau, trên đó còn ném một cái áo khoác, nhìn là biết đồng bộ với bộ quần áo trên người anh. Món áo khoác đó là áo khoác liền mũ, Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn xong lại quay đầu liếc mắt nhìn.

"Cái áo kia cũng là của anh sao?" Thu Tử Thiện cười hỏi.

Lạc Ngạn lúc này đã quay đầu xe lại, tùy ý nói: "Đúng vậy, anh sợ thời tiết thay đổi nên mang thee, nếu trời lạnh thì đưa em mặc."

"Không cần, em chỉ không ngờ là anh lại mặc áo liền mũ," Thu Tử Thiện lần này là thật không nhịn được cười ra.

Số lần cô và Lạc Ngạn gặp mặt cũng không ít, nhưng dù thời tiết vô cùng nắng nóng, anh đều ăn mặc rất cẩn thận tinh xảo. Còn loại áo liền mũ này, Thu Tử Thiện không nghĩ tới sẽ xuất hiện trên người anh.

Chờ đến đầu đường, Lạc Ngạn liền lộ ra một nét mặt ‘hung tợn’. Thu Tử Thiện thấy coi như nắm đúng mạch môn của anh, ngoan ngoãn đầu hàng cầu xin tha thứ.

Nhưng dù vậy vẫn không ngăn cản vị đại gia này dùng danh nghĩa nội tâm bị thương, trộm hương một phen.

Hai người cư như vậy một đường trò chuyện, ngược lại rất nhanh đã đến Câu Lạc Bộ tên Odd  ở vùng ngoại ô. Câu Lạc Bộ này không chỉ là có trung tâm tập thể dục, sân quần vợt, hồ bơi, còn có sân đánh Golf, thiết bị đầy đủ hết, khung cảnh cũng rất trang nhã. Dĩ nhiên, phần thanh nhã này là do mấy vạn phí phí hội viên cao cấp duy trì.

Hôm nay người tới không nhiều, lúc bọn họ đến đó, huấn luyện viên đã chẩn bị tốt sân đánh cho bọn họ.

Thu Tử Thiện nhiều lắm là nhìn người ta chơi thôi, trước kia cũng có một hồi hứng thú muốn luyện tập Tennis, nhưng không được mấy ngày liền ngại quá khổ nên bỏ qua.

Cho nên lần này đi cùng Lạc Ngạn, chủ yếu chính là muốn xem anh vận động thôi. Nhưng khi thấy Lạc Ngạn chẩn bị súng đao thật muốn dạy cô đánh tennis, cô thật sự là khổ mà không nói được.

Huấn luyện viên một bên thấy phải đều gấp, Lạc Ngạn đánh banh tới đây, Thu Tử Thiện không đỡ được không nói, đến chạy né banh cũng khó khăn.

"Em thật sự mệt quá rồi, em không muốn đánh nữa," mấy lần yêu cầu tạm ngừng không có kết quả sau, Thu Tử Thiện dứt khoát đặt mông ngồi xuống sân quần vợt luôn.

Lạc Ngạn cầm cây vợt đi tới, nhìn cô giống đứa bé đang ăn vạ trên mặt đất không chịu đứng lên, đầu tiên là dùng cây vợt chọc chọc cô, thấy cô không có phản ứng liền cười hỏi: "Trên đất có nóng hay không?"

Mặc dù hiện chỉ là 10h sáng nhưng mặt trời đã bắt đầu mọc lên cao, huống chi Thu Tử Thiện còn mặc váy thể thao ngắn, da thịt trực tiếp tiếp xúc mặt đất không chỉ có mài đến đau, còn mang theo vài phần nhiệt độ khó chịu.

Thu Tử Thiện ngước đầu, đáng thương nói: "Nóng chết em mất."

"Vậy còn không mau dậy, dẫn em đi uống nước." Lạc Ngạn thấy cô nghe xong lời này liền càu nhàu mà từ trên đất đứng lên, lại lắc đầu lại than thở, trông cô y hệt một con cún con.

Thu Tử Thiện mặc kệ những điều này, nếu không đánh cầu, cô liền nói muốn bơi lội. Cô kéo tay Lạc Ngạn hướng trung tâm Câu Lạc Bộ đi, một đường đi vẫn không quên tán dương mình bơi lội cực kỳ tốt.

Lạc Ngạn thấy cô vui vẻ trở lại thì lại trêu chọc cô: "Vậy nếu không chúng ta làm một cuộc đua, bơi 1000m, dĩ nhiên anh có thể để cho em bơi trước 100m."

Thu Tử Thiện người này tuy nói hiện tại đã sửa tính rất nhiều, nhưng một phần lười biếng trong xương rất rõ ràng, loại chuyện vận động như vậy thật ra không thích hợp với cô. Nhà họ Thu cũng có hồ bơi, nhưng một năm cũng không còn thấy cô xuống bơi được mấy lần.

Cô thỉnh thoảng đến bờ biển chơi, thì luôn ngại mặt trời quá nóng, hơn phân nửa là bôi kem chống nắng rồi tránh trong ô che nắng. Cho nên thỉnh thoảng có vào hồ bơi, thì cũng chỉ là vỗ vỗ mấy cái rồi lên bờ.

Cho nên vừa nghe đến đề nghị này của Lạc Ngạn, nụ cười trên mặt cô liền duy trì không nổi nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên đối diện đi tới mấy người, đi đầu là một người phụ nữ, mặc một bộ đồ thể thao màu hồng khiến cô ta có thêm vài phần quyến rũ.

Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Ngạn liền gọi anh: "Vine, cháu cũng đi tập thể thao sao."

Lạc Ngạn thấy người phụ nữ này thì trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng chào hỏi: "Cô, cô cũng đi tập à."

Người tới chính là cô của Lạc Ngạn, là Lạc Gia Đồng, Tổng giám đốc đương nhiệm của Hoàn Á, Thu Tử Thiện không ngờ vị Lạc tổng giám đốc có danh tiếng mạnh mẽ trên thương trường  này lại là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp như vậy.

Được rồi, coi như xinh đẹp nữa, bà ấy vẫn là phụ nữ trung niên.

Thu Tử Thiện trong lòng nghĩ vậy, cũng khó trách cô đối với Lạc Gia Đồng ấn tượng kém như vậy, bởi vì mới vừa rồi Lạc Gia Đồng dùng một loại nét mặt hơi miệt thị quan sát cô, ánh mắt rơi xuống nơi hai người đang nắm tay thì dừng lại.

Lạc Gia Đồng chỉ cùng Lạc Ngạn hàn huyên đôi câu, liền dẫn người bên cạnh rời đi.

Thu Tử Thiện nhìn bà cao ngạo ngay cả đuôi mắt ánh mắt cũng không quét qua mình thì tức giận nghiêng đầu hỏi "Tác phong của em chẳng lẽ không phải là tiểu thư cao quý trang nhã sao, tại sao cô của anh lại dùng một loại ánh mắt quan sát người bị bao nuôi mà nhìn em?"

"Bà ấy thật tinh mắt phải không?"

Lạc Ngạn không trả lời cô mình có ánh mắt hay không, bởi vì anh không nhịn được mà bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.