Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 55



Chuyển ngữ: Hà Phương

Trong lòng mỗi một cô bé đều có một giấc mộng mỹ lệ, mơ về một chàng hoàng tử cưỡi mây theo gió vượt sóng mà tới, giải cứu mình ở trong nước sôi lửa bỏng.

Đối với nhiều nữ sinh mà nói, giấc mộng mỹ lệ của họ chỉ là một yêu cầu đơn giản, đó là họ hi vọng mình được bảo vệ, cái họ muốn chỉ là có người chắn gió che mưa cho họ một cảm giác an toàn.

Thu Tử Thiện vẫn luôn giương nanh múa vuốt bảo vệ người khác, nay đột nhiên có người đạp mây lành bảy màu tới giải cứu cô. Cái này rất giống một người vẫn đi lại trong sa mạc, nguyên tưởng rằng ốc đảo chỉ là ảo cảnh, nhưng khi người đó tiến lên thì thấy đó thật sự là một dòng suối mát lạnh trong veo.

Lạc Ngạn chính là ốc đảo mà Thu Tử Thiện đi lại nhiều năm trong sa mạc gặp được.

Lúc này trong lòng Thu Tử Thiện cùng tồn tại cảm động và kinh ngạc, nước mắt nước mũi cùng bay ra khiến Thu Tử Hàn chuồn ra xa xa chỗ cô đứng, chỉ sợ nước mắt nước mũi cô văng đến quần áo mình.

Lạc Ngạn dắt tay cô một đường đi ra ngoài, lúc đi tới cửa cục cảnh sát, Thu Tử Thiện chợt dừng lại, còn do dự lui về phía sau nhìn, biểu hiện trên mặt vừa rối rắm vừa không đành lòng.

Lạc Ngạn tốt tính cũng đứng tại chỗ, nhìn cô rối rắm hồi lâu, sau đó quay đầu nói với anh: "Dáng vẻ anh đánh người thật hung dữ."

Lạc Ngạn hếch đuôi lông mày lên, còn chưa lên tiếng thì người nào đó đã ôm cánh tay mình, giọng mềm nhũn nói: "Nhưng mà em thích."

Thu Tử Hàn đứng cạnh lập tức ho một trận, thiếu điều muốn ho nổ cả phổi. Trông thấy Thu Tử Thiện quét mắt tới, cậu liền an tĩnh lại.

Thu Tử Hàn ho khan một tiếng, liền tự nhận là người nhà đặc biệt nói với Lạc Ngạn: "Anh rể, em đi về trước đây, Thu Tử Thiện giao cho anh."

Hạ Bá Hiền vẫn mang một bộ dáng không hề lo lắng, thấy Hàn Nhã Hinh nhìn chằm chằm Lạc Ngạn không thôi, hắn cười như không cười hỏi một câu: "Cô Hàn, tôi đưa cô trở về nhé?"

Hàn Nhã Hinh đỏ mặt, chuyện tối nay đều là do cô ta đưa tới, chỉ sợ ấn tượng tốt của Thu tiểu thư đối với mình tuột dốc không phanh rồi. Cô ta cắn môi hối tiếc mà nghĩ, nhưng cô ta vẫn cười với Thu Tử Hàn đang đứng dưới bậc thang. Cô ta luôn luôn tự tin vào bản thân mình, cô ta có thể lừa người khác quăng ra ngàn vạn cho mình đóng phim thì chuyện muốn bắt được một tên nhóc chưa mọc đủ lông có khó khăn gì.

Nhưng không đợi Hàn Nhã Hinh nói chuyện, Thu Tử Hàn đã bước nhanh đi ra khỏi cục cảnh sát, ngay cả mắt cũng không liếc cô ta một cái. Cô ta rất muốn gọi cậu nhưng lại băn khoăn Thu Tử Thiện đứng bên cạnh.

Sau đó Lạc Ngạn cũng kéo vợ mình rời đi, lúc này chỉ còn lại có Hạ Bá Hiền và Hàn Nhã Hinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

"Cô Hàn, đi thôi, để toi gọi taxi cho cô, "Hạ Bá Hiền một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động.

Lúc nãy khi cảnh sát còn chưa chạy tới, Thu Tử Thiện đã bảo những người khác rời đi trước, còn mình lưu lại xử lý vấn đề. Hạ Bá Hiền làm Tổng giám bộ phận PR tự nhiên cũng phải ở lại đây, may nhờ lúc ấy đã là rạng sáng, bằng không ngày mai trang đầu các báo có thể nói là đặc sắc.

--- --------

Hôm sau lúc hai chị em chạm mặt ở công ty, Thu Tử Thiện cảm giác ánh mắt Thu Tử Hàn nhìn mình có gì đó không đúng.

Vâng, tối hôm qua cô không có về nhà, đó là bởi vì lúc ấy đã rạng sáng, cô không thể không ở nhờ nhà Lạc Ngạn một đêm. Cô có thể thề với thần, hai người bọn họ không làm cái gì cả.

Dĩ nhiên lời như thế cô sẽ không nói ngay mặt Thu Tử Hàn, cùng em trai ruột của mình thảo luận chuyện phòng the này cô thật không làm được.

Không đợi Thu Tử Thiện rối rắm đủ, bệnh viện đã điện thoại đến. Ông cụ yêu cầu hai người bọn họ lập tức đến bệnh viện ngay.

Kể từ lúc ông nội vào bệnh viện thì cũng có tỉnh lại một lần, nhưng lần đó giống như là dùng toàn bộ tinh lực của ông vậy. Sau hôm ấy bệnh tình của ông nội vẫn không có gì tiến triển.

Thu Tử Thiện vẫn nhớ lời ông nội phân phó, đó là trước khi thân thể ông nội chưa khôi phục hoàn toàn thì không được cho bất luận kẻ nào tới gặp ông. Những ngày qua vẫn là Thang Kiều ở bệnh viện chăm sóc ông nội, dù Thu Vĩ Toàn vẫn kiên trì muốn gặp ông nội, cũng bị ngăn cản lại.

Nhưng hôm nay ông nội lại đột nhiên để cho bọn họ đến bệnh viện, sau khi cúp điện thoại, Thu Tử Thiện liền gọi điện thoại cho Thang Kiều, chỉ nghe người bên kia mệt mỏi nói: "Con nhanh đến đây đi, con mà không tới nhanh chắc mẹ bị ba con làm tức chết, ông nội của con cũng bị ba con làm tức chết."

Thu Tử Thiện cười lạnh, nhịn nửa tháng này Thu Vĩ Toàn rốt cuộc không nhịn được nữa rồi.

Thu Tử Hàn đi theo Thu Tử Thiện xuống đất bãi đậu xe, liếc mắt liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Lamborghini Aventador đậu ở đó. Thu Tử Hàn kinh ngạc lẩm bẩm: "Tên cường hào nào khoa trường đi làm bằng loại xe này vậy."

Thu Tử Thiện nghe lời này thì nhíu nhíu mày, sau đó áp chế cười lạnh trong lòng.

Cô lấy chìa khóa trong túi xách ra, ấn xuống một cái mở khóa, xe cũng theo đó vang lên một tiếng, Thu Tử Hàn rõ ràng bị dọa cho phát hoảng.

Thấy Thu Tử Thiện đi tới ghế lái chuẩn bị mở cửa, Thu Tử Hàn rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thu Tử Thiện chị đi cướp ngân hàng rồi hả? Xe này không phải là xe chị chứ?"

Thu Tử Thiện đã sớm chờ những lời này, trên mặt lộ ra hả hê cười nói: "Đúng rồi á."

Xe chạy đến lối đi bộ, Thu Tử Hàn hình như còn chưa từ việc này hồi phục lại. Nhà bọn họ đương nhiên không đến nỗi mua không nổi xe này nhưng bình thường bọn họ tiêu pha xa xỉ cũng không sao, nhưng nếu ai nói muốn mua loại xe thể thao này, ông cụ tuyệt đối sẽ mắng bọn họ sấp mặt.

Trước đây Thu Tử Hàn chạy Porsche, là Thang Kiều mua dưới danh nghĩa của bà, nhưng người sử dụng cơ bản đều là Thu Tử Hàn. Lúc ấy ông cụ còn cho mẹ xem sắc mặt một thời gian dài.

"Xe này là người kia đưa chị à?" Thu Tử Hàn biết lần đó sau khi Thu Tử Thiện xuất đầu giúp mình giải quyết vấn đề, tiền có thể huy động trong tay cô tuyệt đối không đủ mua một chiếc Lamborghini Aventador.

Nhớ tới buổi sáng nay khi Thu Tử Thiện tỉnh dậy, mới đầu còn chưa có phát hiện, đến lúc cô vén chăn mới phát hiện ra mình trên tay mình có một cái lắc tay.

Cô quan sát thấy trên lắc tay còn có một cái chìa khóa, phía trên có dấu hiệu con bò mộng ( Logo của hãng xe Lamborghini), mắt cô còn nhập nhèm buồn ngủ nháy mắt thức tỉnh. Cô tháo lắc tay xuống, cầm chìa khóa nhìn thật lâu, lại nghe thấy phía dưới có tiếng bóp còi.

Cô kéo màn cửa sổ ra nhìn, thấy chiếc Lamborghini đỗ trong sân. Còn Lạc Ngạn dựa vào bên cửa xe, hơi nghiêm mặt nói với cô: "Vợ ơi, có thích không?"

"Rất CMN nhà giàu mới nổi," Thu Tử Hàn nhìn chằm chằm cô xong nói một câu thế này.

Thu Tử Thiện rầu rỉ hỏi: "Em nói xem anh ấy đưa chị đồ đắt tiền như thế, chị nên đáp lễ thế nào mới tốt đây?"

Thu Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: "Chị trực tiếp đưa mình cho anh ta là được."

Thu Tử Thiện đưa một tay ra ấn đầu cậu xuống: "Nói cái gì đó, hai chúng tôi là tình cảm chiến hữu cách mạng thuần khiết. Chúng tôi chỉ nói chuyện tình cảm."

Thu Tử Hàn giống như nghe được chuyện cười, đang muốn giễu cợt đột nhiên lại tò mò hỏi: "Thu Tử Thiện, hai người bọn chị cũng quen lâu như vậy, mối quan hệ sẽ không chỉ dừng lại ở nắm tay đấy chứ."

Lần này, Thu tiểu thư luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng không nói gì. Vẻ mặt này của cô chứng thực nghi vấn trong lòng Thu Tử Hàn, cậu vừa cười vừa vỗ bắp đùi mình nói: "Thu Tử Thiện, phương diện kia của anh rể sẽ không có vấn đề chứ?"

Đến bệnh viện, Thu Tử Hàn che tóc mình, vừa xuống xe vừa trách móc: "Em chỉ đàu với chị một chút thôi mà, chị có cần nặng tay như vậy không."

Vừa rồi chị cậu dừng xe lại rồi đánh cậu một trận tơi bời, cậu cũng không dám đánh trả cái nào. Nhưng trong lòng Thu tiểu gia cũng rất biệt khuất, đều nói nam nữ ngang hàng, nhưng cậu thật sự cảm thấy đời này nam nữ ngang hàng không được.

Có người có thể mạnh tay tặng cho Thu Tử Thiện một chiếc Lamborghini, sẽ có ai đó tặng cho cậu sao? Con hàng này hoàn toàn chẳng biết xấu hổ nên đã quên mất chính mình là một người đàn ông thực thụ đấy, nhưng cậu quả thật bị tác phẩm lớn  này của Lạc Ngạn kích thích.

Thu Tử Hàn thật sâu cảm thấy, làm đàn ông quả nhiên quá khó khăn.

--- ------ ---------

Hai người vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy trước cửa phòng bệnh có mấy người. Thu Tử Thiện liếc mắt liền nhìn thấy Thu Vĩ Toàn đang đứng trước mặt Thang Kiều, vênh mặt hất hàm sai khiến không biết nói gì đó, còn Thang Kiều vẫn mang một bộ dáng bình tĩnh.

"Mẹ, sao vậy?" Thu Tử Thiện đi thẳng tới, không đếm xỉa gì tới Thu Vĩ Toàn, chỉ đỡ cánh tay Thang Kiều hỏi.

Thang Kiều khó chịu nhìn cô một cái: "Ông ta nhất định muốn thấy ông nội con, nhưng ông nội con giờ ai cũng không được gặp. Ông ta nói là chúng ta đang giam cầm ông nội con, ông ta còn muốn báo cảnh sát."

Thu Tử Thiện nghe lời này gần như là bị tức đến bật cười, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt vẫn mặt mày tuấn lãng, cố gắng muốn nhìn rõ ràng ông ta, xem xem người này rốt cuộc phải phải ba mình hay không, xem xem người này đến tột cùng còn muốn tổn thương bọn họ tới khi nào.

"Ba," Thu Tử Thiện nhẹ giọng kêu, nhưng trong mắt lại mang theo cảm xúc không rõ, cô nói: "Ba thật sự cứ muốn tiếp tục thế này nữa sao?"

Mấy ngày qua tuy bên cạnh vẫn có Trương Tuyết Vân nhưng Thu Vĩ Toàn vẫn nhịn không được phiền não. Ông ta ghét người đàn bà này suốt ngày lãi nhải bên tai mình om sòm, ông ta cũng không thích bà ta xúi giục mình là mặc kệ như thế nào cũng phải lấy được tiền, ông ta chán ghét người đàn bà này nói xấu ba mình.

Những năm gần đây, mặc dù Trương Tuyết Vân vẫn là người tình của Thu Vĩ Toàn, nhưng thời gian bọn họ chân chính sống cùng nhau lại không có. Thu Vĩ Toàn sẽ đến gặp bà ta nhưng căn bản không gặp qua đêm, có lúc dù đã qua nửa đêm nhưng ông ta vẫn trở về nhà.

Trong cảm nhận của ông ta thì Trương Tuyết Vân tựa như Dương Xuân Bạch Tuyết (là một bài hát với giai điệu rất hay và vui tươi) vậy, thanh nhã lại rất có tình ý. Còn Thang Kiều là người phu nữ ngày đêm bên đời ông ta, dù là Thu gia có tiền nhưng những điều Thang Kiều thảo luận cùng ông ta cũng chạy không thoát củi gạo dầu muối tương dấm trà, có lúc hai người còn phải vì vấn đề nuôi dạy con cái mà cãi vả.

Vì vậy Trương Tuyết Vân chính là bến cảng để nghỉ ngơi trong suy nghĩ của Thu Vĩ Toàn.

Nhưng hiện giờ tất cả đều thay đổi. Thu Vĩ Toàn mới chỉ cùng Trương Tuyết Vân Sinh sống một tháng thôi mà ông ta đã phát hiện bà ta hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng của mình. Bà ta luôn luôn chớp cơ hội thổi gió bên tai mình, không phải chỉ trích Thiện Thiện lục thân không nhận thì là nói ông cụ già rồi mắt mờ, lại bỏ qua ông ta để lựa chọn hai chị em kia.

Lúc mới bắt đầu, trong lòng Thu Vĩ Toàn tự nhiên cũng không phục nhưng theo thời gian qua đi, gần như là mỗi đêm ông ta đều mơ thấy ba mình ngã ở chân cầu thang, rồi hình ảnh ông ta quay mặt lạnh lùng rời đi.

Ông ta còn nằm mơ thấy mình mặc đồ tang, ông ta khóc rất thê lương nhưng ông cụ liếc mắt nhìn ông ta một cái cũng không. Thu Vĩ Toàn không phải là một người lãnh tâm, cùng lắm thì ông ta chỉ nghe và tin một bên một số người thôi. Ông ta chỉ ghen tỵ ông cụ vẫn coi trọng người khác mà không phải mình, ông ta chỉ muốn nắm giữ Trung Vực. Nhưng ông ta chưa bao giờ có lòng muốn ba mình chết, dần dần buổi tối ông ta bắt đầu ngủ không yên, hàng đêm mất ngủ.

Trong lòng ông ta đã xảy ra biến hóa nhưng Trương Tuyết Vân vẫn không nhận thấy được, hiện giờ bà ta không còn giống như trước đây cẩn thận từng li từng tí hầu hạ Thu Vĩ Toàn nữa. Kể từ Thu Vĩ Toàn bị khai trừ khỏi Hội Đồng Quản Trị, Trương Tuyết Vân liền hiểu rõ chỉ sợ ông cụ đã muốn bỏ rơi người này rồi.

Trong đoạn thời gian này, Trương Tuyết Vân cũng rối rắm lắm, nếu sau này Thu Vĩ Toàn trắng tay thì bà ta và Minh Châu phải làm sao đây.

Thế là Trương Tuyết Vân ở nhà vẫn nửa nài nửa quấn xúi Thu Vĩ Toàn tới bệnh viện xem ông cụ, cùng ông cụ nhận sai, tranh thủ trở lại Trung Vực.

Thu Vĩ Toàn tự nhiên cũng có ý nghĩ của mình, nhiều năm lăn lộn như vậy đương nhiên ông ta cũng không phải đồ ngu ngốc, cũng chầm chậm phát hiện sự nhỏ mọn của Trương Tuyết Vân, lúc đầu ông ta còn tức giận, cảm giác đồ chơi mình nuôi mà cũng dám đối với mình như vậy. Rồi sau đó, ông ta lại càng cảm thấy nhớ nhung Thang Kiều.

"Hôm nay ba tới chỉ vì muốn gặp ông nội con một tí thôi, chuyện công ty ba có thể tạm thời không hỏi, nhưng sao các người lại không để cho tôi gặp ông cụ," Thu Vĩ Toàn nói giọng bình thản, càng nói về sau thì càng nâng lên một chút.

Thu Tử Thiện nhìn ông ta một cái thật sâu, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Thang Kiều, nói: "Không phải chúng tôi không muốn cho ông gặp ông nội, mà là ông nội không muốn gặp ông."

"Về phần tại sao không muốn gặp ông, tôi nghĩ trong lòng ông hiểu rất rõ," tuy Thu Tử Thiện không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì nhưng một ông cụ bệnh nặng lại chận con trai duy nhất ngoài cửa không gặp thì đủ hiểu rồi.

Sắc mặt Thu Vĩ Toàn thoáng cái trở nên khó coi, nguyên nhân có lẽ đời này ông ta cũng không muốn nhắc tới.

Lúc này, hộ lý bên trong đột nhiên mở cửa ra ngoài, nói với bọn họ ông cụ để cho bọn họ đi vào trong

Lần đầu tiên một nhà bốn người chỉnh tề đứng trước giường bệnh ông cụ, lúc này trong lòng ông cụ cũng chỉ biết thở dài, có một số việc nên đến thì sẽ đến.

Ông cụ nằm ngửa trên giường bệnh, hộ lý điều chỉnh lại cái gối sau lưng ông xong, ông cụ mới chậm rãi quét qua mấy người.

"Người một khi đã lớn tuổi, cũng không thích thay đổi. Ta biết trong lòng con dâu có uất ức, trong lòng Thiện Thiện và Tử Hàn cũng có bất mãn, lúc trước bản thân ta thấy mình cũng không sống được mấy năm nữa nên không muốn nhìn thấy con dâu và Vĩ Toàn ly hôn. Nhưng sống đến giờ mới chính thức hiểu được đạo lí dưa hái xanh không ngọt."

Biểu cảm trên mặt mọi người nhất thời không giống nhau, Thu Tử Thiện hơi ngạc nhiên, Thu Tử Hàn lại có chút hờ hững, về phần Thang Kiều hình như đã sớm biết nên trên mặt vẫn bình tĩnh, còn kinh ngạc thuộc về Thu Vĩ Toàn.

"Như vậy, hai đứa li hôn đi. Thừa dịp ta còn, cũng thuận tiện đem di chúc nói cho các con biết, tránh cho về sau bảo không công bằng."

Lúc này là Thu Vĩ Toàn mở miệng trước, ông ta run rẩy nói: "Ba, con biết ba rất thất vọng về con. Nhưng con xin ba đừng nói lẫy như vậy nữa, sau này con sẽ không thế nữa."

Thu Tử Thiện không ngờ, ông cụ vừa ra khỏi miệng chính là muốn ba mẹ li hôn. Thế nhưng phải chia tài sản thế nào?

Ông cụ mệt mỏi phất phất tay, sắc mặt bình tĩnh nhưng Thu Tử Thiện thấy vẻ bình tĩnh của ông cụ đều lộ ra mấy phần thất vọng.

"Li hôn đi. Cổ phần của anh và con dâu trong công ty không cần phân phối, số cổ phần kia anh có thể mang đi, nhà cửa đứng dưới tên anh cũng có thể mang đi, nhưng nhà chính, đồ cổ trong nhà, tiền mặt, xe, bất động sản đều để lại cho con dâu và hai đứa bé."

Thu Tử Thiện khiếp sợ trong lòng, ông nội chỉ nhắc tới việc phân chia tài sản của ba mẹ, vậy còn tài sản dưới danh nghĩa ông cụ thì sao. Phải biết phần lớn tư sản Thu gia đều nắm giữ trong tay ông cụ, 38% cổ phần trong tay ông cụ chính là hơn phân nửa tư sản Thu gia, chưa nói tới các loại danh chữ cổ và bất động sản đứng tên ông cụ.

Sau đó ông cụ lại mở miệng nói: "Chờ sau khi hai đứa li dị, ta sẽ thành lập một gia tộc tin cậy gửi ký quỹ, người được lợi là con dâu và hai đứa bé. Về sau ta sẽ sống cùng con dâu và hai đứa bé, tất cả tài sản đứng tên ta cũng đều thuộc về ba người bọn họ."

Thu Vĩ Toàn run rẩy tay, mặc dù ông ta đã nghĩ tới ba nhất định sẽ thất vọng về mình, nhưng ông ta không ngờ ba lại tàn nhẫn biến tướng trục xuất mình ra khỏi Thu gia.

Sau ông cụ nhìn ông ta một cái, tựa như thở dài vừa tựa như bi thương nói: "Về phần anh...anh tự giải quyết cho tốt đi. Tình hình kinh tế của cổ phần cùng tiền của anh đủ bảo vệ cuộc sống sau này không lo không nghĩ."

"Đôi mẹ con Hà Minh Châu kia không phải là người tốt, nếu như anh vẫn khăng khăng một mực, coi như sau này anh không một xu dính túi tôi cũng sẽ không cho anh đồng nào cả."

"Vĩ toàn, tình cảm cha con chúng ta, ta đối với anh như vậy cũng coi chí tình chí nghĩa rồi."

Thu Tử Thiện nghĩ, cô hận Hà Minh Châu, chỉ muốn cho người phụ nữ đó xuống Địa ngục, muốn cho chị ta trở nên không đáng giá một đồng, để cho nửa đời sau của chị ta chịu hành hạ.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mình phải đối xử thế nào với Thu Vĩ Toàn, giờ ông nội thay cô làm, từ nay về sau ông ta không bao giờ còn là Chủ tịch cao cao tại thượng của Trung Vực nữa. Ông ta đã hoàn toàn mất đi tất cả.

Nhưng tại sao khi cô nghe thấy lời nói của ông nội, nhìn người đàn ông im lặng đứng bên giường bệnh, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.