Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 70



Edit: Hà Phương

Ánh mặt trời rải vào gian phòng tràn đầy cổ kính khiến khí tức gian phòng tràn đầy mùi vị của năm tháng, ngay cả cành hoa lê trên kệ tủ bên cửa sổ cũng phiếm ánh sáng chói lọi.

Đây là một tiểu viện kiểu Minh-Thanh, từ ngay cánh cửa màu đỏ thắm đi vào là một gò đất trống trải, hai bên là khe nước, nếu như có đứa bé nghịch ngợm nằm sấp ở phía trên nhìn xuống sẽ nhìn thấy cá nhỏ đang chơi đùa bên trong.

Một gian nhà cổ xưa lại bình thường như vậy, cũng chính là môt trong những nơi các quý phụ nhân thượng lưu Vân Đô thường xuyên lui tới.

"Cái nút áo này tôi muốn dùng kim cương, đổi một chút đi, " Hà Minh Châu liếc nhìn sườn xám trên người, sau đó từ tốn nói một câu.

Từ xa xưa hàng thêu Giang Nam đã mãn danh thiên hạ, gấm Tô Châu, gấm hoa Kim Lăng đã được mệnh danh hoa mỹ đoan chính thanh nhã. Vân Đô là thành thị ở Giang Nam, tự nhiên cũng có hàng thêu thuộc về mình, tú nương Vân Đô năm đó cũng tiếng tăm lừng lẫy. Tiểu viện Mai gia này chính là một tòa nhà được bảo tồn đó.

Nơi này bạn có thể tìm được tú y năm đó thêu cho Từ Hi thái hậu mặc, mặc dù ở trong nước phần lớn các nhãn hiệu nổi tiếng đều thống nhất theo xu hướng quốc tế, nhưng cũng có một bộ phận tương đối thích sườn xám cổ điển Trung Quốc. Huống chi mặc dù một vài nhãn hiệu lớn cũng tuyên bố mình cũng chế luyện thủ công, nhưng nếu so sánh với nghề thêu mà nói, đây mới là giới tổ tông của thủ công.

Chủ của Mai gia tiểu viện hiện nay là một vị nữ sĩ tuổi chừng bốn mươi, mọi người đều gọi bà là Mai nữ sĩ. Ngày nay việc may thủ công sườn xám rất phức tạp hoàn mỹ nên Mai nữ sĩ mỗi tháng chỉ tự mình làm một chiếc sườn xám. Mặc dù Mai gia tiểu viện cũng có tú nương khác, nhưng không thể không nói, được mặc bộ sườn xám do đích thân Mai nữ sĩ làm ra quả thật không dễ. 

Đây là lần đầu tiên Hà Minh Châu tới Mai gia tiểu viện, sống trong Thu gia hai mươi năm, cô ta đã vô số lần nghe qua chỗ này. Ban đầu Thu Tử Thiện đòi lấy kiện bao tay thủ công của Thang Kiều, coi như Thang Kiều cưng chiều Thu Tử Thiện như vậy cũng không dễ dàng thả ra, đó là vì kiện bao tay đó là do Mai nữ sĩ tự mình làm ra.

Thật ra người đo đạc cho Hà Minh Châu là phụ tá của Mai nữ sĩ, cách nói của Hà Minh Châu tuy không có chỉ xác thực, nhưng ai cũng biết cô ta đang căn dặn người chế luyện sườn xám.

Mai nữ sĩ tư thái ưu nhã giơ thước dây trong tay lên, giọng điệu êm ái nói: "Cô Hà, tôi cho rằng chất liệu tốt nhất của nút cài sườn xám là trân châu, nếu như cô kiên quyết phải thay đổi thành kim cương vậy thì mời đổi một bộ lễ phục khác."

Giọng nói của Mai nữ sĩ ưu nhã không kiêu ngạo không tự ti, nhưng cố tình phần khí độ này lại khiến Hà Minh Châu cắn răng, tay cô ta phủ lên nút cài thứ nhất của sườn xám, nếu như không phải là lúc này cô ta hết sức nhịn được thì chỉ sợ nút cài trân châu này đã bị kéo bứt mẹ nó rồi.

Cô ta biết vị Mai nữ sĩ này có bao nhiêu khó khăn, nếu như không phải mẹ của Bách Hạo có ơn với bà ta thì e rằng hôm nay bà ta sẽ không tiếp nhận làm lễ phục cho mình rồi. Hà Minh Châu nhanh chóng nở nụ cười yếu ớt, không chấp nhận thì có thể làm gì, cô ta hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn làm cho xong lễ phục này chứ sao.

Hà Minh Châu biết có rất nhiều phụ nữ khác khinh thường lựa chọn của cô ta, cảm thấy cô ta đê tiện, trơ trẽn trượt dài, nhưng những thứ cô ta có được những người phụ nữ này cả đời đều không thể có.

Dĩ nhiên để cho cô ta cảm thấy ra sức chính là từ đây Thu Tử Thiện chỉ có thể ngước nhìn lên mình.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Hà Minh Châu càng thêm ôn hòa, ngay cả lời nói không khách khí của Mai nữ sĩ cũng lạnh nhạt bỏ lơ, cõi đời này chỉ cần cô ta có thể vượt trên Thu Tử Thiện một đầu thì những người khác cô ta không thèm để ý.

"Chị đã kiên trì như vậy thì không đổi nữa," Hà Minh Châu soi gương, thong thả bày ra một bộ bản lĩnh thật tốt. Chẳng qua sự tươi cười trong con ngươi bị cô ta nhẹ nhàng che giấu.

Sau khi làm xong lễ phục, người sau lưng Hà Minh Châu lập tức tiến lên cung kính hai tay dâng lễ phục, chỉ sợ có một chút nếp gấp, sau đó cô ta liền ra khỏi tiểu viện: "Xe tới chưa?"

"Thưa bà Tư, xe đã tới, ngay đằng trước ạ," nếu như lúc này có người khác nghe được đối thoại của hai người, chỉ sợ còn tưởng rằng ở đây đang đóng phim thời dân quốc.

Hà Minh Châu nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt thì đầu tiên là không đi qua, nhưng khi thấy rõ ven đường dừng là một hàng màu đen xe hơi thì trên mặt vẫn nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhu mì.

Trên chiếc xe thứ hai trong hàng bước xuống một người, cung kính thay cô ta mở cửa buồng sau xe rồi nói: "Bà Tư, mời lên xe."

"Sao hôm nay anh lại nhớ tới người ta vậy," trên mặt Hà Minh Châu kinh hỉ kinh ngạc cùng với dáng vẻ nũng nịu bước vào xe khiến người ngồi trong xe vui vẻ không thôi.

Người kia hơi vỗ vỗ bàn tay nhẵn nhụi của Hà Minh Châu, nhẹ giọng nói: "Từ lúc này trở đi chính là buổi lễ của chúng ta, anh đương nhiên muốn ở cùng với em."

"Anh thật biết cách dỗ cho em vui vẻ, em muốn sau này kết hôn rồi anh cũng chỉ có em, chỉ đối tốt với một mình em, em còn không nguyện ý sao," Hà Minh Châu thấy thế lại nũng nịu oán trách, trong lời nói mang theo ba phần yếu ớt khiến người đàn ông hơi có xu hướng mặt mày hớn hở.

Tài xế liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ nhìn thấy trên thái dương của người đàn ông đã xen lẫn tóc trắng.

Hà Minh Châu nhẹ nhàng tựa đầu vào bả vai của người đàn ông bên cạnh, cho dù là Bách Thất Gia, nhưng cũng là Bách Thất Gia đã già ngắc. Coi như có tiền nhiều cũng không thể giữ lại dấu vết đã từng anh tuấn trên gương mặt người đàn ông đó.

Mỗi khi nửa đêm tỉnh lại, khi đụng vào làn da nhăn nheo và nhìn thấy những sợi tóc bạc trắng xen lẫn trong mái tóc đen của người đàn ông đó thì cô ta lại mất rất nhiều thời gian để an ủi mình, cô ta lựa chọn không sai.

--- --------

Thu Tử Thiện dùng ngón tay nắm bắt lấy tấm thiệp mời tin xảo, ngay cả Thang Kiều bên cạnh cũng tỉnh táo khác thường.

Quả nhiên, khi mâu thuẫn bên ngoài xuất hiện thì mâu thuẫn nội bộ sẽ tự động biến mất. Trước đây Thu Tử Thiện còn nghĩ, cô nửa đêm chạy đi như vậy chỉ sợ Thang Kiều sẽ quậy đến lật trời với cô.

Nhưng vừa xảy ra chuyện Hà Minh Châu, tất cả lực chú ý của Thang Kiều lập tức bị chuyện này hấp dẫn. Thang Kiều so Thu Vĩ Toàn còn có vẻ lo lắng trắng ra, nay Hà Minh Châu làm ra chuyện như vậy sẽ khiến chị em Thu Tử Thiện sau này làm sao đặt chân ở Vân Đô, bất kể là xã giao hằng ngày hay là ngày sau hai người đàm hôn luận gả, Hà Minh Châu chính là trở ngại lớn nhất của hai đứa.

Thang Kiều nhìn Thu Tử Thiện mang vẻ mặt bình tĩnh chợt có điểm bất đắc dĩ, nếu như chuyện này thật sự bị nhắc lên sóng to gió lớn, Lạc gia bên kia ngược lại sẽ không có chuyện gì. Nhưng Tử Hàn về sau phải làm sao?

"Ba con rốt cuộc nói thế nào, trên thiệp mời tại sao từ Hà Minh Châu biến thành Thu Minh Châu, là ai đồng ý cho nó đổi họ, là ai thừa nhận thân phận của nó?" trên tay Thang Kiều cũng có thiệp mời, đây là sau khi gửi đến công ty, Hà Minh Châu lại tự mình gởi về nhà.

Ngay cả ông cụ cũng có một cái, nếu không phải lúc này ông nội không ở nhà, nếu không ông cụ thực sẽ bị cô ta chọc tức ra bệnh tim.

"Mẹ, đây là người ta tự nâng giá trị con người, liền tính nhà chúng ta không thừa nhận thì thế nào, mẹ có thể phủ nhận chị ta không phải con gái Thu gia sao," Thu Tử Hàn chán ghét nói.

Hiện giờ Hà Minh Châu ở trong lòng mọi người Thu gia chính là loại cứt chuột bẩn thỉu, mọi người hết sức không muốn nhắc tới  cô ta, nhưng cố tình lúc này viên cứt chuột đó lại khiến ai cũng không coi thường được trình độ của mình.

Thu Tử Thiện đương nhiên không đồng ý nhấc lên bất kỳ quan hệ gì với Hà Minh Châu, nhưng hiện nay trên thiệp mời rất rõ ràng viết ba chữ Thu Minh Châu, điều này khiến cô không thể không hành động được. Cô biết bây giờ Bách gia dù có hét ra lửa mửa ra khỏi, thế nhưng dù sao bây giờ cũng là một xã hội pháp chế, xã hội đen cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.

Cô cũng không muốn sau khi Bách gia rơi đài, còn có vô số người biết nhớ tới, Thu gia có một đứa con gái đi làm bà Tư của Bách gia.

Buổi tối hôm đó Lạc Ngạn gọi điện thoại cho cô, trong giọng nói mang theo chút vui mừng: "Em bảo anh đi tìm người kia, anh tìm được rồi."

Thu Tử Thiện vừa nghe cũng vui mừng không dứt, làm nũng nói nói: "Thân ái, cõi đời này còn có chuyện gì anh không làm được không?"

"Cũng may, lúc trước em cho tài liệu đầy đủ, bọn anh đã qua đó đưa hắn về, hiện giờ bọn họ đang trên máy bay quay về, buổi sáng ngày mai đến."

Thu Tử Thiện nắm điện thoại di động nhỏ giọng nói một câu: "Chờ chuyện này kết thúc, nhớ đến lấy phần thưởng của mình nha."

Lạc Ngạn ép âm thanh tới cực kỳ thấp, cứ thế vốn là giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hấp dẫn khàn khàn. Được rồi, người đàn ông này lại bắt đầu dùng âm thanh để quyến rũ cô.

Thu Tử Thiện lần này cũng không muốn vừa bắt đầu đã đuổi giết sạch, chỉ cần Hà Minh Châu có thể bỏ quan hệ giữa mình và Thu gia qua một bên, tối thiểu không cần lấy thân phận Thu Minh Châu đi ra ngoài gây mất mặt xấu hổ, như vậy có lẽ cô sẽ suy tính mở một mặt lưới.

Cô bấm gọi điện thoại cho Hà Minh Châu, mỗi câu nói cũng nghĩ phải cẩn thận châm chước qua. Nhưng điện thoại vừa mới tiếp thông thì người bên kia đã giành nói trước: "Thu Tử Thiện, không ngờ mày lại biết tự mình gọi điện thoại cho tao đấy, xem ra lần này mày thật sự sốt ruột."

"Tôi xác thực rất sốt ruột, tôi sợ chị quăng hết mặt mũi của tổ tông nhà mình đi rồi, sợ bọn họ từ mộ phần bò ra ngoài tìm chị" Thu Tử Thiện vui vẻ nói.

Nhưng mặc dù giọng cô mang nụ cười, nhưng Hà Minh Châu vẫn cảm thấy một hồi rợn cả tóc gáy, cô ta nổi giận nói: "Mày đừng giả thần giả quỷ, bây giờ mày đã kiềm lư kỹ cùng (*) rồi còn có công phu khua môi múa mép với tao kia đấy."

(*): Kiềm lư kỹ cùng (黔驴技穷): dùng hết bài; dùng hết kỹ năng rồi

Thu Tử Thiện thực không muốn cùng cô ta nói chuyện xưa năm cũ, bèn lập tức nói: "Tôi gọi điện thoại tới đây là muốn nói với chị một chuyện, chị muốn gả đi làm vợ bé của người ta tôi không muốn quản cũng không liên quan gì đến tôi. Nhưng chị lại dùng danh nghĩa Thu gia giả danh lừa bịp thì tôi cần thiết phải để ý. Hà Minh Châu, nếu chị còn có chút sĩ diện thì đừng nói mình mang họ Thu, cũng đừng nói mình là Thu Minh Châu."

Thu Tử Thiện nói chuyện vừa độc vừa ngoan không lưu chút thể diện nào, nguyên tưởng rằng người phụ nữ này sẽ dưới cơn nóng giận vọng động, thế nhưng vị Hà tiểu thư ngược lại da mặt dày vạn năm, nghe lời này chẳng những không có mảy may tức giận, còn dương dương hả hê nói: "Thu Tử Thiện, không phải mày luôn luôn ỷ mình là đại tiểu thư Thu gia mà vẻ vang sao? Tao cứ phải nói cho toàn bộ người Vân Đô biết, tao- một Đại tiểu thư chân chính Thu sẽ gả cho người ta làm vợ bé, mày có thể làm khó dễ được tao sao?"

Không đợi Thu Tử Thiện phản kích, bên kia liền truyền đến từng trận tiếng đô đô.

Được rồi, cô đi gọi điện thoại chính là rảnh rỗi thừa hơi.

--- ------ ---------

Tiệc mừng của Bách Thất Gia Vân Đô cùng bà vợ thứ tư, cũng coi là đề tài trà dư tửu lậu vô cùng hot ở Vân Đô gần đây. Mặc dù truyền thông không có nói qua, nhưng  phàm là có chút thể diện ở Vân Đô đều là người tin tức linh thông, ai cũng biết đến chuyện này.

Huống chi, lời đồn đại vị cô dâu mới này chính xác mang họ Thu, hơn nữa còn là thiên kim đại tiểu thư của một danh môn. Mặc dù đây chỉ là tin đồn, nhưng nghe nói cũng là tin đồn cực kỳ đáng tin cậy.

Dĩ nhiên cũng có người nhiều chuyện không sợ chết nói, nếu như thực là hậu nhân của nhà danh môn, ai lại muốn gả cho một ông già trên dưới năm mươi tuổi đáng tuổi làm ba của mình kia chứ.

Nhưng cố tình này tin đồn càng truyền đi càng có mắt có mũi, huống chi xã hội thượng lưu Vân Đô cũng không tính lớn, dòng họ Thu này cũng không tính nhiều nhặn gì, không lâu lắm liền có người đoán được, vị Thu tiểu thư này có thể là con gái riêng Hà Minh Châu của Chủ tịch tiền nhiệm Thu Vĩ Toàn của tập đoàn Trung Vực.

Nhất thời chuyện Thu gia tranh đoạt tài sản trước kia lại bị lật ra ngoài, có một phần người tâm Thánh mẫu cảm thấy, đây hoàn toàn chính là lỗi của Thu Tử Thiện, nếu không phải là cô đuổi tận giết tuyệt chị ruột của mình thì hôm nay làm sao đi tới bước Hà Minh Châu trở thành bà vợ thứ tư của Bách Thất gia.

Nhưng lại có người nhảy ra thay Thu Tử Thiện bất bình, chuyện tranh đoạt tài sản này vốn chính là một hồi bản lãnh liều mạng, ai bảo cô không đấu lại người ta. Huống chi, Thu Tử Thiện người ta còn có đạo lý, cô là con gái do ba mẹ cô cưới hỏi đàng hoàng sinh ra, so với đứa con gái riêng do tiểu tam sinh ra là Hà Minh Châu mà nói, người ta rõ ràng rành rành có tư cách thừa kế gia sản. Huống hồ, Thu gia người ta cũng không phải là không có đàn ông, dù thế nào cũng không tới phiên một đứa con gái riêng thừa kế.

Lúc này trong phòng nghỉ ở khách sạn, Trương Tuyết Vân nhìn két sắt do chuyên gia đưa tới, trong lúc nhất thời cả kinh nói không ra lời, tới lúc bà nhìn thấy sợi dây chuyền bên trong thì lập tức trợn to hai mắt.

Mặt dây chuyền là hình quả lê bằng kim cương, khoảng chừng 8gr, mà hai bên chia ra đối xứng  nạm 4 viên kim cương hình vuông, cả dây chuyền tầng tầng lớp lớp kim cương, tinh xảo sáng chói dưới ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

Được rồi, Trương Tuyết Vân không khỏi ngăn chận trái tim đang đập bang bang của mình. Coi như trước đây bà ta cũng trải qua cuộc sống giàu có, nhưng đồ trang sức của bà ta tuyệt đối không có loại cấp bậc này, đừng nói cái viên kim cương hình quả lê ngay chính giữa sợi dây chuyền này, ngay cả kim cương bên góc cạnh bà ta cũng chưa từng thấy qua lớn như vậy.

"Bảo bối, dây chuyền này đẹp quá," Trương Tuyết Vân còn muốn nói, về sau con có thể cho mẹ đeo không, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là ngày vui của con gái bảo bối thì bèn ngậm miệng.

Bà ta đặc biệt ân cần giúp con gái đeo dây chuyền lên, nhìn dạ phục màu trắng khít khao ôm lấy thân thể lung linh kia thì bà ta chỉ cảm thấy một hồi kiêu ngạo.

Hà Minh Châu chỉ là gả làm vợ bé nên tự nhiên sẽ không có áo cưới gì đó, vì vậy cô ta chỉ có thể mặc một bộ dạ phục màu trắng tới thay thế, ngay cả bày biện trước mặt cũng là chỉ là tượng trưng cho ngày đại hỉ của Bách Thất Gia và Thu Minh Châu.

"Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho ba chưa?" Kể từ khi Hà Minh Châu nói chuyện của mình cho Thu Vĩ Toàn biết, ông ta liền rời đi rồi, tới nay cũng không liên lạc với hai mẹ con cô ta.

Nói thật, hiện giờ Thu Vĩ Toàn cái gì cũng không có, nhưng Hà Minh Châu còn cần ông ta tới xác định thân phận đại tiểu thư Thu gia của mình, cho nên cần phải làm cho ông ta tham gia tiệc cưới hôm nay.

Trương Tuyết Vân oán giận nói: "Mẹ có gọi mấy lần mà ông ta không chịu nghe, mẹ thật sự không biết ba con đang oán giận cái gì, con gả cho Bách Thất Gia còn không phải là giúp ông ta thêm mặt mũi sao. Ngày sau ông ta muốn buôn bán gì đều có thể không thành công."

Trương Tuyết Vân nghe chuyện con gái thì cảm thấy con mình quá thông minh, trước không nói tài sản Thất gia không biết cao gấp bao nhiêu lần so với Thu Vĩ Toàn, dựa vào cái tuổi này của Bách Thất Gia nếu con gái muốn làm chết hắn, vậy không phải là chuyện dễ dàng sao.

Ngày sau dụ dỗ lão đầu này cho mình gia sản, chờ sau khi ông ta chết, mẹ con bà ta có được mấy tỷ tài sản muốn làm gì không được. Trương Tuyết Vân vừa làm một giấc mộng đẹp như vậy, vừa hài lòng với chuyện mình dạy dỗ con gái rất tốt.

Hà Minh Châu từ trong gương nhìn đến bộ dáng hả hê vui thích của mẹ mình, một đợt chua dâng lên,cô ta thật sự rất buồn nôn.

Khi cô ta kéo cánh tay Bách Thất Gia xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt tất cả mọi người đều treo nụ cười cung kính, Hà Minh Châu trong tươi cười càng không ngừng gật đầu dè dặt, cô ta giống như một nữ vương đang dò xét vương quốc của mình.

Đúng, từ đây nơi này chính là vương quốc của cô ta.

Ngay lúc người điều khiển chương trình tới đây mời hai vị lên sân khấu, đột nhiên từ phía sau sân khấu có người đi ra, cô thần thái tự nhiên mà đi tới sân khấu, sau đó thẳng tấp đi tới Microphone đặt ngay chính giữa.

Mọi người ngẩng đầu nhìn cô gái mặc váy ngắn lông cừu màu xám, cô vươn một tay mang theo bao tay màu da, nhẹ nhàng vỗ vỗ Micro, sau đó âm thanh chói tai vang lên trong đại sảnh.

Chỉ thấy trên mặt cô lộ ra một chút ngượng ngùng, sau đó tiến gần Micro nói: "Chào mọi người, thật xin lỗi, tôi chỉ làm trễ nãi mọi người mấy phút thôi."

Hà Minh Châu nhìn thấy Thu Tử Thiện trên sân khấu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô ta không biết Thu Tử Thiện muốn làm gì, thật đúng là bởi vì cô ta không biết nên giờ phút này cánh tay cô ta cũng bắt đầu run rẩy.

Bách Thất Gia hiển nhiên cũng cảm thấy cô ta đang sợ hãi, chỉ dựa vào gần bên cô ta nhẹ giọng hỏi: "Em sợ con bé sao?"

"Mọi người chắc hẳn đều biết nữ chính của bữa tiệc hôm nay, cũng chính là tiểu thư Hà Minh Châu, đã từng được Thu gia chúng tôi nhận làm con gái nuôi, cho tới nay người bên ngoài vẫn đồn đãi tôi cùng chị Minh Châu bất hòa, đối với lời đồn không thật như vậy khiến tôi cảm thấy đau lòng cùng với cảm thấy rất tức giận."

Thu Tử Thiện nói xong thì mang trên mặt cũng biểu hiện cô vô cùng đau đớn.

Lúc này Lạc Ngạn đang đứng bên dưới, nghe cô nói chuyện rồi nhìn vẻ mặt cô, trên mặt dừng không được ý cười. Bách Thần ngồi bên cạnh Lạc Ngạn, nhìn Thu Tử Thiện ở trên sấn khấu nhàn nhạt hỏi: "Tôi không ngờ cậu lại có thể biết tìm tôi hợp tác?"

"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, dĩ nhiên chúng ta không phải bạn bè, chúng ta chỉ tạm thời là đối tác thôi, tôi nhớ cậu cũng rất nguyện ý cho người anh trai của mình thêm chút chướng ngại đi," Lạc Ngạn liếc mắt nhìn Bách Hạo cách đó không xa.

Bách Thần tự nhiên cũng chú ý tới Bách Hạo, hắn không thể không nói, hắn rất vui lòng cho người anh trai này tìm một chút trở ngại. Nhưng mà hắn không ngờ Bách Hạo lại đi tìm bà Tư cho ba của mình. Hắn không thể không thừa nhận, trong chuyện này Bách Hạo quả quyết hơn hắn nhiều.

"Chúng tôi lớn lên trong một gia đình, chúng tôi cùng lớn lên cùng nhau đi học, mẹ tôi hết sức muốn dạy tốt mỗi người chúng tôi, nhưng thật tiếc nuối là sau khi trưởng thành chúng tôi lại không còn chung đường đi. Tôi rất tôn trọng lựa chọn của chị Minh Châu, cũng hiểu sự thiếu hụt mà chị ấy khao khát trong từng ấy năm.

Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua Hà Minh Châu dưới sân khấu, lại nói tiếp: "Mà hôm nay tôi muốn đưa cho chị ấy một phần lễ vật, tôi tin tưởng phần quà tặng này chính là sự thiếu hụt mà chị ấy vẫn tìm kiếm bao nhiêu năm nay."

"Nào mọi người, chúng ta hãy hoan nghênh cha ruột của cô Hà Minh Châu, ngài Hà Thuận Minh," Thu Tử Thiện dẫn đầu vỗ tay lên, phía dưới đầu tiên là hoàn toàn tĩnh mịch, cũng không biết là người nào đi theo vỗ tay, liền dẫn động càng ngày càng nhiều người vỗ tay theo, cho đến cả phòng bữa tiệc vang lên tiếng vỗ tay như sấm động.

Hà Minh Châu nhìn chằm chặp người đàn ông trước mặt hình dung tiều tụy còng lưng sống lưng, ông ta có làn da ngăm đen, trên mặt tràn đầy nếp nhăn. Thu Tử Thiện thì mắt chứa lệ nóng, kích động nhìn Hà Thuận Minh rồi chỉ vào Hà Minh Châu nói: "Chú Hà, đó chính là chị Minh Châu, con gái của chú, hôm nay chị ấy phải lập gia đình rồi, chú cũng có thể cảm thấy an ủi."

Thu Tử Thiện mặc dù thoạt nhìn có vẻ rất quen thuộc với Hà Minh Thuận, nhưng cố tình bàn tay cô xảo diệu tránh khỏi y phục của ông ta, tuy bộ y phục này là cô tự mình phân phó người thay cho ông ta.

Hà Minh Châu nhìn người đàn ông này, sau khi chấn động đi qua liền cười lạnh, Thu Tử Thiện chiêu này thật đúng là đủ ngu xuẩn, tùy tiện tìm một gã đàn ông đến liền muốn giả mạo cha đẻ của cô ta sao? Nó cho rằng nó làm như vậy là có thể phủi sạch quan hệ giữa mình và Thu gia sao?

"Thiện Thiện, em nói bậy bạ gì đó?" trên mặt Hà Minh Châu mang theo vẻ giật mình như không giống làm bộ chút nào, giống như bị sét đánh, dĩ nhiên còn phải kèm theo ủy khuất không thể nói nên lời.

Người biết thân phận cô ta lúc này cũng nghị luận ầm ĩ, chị gái riêng kết hôn, em gái lại đưa tới một cái gọi là cha ruột, thấy thế nào đều không phải là chuyện này xong.

Thủ hạ đắc lực của Bách Thất Gia tiến lên muốn xin chỉ thị, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt Bách Thất Gia ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng nãy.

Chỉ thấy Thu Tử Thiện không nóng không vội nói tiếp: "Chị Minh Châu, chị có phải quá kích động cũng không thể nào tin được sự thật này không."

Hà Minh Châu bị Thu Tử Thiện điên đảo thị phi khiến tức giận thiếu chút nữa hộc máu, vẻ mặt này của nó là đang kích động sao?

Thu Tử Thiện lại nói tiếp: "Còn về thân phận của ngài Hà Thuận Minh đây, chị chỉ cần hỏi mẹ của chị một chút là rõ ràng, nhớ năm đó mẹ chị thiếu một món nợ khổng lồ, nhưng ngài Hà đây một người độc lập gánh chịu, những năm gần đây ông ta ở Vân Nam dãi nắng dầm mưa, mệt nhọc thành bộ dáng như vậy, cũng là vì sớm ngày cùng chị đoàn tụ đấy."

Trương Tuyết Vân ngay từ lúc Hà Thuận Minh xuất hiện thì mặt đã biến sắc, ban đầu bà ta cổ súy Hà Thuận Minh làm ăn buôn bán, cũng là bà ta đi vay nặng lãi. Hai người bọn họ trốn được đến Vân Đô không lâu, Trương Tuyết Vân liền ở khách sạn biết đến Thu Vĩ Toàn. Bà ta muốn thoát khỏi người đàn ông vừa nghèo vừa không có bản lĩnh này, liền lừa ông ta nói mình mang thai, mà đám người cho vay nặng lãi kia lại tìm tới cửa. Hai người bọn họ nên tách ra tránh một đoạn thời gian, như vậy mục tiêu sẽ ít một chút.

Lúc ấy Hà Thuận Minh đối với bà ta là nói gì nghe nấy, mà bà ta nghe nói có rất nhiều người Vân Nam đổ thạch kiếm tiền, vì vậy bà ta lại dụ dỗ Hà Thuận Minh đi Vân Nam. Chờ ông ta vừa đi khỏi, Trương Tuyết Vân bèn bán hết đồ có giá trị của bọn họ, sau đó tiến vào căn nhà nhỏ Thu Vĩ Toàn chuẩn bị cho mình.

Sau đó không bao lâu, bà ta liền mang thai.

Mà vừa mới bắt đầu này mấy năm, bà ta cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe ngóng tin tức về Hà Thuận Minh. Nhưng sau đó ông ta giống như hoàn toàn biến mất, Trương Tuyết Vân chỉ coi là ông ta đã chết rồi.

Nhưng hôm nay ông ta xuất hiện ở nơi này, Trương Tuyết Vân chỉ cảm thấy tay cầm ly rượu cũng run lên.

Còn chân chính khiến cho bà ta sợ hãi chính là, ban đầu bà ta đồng thời cùng hai người đàn ông này lên giường, nên bà ta căn bản cũng không biết Minh Châu đến tột cùng là con của ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.