Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 10: Khó Theo Đuổi



Khương Bảo Lê bị Tư Độ kéo vào thang máy.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của Bệnh viện tư nhân Mosen, lúc cửa mở ra, cô mới phát hiện tầng cao nhất là một căn phòng sinh hoạt rất sang trọng và tiện nghi.

Tư Độ không nói gì, anh kéo cô vào phòng rồi ném lên ghế sofa.

Khương Bảo Lê chưa kịp ngồi vững đã thấy Tư Độ cởi bỏ quần áo thật dứt khoát.

Không phải cô chưa từng thấy phần thân trên của anh, nhưng lúc đó ánh sáng lờ mờ nên cô chỉ nhìn thấy đường nét bên ngoài mà thôi. Giờ đây, ở cự ly gần đến vậy, cô mới chiêm ngưỡng được vóc dáng gần như hoàn hảo của anh, lớp da mỏng manh ôm lấy những thớ cơ săn chắc, nơi nào cũng toát lên vẻ đẹp tao nhã và đầy sức quyến rũ

Cơ bụng sáu múi đẹp mắt, bên hông có đường cá mập*…

*Musculus serratus anterior (google để biết thêm chi tiết)

Khương Bảo Lê nuốt nước bọt.

Không phải là cô chưa từng thấy người đẹp, sau khi nhìn thấy thân hình của Thẩm Dục Lâu, khó có ai lọt vào mắt cô được.

Nhưng dù cô có ghét Tư Độ đến mấy thì cô cũng phải thừa nhận rằng thân hình của anh thật sự… quá đỉnh!

Khương Bảo Lê tưởng anh định làm gì đó với mình nên lo lắng lùi lại phía sau.

Cho đến khi Tư Độ ném chiếc áo hoodie bị bẩn lên người cô rồi lạnh lùng nói: “Giặt sạch cho tôi.”

“Ơ… chỉ vậy thôi?”

Tư Độ khẽ nhếch mép: “Cô đang mong đợi gì nữa?”

“……”

 Không có gì, không có gì.

Làm bẩn áo của anh, giặt sạch cho anh là chuyện hợp tình hợp lý.

Khương Bảo Lê không từ chối, cô nhận lấy chiếc áo rồi đi về phía phòng giặt, sau đó ném thẳng vào máy giặt.

Lúc này Tư Độ đã thay một chiếc áo ở nhà khác, anh khoanh tay đứng dựa vào cửa, chậm rãi ra lệnh: “Giặt tay.”

Khương Bảo Lê không giặt quần áo bằng tay lâu lắm rồi, mà một cậu ấm giàu có như Tư Độ thì chỉ mặc mấy món đồ hiệu này một đến hai lần là vứt đi rồi.

Cô không tin anh sẽ mặc lại lần thứ hai đâu. Bắt cô giặt tay, chẳng phải là cố tình gây khó dễ cho cô sao.

Tuy nhiên, so với việc thả chó cắn cô, hay bắt cô uống rượu…

Chỉ là giặt quần áo, chuyện nhỏ!

Khương Bảo Lê cười nói: “Đàn anh yên tâm, nhất định em sẽ giặt sạch sẽ cho anh.”

“Tôi thích vẻ ngang ngạnh của cô hơn vẻ mặt nịnh nọt như bây giờ đấy.”

“……”

Khương Bảo Lê lườm anh rồi ném mạnh chiếc áo vào bồn giặt.

Tư Độ đã rời đi, cô bèn đứng giặt qua loa một lần, vết dầu trên ngực áo gần như không còn nữa, nhưng muốn giặt sạch hoàn toàn cũng không dễ, nhìn kỹ vẫn thấy một chút vết mờ.

Khương Bảo Lê nghĩ, dù sao anh cũng sẽ không mặc lại chiếc áo này, cứ giặt sơ qua để hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.

Cô vắt khô áo rồi định ném vào máy sấy, nhưng lại sợ anh lấy cớ tiếp tục gây khó dễ, dù sao cũng đã giặt rồi, thôi thì cứ giặt sạch luôn vậy.

Khương Bảo Lê lại trải áo ra, cô tìm thấy một chai nước giặt chuyên dụng cho vết dầu trên bồn giặt.

Người ta nói sức mạnh sẽ tạo nên kỳ tích quả không sai, cô bắt đầu tưởng tượng vết dầu trên áo là khuôn mặt của Tư Độ, thế là cô giặt mạnh vài lần, cuối cùng cũng sạch hết vết bẩn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, ném áo vào máy sấy rồi lau khô tay, chuẩn bị rời đi.

Khương Bảo Lê thò đầu ra quan sát như một chú chuột nhỏ, cô nhìn quanh một vòng, phòng sinh hoạt vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người.

“Anh Tư Độ, tôi giặt áo xong rồi, không còn việc gì thì tôi đi trước nhé!”

Không có ai trả lời… Tư Độ đi rồi sao?

Đi rồi thì tốt.

Khương Bảo Lê không còn e dè nữa, cô mạnh dạn bước ra khỏi phòng giặt rồi đi thẳng về phía thang máy.

Nhưng khi đi ngang qua một cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên với mấy sợi tóc điểm bạc hai bên thái dương đang nằm trên giường bệnh.

Ông ấy đeo ống thở, tuy mở mắt nhưng không hề động đậy.

Ông ấy mở to mắt nhìn chằm chằm vào Khương Bảo Lê như muốn nói điều gì đó.

Khương Bảo Lê nhận ra người này, ông ấy chính là Tư Mạc Thành – người đứng đầu tập đoàn nhà họ Tư trước đây – cậu của Tư Độ.

Trước đây cô từng nghe Thẩm Dục Lâu nhắc đến, Tư Độ mất ba từ nhỏ, còn mẹ anh bị bệnh tâm thần nên đang ở viện dưỡng lão.

Tư Độ có hai người cậu, cậu thứ hai là nghị sĩ quyền cao chức trọng, còn cậu cả là tổng giám đốc của tập đoàn.

Ai mà chẳng biết cậu cả Tư Mạc Thành này, ông ấy chính là người đã đưa tập đoàn nhà họ Tư lên đỉ.nh cao như ngày hôm nay. Vậy mà nhân vật tầm cỡ đến thế lại không kết hôn, không có con, điều này khiến dư luận xôn xao, đồn đại đủ kiểu…

 Dù sao đi nữa, Tư Độ đã trở thành người kế thừa được chỉ định của ông ấy.

Không lâu trước đây, Tư Mạc Thành bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi nên hiện tại ông ấy đang liệt toàn thân và phải nhập viện dài ngày.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.”Khương Bảo Lê lịch sự gật đầu với Tư Mạc Thành rồi định rời đi.

“Ừm, ừm ừm…”

Khương Bảo Lê nghe thấy người đàn ông phát ra mấy tiếng, cô bèn tò mò nhìn lại: “Ông muốn nói gì sao?”

“Ừm, ừm ừm… ừm ừm ừm…”

Ông ấy không nói được nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, rõ ràng là muốn nói chuyện với cô.

Khương Bảo Lê nhìn quanh một vòng, không có ai khác, cô bước vào phòng thêm hai bước: “Ông muốn gọi y tá sao?”

 Người đàn ông vẫn phát ra mấy âm thanh không rõ ràng: “Ừm ừm, ừm ừm…”

“Cậu tôi bị bệnh phải nằm viện, ít khi gặp người lạ.” Một giọng nói vừa âm trầm vừa lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Khương Bảo Lê giật mình, cô quay đầu lại thì thấy Tư Độ đang bưng một bát cháo yến nóng hổi bước vào phòng.

“Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi đi đây.”Khương Bảo Lê định chuồn đi ngay.

 Tư Độ lại nói: “Ngồi xuống.”

Khương Bảo Lê không muốn ngồi! Tại sao lại bắt cô ngồi?

Cô chỉ muốn về phòng bệnh của mình thôi!

Nhưng cô nào dám làm trái ý của Tư Độ, thế nên cô đành ngồi xuống chiếc ghế sofa gần nhất, cứ thấp tha thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

Tư Độ bưng bát cháo yến đến cạnh giường của Tư Mạc Thành.

Tư Mạc Thành bị liệt toàn thân không cử động được, ông ấy mở to mắt nhìn anh, ánh mắt đó… dường như mang theo vẻ sợ hãi.

“Hồi nhỏ tôi bị bệnh, cậu cũng chăm sóc cho tôi từng li từng tí như vậy.” Giọng Tư Độ rất dịu dàng.

 Nhưng Khương Bảo Lê không cảm nhận được chút dịu dàng nào cả.

Cô chỉ thấy đáng sợ mà thôi.

Anh múc một thìa cháo yến nóng hổi rồi đút vào miệng người đàn ông.

Khương Bảo Lê nhìn thấy làn khói trắng bốc lên từ bát cháo, cô rất muốn nói, có phải bát cháo yến đó hơi nóng đối với bệnh nhân hay không?

Nhưng làm sao mà Tư Độ không nhận ra được chứ? Anh vẫn đút từng thìa cháo yến nóng hổi vào miệng người đàn ông, vừa đút vừa tỉ tê tâm sự:

“Chẳng phải gia đình là thế này sao? Dù đối phương có đau khổ đến đâu, có muốn kết thúc cuộc đời thối nát tội lỗi của mình đến nhường nào, thì người nhà vẫn không thể từ bỏ, phải cố gắng hết sức để người thân có thể… sống thật tốt. Nhỉ?”

Giọng nói âm u của anh khiến Khương Bảo Lê rùng mình.

Anh đút cháo yến xong, lại dùng khăn giấy ân cần lau miệng cho Tư Mạc Thành, trông có vẻ là một đứa cháu ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Nhưng trong lòng Khương Bảo Lê lại dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

Đặc biệt là ánh mắt sợ hãi của Tư Mạc Thành khi nhìn Tư Độ…

“Đàn anh Tư Độ, tôi đã giặt áo xong rồi, tôi… muốn về phòng bệnh của mình.”

“Tôi đưa cô về.” Tư Độ lau sạch những ngón tay thon dài đẹp đẽ của mình bằng khăn ướt khử trùng, sau đó anh bước vào thang máy cùng Khương Bảo Lê.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy đóng lại.

Khương Bảo Lê cảm thấy có luồng gió lạnh thổi ngang lưng.

“Cô sẵn sàng bỏ cả mạng sống vì Thẩm Dục Lâu, nhưng khi cậu ta bắt cô uống rượu, cậu ta còn chẳng chớp mắt lấy một lần.”

Giọng điệu như mang theo vẻ giễu cợt.

Khương Bảo Lê hít một hơi sâu rồi nghiến răng trả lời: “Là tôi tự uống, không liên quan gì đến anh ấy.”

Tư Độ cười khẩy: “Thật sao? Đến cơ hội lựa chọn cô cũng không cho cậu ta, chẳng phải sợ mình là người bị bỏ rơi, đến lúc đó tâm lý suy sụp, không biết đối mặt thế nào à? Thực ra, cô cũng không tin là cậu ta sẽ chọn cô..”

“……”

Dường như Tư Độ có khả năng nhìn thấu lòng người, sau đó, anh sẽ tìm ra điểm yếu nhất trong lòng họ rồi đâm một nhát thật sâu vào đó.

Nỗi đau của người khác chính là nguồn vui của anh, sao trên đời này lại có kẻ đáng ghét như vậy chứ!?

 Ting! Cửa thang máy mở ra.

Khương Bảo Lê nhanh chóng bước ra rồi lao vào phòng bệnh, đóng sầm cửa lại.

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nào ngờ lúc quay sang thì bất ngờ nhìn thấy Thẩm Dục Lâu đang ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, thong thả gọt táo.

Hôm nay anh ta mặc bộ vest màu đậm, áo sơ mi trắng bó sát cổ, phong thái thanh cao, quý phái vô cùng.

“Về rồi.” Có vẻ như Thẩm Dục Lâu chẳng tò mò về việc cô đã đi đâu, anh ta chỉ hỏi, “Tthấy đỡ hơn chưa?”

Khương Bảo Lê lập tức nở nụ cười rồi đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Dục Lâu trên sofa, cô tựa vào anh ta như chú chim nhỏ: “Cuối cùng anh Dục Lâu cũng có thời gian đến thăm em rồi.”

“Ừm, Gia Thanh gọi điện cho anh, nói có một đại ma vương bắt em đi, anh đến xem chuyện gì xảy ra.”

Anh ta đút một miếng táo vào miệng cô.

Vị ngọt thanh lan tỏa trên đầu lưỡi.

Khương Bảo Lê chợt nghĩ đến những lời Tư Độ vừa nói nên quay sang nhìn người bên cạnh.

Anh ta biết rõ là Tư Độ đã đưa cô lên tầng trên, biết rõ Tư Độ là một kẻ bi.ến thái, nhưng anh ta chỉ đợi cô trong phòng bệnh chứ không lên tìm cô.

Trong lòng Khương Bảo Lê… bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Không mong đợi thì sẽ không thất vọng.

Nhưng thật lòng yêu một người… làm sao có thể không mong đợi được chứ.

Cô luôn mong nhận được sự hồi đáp từ anh ta, bởi vì… anh ta chưa từng thẳng thừng từ chối tình cảm nồng nhiệt của cô.

Khương Bảo Lê thầm nghĩ, hẳn là Thẩm Dục Lâu cũng thích mình. Chỉ là… trước mắt có nhiều việc quan trọng hơn cần làm, cô muốn giúp anh ta, muốn nhìn thấy anh ta đứng trên đỉnh cao…

Có như vậy thì anh ta mới vui.

“Chứ gì nữa, rơi vào tay cái tên bi.ến thái Tư Độ đó, sợ chết đi được. Vậy mà anh Dục Lâu cũng không đến cứu em.”

Khương Bảo Lê nói với giọng điệu đùa cợt, nhưng thực ra, chiêu này không dễ đỡ.

Dù Thẩm Dục Lâu có nói thế nào thì anh ta cũng phải đưa ra một câu trả lời thích đáng cho cô.

Vì không dễ đỡ nên Thẩm Dục Lâu quyết định không đỡ, anh ta đặt nửa quả táo vào đĩa rồi nói: “Em muốn ăn gì, anh đi nấu cho em.”

Thẩm Dục Lâu ghét dầu mỡ nên rất ít khi tự tay nấu ăn.

Khương Bảo Lê hiểu mình nên biết đủ, nhưng cô vẫn không thỏa mãn, cô muốn anh ta đáp lại, bất cứ điều gì cũng được.

“Mì ạ.”

Cô chỉ thốt ra hai từ rồi ngoan ngoãn tựa vào người Thẩm Dục Lâu, đôi mắt hồ ly quyến rũ không rời khỏi anh ta, quyến rũ trắng trợn chẳng thèm che giấu, “Cho em ăn đi, anh Dục Lâu, em muốn ăn.”

“……”

Thẩm Dục Lâu cảm thấy cơ thể căng lên, ngọn lửa nóng bỏng xâm chiếm cả ruột gan.

Lúc nào ở cạnh nhau, Khương Bảo Lê cũng dùng nhiều chiêu để quyến rũ anh ta. Mà anh ta cũng không phải chính nhân quân tử biết kiềm chế d.ục v.ọng.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại là bông hồng nhỏ do chính tay anh ta nuôi dưỡng, làm sao anh ta có thể hoàn toàn không động lòng, không muốn hái lấy chứ.

Nhưng Thẩm Dục Lâu không muốn động vào cô, vì anh ta biết rằng tương lai mình sẽ không cưới cô.

Thẩm Dục Lâu là con riêng, nếu muốn có chỗ đứng trong nhà họ Thẩm và đạt được mọi thứ, anh ta buộc phải có một cuộc hôn nhân xứng tầm để làm bàn đạp vững chắc cho mình.

Nhưng Thẩm Dục Lâu cũng không muốn từ chối thẳng thừng.

Chưa từng có ai phụ thuộc vào anh ta như vậy, mọi cử chỉ của anh ta đều có thể trở thành sợi dây điều khiển cảm xúc của cô, cảm giác kiểm soát này khiến anh ta thỏa mãn vô cùng.

Thẩm Dục Lâu khẽ cười, anh ta véo nhẹ má cô như một hình phạt.

“Á, đau! Anh Dục Lâu, đau quá!”

Lúc này Thẩm Dục Lâu buông tay ra, anh ta nhẹ nhàng xoa má cô rồi đứng bật dậy: “Anh đi làm mì cho em.”

“Vâng.”

Khương Bảo Lê thở dài nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của người đàn ông đang bước vào phòng bếp.

Người nọ vẫn không đỡ chiêu của cô.

Khó theo đuổi quá.

……

Thẩm Dục Lâu nấu ăn rất ngon, anh ta làm hai bát mì trứng cà chua thơm phức rồi ăn cùng cô.

Khương Bảo Lê thấy rất ngon miệng, khuôn mặt hạnh phúc tràn đầy thỏa mãn: “Ưm, ngon quá!”

“Mẹ anh cũng biết làm món này, hồi nhỏ, bà ấy thường làm cho anh ăn.”

Đây là lần đầu tiên Khương Bảo Lê nghe Thẩm Dục Lâu nhắc đến mẹ mình, cô không khỏi đặt đũa xuống, tò mò nhìn anh ta.

“Anh gần như không nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy nữa, anh chỉ nhớ bà ích kỷ, tham tiền, thích hưởng thụ…”

Thẩm Dục Lâu chậm rãi kể tiếp, “Mẹ anh rất yêu tiền, anh chính là cây tiền của bà ấy. Nhưng anh vẫn rất yêu mẹ, mẹ con anh đã từng rất thân thiết… trước khi bà ấy qua đời.”

Khương Bảo Lê cảm thấy hơi buồn, cô lấy hết dũng khí để hỏi ra vấn đề mình thắc mắc bấy lâu: “Vậy, thật sự là tai nạn sao?”

 Thẩm Dục Lâu ngước lên nhìn cô: “Em nghĩ sao?”

“Em không biết, nhiều người nói, có thể là…”

Khương Bảo Lê thận trọng nhìn cánh cửa đóng kín rồi hạ giọng nói, “Có thể là Quảng Lâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.