Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 14: Muốn có anh



Khương Bảo Lê nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen như mực của Tư Độ, cô thấy mình giống hệt một con cừu non đang chờ bị giết thịt…

Cô lạnh cả người, toàn thân run rẩy.

Cô biết rằng Tư Độ sẽ không bao giờ cho ai bữa trưa miễn phí một cách vô cớ. Nếu anh hỏi như vậy thì chắc chắn trong lòng anh đã có câu trả lời rồi.

Khương Bảo Lê hỏi thẳng: “Anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?”

“Cô uống rượu khá tốt, hãy giúp tôi đỡ rượu một lần đi.”

Khương Bảo Lê hơi bối rối.

Cô chưa từng thấy Tư Độ say rượu bao giờ.

Chẳng lẽ anh cũng không thể uống nhiều ư?

Không thể uống rượu mà cứ thích ép người khác uống, loại người gì vậy chứ…

“Không phải anh định đưa tôi vào bệnh viện lần nữa đấy chứ?”

“Ép hay không ép là việc của tôi.” Tư Độ tỏ ra kiêu ngạo, “Còn đồng ý hay không là việc của cô.”

Khương Bảo Lê thực sự không muốn uống nhiều rượu như vậy nữa, nhưng so với cái dạ dày thì khuôn mặt vẫn quan trọng hơn!

“Được thôi!” Khương Bảo Lê đồng ý ngay lập tức, “Khi nào?”

“Thứ Tư tuần sau, sinh nhật tôi.”

Trong khoảng thời gian này, Khương Bảo Lê đã nghe không ít người nhắc đến việc Tư Độ sắp tổ chức sinh nhật. Kiều Mộc Ân còn định biểu diễn tài năng trong ngày hôm đó, hình như là hát một bài nào đấy…

Cô nghe mấy cô gái bàn tán về sinh nhật của Tư Độ, cảnh tượng xa hoa tột độ, như thể họ đã tận mắt chứng kiến vậy.

Họ nói năm ngoái nhà họ Tư bao trọn tầng 123 của khách sạn Lệ Tư để tổ chức tiệc trưởng thành cho Tư Độ.

Đó là khách sạn xa hoa nhất Hồng Kông, toàn bộ kính của tầng 123 được thay thế bằng kính một chiều – khách mời có thể đứng bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn toàn cảnh vịnh biển về đêm.

Đúng 0 giờ, tám chiếc trực thăng bay lên bầu trời, tạo nên màn trình diễn pháo hoa “thác sao trên trời” vô cùng hoành tráng.

Toàn Hồng Kông đều đổ dồn sự chú ý vào đó.

Thật lòng mà nói, Khương Bảo Lê cũng rất muốn đến xem cảnh tượng hoành tráng này, nhưng cô thật sự không ngờ Tư Độ lại bắt mình làm việc vặt trong sinh nhật của anh.

Sinh nhật thì… chắc sẽ không uống quá nhiều rượu đâu nhỉ?

Dù sao thì, chẳng ai ở Hồng Kông dám ép vị “thiếu gia” này uống rượu.

Khương Bảo Lê đồng ý, Tư Độ lập tức đứng dậy: “Đi theo tôi.”

Tư Độ Đi được vài bước, thấy Khương Bảo Lê vẫn đứng yên tại chỗ như cây mọc rễ, anh mất kiên nhẫn nói thêm một câu: “Cô có đi không?”

Khương Bảo Lê không muốn vào phòng của Tư Độ, nhưng cô nào dám cãi lời, nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đi theo người nọ. 

Tầng hầm dưới đất là một phòng thí nghiệm y tế cực kỳ sáng sủa và rộng rãi, không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Tư Độ đã thay áo blouse trắng, đeo khẩu trang và găng tay trắng, anh nhanh nhẹn lấy mấy ống thuốc từ tủ đông ra, pha chế thành một loại gel hỗn hợp.

Xong xuôi tất cả, anh đi đến trước mặt Khương Bảo Lê rồi bôi gel lên mặt cô.

Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khương Bảo Lê không hiểu gì cả, cô vô thức né tránh.

“Thuốc mới chưa sản xuất hàng loạt, thành phần cần được giữ bí mật.”

À, thì ra là sợ cô tiết lộ bí mật thương mại nên không cho cô tự làm.

Cô ngoan ngoãn ngồi yên.

Gel dính vào vết thương, có cảm giác đau nhức nhẹ. Nhưng cơn đau biến mất rất nhanh, thay vào đó là cảm giác mát lạnh. 

Khương Bảo Lê nhìn người con trai trước mặt.

Khẩu trang được khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của anh nâng lên thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen láy đầy tĩnh lặng.

Lúc này đây, vẻ tà ác của khi trước chẳng còn chút nào nữa, cả người anh toát ra sự nghiêm cẩn và lạnh lùng đầy cuốn hút

Quá gần rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ở gần anh đến vậy, nhìn đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của anh, cô… thấy thật áp bức.

Khương Bảo Lê cảm thấy rất khó thở, tim như hẫng một nhịp.

Sau khi xong việc, Khương Bảo Lê chẳng biết mình đã ra khỏi biệt thự Sơn Nguyệt Lư bằng cách nào, cô chỉ cảm thấy thật mơ màng.

Mọi chuyện vừa xảy ra đều không chân thực.

Tên bi.ến th.ái chết tiệt đó thật sự đã bôi thuốc chữa lành sẹo cho cô ư? Hay là loại thuốc gì đó khiến cô chết một cách thảm khốc…?

Chắc là không quá đáng đến vậy đâu nhỉ? Cô đâu có thù oán gì với Tư Độ cơ chứ?

Sau khi Khương Bảo Lê rời đi, Tư Độ bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tháo đôi găng tay cao su màu trắng ra rồi ném vào thùng rác sinh học.

Quản gia Triệu đứng ở cạnh cửa.

Trong sân, chú chó chăn cừu Đức nhỏ nhắn thè lưỡi, nhìn anh chằm chằm.

Hai con chó ngao Ý còn lại vẫn đang sủa dữ dội, có vẻ rất không thân thiện với người bạn mới.

Quản gia Triệu dò hỏi: “Cậu chủ, con chó này… có nuôi không ạ?”

“Nhỏ thế này, còn không đủ cho hai con kia nhét kẽ răng.”

Quản gia Triệu nhìn hai con chó hung dữ kia: “Vâng, vâng, vậy tôi cho người mang con chó nhỏ này đi ngay.”

Nói xong, anh ta dùng bộ đàm gọi người làm tới tìm cách xử lý con chó chăn cừu Đức này.

Đến khi người kia cầm dây xích đến thì Tư Độ lại nói: “Đưa hai con chó kia đến biệt thự khác trông nhà.”

“Hả?” Quản gia Triệu ngây người, “Ý cậu là…”

Tư Độ liếc nhìn chú chó chăn cừu đang cụp một bên tai rồi thốt ra một câu:

“Đừng nhốt nó vào chuồng, tìm người làm nhà cho chó đi.”

Khương Bảo Lê nói với Thẩm Dục Lâu rằng Tư Độ đã đồng ý giúp cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đến tiệc sinh nhật của người nọ và đỡ rượu cho anh.

“Em đừng lo lắng quá.” Thẩm Dục Lâu từ từ bước xuống cầu thang giá sách làm từ gỗ óc chó trong phòng làm việc, trong tay anh ta là một cuốn tiểu sử danh nhân dày cộm.

“Tư Độ là người rất coi trọng thể diện, cậu ta sẽ không để em say bí tỉ trong tiệc sinh nhật của mình đâu.”

“Tốt nhất là vậy!” Khương Bảo Lê vừa nằm dài trên giường vừa lật giở cuốn truyện tranh thiếu nữ trong tay, “Anh ta đừng hòng hành động giống như lần trước!” 

“Sau chuyện này, xem như cậu ta đã giúp anh một chuyện lớn rồi.” Thẩm Dục Lâu đi đến bên cửa sổ rồi tiện tay gọi điện thoại.

Khương Bảo Lê giả vờ lật sách, nhưng thật ra cô đang nghe Thẩm Dục Lâu nói chuyện điện thoại. Hóa ra anh ta đã cho Tư Độ mượn chiếc du thuyền mang tên “Sao Sáng Giữa Biển Sâu” để tổ chức tiệc sinh nhật.

Đó là chiếc du thuyền lớn nhất và sang trọng nhất Hồng Kông, thuộc sở hữu của nhà họ Thẩm.

Khi Thẩm Dục Lâu tròn mười tám tuổi, Thẩm Đình Sơn đã tặng anh ta chiếc du thuyền này để ghi nhận những đóng góp mà anh ta đã mang lại cho việc kinh doanh của nhà họ Thẩm trong nhiều năm qua.

Khương Bảo Lê rất thích “Sao Sáng Giữa Biển Sâu”, bởi vì Thẩm Dục Lâu từng hứa sẽ đưa cô đi vòng quanh thế giới trên chiếc du thuyền ấy.

Sau khi mọi chuyện… ổn định.

Thẩm Dục Lâu cho Tư Độ mượn “Sao Sáng Giữa Biển Sâu” để tổ chức tiệc sinh nhật, một mặt là để cảm ơn Tư Độ đã ra tay giúp đỡ Khương Bảo Lê. Mặt khác cũng là để tạo thanh thế trên truyền thông cho sự hợp tác dự án giữa hai công ty.

Thêm vào đó, loại thuốc phục hồi da chiết xuất từ sứa bất tử của công ty Công nghệ sinh học Mosen vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nếu có thể giành được quyền phân phối độc quyền thì tập đoàn nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tiến thêm một bước dài.

Đêm trước thứ Ba, trước khi Khương Bảo Lê lên thuyền, cô nhận được chiếc váy dạ hội cao cấp theo mùa của Elie Saab do Tư Độ cho người đưa đến.

Nhìn từ xa, chiếc váy có màu đen đậm, bên ngoài phủ một lớp voan trong suốt tạo thành những hoa văn rạn nứt.

Lớp lót bên trong lại là lụa đỏ tươi.

Ở chỗ lõm sau lưng được đính một viên hồng ngọc, cố định bằng khóa nam châm.

Nhìn trong gương, Khương Bảo Lê hiện lên như một nàng thiên nga đen huyền bí. Nhưng mỗi khi di chuyển, lớp voan kính làm hé lộ ánh đỏ từ lớp lót bên trong, trông như những vết thương đang rỉ máu

Vẻ đẹp xé lòng này… không hổ là bộ váy do tên bi.ến th.ái Tư Độ chọn.

Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Dục Lâu trầm ngầm đứng ở cửa phòng thay đồ đánh giá Khương Bảo Lê, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô ăn mặc trưởng thành như thế này.

Trong ấn tượng của anh ta, cô vẫn là một cô bé bướng bỉnh, tinh quái, nghịch ngợm, đáng yêu…

Tủ quần áo của cô toàn là những bộ váy do chính tay anh ta mua cho, nhưng bây giờ, cô lại mặc chiếc váy phù hợp với gu thẩm mỹ của một người đàn ông khác, tỏa sáng đến mức tột cùng.

Không hiểu sao… Thẩm Dục Lâu thấy hơi khó chịu.

Nhưng anh ta không nói gì nhiều, để mặc Khương Bảo Lê khoác tay mình, cùng nhau lên chiếc xe Bentley.

Lúc ngồi trên xe, Thẩm Dục Lâu dặn dò Khương Bảo Lê rất nhiều, anh ta bảo cô chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Tư Độ và các nhân vật chính trị hoặc thương mại quan trọng khác, rồi về báo cáo lại cho mình.

Thực ra Thẩm Dục Lâu không yêu cầu thì Khương Bảo Lê cũng sẽ làm như vậy.

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh ta, Khương Bảo Lê thấy rất khó chịu.

Khi cô nói với Thẩm Dục Lâu rằng Tư Độ muốn mình đi đỡ rượu, Thẩm Dục Lâu không hề có ý định ngăn cản.

Chuyện cô uống nhiều đến mức phải vào bệnh viện còn chưa được hai tuần đâu!

Bây giờ, ngay cả một câu hỏi cô có đồng ý hay không…

Cũng không có.

Thẩm Dục Lâu có thực sự thích cô không?

Khương Bảo Lê tự hỏi như vậy vô số lần, rồi lại tự mình kìm nén vô số lần…

Cô không muốn nghĩ nữa.

Trong màn đêm dày đặc, chiếc xe chạy về phía bến cảng tư nhân Carri, ánh trăng dát một lớp bạc lạnh lẽo lên du thuyền “Sao Sáng Giữa Biển Sâu”.

Khách mời khoảng hơn hai trăm người, đều là những nhân vật chính trị và thương mại nổi tiếng, cũng có không ít ngôi sao hàng đầu và siêu mẫu quốc tế đến góp vui cho bữa tiệc thịnh soạn này.

Trên boong tàu có rất nhiều hoa hồng Bulgaria, ở giữa mũi tàu dựng một bức tượng pha lê cao đến 12 mét, khắc hình con ngựa đua thuần chủng mang tên “Sao Băng” mà Tư Độ đã cưỡi khi còn nhỏ.

Tất cả những điều này đều do Thẩm Dục Lâu chuẩn bị để làm vừa lòng Tư Độ.

Lúc lên trên thuyền, Khương Bảo Lê nhìn thấy Tư Độ.

Bộ vest cao cấp được may đo tỉ mỉ giúp anh toát lên vẻ sang trọng khác biệt, lúc này đây, anh đang trò chuyện với một người đàn ông.

Nghe thấy Khương Bảo Lê lễ phép gọi mình là “đàn anh”, Tư Độ chậm rãi quay lại nhìn.

Chiếc váy do anh đích thân chọn ở trên người cô gái này… đẹp đến ngỡ ngàng.

Tư Độ mím môi cười rồi nhìn xung quanh: “Thẩm Dục Lâu tặng tôi nhiều hoa hồng như vậy, nhưng có một bông… có vẻ như cậu ta không cam tâm lắm.”

Khương Bảo Lê giả vờ không hiểu, cười đáp: “Sao lại thế được, anh Dục Lâu đã chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này nhiều ngày lắm đấy.”

Quản gia Triệu đi tới, nói với Tư Độ rằng người cậu nghị sĩ của anh đã đến.

Tư Độ thấy Khương Bảo Lê vẫn đang ngẩn người thì tốt bụng nhắc nhở: “Nhớ Làm tốt bổn phận của cô.”

“Bổn phận gì?” Khương Bảo Lê chưa từng thấy sinh nhật kiểu này bao giờ, cô chẳng biết đỡ rượu cho anh như thế nào.

Anh ghé sát tai cô: “Hôm đó cô trung thành với Thẩm Dục Lâu thế nào, bây giờ hãy phục vụ tôi như thế ấy.”

Khương Bảo Lê theo sát Tư Độ suốt bữa tiệc, .

Không ít người quen biết Khương Bảo Lê cảm thấy rất tò mò, rõ ràng cô luôn dính với Thẩm Dục Lâu như hình với bóng… Sao bây giờ lại đi theo Tư Độ?

Nhưng ngẫm lại thì chiếc du thuyền này chính là món quàn do Thẩm Dục Lâu tặng cho Tư Độ.

Dự án hợp tác công nghệ chống enzyme sinh học trong lĩnh vực công nghệ sinh học của hai nhà đã giúp Thẩm Dục Lâu đứng vững trong tập đoàn nhà họ Thẩm, đương nhiên anh ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nịnh bợ Tư Độ.

Trong du thuyền có đủ loại hình giải trí, trên tầng hai có mấy ông trùm đang vung tiền như rác trên bàn đánh bạc, còn tầng ba là nơi diễn ra bữa tiệc âm nhạc điện tử sôi động bên hồ bơi, với sự góp mặt của DJ Martin nổi tiếng quốc tế.

Khách mời, dù là nam hay nữ, đều được đeo thẻ tên bằng titan đen trên ngực để xác định thân phận. Ở những buổi tiệc của giới thượng lưu, đây là điều hiếm thấy, vì những nhân vật có tiếng tăm chẳng cần dùng thẻ tên để người khác nhận ra.

Tư Độ thấy Khương Bảo Lê nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen nên thuận miệng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ, anh thật chu đáo, phát cho mỗi người một tấm thẻ tên để  tiện cho việc giao lưu quan hệ.”

Những người được Tư Độ mời đến dự tiệc đều không phải là người tầm thường.

Làm quen với nhau, hợp tác cùng có lợi, cho nên các ông trùm giới chính trị và thương mại rất thích tham gia những bữa tiệc cao cấp như thế này.

Nhưng Tư Độ lại đưa tay ra, ngón tay thon dài sạch sẽ chạm vào ngực cô.

Khương Bảo Lê giật mình, cô vội vàng lùi lại, nào ngờ Tư Độ lại tháo thẻ tên của cô xuống rồi xé lớp màng đen mỏng ở phía sau, một thiết bị nghe lén và ghi âm nhỏ lập tức hiện ra.

“Má ơi!” Khương Bảo Lê giật mình suýt hét lên!

Tư Độ cười khẩy, ném thẻ tên vào thùng rác: “Tôi không bao giờ giúp ai miễn phí, bọn họ muốn đến chỗ tôi kết giao quan hệ thì cũng phải trả cái giá tương xứng.”

Khương Bảo Lê chợt hiểu ra.

Mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi mối quan hệ trên bàn tiệc, đều đang bị nghe lén…

Tư Độ nắm quyền chưa đầy ba tháng.

Cô luôn nghĩ rằng anh chỉ là một thiên tài bi.ến th.ái bên mảng sinh học, mà những người suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm thường ít có thủ đoạn thương mại.

Nhưng nhìn mà xem, cách làm của Tư Độ… nào theo lẽ thường? Thậm chí hành động này còn hơi… mất đạo đức.

Thật là tàn nhẫn!

Nhưng nghĩ lại, nếu họ biết mình bị nghe lén, họ có còn đến dự tiệc không?

Câu trả lời là có.

Bữa tiệc ngàn năm có một như thế này, ai nỡ bỏ lỡ cơ chứ.

Khương Bảo Lê tận tình đi theo Tư Độ.

Hễ có dịp giao tiếp, không cần Tư Độ lên tiếng, cô sẽ tự động bật chế độ xã giao, tươi cười chào đón, dùng những lời lẽ đẹp đẽ uyển chuyển nói rằng Tư Độ hôm nay không nên uống rượu, rồi nâng ly uống cạn thay anh.

Khương Bảo Lê uống hết ly này đến ly khác, Tư Độ nghiêng đầu nhìn cô, anh không còn thấy vẻ miễn cưỡng trên mặt cô gái nhỏ như lần trước nữa. Lần này cô ấy uống rất chủ động, đôi mắt đã bắt đầu ánh lên vẻ say sưa.

Tựa như… cô cố ý chuốc say chính mình.

“Hôm nay uống giỏi vậy?” Tư Độ cất tiếng hỏi.

“Sinh nhật của đàn anh nên tôi vui là đúng rồi, hơn nữa anh đã giúp tôi việc lớn như vậy mà.”

Tư Độ khẽ hừ một tiếng.

Dẫu biết cô có tâm sự, nhưng anh không muốn hỏi nhiều, chỉ lẩm bẩm một câu: “Đừng uống nữa.”

Sau đó, quả nhiên Tư Độ không cho Khương Bảo Lê uống thêm nữa, tự anh uống cạn mấy ly.

Khương Bảo Lê thầm nghĩ, công việc sắp kết thúc rồi hả?

Bỗng nhiên cô nhìn thấy Kiều Mộc Ân ở phía xa.

Hôm nay Kiều Mộc Ân mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt pha chút xám, chất liệu mềm mại tựa như váy cưới, trên cổ lấp lánh chuỗi vòng cổ kim cương trắng tuyệt đẹp.

Hầu hết mọi người đều biết chuyện hai nhà Tư Kiều liên hôn, cũng ngầm coi cô ta là vị hôn thê của Tư Độ.

Bởi vậy, chiếc váy dạ hội trên người cô ta rất phù hợp với ngày hôm nay.

Kiều Mộc Ân cầm lấy micro của DJ Martin rồi bắt đầu phát biểu: “Hôm nay em đã chuẩn bị một món quà rất tỉ mỉ cho đàn anh Tư Độ, chúc anh sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ.”

Nói xong, cô ta cầm cây đàn vĩ cầm lên, “Đây là tác phẩm của một nhà soạn nhạc thiên tài có biệt danh là D mà em rất thích, hôm nay em xin tặng cho đàn anh Tư Độ và tất cả khách mời có mặt ở đây.”

Trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người, Kiều Mộc Ân bắt đầu chơi bản nhạc “Vengeance”.

Chính là phiên bản mà Khương Bảo Lê nghe thấy lúc cô ta luyện tập trong phòng âm nhạc.

Những cơn sóng ngầm mãnh liệt và cảm giác rùng mình căng thẳng trong bản nhạc gốc đã bị cô ta sửa thành giai điệu tràn đầy sôi động tích cực.

Cô ta vừa chơi đàn vừa liếc nhìn Tư Độ để quan sát biểu cảm của anh.

Tư Độ lắc lư chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh cao cấp Baccarat, lúc nghiêng đầu nhìn sang, anh thấy Khương Bảo Lê bên cạnh dường như đang nghe rất chăm chú, thế là anh hỏi vu vơ: “Cô thấy hay không?”

Khương Bảo Lê lắc đầu, thẳng thắn đáp: “Bình thường.”

“Cô hiểu nhạc à?”

Khương Bảo Lê khiêm tốn: “Không hiểu, chẳng lẽ phải hiểu nhạc mới nhận xét được à?”

Tư Độ nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu của cô, nhưng anh chẳng hề tức giận: “Không cần, tôi cũng không hiểu nhạc lắm, nhưng có cảm giác giống cô.”

Sau khi tiếng đàn chấm dứt, Tư Độ nở nụ cười rạng rỡ, đặt nhẹ ly pha lê Baccarat xuống rồi vỗ tay tán thưởng, kéo theo tràng pháo tay vang dội của tất cả mọi người.

Kiều Mộc Ân nâng váy, khom người chào bốn phía, thấy nhìn Tư Độ bước về phía mình, má cô ta ửng hồng.

“Em rất thích bản nhạc này, tặng cho đàn anh Tư Độ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn, bản “Vengeance” này là do tôi viết.”

Kiều Mộc Ân giả vờ ngạc nhiên: “Thật sao? Em không biết đấy! Lần đầu tiên em chơi đã bị kinh ngạc rồi… Em thấy…”

Lời còn chưa dứt, Tư Độ đột nhiên tiến sát lại Kiều Mộc Ân rồi chậm rãi nghiến ra mấy chữ bên tai cô ta.

“Nếu tôi còn nghe thấy cô chơi nó lần nữa, tôi sẽ chặt tay cô.”

Kiều Mộc Ân trợn tròn mắt, khuôn mặt ửng hồng lập tức trở nên trắng bệch…

Những người xung quanh không biết họ đã nói gì, trong mắt người ngoài, họ vẫn là một đôi trai tài gái sắc.

Khương Bảo Lê đi tìm Thẩm Dục Lâu nhân lúc Tư Độ đi nói chuyện với Kiều Mộc Ân.

Cô trông thấy anh ta đang nói chuyện với mấy người đàn ông trung niên trên boong tàu với nụ cười lịch sự, đầy phép tắc như thường ngày.

Vì vụ bắt nạt lần trước, cô và đám người Thư Hân Đồng, Trương Nghi Thư đã đánh nhau… Nhân cơ hội này, Thẩm Dục Lâu cố ý tìm cơ hội hòa giải với ba của bọn họ, tránh để hai nhà kết thù.

Mấy người đàn ông trung niên cũng nể mặt anh ta, coi như xóa bỏ ân oán.

Suy cho cùng, hiện nay tập đoàn nhà họ Thẩm hợp tác với tập đoàn nhà họ Tư, cũng coi như thế lực lớn mạnh, đâu có ai muốn đắc tội với anh ta.

Vì anh ta đích thân xin lỗi nên họ cũng chấp nhận, chỉ bắt anh ta uống vài ba ly rượu mà thôi.

Khương Bảo Lê lén nhìn Thẩm Dục Lâu rất lâu, sợ anh ta uống nhiều.

Thẩm Dục Lâu không uống được nhiều, lần khám sức khỏe trước, bác sĩ nói gan của anh ta giải rượu không tốt, rất dễ say.

Nửa tiếng sau, Khương Bảo Lê nhìn thấy anh ta đi lên lầu, tưởng rằng anh ta hơi say nên mới đi loạng choạng như vậy.

Khoảng mười lăm phút sau, cô cũng lảo đảo bước vào thang máy, lên khu vực riêng tư ở tầng cao nhất.

Phòng tổng thống ở tầng cao nhất của du thuyền là phòng của Thẩm Dục Lâu, cửa phòng đã ghi lại dấu vân tay của Khương Bảo Lê nên cô có thể tự do ra vào.

Trên màn hình LCD bên cạnh cửa có biểu tượng màu đỏ sáng lên, báo hiệu trong phòng có người.

Chắc chắn là Thẩm Dục Lâu đã say.

Giang Bảo Lê đứng bên cửa phòng, móng tay đâm nhẹ vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay.

Trong đầu óc hỗn loạn của cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là…

Muốn có anh.

Đây là cơ hội duy nhất vì Thẩm Dục Lâu đang không tỉnh táo, chẳng biết sau này còn “có” được hay không?

Cô nhẹ nhàng đặt ngón tay đang run rẩy… lên màn hình nhận dạng vân tay.

Cách một tiếng, cửa phòng mở ra.

……

Mà lúc này.

Trên hành lang tầng hai của du thuyền, trong một góc yên tĩnh…

Người mà cô đinh ninh đang nghỉ ngơi trong phòng… đang nhẹ nhàng an ủi Kiều Mộc Ân – người đã khóc vì bị ”chồng tương lai” đe dọa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.