Ánh trăng hắt qua cửa sổ mạn thuyền, tràn vào phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi gỗ mun quen thuộc, nhưng hương thơm chỉ thoang thoảng nhạt nhòa, hoặc chăng… rượu đã làm tê liệt các ngũ quan.
Khương Bảo Lê không nhận ra bất cứ điều gì bất thường.
Sợ Thẩm Dục Lâu tỉnh giấc, cô vừa vào phòng đã cởi giày ra, bước chân trần trên sàn gỗ bóng loáng.
Mỗi bước chân đi, một món quần áo lại rơi xuống đất.
Chiếc váy voan nhàu nhĩ, lớp lụa bên trong mát lạnh, dải ruy băng trượt khỏi vai, cô dùng ngón tay hất nhẹ, mọi thứ đều rơi xuống mép giường…
Khương Bảo Lê nhìn bóng dáng mơ hồ nhô lên trên giường.
Đánh cược lần này thôi.
Dù có chiếm được trái tim của Thẩm Dục Lâu hay không thì cô phải chiếm được thân xác của anh ta trước.
Và phải đảm bảo rằng anh ta sẽ không từ chối.
Không thể… từ chối.
Khương Bảo Lê không nhìn rõ mặt người trên giường, ngón trỏ vô tình lướt qua cổ tay người nọ, làn da ở đó cũng nóng ran.
May mắn thay, người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.
Khương Bảo Lê dứt khoát vén chăn tơ tằm lên rồi nghiêng người nằm vào.
Nhiệt độ cơ thể của người trong chăn quá nóng, như thể đang đứng trên miệng núi lửa vậy.
Lạ thật, trong ấn tượng của cô, nhiệt độ cơ thể Thẩm Dục Lâu không cao đến vậy, tay anh ta lúc nào cũng lạnh lẽo.
Khương Bảo Lê nhớ lại cơn sốt cao ba năm trước, khi cắm trại trên núi, nửa đêm bị Thẩm Chân Chân rạch rách lều nên cô phải chịu lạnh cả đêm.
Sau đó cô sốt cao suốt hai ngày, đến mức nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, đồ đạc xung quanh như những con quái vật nhe nanh múa vuốt muốn sắp làm hại mình.
Dưới sự xúi giục của Thẩm Chân Chân, người làm trong nhà đều làm ngơ với cô, thậm chí chẳng ai gọi bác sĩ đến giúp.
Hai ngày sau, Thẩm Dục Lâu kiểm tra sổ sách xong rồi vội vàng trở về từ Macao, anh ta đẩy cửa bước vào, mang theo hơi lạnh của mùa đông.
Nhìn thấy cô bé mặt mũi đỏ bừng vì sốt, đang run rẩy mê man mà trên giường không có cả chăn, Thẩm Dục Lâu lập tức ra lệnh cho người làm gọi bác sĩ, sau đó anh ta cởi cúc áo ra rồi ôm cô vào lòng.
Khương Bảo Lê vừa lạnh vừa nóng, sốt đến mức nói năng không rõ ràng, nhưng vẫn gọi anh ta là “anh trai”.
Trán cô tựa vào lõm xương quai xanh của anh ta, rõ ràng toàn thân nóng ran, nhưng cô lại thấy lạnh vô cùng, thế nên cô cứ rúc sâu vào lòng người nọ.
Hương gỗ trầm lạnh lẽo xộc vào mũi cô.
Từng luồng hương thơm như len lỏi, lan tỏa khắp thế giới.
Trong cơn mơ màng, Khương Bảo Lê cảm thấy Thẩm Dục Lâu đang đút thuốc cho mình.
Vài viên thuốc đắng ngắt trôi xuống cổ, cô nhăn mặt, muốn nôn.
Cô ghét nhất là uống thuốc.
Nào ngờ ngay sau đó, vị ngọt ngào của cao tỳ bà chợt lan tỏa trên đầu lưỡi.
Cứ một viên thuốc lại kèm theo một ít đường, Thẩm Dục Lâu kiên nhẫn dỗ dành cô uống hết đống thuốc.
Đêm đó, Thẩm Dục Lâu ôm Khương Bảo Lê chăm sóc cả đêm, đến sáng hôm sau, cơn sốt cao mới hạ.
Cô nhớ rằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình đã nắm chặt lấy cà vạt của anh, khiến chiếc cà vạt màu xám nhàu nát, thảm đến không nỡ nhìn.
Giờ phút này, cảm giác đến từ cơ thể bên cạnh hoàn toàn khác với lúc đó.
Nóng bỏng hơn, rực lửa hơn…
Nhưng men say đang lên ngôi nên Khương Bảo Lê chẳng buồn nghĩ nhiều.
Đã làm thì phải làm cho trót!
Cô ấy thẳng tay mò mẫm đến chỗ hiểm yếu, như thể đang nếm thử món tráng miệng thơm ngon.
Ngày xưa, Thẩm Dục Lâu đút cô ăn kẹo tỳ bà, từ đó, nó trở thành món ăn vặt yêu thích nhất của cô.
Bây giờ, cô cũng như đang ăn kẹo, đầu lưỡi quấn quýt quanh viên kẹo cứng, từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi, hòa tan viên kẹo từng chút một, vị ngọt ngào kí.ch th.ích vị giác, cũng kí.ch th.ích viên “kẹo tỳ bà” trước mắt.
Gần như ngay lập tức, viên kẹo tỳ bà lấp đầy miệng cô, như thể khoảnh khắc trước khi nổ tung, phồng to đến vô hạn…
Khương Bảo Lê hoàn toàn không thể nuốt trôi, chỉ có thể nuốt từng chút một.
Mà chủ nhân của viên kẹo tỳ bà giật mình nhận ra mình đang bị ăn vụng, thế là anh tỉnh giấc nồng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc chăn đang nhô lên.
Ở góc bên kia là chiếc váy dạ hội quen thuộc, viên hồng ngọc phát ra ánh sáng u ám trong đêm tối.
Cô đang làm gì vậy?
Dụ dỗ anh ư? Ai phái cô đến? Thẩm Dục Lâu sao?
Suy nghĩ chỉ rõ ràng trong 0.001 giây, rồi lập tức bị thay thế bằng sự hỗn loạn và mất kiểm soát.
Cảm giác thư giãn chưa từng có tức khắc tràn ngập từng tấc da thịt, lan tỏa đến từng tế bào của anh.
Nhưng làn da của anh lại căng chặt!
Anh nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm lên.
Kho.ái cảm tột độ gần như nuốt chửng mọi lý trí, không người đàn ông nào có thể từ chối sự “chiêu đãi” này.
Khương Bảo Lê cảm thấy viên kẹo tỳ bà này dần dần biến thành một thứ thật đáng sợ.
Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có chống đỡ được không đây?
Vào trong, có chết không nhỉ?
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, người bên dưới đột nhiên lật người đè lên cô.
Hương gỗ mun hòa lẫn hơi rượu nhàn nhạt chợt ập đến.
Một đôi tay thô ráp giữ chặt eo cô, các khớp ngón tay dường như có vết chai, anh bắt đầu “thẩm vấn” cô, mỗi câu hỏi đều mang theo sức mạnh không thể chịu đựng được, thậm chí cô còn cảm thấy người kia sắp cắn đứt cả người mình.
Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ dùng sức mạnh như vậy với cô.
Nhưng Khương Bảo Lê không lên tiếng.
Cô chịu được, không, chính xác hơn là… cô thích điều này.
Thẩm Dục Lâu luôn nhạt nhẽo, xa cách với cô, còn sức mạnh này khiến cô cảm nhận được một thứ gì đó rất chân thực.
Dù là tình yêu, hay bất cứ thứ gì khác.
Thậm chí có thể mạnh hơn nữa.
“Anh Dục Lâu…”
Đôi tay trần của cô ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh, thở d.ốc gọi tên anh, “…làm em đi.”
Ngay lúc này, cô có thể cảm nhận rõ động tác của đối phương… đột ngột dừng lại.
Khương Bảo Lê mở mắt ra, mượn chút ánh trăng hiếm hoi lọt vào phòng, lúc này cô mới nhìn rõ xương lông mày sắc bén ngang tàng của người con trai trước mắt.
Khoảnh khắc nhìn rõ mặt anh, Khương Bảo Lê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Nếu bên cạnh có một cái lỗ, dù là hố đen dẫn đến vực sâu vô tận thì cô cũng sẽ không ngần ngại mà nhảy vào ngay.
Cứu mạng, cảnh tượng ác mộng gì thế này? Mau tỉnh lại đi!
Khương Bảo Lê cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô về tất cả những điều chân thực này.
Tư Độ giữ chặt cổ tay cô, anh siết rất mạnh.
Ban đầu, anh tưởng rằng Thẩm Dục Lâu hèn hạ, dâng người đẹp để lấy lòng mình.
Không ngờ… chỉ là người đẹp nhận nhầm người mà thôi.
“Cút ra ngoài.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo sự giận dữ ngút trời.
Nhưng bàn tay thô ráp của anh lại trái với ý chí của mình, càng lúc càng siết chặt hơn.
Khương Bảo Lê cảm thấy người nọ sắp vặn gãy tay mình rồi.
“Buông ra, Tư Độ! Đau quá!”
Anh không buông tay, ngược lại còn vặn chặt hơn, tay cô gần như trật khớp rồi.
Khương Bảo Lê biết rõ dù là mềm mỏng hay cứng rắn cũng đều vô dụng với Tư Độ nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
Cô hạ giọng, nghẹn ngào nói mình nhận nhầm người, cô rất xin lỗi anh, hôm nay chỉ là hiểu lầm, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Cầu xin anh ta giơ cao đánh khẽ, tha cho cô.
Một tràng những lời tốt đẹp bật thốt ra từ khuôn miệng nhỏ xinh…
Tư Độ bực bội giật tấm chăn tơ tằm vướng víu ra, nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy nốt ruồi đỏ quyến rũ trên xương quai xanh của cô.
Cô là đóa hồng đỏ được Thẩm Dục Lâu nuôi dưỡng thật cẩn thận bao nhiêu năm qua, anh ta nâng niu cô bên cạnh mình, không cho người đàn ông nào khác có cơ hội chạm vào dù chỉ một chút.
Cô chỉ thuộc về một mình Thẩm Dục Lâu.
Hơi men như những mũi băng nhọn hoắt đâm vào tim anh, khiến anh hận không thể nghiền nát đóa hồng yếu đuối trước mắt…
Một lát sau, cuối cùng Tư Độ cũng buông cô ra rồi lẩm bẩm một chữ: “Cút.”
Khương Bảo Lê nghe ra sự bực bội của anh nên chẳng dám chậm trễ, sau khi xuống giường thì vội vàng mặc váy vào rồi chạy trối chết…
Sau cơn hỗn loạn, căn phòng chỉ còn lại sự trống trải.
Tư Độ xoa xoa thái dương đang giật giật của mình.
Có lẽ sức uống của anh còn kém cả Thẩm Dục Lâu, chỉ uống hai ly đã ngà say rồi, thế nên anh mới lên lầu nghỉ ngơi, căn phòng này là do Thẩm Dục Lâu cẩn thận chuẩn bị cho anh.
Cứ tưởng người kia… cũng vậy.
Chết tiệt!
Tư Độ nắm chặt tay thành quyền, cảm giác bị sỉ nhục và uất hận trào dâng ngút trời.
Nhưng anh không có chỗ nào để trút giận.
Trong chiếc ly thủy tinh ở đầu giường có cắm hai đóa hồng Bulgaria tươi non, Tư Độ nâng nó lên, đưa tới trước mặt.
Cảm giác c.ăng tr.ướng và căng thẳng của cơ thể vẫn chưa vơi…
Anh ngắt một cánh hoa rồi đặt lên môi.
Hương thơm nhàn nhạt như mùi hương còn vương vấn của cô, anh từ từ nếm thử cánh hoa, vị đắng chát lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Anh ăn hết đóa hồng, vậy mà cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi…
Cả dụ.c vọ.ng… cũng thế.
…
Khương Bảo Lê lảo đảo bước vào thang máy rồi vội vàng ấn nút tầng một.
Cô chẳng còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, cô chỉ muốn trốn khỏi bữa tiệc này, trốn càng xa càng tốt.
Đúng là tự tìm đường chết!
Thang máy dừng lại ở tầng hai, cửa mở ra, có khách bước vào.
Và ngay lúc cửa mở ra, Khương Bảo Lê nhìn thấy Thẩm Dục Lâu từ xa.
Bộ vest cao cấp trên người khiến anh ta trông cao quý, thanh tao hơn bao giờ hết.
Nhưng trên môi anh ta lại nở nụ cười dịu dàng vô cùng, kể từ khi quen nhau, Khương Bảo Lê chưa bao giờ được thấy nụ cười ấy.
Kiều Mộc Ân đứng trước mặt anh ta, cô ta cũng che miệng cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nào đấy.
Thẩm Dục Lâu dùng khăn tay lau đi vết nước mắt còn đọng lại trên mặt cô ta, hai người trò chuyện vui vẻ, tưởng như đã quen biết từ lâu lắm rồi.
Nhưng trước kia hai người họ chưa từng quen nhau mà?.
Khương Bảo Lê cảm thấy mắt mình như bị ong đốt.
Cửa thang máy từ từ khép lại, cảm giác đau đớn vẫn không hề biến mất.
Cô thất thần bước ra ngoài, lên chiếc thuyền nhỏ trở về cảng rồi bước vào chiếc xe Bentley.
Tài xế liếc nhìn cô.
“Đưa tôi về nhà trước.”
“Nhưng cậu chủ vẫn chưa…”
“Chắc anh ấy còn ở lại một lúc, đưa tôi về trước.”
“Vâng.”
Tài xế khởi động xe rồi rời khỏi cảng.
Phía sau, hàng trăm chiếc máy bay không người lái bay lên không trung như một đàn ong, lơ lửng trên bầu trời đêm xanh thẳm, tạo thành dòng chữ “happy birthday 19” lấp lánh.
Đúng 12 giờ, màn trình diễn pháo hoa chính thức bắt đầu.
Ánh đèn neon chiếu lên sườn mặt của cô gái trong xe, lúc này đây, cô chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi sự náo nhiệt này.
…
Sau 0 giờ, bữa tiệc trên du thuyền chính thức bắt đầu.
Khách mời lần lượt tặng Tư Độ những món quà đắt tiền.
“Vua cờ bạc Macao” tặng một viên đá sinh* cho anh, trên đá khắc dòng chữ “Cờ bạc tất thắng”.
* Đá sinh: Birthstone là một khái niệm được nhiều người biết đến. Nó còn được gọi với tên khác là đá sinh, hiểu một cách nôm na thì đây là đá quý theo tháng sinh. Mỗi tháng đều có một loại đá quý tượng trưng cho tháng đó, khi đeo Birthstone, chủ nhân không chỉ được làm đẹp còn nhận được những năng lượng tích cực từ món trang sức của mình.
Khi Tư Độ cầm viên đá lên ngắm nghía, anh nhìn thấy một tấm thẻ đen được ép bên dưới – trong đó là hạn mức chip 50 triệu tệ của sòng bạc mới ở Macao.
Tư Độ vừa cầm tấm thẻ đen bằng đầu ngón tay vừa nói với người tặng: “Cảm ơn ông Phó, bình thường tôi không thích chơi bài nên xin nhận tấm lòng vậy. Nhưng trong nhà có người thích chơi cái này, tôi sẽ chuyển tặng hạn mức, không phụ lòng ông Phó.”
“Vua cờ bạc” cười nói: “Một món quà nhỏ, có đáng gì đâu, cậu Tư cứ tùy ý xử lý.”
Bạn bè Trung Đông tặng một con chim săn trắng được huấn luyện bài bản, những người khác cũng lần lượt tặng quà, có đồng hồ Patek Philippe, có đồ cổ thư pháp và tranh vẽ.
Tư Độ lần lượt nhận lấy với nụ cười lịch sự trên môi.
Tuy nhiên, khi Thẩm Dục Lâu tặng chiếc du thuyền “Sao sáng dưới biển sâu” này cho Tư Độ làm quà, Tư Độ lại không nhận.
Anh liếc nhìn người nọ với đôi mắt đen láy, từ chối một cách đầy ẩn ý…
“Quân tử, không đoạt người yêu.”
Ngay lập tức, biểu cảm của những người xung quanh trở nên vô cùng đặc sắc, họ bắt đầu xì xào bàn tán không ngớt.
Bữa tiệc sinh nhật này do một tay Thẩm Dục Lâu tổ chức, mọi mặt đều chu đáo, ý định lấy lòng nịnh bợ không thể che giấu.
Vốn tưởng rằng quan hệ giữa hai nhà Tư – Thẩm đang trong giai đoạn thân mật, ai có thể ngờ rằng Tư Độ lại công khai làm mất mặt anh ta như vậy?
Nói khó nghe thì chẳng phải đây là mặt nóng dán vào mông lạnh hay sao?
Nhưng hái độ của Thẩm Dục Lâu khá tốt, anh ta lịch sự tự tìm cách thoát khỏi tình huống khó xử này, không hề mất bình tĩnh mà vẫn phong độ ngời ngời.
Nhưng ai cũng thấy sắc mặt anh ta tệ đi hẳn kể từ giây phút đó.
Trong bữa tiệc, cậu hai nghị sĩ của Tư Độ, Tư Mạc Trì, lại thân thiết với nhà họ Kiều vô cùng, ông ta nói chuyện vui vẻ với cha của Kiều Mộc Ân từ đầu đến cuối.
Thế nên nhiều người đoán rằng, có lẽ hai nhà sắp có chuyện vui rồi.
Ánh sáng bình minh lóe lên ở đường chân trời, bữa tiệc cuồng hoan ồn ào cả đêm đã đến hồi kết, ai cũng mệt mỏi nửa tỉnh nửa mê.
Thẩm Dục Lâu đứng một mình trên boong tàu vắng vẻ, vừa đón gió lạnh vừa ngắm nhìn chút bóng tối cuối cùng khi đêm dài sắp tàn.
Đột nhiên Thẩm Đình Sơn đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài lại gọi đến, nói với anh ta rằng, Giám đốc điều hành của công ty Công nghệ sinh học Mosen nói, nếu hai nhà muốn tiếp tục hợp tác công nghệ chống enzyme sinh học thì người phụ trách kết nối tuyệt đối không thể là Thẩm Dục Lâu được.
Vì vậy, lời hứa trao y tế Nhân Thụy cho anh ta không thể thực hiện được nữa.
“Nếu đã vậy, con cứ về trường trước đi, chuyện công ty thì đợi sau khi tốt nghiệp… rồi tính.”
Chỉ một câu nói của Thẩm Đình Sơn đã phủ nhận toàn bộ nỗ lực của anh ta trong mấy tháng qua.
Bận rộn suốt cả thời gian dài, cuối cùng… lại may áo cưới cho kẻ khác.
Bàn tay siết chặt điện thoại của Thẩm Dục Lâu dần trắng bệch.
Anh ta hít vào thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng: “Vâng, thưa ba.”