Khương Bảo Lê mất ngủ cả đêm, cứ nằm trên giường trằn trọc mãi.
Chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh nóng bỏng trong bóng tối lại hiện lên trong đầu.
Lúc đó cô chỉ cầu thành công, gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn, tùy ý làm bậy với cái đó.
Nghĩ đi nghĩ lại… Khương Bảo Lê thật sự hận không thể tự tử cho xong!
Cô ra sức đập đầu vào gối như cái búa.
“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!”
Trước đó cô từng nghe Thẩm Dục Lâu nhắc đến chuyện định tặng du thuyền “Sao Sáng Dưới Biển Sâu” cho Tư Độ, nên đương nhiên phòng tổng thống trên tầng cao nhất cũng là phòng của Tư Độ rồi.
Sao cô lại… phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy chứ?
Lúc đó trông Tư Độ rất tức giận, gân xanh trên mặt nổi lên cả rồi.
Hẳn là anh cho rằng Thẩm Dục Lâu bảo cô đến dụ dỗ anh đây mà.
Toang rồi, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác của dự án tiếp theo.
Khương Bảo Lê mất hết cả buồn ngủ, cô khoác chiếc áo choàng lụa mỏng manh rồi đi đến bên cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng, mưa phùn bay lất phất, đèn đường trong mưa nhòe thành những vầng sáng mờ ảo.
Khương Bảo Lê loáng thoáng thấy có bóng người đứng dưới đèn đường, cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm nên vội vàng mở cửa sổ ra.
Mưa lạnh mang theo hương dành dành trong sân, tạt vào mặt mát lạnh.
Khương Bảo Lê trông thấy Thẩm Dục Lâu đang đứng trong mưa, cả người ướt sũng.
Lòng cô thắt lại, cô vội vàng cầm lấy ô, chân trần chạy xuống lầu, xương ô bị gió thổi đến xiêu vẹo.
Thẩm Dục Lâu ngâm mình trong mưa, cà vạt bị gió kéo lệch, mắc trên áo sơ mi, tóc tai ướt sũng, dính bết trên trán.
“Anh Dục Lâu!” Mặt ô vừa vặn che đỉnh đầu anh, “Sao lại đứng dầm mưa ngoài này?”
Thẩm Dục Lâu từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta trắng bệch, giọt mưa chảy dài trên gò má sắc sảo.
Khương Bảo Lê nhớ đến dáng vẻ nâng ly sâm panh ung dung tự tại của anh ta trong bữa tiệc, vậy mà giờ phút này, anh ta như cành hồng bị mưa dập tả tơi.
Khương Bảo Lê nắm lấy tay anh ta, lúc này cô mới nhận ra tay người nọ lạnh như băng.
“Sao vậy?” Khương Bảo Lê đau lòng đến mức giọng nói như nghẹn đi.
Thẩm Dục Lâu ngơ ngác nhìn cô, không nói một lời. Đáy mắt như đang vụn vỡ.
Tim Khương Bảo Lê đau đến tê dại, cô không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Về nhà trước đã, em pha nước cho anh tắm.”
Cô kéo Thẩm Dục Lâu về phòng anh ta rồi vào phòng tắm xả nước.
Trong tiếng nước chảy rào rào, hơi nóng dần lan tỏa khắp phòng tắm.
Thẩm Dục Lâu mệt mỏi tựa vào tường.
Áo sơ mi thấm đẫm nước mưa dính chặt vào ngực anh ta, lộ ra đường nét cơ bắp săn chắc ẩn bên dưới lớp áo.
“Anh Dục Lâu, anh ngâm mình một lát đi.” Khương Bảo Lê không nhìn Thẩm Dục Lâu mà nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo cho anh ta.
Đột nhiên Thẩm Dục Lâu quay lưng lại: “Để anh tự làm.”
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn lùi lại một bước, chờ Thẩm Dục Lâu c.ởi quần áo.
Thẩm Dục Lâu biết cô sẽ không rời đi nên chẳng tránh né làm gì, sau khi cởi hết quần áo, anh ta đi thẳng vào bồn tắm.
Bọt tắm che khuất vòng eo hoàn hảo của anh ta, Khương Bảo Lê cầm lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau vai và giúp anh ta thư giãn cơ bắp.
Chẳng mấy chốc, làn da nhợt nhạt vì thấm mưa của anh ta dần dần đỏ ửng vì hơi nóng.
Khương Bảo Lê vuốt ve làn da săn chắc của anh ta, cô thầm nghĩ, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ… anh ta đã là của cô rồi.
Nghĩ đến đây, xúc cảm nóng bỏng từ làn da của người đàn ông trong chăn lập tức ập đến.
Tay Khương Bảo Lê như bị điện giật, cô đột nhiên rụt lại.
Thẩm Dục Lâu cũng nhận ra sự khác thường của cô nên cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.”
“Hôm nay em ở bên cạnh Tư Độ, tình hình thế nào?”
Tim Khương Bảo Lê vẫn đập thình thịch, cô cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh ta không đặc biệt thân thiết với ai, chỉ có nhà họ Kiều, cậu hai của anh ta là Tư Mạc Trì rất thân thiết với nhà họ Kiều.”
“Những chuyện này, anh đều biết.”
“Ngoài ra thì không có gì khác, sau đó em uống chút rượu, cảm thấy hơi chóng mặt nên không đi theo anh ta nữa.”
Thẩm Dục Lâu gật đầu, nhắm mắt lại.
Khương Bảo Lê chuyển chủ đề sang anh ta: “Em vừa thấy anh nói chuyện với Kiều Mộc Ân.”
“Ừ.”
“Anh… nói gì vậy?” Cô cẩn thận nhìn anh ta.
Thẩm Dục Lâu nhắm mắt, vẻ mặt rất thư thái: “Tư Độ đúng là tên khốn, ngay cả vợ tương lai mà cũng không coi ra gì, chẳng biết kiêng dè gì cả.”
Khương Bảo Lê nhớ lại sau khi Kiều Mộc Ân biểu diễn xong, Tư Độ đã tiến lên nói nhỏ vài câu với cô ta, sau đó Kiều Mộc Ân mất bình tĩnh rời đi mất.
Kẻ mạnh tuyệt đối thì đâu cần e ngại ai.
Nhà họ Tư là gia tộc giàu bậc nhất Hồng Kông, nhà họ Kiều liên hôn với họ cũng coi như là trèo cao, phải nhờ đến cậu cả Tư Mạc Thành của Tư Độ mới chốt được hôn sự này.
Tính ra nhà họ Kiều mới là nhà được hời trong vụ liên hôn này.
“Cô ta than thở với anh sao?” Giọng Khương Bảo Lê hơi chua chát, “Anh an ủi cô ta à?”
“Ừ.” Thẩm Dục Lâu không hề giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng anh ta chỉ nói tới đó thôi, anh ta không định kể hết cho Khương Bảo Lê nghe những gì mình và Kiều Mộc Ân đã nói với nhau.
Cô cũng không có quyền biết.
Khương Bảo Lê ngày càng khó chịu. Cảm giác ghen tị như rắn độc quấn quanh tim cô.
Khương Bảo Lê càng nghĩ càng thấy tủi thân, thế là cô ném chiếc bông tắm trong tay đi.
Bông tắm rơi vào nước, bọt xà phòng trắng xóa văng lên tung tóe.
Thẩm Dục Lâu hơi nghiêng đầu: “Em đang giận cái gì vậy?”
“Anh không biết em đang dỗi chuyện gì sao?”
Câu nói này như tia lửa châm ngòi, tức khắc đốt cháy cảm xúc đã bị đè nén bấy lâu nay của Thẩm Dục Lâu.
Anh ta nắm chặt cổ tay cô. Khương Bảo Lê lập tức cảm thấy không ổn, ngón tay anh ta siết chặt vào da thịt cô.
Bỗng nhiên Thẩm Dục Lâu kéo mạnh cô vào bồn tắm.
Khương Bảo Lê ướt sũng cả người, đầu chìm xuống nước, cô sặc nước nên ho sặc sụa.
Thẩm Dục Lâu ép sát Khương Bảo Lê vào thành bồn tắm, anh ta đã nhịn hết lần này đến lần khác, bây giờ thật sự không muốn nhịn nữa. Anh ta xé rách quần áo của cô, cắn mạnh vào vai cô rồi gặm nhấm như một con thú hoang.
“Chẳng phải thứ em muốn là chuyện này sao? Được thôi, anh cho em.”
“A.” Khương Bảo Lê đau đớn run rẩy.
Hành động của anh ta… quá khác thường, ngay cả nụ hôn cũng mang theo sự tàn bạo mãnh liệt.
Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Trong ấn tượng của cô, anh ta dịu dàng đôn hậu như một người anh trai hoàn hảo trong mơ, như ân huệ của Thượng đế, như món quà mà số phận ban tặng.
Không, đây không phải là thứ cô muốn!
Dù Khương Bảo Lê có dùng hết tâm cơ để dụ dỗ Thẩm Dục Lâu thì cô cũng chưa bao giờ muốn kiểu… bạo hành đến từ một phía này.
“Đau…!”
“Anh Dục Lâu, đau quá!”
Anh ta vẫn không dừng lại, cho đến khi Khương Bảo Lê không thể chịu đựng được nữa nên đành giáng một cái tát mạnh vào mặt anh ta.
Tiếng bốp vang vọng rất rõ trong phòng tắm nhỏ.
“Thẩm Dục Lâu, anh cũng muốn bắt nạt em sao?”
Hơi thở hỗn loạn của hai người hòa quyện vào nhau, quần áo của Khương Bảo Lê bị Thẩm Dục Lâu xé rách tả tơi.
Anh ta ngước mắt nhìn những vệt nước mắt trên mặt cô, lúc này đây, cô gái nhỏ tức đến mức cả người run rẩy không thôi…
Khương Bảo Lê rất ít khi khóc, dù khi còn nhỏ bị người khác bắt nạt thì cô cũng chỉ nổi giận chứ chẳng hề rơi nước mắt.
Nước mắt là vũ khí của người được yêu, không phải của cô!
Anh ta đang trút giận lên cô. Mọi kìm nén, phẫn uất, không cam tâm… anh ta trút hết thảy lên một mình cô…
Bởi vì trên thế giới này, ngoài cô ra, anh ta không thể mở lòng hay bộc lộ con người thật của mình với bất kỳ ai.
Con người là vậy đấy, người ta chỉ có thể bộc lộ những mặt tồi tệ nhất trước người yêu mình mà thôi.
Nhưng… người anh ta không nên bắt nạt nhất, cũng chính là cô!
Thẩm Dục Lâu lập tức buông cô ra.
Khương Bảo Lê vội vàng bò ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm quấn lấy người rồi lảo đảo bước đi.
Thẩm Dục Lâu chợt lên tiếng, giọng anh ta khàn khàn…
“Cậu ta từ chối món quà của anh, hôm nay tất cả mọi người đều cười nhạo anh, cười anh không biết tốt xấu, cười anh mặt nóng dán mông lạnh.”
Khương Bảo Lê khựng lại.
Thẩm Dục Lâu nhếch mép, cười tự giễu, “Cậu ta chỉ cần thốt ra một câu là có thể tước đoạt mọi thứ anh có, anh đã cố gắng lâu đến vậy mà!”
Ruột gan Khương Bảo Lê như bị nghiền nát.
Là cô, chính cô đã gây họa.
Nhưng cô không dám nói, cũng không thể nói được.
Một lát sau, Thẩm Dục Lâu hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại: “Lê Bảo, hôm nay tâm trạng anh không tốt, xin lỗi em.”
“Tư Độ… đã làm gì?”
“Cậu ta khiến ba anh hủy bỏ chức Giám đốc điều hành của anh ở Y tế Nhân Thụy.”
Khương Bảo Lê biết, khát vọng bấy lâu nay của anh ta là đứng ở vị trí cao.
Anh ta không muốn bị người khác coi thường, anh ta muốn được như Tư Độ, lật tay thành mây úp tay thành mưa.
Sau đêm nay, tất cả… đã tan thành mây khói.
“Anh Dục Lâu…”
“Em mất ngủ cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Dục Lâu nghiêng đầu, nói với Khương Bảo Lê, “Chúng ta… hãy quên chuyện tối nay đi.”
Khương Bảo Lê biết chừng mực, không dám chọc giận anh ta nữa.
“Vâng.”
Cô đứng dậy, toan rời đi.
Thẩm Dục Lâu bước ra khỏi bồn tắm, mở vòi sen để xả sạch bọt xà phòng trên người, sau đó anh ta lau khô người, thay áo choàng ngủ màu tối rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Anh ta ngồi bên bàn làm việc, bật một ngọn đèn mờ, hai tay đan vào nhau chống cằm.
Thẩm Dục Lâu suy nghĩ rất lâu. Anh ta chắc chắn rằng nửa đầu bữa tiệc, thái độ của Tư Độ vẫn ở mức bình thường với mình, thậm chí người nọ còn nói vài câu về dự án hợp tác sau này nữa mà.
Cuộc trò chuyện cũng không có vấn đề gì, toàn bộ bữa tiệc sinh nhật không có chút sơ suất nào.
Vậy rốt cuộc vấn đề… nằm ở đâu?
Có phải là do Tư Độ nhìn thấy cảnh anh ta và Kiều Mộc Ân hàn huyên ở tầng hai, nên khó chịu trong lòng, cố ý gây sự với mình?
Không, không, không. Từ lời than thở của Kiều Mộc Ân, Thẩm Dục Lâu có thể cảm nhận được, Tư Độ còn chẳng thèm quan tâm đến cô ta chứ đừng nói chuyện thích.
Thẩm Dục Lâu vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được.
Nghĩ thế nào cũng không thông.
Tuy tính tình Tư Độ rất thất thường, nhưng đâu thể ngủ một giấc dậy đã từ “thân thiện” biến thành “thù địch” được chứ.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dục Lâu lập tức mở máy tính xách tay trên bàn.
Máy tính kết nối với hệ thống giám sát trên “Sao Sáng Dưới Biển Sâu”, Thẩm Dục Lâu muốn xem Tư Độ đã trò chuyện với ai và đã đi đâu trong suốt buổi tiệc…
Rất nhanh sau đó, Thẩm Dục Lâu đã phát hiện ra manh mối.
Giữa chừng, Tư Độ cho Khương Bảo Lê dừng việc, không để cô uống rượu thay mình nữa, anh uống thêm hai ly, hơi quá chén nên đi vào thang máy.
Thẩm Dục Lâu lập tức nhấn phím cách, chuyển sang giám sát thang máy, Tư Độ lên tầng ba của du thuyền rồi vào phòng tổng thống.
Chắc là vào nghỉ ngơi.
Thẩm Dục Lâu dừng hình ảnh camera giám sát hành lang đối diện phòng tổng thống, không tua nhanh mà chờ từng giây từng phút.
Khoảng mười lăm phút sau, cô gái mặc chiếc váy voan nhàu nhĩ xuất hiện trong camera giám sát, nhìn trước ngó sau.
Thẩm Dục Lâu ghé sát vào máy tính, phóng to biểu cảm của Khương Bảo Lê, quan sát từng khung hình.
Anh ta nuôi dạy cô từ nhỏ nên mọi tâm tư nhỏ nhặt, mọi cảm xúc nhỏ bé của cô đều không thể qua mắt anh ta được.
Khương Bảo Lê như đã hạ quyết tâm, nhấn dấu vân tay của mình trên màn hình rồi mở cửa phòng, rón rén lẻn vào.
Thẩm Dục Lâu đột ngột nhấn nút tạm dừng, anh ta tựa lưng vào ghế tựa mềm mại, tim như hẫng mất vài nhịp.
Cô và Tư Độ… đã làm gì?
Thẩm Dục Lâu nắm chặt tay thành quyền, như thể bông hồng do chính tay anh ta nuôi dưỡng, chỉ trong một đêm đã tàn tạ trong mưa gió.
Cảm giác ghê tởm đó…
Không không không, không đúng.
Khương Bảo Lê sẽ không làm chuyện này. Anh ta vẫn luôn hiểu rõ tâm ý của cô mà.
Khoan đã, chẳng lẽ cô muốn…
Đầu ngón tay run rẩy của Thẩm Dục Lâu lại nhấn nút phát, không đến mười phút sau, cô gái nhỏ lảo đảo chạy ra khỏi phòng, tóc tai rối bời.
Cô vừa chạy vừa hoảng hốt nhìn xung quanh, xác định không có ai khác mới thở phào nhẹ nhõm chạy vào thang máy.
Thẩm Dục Lâu lại mở video quan sát mọi hành động của Khương Bảo Lê, anh ta xác định cô đã vào thang máy theo mình.
Chỉ tiếc là… sai một ly đi một dặm, anh ta xuống ở tầng hai, còn cô lại lên tầng ba.
Cô vẫn chưa biết anh ta đã nhường phòng tổng thống cho Tư Độ.
Thẩm Dục Lâu xem đi xem lại đoạn video chỉ dài vài phút này, trong lòng đã có phán đoán.
Mười phút, không đủ để xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhưng Thẩm Dục Lâu hiểu rõ tính cách của Khương Bảo Lê, nếu cô muốn dụ dỗ mình thì chắc chắn sẽ dốc toàn lực, một đòn tất thắng…
Tư Độ tức giận vì “hành động” của cô sao?
Tư Độ ghét Khương Bảo Lê à?
Không, nếu Tư Độ ghét một người thì có lẽ anh đã thẳng tay đóng gói rồi ném người ta xuống biển, chứ không phải trút giận lên người khác như thế này.
Còn một khả năng cuối cùng…
Ghen tị.
…
Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng hẳn, không khí sau cơn mưa mang theo mùi đất nhàn nhạt.
Thẩm Dục Lâu chợt đẩy bàn, chiếc ghế xoay bật ra phía sau, anh ta uyển chuyển xoay người đến bên cửa sổ, nhìn cây hòe già sừng sững bên ngoài.
Những hạt mưa đọng trên lá cây rơi xuống tí tách, tí tách…
Bỗng nhiên Thẩm Dục Lâu bật cười.
Đê dài ngàn dặm vỡ vì hang kiến.
Chỉ cần Tư Độ nảy sinh dụ.c v.ọng thì chẳng khác nào trên da con thú vô tri vô giác bỗng dưng xuất hiện vết thương lở loét.
Vi khuẩn sẽ len lỏi gặm nhấm máu thịt, cho đến khi chúng gục ngã…
Anh ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này.