Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 17: Cá mập



Hôm sau, Khương Bảo Lê tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền xách cặp sách xuống lầu.

Thật hiếm thấy khi cả ba anh em nhà họ Thẩm đều đã thức dậy và ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

Tuy cả ba cùng một cha sinh ra, nhưng ngoại hình lại hoàn toàn khác nhau.

Lông mày và mắt của Thẩm Chân Chân và Thẩm Gia Thanh đều giống Quảng Lâm, mày rậm mắt to, nhưng khoảng cách giữa hai mắt rất hẹp.

Còn Thẩm Dục Lâu lại có đôi mắt phượng dài hẹp, cũng là đôi mắt hồ ly quyến rũ mà Quảng Lâm hay chê bai.

Thẩm Chân Chân nhìn thấy Khương Bảo Lê từ xa, cô ta lạnh lùng mỉa mai: “Đi xa ra một chút, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.”

Khương Bảo Lê bưng đĩa thức ăn lên, chuẩn bị đi sang chỗ khác ăn sáng.

Nào ngờ Thẩm Dục Lâu lại nói: “Lê Bảo, ngồi xuống.”

Giọng điệu như thể ra lệnh, không cho phép cô phản kháng.

Thẩm Chân Chân giận lắm, nhưng không tiện nói nhiều, thế là cô ta nghiến răng nghiến lợi nhai bánh mì sandwich.

Khương Bảo Lê im lặng ngồi xuống, Thẩm Gia Thanh cười với cô, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Cậu bé còn bỏ một quả trứng cút đã bóc vỏ vào đĩa thức ăn của Khương Bảo Lê.

Cô cũng mỉm cười với cậu bé rồi nhỏ giọng cảm ơn.

Thẩm Chân Chân mắng: “Đồ vô ơn, chỉ biết bênh người ngoài thôi.”

Thẩm Gia Thanh lè lưỡi với cô ta, cô ta lập tức vặn tai cậu bé rồi ra sức kéo.

“A a a đau quá!”

“Tôi ghét chị, Thẩm Chân Chân!”

“Ai thèm thích mày! Đồ ăn cây táo rào cây sung!”

Hai chị em đánh nhau chí chóe.

Quảng Lâm nghe thấy tiếng động nên xuống lầu, bà ta chống nạnh nói với hai chị em: “Suốt ngày chỉ biết bắt nạt nhau người nhà, hai đứa là chị em ruột đấy, cứ đánh nhau thế này, để người ngoài chiếm lợi thì chỉ có nước chết thôi!”

Dưới sự can ngăn của người làm, hai chị em nhà họ mới dừng “chiến đấu”.

Thẩm Dục Lâu nháy mắt với Khương Bảo Lê, bảo cô ăn nhanh lên.

Khương Bảo Lê hiểu ý: “Anh Dục Lâu, hôm nay anh đi đâu vậy?”

“Đến trường.”

Không đợi Khương Bảo Lê đề nghị, Thẩm Dục Lâu đã nói: “Đi cùng nhau nhé.”

“Vâng!”

Cô vội ngấu nghiến hết thức ăn trong đĩa, Thẩm Dục Lâu đưa sữa bò cho cô, sợ cô bị nghẹn.

Ăn xong, Khương Bảo Lê cùng Thẩm Dục Lâu ra khỏi nhà, lên xe Bentley rồi lái về hướng học viện Houghton.

Trên đường đi, Thẩm Dục Lâu đọc sách, còn Khương Bảo Lê thì lướt điện thoại, xem video hài hước về thú cưng, cô cố ý chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất để không làm phiền anh ta

Một lát sau, Khương Bảo Lê lén nhìn Thẩm Dục Lâu.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt thanh cao lạnh lùng của anh ta.

“Anh Dục Lâu.” Cô thăm dò gọi một tiếng.

“Ừ.”Người nọ vẫn không ngẩng đầu lên.

“Thời gian này anh sẽ ở trường sao?”

“Chắc vậy, cho đến khi tốt nghiệp.”

Khương Bảo Lê mím môi, cô thầm vui mừng vì mình sẽ được gặp Thẩm Dục Lâu thường xuyên.

Sau khi đến nơi, cô xuống xe chào tạm biệt Thẩm Dục Lâu, còn nói tan học sẽ đến tìm anh ta rồi ăn tối cùng nhau.

“Lê Bảo.” Anh ta gọi cô lại, “Xin lỗi em vì chuyện tối qua nhé.”

“Anh à, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ quên chuyện đó rồi sao?”

“Anh bắt nạt em nên anh phải xin lỗi chứ.”

“Hôm qua anh uống rượu mà.” Khương Bảo Lê nói đỡ cho anh ta, “Hơn nữa, cũng do em không hiểu chuyện, giận dỗi với anh trước. Sau này chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa, em không để bụng đâu.”

Thẩm Dục Lâu gật đầu.

Khương Bảo Lê mỉm cười vẫy tay với anh ta, sau đó cô quét mã một chiếc xe đạp công cộng bên đường rồi đạp về phía tòa nhà nghệ thuật.

Cô chưa bao giờ thấy Thẩm Dục Lâu mất bình tĩnh như vậy…

Hẳn là tối qua Thẩm Dục Lâu đã thất vọng lắm. Khương Bảo Lê hiểu rõ tâm trạng của anh ta, bởi vì cô từng trải qua cảm giác bị dẫm đạp dưới chân, chẳng thể phản kháng được.

Lúc tan học, Khương Bảo Lê đến phòng bơi nước ấm của trường để tìm Tư Độ.

Trước đó, cô chưa bao giờ đến bể bơi nước ấm này, vì cô sợ nước.

Nhưng cô nghe bạn bè nói, bể bơi này là do nhà họ Tư bỏ tiền xây dựng, trang thiết bị vô cùng cao cấp, mỗi lần Tư Độ đến thì người ta sẽ thay nước sạch trước một ngày cho anh.

Khương Bảo Lê vừa bước vào phòng bơi đã tưởng rằng mình đang lạc bước vào một câu lạc bộ cao cấp nào đó.

Bể bơi rộng bằng ba sân bóng rổ, mặt nước xanh biếc phản chiếu ánh nắng trên mái vòm, sóng nước dập dìu lăn tăn.

Khương Bảo Lê dừng lại bên bờ hồ bơi, vừa lúc trông thấy Tư Độ đang bơi.

Anh bơi kiểu tự do, như một con cá mập đang bơi về phía đầu bên kia của hồ bơi.

Khương Bảo Lê cũng không vội, cô đi đến bờ hồ, kiên nhẫn chờ đợi.

Cho đến khi Tư Độ nhảy lên khỏi mặt nước.

Cơ bụng cá mập ẩn hiện bên hông.

Tư Độ đã chú ý đến Khương Bảo Lê, nhưng anh phớt lờ cô, đi thẳng đến ghế nằm ở bên cạnh.

Khương Bảo Lê lấy hết can đảm bước về phía anh.

“Tư Độ, chuyện hôm đó… tôi muốn xin lỗi anh lần nữa, rất xin lỗi vì đã xúc phạm đến anh.” Khương Bảo Lê cúi đầu thật sâu với người nọ, “Hôm đó tôi uống hơi nhiều nên đầu óc không tỉnh táo lắm, xin anh hãy tha thứ cho tôi.”

Tư Độ không ngước lên nhìn cô, anh cầm lấy chai nước khoáng rồi ngửa đầu uống một hơi.

Đến khi chai nước chỉ còn một nửa, anh mới lười biếng liếc nhìn cô: “Cô muốn xin lỗi tôi thế nào?”

“Thế nào cũng được!” Khương Bảo Lê vội vàng đáp, “Chỉ cần anh tha cho Thẩm Dục Lâu, đừng trút giận lên anh ấy, anh muốn báo thù tôi thế nào cũng được.”

“Tôi không hứng thú với cô.”

“Tôi biết.”

Giọng Tư Độ lạnh đi hẳn, anh nắm lấy cằm cô: “Khương Bảo Lê, cô đừng ảo tưởng nữa, tôi muốn làm gì Thẩm Dục Lâu là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến cô cả.”

“Anh dám chắc không phải vì chuyện đó mà trút giận lên anh ấy sao?”

Tư Độ bật cười, nụ cười như kẻ lưu manh: “Nào, cô nói cho tôi biết đi, tại sao tôi phải trút giận? Chuyện tối đó… cô khiến tôi thoải mái lắm.”

“…”

Nhớ lại chuyện tối đó, Khương Bảo Lê xấu hổ muốn chết.

“Nếu đã vậy, anh càng… càng không nên đối xử với anh ấy như thế, anh ấy đã vất vả vì chuyện enzyme sinh học hơn nửa năm rồi…”

“Bông hồng nhỏ của Thẩm Dục Lâu, không đến lượt cô dạy tôi phải làm gì hay không nên làm gì.” Tư Độ hất mặt cô ra, giọng điệu vừa ác độc vừa lả lơi, “Lo cho bản thân cô đi.”

Nhớ đến dáng vẻ thất vọng của Thẩm Dục Lâu hôm qua, Khương Bảo Lê vẫn không cam lòng từ bỏ.

“Chỉ cần anh trả lại dự án cho anh ấy, anh bảo tôi làm gì cũng được.” Cô không chịu buông tha, “Bất cứ chuyện gì.”

Tư Độ thấy hơi khó chịu, anh quay sang nhìn hồ bơi gần đó.

Đột nhiên, anh nhếch môi cừoi: “Biết bơi không?”

Khương Bảo Lê cảnh giác lắc đầu: “Không biết.”

Tư Độ nhặt một quả quýt bên bàn nhỏ, tung lên vài cái rồi ném xuống hồ bơi: “Xuống nhặt lại cho tôi, tôi sẽ xem xét có nên trả lại dự án cho cậu ta hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.