Tay của Thẩm Dục Lâu rất lạnh.
Khương Bảo Lê cảm thấy có người đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, dịu dàng như lông vũ lướt qua.
Cô cố gắng mở mắt, rồi cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Thẩm Dục Lâu.
Hàng mi dài của anh ta rũ xuống, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Tỉnh rồi à?” Anh ta dùng tăm bông thấm ướt đôi môi khô khốc của cô, “Anh gọi điện thoại cho em mà không ai nghe máy, lúc tới ký túc xá của em mới biết em sốt đến mất ý thức rồi.”
Anh ta trông hơi tiều tụy, khóe mắt còn có tơ máu.
Khương Bảo Lê ngồi dậy, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực: “Hôm qua về, em thấy hơi lạnh nên đi tắm nước nóng, sau đó chui vào chăn, ngủ một giấc là không biết gì nữa.”
“Anh biết hôm qua em đi đâu rồi.”
Sắc mặt Thẩm Dục Lâu trầm xuống, anh ta nhéo má cô, giọng điệu rất nghiêm túc, “Khương Bảo Lê, không có sự cho phép của anh, sau này không được tự ý đi tìm Tư Độ nữa.”
“Em chỉ muốn cầu xin anh ta, để anh quay lại… ây da, đau!” Cô đẩy tay anh ta ra.
“Anh không cần em cầu xin bất cứ chuyện gì giúp anh.” Thẩm Dục Lâu nghiêm nghị nói.
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Thật ra, cô… chẳng muốn đi tìm Tư Độ nữa đâu!
Càng xa Tư Độ càng tốt.
Thẩm Dục Lâu không cho cô đi tìm người kia nữa, cô vui lắm!
Cô cười trộm vài tiếng rồi hít một hơi: “Thơm quá.”
Thẩm Dục Lâu múc một muỗng cháo cá: “Nấu cho em từ sớm rồi.”
“Anh tự tay làm sao?” Đáy mắt Khương Bảo Lê ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Dục Lâu tức giận đáp: “Dẫu gì bây giờ anh cũng có nhiều thời gian mà.”
Thẩm Dục Lâu có nhiều thời gian thì sau này bọn họ có thể sớm chiều ở bên nhau.
Khương Bảo Lê nghĩ thầm, như vậy… hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Thẩm Dục Lâu mắc chứng sạch sẽ, ngay cả đút đồ ăn cũng phải lau hết nước thừa trên miệng bát.
Anh ta ngồi xuống rồi đưa bát đến trước mặt cô: “Ăn đi.”
Khương Bảo Lê cố ý nũng nịu: “Tay em không còn sức nữa.”
Thẩm Dục Lâu biết cô đang giả vờ nhưng lại không vạch trần, anh ta dùng thìa sứ múc cháo, thổi nguội rồi đút cho cô ăn.
Khương Bảo Lê dùng đầu lưỡi cuộn lấy cháo cá, nhưng cô cố ý ngậm thìa không buông, đôi mắt hồ ly quyến rũ ngước nhìn người nọ.
Thẩm Dục Lâu gõ chiếc thìa lên mũi cô, cô sợ hãi vội vàng né tránh: “Em là bệnh nhân đó!”
“Vậy mà còn nghịch.”
Cô cười hì hì, ai bảo cô thích trêu anh ta cơ chứ.
Thấy cô vẫn còn cười được, Thẩm Dục Lâu lại thấy lòng bất an.
Trông cô lúc nào cũng hừng hực khí thế như vậy, nhưng sức khỏe của cô chẳng tốt lắm. Có lẽ là do thời nhỏ bị suy dinh dưỡng, nuôi dưỡng bao nhiêu năm cũng không khá lên được, chỉ cần hơi lạnh một chút là sẽ cảm cúm sốt cao.
Khi sốt cũng rất đáng sợ, lúc nhỏ, cô từng sốt suốt ba ngày ba đêm, Thẩm Dục Lâu sợ cô không qua khỏi nên chẳng dám rời nửa bước.
Mèo con, chó con do mình nhặt về, đương nhiên phải chăm sóc cho thật tốt.
Vì vậy, mỗi lần cô bị bệnh thì Thẩm Dục Lâu sẽ đích thân chăm sóc cô, trông chừng cô, hỏi thăm bác sĩ thật tỉ mỉ, học cách nấu canh bổ dưỡng, nấu cơm, nấu cháo cho cô.
Anh ta ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, lúc nào cũng phải sống như một công cụ không có cảm xúc, lúc nào cũng phải đeo lớp mặt nạ để ngụy trang.
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Chỉ khi chăm sóc Khương Bảo Lê, anh ta mới thấy mình có cảm xúc, có hơi ấm, có máu thịt.
Vì vậy, dù có muôn vàn đóa hồng trên đời, chỉ có bông hồng được anh ta chăm sóc, che chở cẩn thận, mới là bông hoa chắc chắn thuộc về anh ta.
…
Một lát sau, y tá cầm nhiệt kế đến đo nhiệt độ cho Khương Bảo Lê.
Thẩm Dục Lâu nhận nhiệt kế từ tay y tá rồi bảo Khương Bảo Lê kẹp vào nách, nào ngờ y tá vừa ra khỏi phòng, cô lại cố ý cởi từng cúc áo bệnh nhân rồi kéo cổ áo ra: “Anh đo cho em đi.”
Phong cảnh trong cổ áo ẩn ẩn hiện hiện.
Thẩm Dục Lâu dời mắt đi, không mắc mưu của cô, anh ta ném nhiệt kế sang: “Tự đo đi.”
Khương Bảo Lê bĩu môi, kẹp nhiệt kế vào.
Ma xui quỷ khiến thế nào… cô lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng tổng thống trên du thuyền vào tối hôm đó.
Lúc đó, nếu chẳng nhầm phòng thì không biết tảng băng này có phản ứng như Tư Độ hay không?
Tối đó cô đã dốc toàn lực, dùng hết mọi thủ đoạn mình có.
Dù có là tảng băng thì cô cũng có thể làm nó tan chảy.
Tiếc là… Bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Khương Bảo Lê ngơ ngác ngồi đó, tính toán cho cơ hội lần sau…
Thẩm Dục Lâu nhanh chóng rút nhiệt kế ra rồi nhìn cột thủy ngân dưới ánh đèn: “38.3 độ, vẫn còn hơi sốt.”
Anh ta lại nhìn đồng hồ, bây giờ đêm đã khuya rồi.
“Ngủ một lát đi.”
“Anh đừng đi nhé.”
“Anh không đi.”
Khương Bảo Lê nằm xuống rồi ôm lấy cánh tay của Thẩm Dục Lâu, cô vờ ngủ, thỉnh thoảng lại mở mắt lén nhìn người nọ.
Cổ tay Thẩm Dục Lâu hơi mỏi, anh ta khẽ động đậy nhưng không rút tay ra.
Khương Bảo Lê nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có miếng dán hạ sốt mát lạnh được dán lên trán mình.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Vừa mở mắt ra, cô đã vội tìm bóng dáng của Thẩm Dục Lâu.
Người nọ đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ, cổ áo sơ mi buông lỏng làm lộ ra chiếc cổ thon dài.
Khương Bảo Lê lén đưa tay nhéo mũi anh ta, nào ngờ lại bị anh ta nắm ngược lại.
Anh ta mở mắt ra: “Anh không ngủ đâu.”
Giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi.
“Em ngủ một giấc ngon lắm.” Cô vươn vai, “Cả người có sức hẳn.”
Y tá đi tới đo nhiệt độ cho cô, đã hạ sốt rồi.
“Anh Thẩm chăm sóc cô cả đêm, đúng là nhanh khỏi hơn hẳn.” Y tá trêu ghẹo.
Khương Bảo Lê lén nhìn Thẩm Dục Lâu, trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui sướng.
Cô cảm thấy mình không phải tự đa tình, Thẩm Dục Lâu có quan tâm đến cô, thậm chí là thích cô nữa.
Trên đời này, không có người phụ nữ nào được Thẩm Dục Lâu thức đêm chăm sóc như cô.
Nếu anh ta không thích cô thì sao lại đối xử tốt với cô như vậy chứ?
…
Khoảng thời gian đó, tâm trạng Tư Độ không được tốt lắm.
Anh luôn cảm thấy, nếu báo thù Thẩm Dục Lâu thì cảm giác nhục nhã vào tối hôm đó có thể sẽ nguôi ngoai phần nào.
Nhưng đáng tiếc… không phải vậy.
Anh vẫn cảm thấy lồng ng.ực nặng nề khó chịu, một loại cảm xúc khó tả cứ đè nén trong lòng, mãi vẫn không tìm được lối thoát để trút giận.
Trong lúc chờ kết quả thí nghiệm, anh đến tòa nhà nghệ thuật.
Trong đầu anh vừa xuất hiện giai điệu mới, trên tầng bốn của tòa nhà nghệ thuật có phòng âm nhạc riêng của anh, trong đó có cả cây đàn piano Bechstein. C màu trắng.
Tư Độ rất có năng khiếu âm nhạc.
Khi anh còn nhỏ, giáo viên piano từng khẳng định anh nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ piano, khả năng cảm âm của anh hệt như món quà mà ông trời đã ưu ái ban tặng.
Nhưng Tư Độ chưa bao giờ cảm thấy ông trời sẽ ban cho mình món quà nào.
Sự ra đời của anh đã mang theo mầm gen của tội ác rồi.
Anh không trở thành nghệ sĩ piano mà lại đam mê nghiên cứu gen sinh học, say mê những thi thể bị cắt xẻ, anh muốn tìm hiểu tại sao con người lại là con người, tại sao anh lại là anh…
Tuy nhiên, năng khiếu âm nhạc của Tư Độ chưa bao giờ phụ lòng anh, chỉ cần ngón tay anh chạm vào phím đàn thì những giai điệu mê hoặc lòng người sẽ tuôn trào không ngớt.
Những bản nhạc cổ điển do anh sáng tác dưới bút danh D cũng được nhiều nghệ sĩ nổi tiếng công nhận.
Âm nhạc… có thể khiến bộ não thường xuyên hỗn loạn của anh tỉnh táo trở lại.
Tư Độ đặt tay trên phím đàn, nhưng hôm nay anh không tập trung lắm.
Từ phòng bên cạnh vọng đến tiếng đàn của bản《Ánh trăng》 chương thứ ba đứt quãng – người đó luôn đánh sai nốt ở chỗ giảm âm B, nghe như tiếng mèo bị bóp cổ vậy.
Ồn ào chết đi được.
Tư Độ bực bội đến cực điểm, anh thẳng tay xé bỏ phần hòa âm mới viết trên trang giấy trước mặt.
Đúng lúc này, một giai điệu vĩ cầm chợt bay bổng vào phòng đàn, là chương thứ tư của 《Vengeance》.
Tư Độ sững người.
Giống hệt đoạn biểu diễn anh nghe được trên mạng vào tối hôm đó, là đoạn biểu diễn đã lay động tâm hồn anh!
Lâu như vậy mà vẫn chưa có ai thực sự biểu diễn bản 《Vengeance》 khiến Tư Độ hài lòng, hầu hết mọi người đều như những chú hề nhảy nhót, chẳng hạn như Kiều Mộc Ân tối hôm đó.
Không ai thực sự hiểu và cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của chương nhạc này.
Bây giờ, người đang chơi đàn cũng đã chỉnh sửa lại bản《Vengeance》.
Ở nốt nhạc thứ mười sáu, người nọ đã đổi sang dùng kỹ thuật nảy vĩ.
Tư Độ cảm thấy một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng.
Anh đứng bật dậy rồi bước ra khỏi phòng, mặc kệ chiếc ghế ngã lăn dưới đất, giờ phút này, anh chỉ muốn gặp người đó mà thôi.
Trong hành lang, tiếng nhạc cụ vang lên không ngừng, nghe khá chói tai.
Nhưng giai điệu vĩ cầm đó lại đưa đường dẫn lối cho anh .
Càng đi về cuối hành lang, tiếng đàn ấy càng rõ ràng, anh có thể nghe thấy tiếng đàn kéo trên dây E tạo ra âm rung.
Chỉnh sửa… rất hay.
Đột nhiên, tiếng đàn ngừng bặt.
Bước chân của Tư Độ cũng dừng lại.
Xung quanh là tiếng đàn piano, tiếng vĩ cầm, thậm chí cả tiếng hợp xướng lạc điệu vang vọng…
Nhưng giai điệu mà Tư Độ muốn tìm lại như một làn khói tàn, chẳng còn dấu vết nào nữa.
Tư Độ đi qua hết phòng nhạc này đến phòng nhạc khác, trong phòng có một hoặc nhiều người đang chơi nhạc, mấy cô gái nhìn thấy anh thì vội vàng kéo bạn mình lại xem!
Tư Độ cảm thấy thật vô vị, anh quay người bước vào thang máy rồi rời khỏi tòa nhà nghệ thuật.
Nào ngờ khi anh vừa ra khỏi cửa thì trông thấy Thẩm Dục Lâu và Khương Bảo Lê đang đứng trong khu vườn nhỏ bên cạnh tòa nhà nghệ thuật.
Thẩm Dục Lâu nhận hộp đàn vĩ cầm của Khương Bảo Lê rồi đeo lên vai trái của mình.
Không biết cả hai đang nói gì mà Khương Bảo Lê che miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn người đối diện không giấu được tình ý.
Thẩm Dục Lâu đưa tay vuốt những bông hoa cúc nhỏ màu vàng nhạt trên tóc cô.
Thẩm Dục Lâu cũng nhìn thấy Tư Độ nên anh ta gật đầu chào anh từ xa. Nhưng Tư Độ lại cảm nhận được chút hả khi được “báo thù” trong mắt người nọ.
Thẩm Dục Lâu nắm tay Khương Bảo Lê rời đi.
Tư Độ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người họ.
Chẳng biết từ lúc nào mà đầu lưỡi của anh đã bị cắn rách, vị tanh của máu lập tức lan trên đầu lưỡi.
…
Khoảng thời gian đó, Khương Bảo Lê cả ngày quấn quýt bên Thẩm Dục Lâu.
Trong mắt người ngoài, hai người giống như đang yêu nhau.
Lúc nào Khương Bảo Lê cũng lâng lâng như trên mây, hormone trong cơ thể tiết ra với tốc độ cao, làm gì cũng hưng phấn, nhìn gì cũng thấy đẹp…
Cô ấy gần như đã xem Thẩm Dục Lâu là bạn trai của mình.
Kỳ nghỉ đông đến, Thẩm Dục Lâu thậm chí còn đưa cô đi du lịch Bahamas, bên bãi biển Hồng Đảo Harbour.
Khương Bảo Lê nhìn thấy màu hồng mộng mơ đó, còn tưởng rằng trên bãi biển có rất nhiều hoa màu hồng, nhưng đến gần mới thấy… hóa ra là màu của cát.
Thẩm Dục Lâu nói với cô: “San hô đỏ ở đây bị sóng biển đánh vào quanh năm nên trở thành bột tích tụ trên bãi biển, bởi vậy mới có bãi biển màu đỏ như thế này.”
Lúc này Khương Bảo Lê đang chăm chú nhìn cơ bụng tám múi của Thẩm Dục Lâu, hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì.
Thẩm Dục Lâu gõ nhẹ vào trán cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô mím môi, cố giấu nụ cười sắp tràn ra khóe môi: “Em chỉ hy vọng có thể vui vẻ như thế này mãi thôi.”
“Có gì khó đâu.” Thẩm Dục Lâu quay đầu nhìn dãy khách sạn và biệt thự cao cấp ven biển, “Nếu bây giờ anh còn ở công ty và nắm dự án trong tay thì anh có thể đưa em đến ở những khách sạn cao cấp hơn, thậm chí bao trọn một hòn đảo riêng, cho em tha hồ chơi.”
Khương Bảo Lê cảm thấy mình đã tận hưởng rất nhiều thứ xa xỉ trong chuyến đi này, nào là khoang hạng nhất, khách sạn năm sao, nào là xe riêng đưa đón, phòng suite sang trọng…
Nhưng những chuyện xa xỉ này nào có giới hạn?
“Anh Dục Lâu, anh không hiểu ý em rồi, thật ra chỉ cần được đi chơi cùng anh thì dù có là tour du lịch giá rẻ, em cũng sẽ rất vui.”
Câu này là thật lòng.
Tuy Khương Bảo Lê khao khát vật chất xa xỉ, nhưng so với Thẩm Dục Lâu, những thứ đó chẳng đáng nhắc đến.
Anh ta mới là người quý giá nhất trong lòng cô.
Nào ngờ Thẩm Dục Lâu lại lắc đầu, anh ta không đồng tình với lời Khương Bảo Lê vừa nói, cũng không cảm thấy cô có thể chịu được những khổ cực của cuộc sống nghèo khó.
Cô đã từng nghèo khó, còn anh ta đã cho cô cuộc sống giàu có sung túc.
Không thể quay lại được nữa…
“Lê Bảo, đừng nói những lời như vậy.” Đôi mắt màu hạt dẻ của anh ta nhìn chằm chằm vào Khương Bảo Lê, “Anh không thỏa mãn, em cũng không nên thỏa mãn, hiểu không?”
Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được sự bất cam trong lòng Thẩm Dục Lâu…
Ẩn mình nhiều năm như cá kình mắc cạn, anh ta còn chưa gặp nước hóa rồng, lòng tham quyền lực sâu như vực thẳm còn chưa được lấp đầy, làm sao có thể thỏa mãn được cơ chứ?
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn gật đầu.
…
Ngày hôm sau, Thẩm Dục Lâu thuê một chiếc du thuyền đưa Khương Bảo Lê ra khơi chơi.
Ở phía đông nam đảo Pacha có một rạn san hô đỏ, rất thích hợp để lặn biển.
Trên du thuyền, Thẩm Dục Lâu đã thay đồ lặn, anh ta cũng bảo Khương Bảo Lê: “Anh đưa em xuống xem san hô dưới đó, đẹp lắm.”
Khương Bảo Lê ôm chặt lấy cột du thuyền, kiên quyết không chịu xuống nước cùng Thẩm Dục Lâu.
“Anh đi đi, em… em em em không hứng thú với san hô.”
“Đừng sợ, có anh dẫn em đi mà.”
“Ai nói em sợ, em chỉ… không thích thôi! Không thích!” Khương Bảo Lê vẫn cứng miệng.
Thẩm Dục Lâu cười nhẹ, không ép buộc cô nữa: “Thế anh đi chơi đây, để Noah đưa em đi chơi mô tô nước.”
Nói xong, anh ta dùng tiếng địa phương nói vài câu với một chàng trai da đen gầy gò mặc áo ba lỗ tên Noah, còn đưa cho cậu ta rất nhiều tiền boa, dặn dò cậu ta nhất định phải chăm sóc tốt cho cô.
Noah vui vẻ nhận tiền rồi đưa Khương Bảo Lê đi chơi.
Thật ra Khương Bảo Lê cũng không hứng thú lắm với mô tô nước, cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở trong khoang thuyền, tránh xa nước, tránh xa biển cả.
Nhưng… khó khăn lắm mới được đi chơi biển cùng Thẩm Dục Lâu một lần, nếu tỏ ra không hứng thú thì sẽ khiến mọi người mất hứng.
Noah đã lên mô tô nước, cậu ta dùng tiếng địa phương khó hiểu nói với Khương Bảo Lê vài câu.
Tuy Khương Bảo Lê chẳng hiểu gì, nhưng cô biết người nọ muốn bảo cô lên thuyền.
Khương Bảo Lê nhìn xung quanh, trên mặt biển có rất nhiều du thuyền đang trôi nổi, có người thì lặn xuống biển, có người lại chơi mô tô nước kéo thuyền chuối…
Chắc là không nguy hiểm gì đâu.
Khương Bảo Lê lên mô tô nước của Noah, đang định bảo cậu ta chạy chậm lại một chút, nào ngờ chàng trai da đen này thích chơi cảm giác mạnh, “vút” một tiếng, mô tô nước lao đi như tên lửa, tim Khương Bảo Lê nhảy lên tận cổ họng, cô chỉ có thể nắm chặt áo của Noah.
Mô tô nước chạy vòng vòng trên vùng biển trống trải mấy vòng, Khương Bảo Lê không dám mở mắt ra chút nào.
Đúng lúc này, Noah bỗng giảm tốc độ.
Khương Bảo Lê nhìn thấy bên du thuyền cách đó không xa, hình như có người gặp vấn đề khi lặn ống thở, một chàng trai da đen khác liên tục vẫy tay với Noah.
Tính mạng con người không thể chậm trễ, Noah nói một tràng với Khương Bảo Lê, ra hiệu cho cô nắm chặt tay lái điều khiển hướng của mô tô nước, còn mình thì nhảy xuống nước, bơi về phía du thuyền gặp sự cố như một con cá.
“Này!! Ê!!”
Khương Bảo Lê còn chưa kịp phản ứng đã bị bỏ lại một mình cô độc trên mô tô nước.
Từng đợt sóng biển đánh vào mô tô nước, Khương Bảo Lê sợ hãi tột độ, cô chỉ biết nắm chặt tay lái điều khiển hướng.
Không ngờ tay lái đó lại là nút khởi động động cơ, cũng giống như xe máy, tay lái bên phải vừa vặn xuống thì chiếc mô tô đã lao vút đi!
“Má ơi!!”
“A a a a!!”
Trong chốc lát, mô tô nước của Khương Bảo Lê đã lao đi rất xa, cô vừa chạy như điên, vừa la hét không ngừng…
…
Trên du thuyền “Trân Châu”, Hàn Lạc cầm ống nhòm quan sát xung quanh, đột nhiên anh ta trông thấy một chiếc mô tô nước đang lao vút trên mặt biển với tốc độ 200 km/h.
Cô gái trên mô tô nước la hét điên cuồng.
“Tư Độ.”
Anh ta quay sang nhìn người đàn ông đang nằm nghỉ trưa ở bên cạnh, người nọ còn dùng tạp chí khoa học che lên mặt, “Thấy dạo này tâm trạng cậu không tốt mới hẹn cậu ra đây nghỉ mát, đừng có phá hỏng bầu không khí vui vẻ như vậy chứ. Mau nhìn xem, có kẻ ngốc không muốn sống đang lái mô tô nước chơi trò mạo hiểm kia kìa.”
Tư Độ còn không thèm nhấc mí mắt lên.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu “cứu mạng” từ xa vọng lại gần, Tư Độ mới lười biếng ngước lên nhìn.
Ngay giây phút đó, anh trông thấy Khương Bảo Lê đang ngồi trên mô tô nước, sợ hãi đến mất hồn.
Tư Độ không kịp nghĩ nhiều, anh lập tức nhảy khỏi du thuyền rồi phóng lên một chiếc mô tô nước đang trống, sau đó đuổi theo cô gái nhỏ.