Khương Bảo Lê tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi.
Lúc này Noah mới phản ứng lại, nhưng muốn cứu cô thì cũng muộn rồi.
Chiếc mô tô nước của cô đã rời khỏi khu vực vui chơi trên đảo, nó lao đi như tên bắn, tiến thẳng về phía biển sâu mênh mông không người.
Những chàng trai địa phương đi ngang qua không khỏi giơ ngón tay cái với cô.
Những con sóng dữ dội đánh vào mô tô nước hết đợt này đến đợt khác.
Khương Bảo Lê chỉ có thể nắm chặt tay lái điều khiển hướng.
Bộ đàm trên thuyền phát ra những ngôn ngữ kì lạ, Khương Bảo Lê hoàn toàn không hiểu, cũng không biết phải thao tác thế nào để dừng mô tô nước lại.
Lần này, thật sự tiêu đời rồi.
Gió biển tanh mặn thổi vào mắt cô làm tuyến lệ tiết ra nước mắt mãi.
Khương Bảo Lê gần như không mở được mắt, chỉ biết la hét và khóc lớn.
Mây đen kéo đến, thời tiết trên biển thay đổi thất thường.
Một cơn bão sắp ập đến.
Khương Bảo Lê cảm thấy lần này mình lành ít dữ nhiều.
Mẹ kiếp, vẫn chưa trở thành siêu phú bà, chưa hưởng thụ cuộc sống, chưa trở thành nữ hoàng vĩ cầm, chưa chinh phục được Thẩm Dục Lâu…
Lẽ nào cứ thế mà… mất mạng ngoài biển khơi sao?
Nỗi sợ hãi vô bờ ập đến.
Cô cầu xin ông trời, nếu lúc này có ai đó cứu cô, ai cũng được, cô nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người ta!
Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng ầm ầm của một chiếc mô tô nước khác.
Một chiếc mô tô nước màu đen đỏ đuổi kịp cô rồi chạy song song với cô.
Khi Khương Bảo Lê quay đầu sang, nhìn thấy người đàn ông trên mô tô nước, mặt mày cô lập tức tối sầm.
Có phải khi người ta sắp chết thì sẽ nhìn thấy thần chết không?
Sao thần chết lại có khuôn mặt giống hệt Tư Độ như vậy?
Tư Độ tháo kính râm, ném xuống biển rồi hét với cô: “Khương Bảo Lê, buông tay ga ra.”
Khương Bảo Lê chỉ coi anh là ảo giác, hoàn toàn không để ý đến anh.
Mãi đến khi mô tô nước của Tư Độ chạy lên trước cô, cô mới nhìn rõ chàng trai tuấn tú trước mặt, không phải là ảo ảnh do cô tưởng tượng ra trước khi chết.
Anh thật sự tồn tại.
“Đừng khóc nữa.”
Vốn dĩ Tư Độ còn muốn mắng hay chế giễu cô vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc như mưa của cô…
Một nơi nào đó trong lòng anh… chợt nhói đau.
“Sóng lớn sắp ập đến rồi! Mau buông tay ga ra!”
Trên biển đã có gió lớn, Khương Bảo Lê biết phía trước chắc chắn là con đường chết, cô vừa khóc vừa hét lên với anh: “Tôi không nhấn ga mà!”
“Tay lái bên phải của cô, đừng nắm chặt như vậy, buông ra.”
“Buông ra, tôi sẽ rơi xuống mất!”
“Đã bảo buông tay ra cơ mà.” Tư Độ tăng tốc đuổi theo cô, “Cô nhấn ga hết cỡ rồi, làm sao dừng lại được?”
Lúc này Khương Bảo Lê mới nhận ra, vì quá căng thẳng nên cô đã nắm chặt tay lái điều khiển hướng.
Nhưng tay lái bên phải có thể xoay chuyển linh hoạt.
Theo lời Tư Độ nói, cô từ từ buông tay ga ra.
Quả nhiên, tốc độ của mô tô nước lập tức giảm xuống.
“Tôi phải phanh thế nào đây?”
“Mô tô nước không có phanh.” Tư Độ giải thích, “Đợi nó tự giảm tốc rồi dừng lại.”
Quả nhiên, chỉ cần cô ấy không tăng tốc nữa thì mô tô nước dừng lại rất nhanh, dần dà, nó trôi nổi trên mặt biển như mảng bèo tấm.
Tư Độ cũng dừng lại bên cạnh Khương Bảo Lê, anh vươn tay về phía cô: “Sang đây, tôi đưa cô về.”
Khương Bảo Lê nhìn xung quanh, cô đã rời khỏi khu vực đảo vui chơi, xung quanh ngoài biển sâu mênh mông thì chẳng còn gì khác.
Khương Bảo Lê hơi do dự.
“Chiếc mô tô nước này thì sao?”
“Sao? Cô còn muốn tự lái về à?” Anh chế giễu.
Khương Bảo Lê không muốn chạm vào tay ga nữa, cô từng xem video tai nạn mô tô nước, cảnh tượng đó vô cùng thảm khốc.
Giữ được cái mạng đã là may lắm rồi, còn quan tâm đến thứ này làm gì?
“Anh có thể đỡ được tôi không? Tôi không muốn rơi xuống biển đâu, tôi sợ lắm.”
“Nói nhảm nhiều quá, tôi đi đây.”
“Đừng đừng, Tư Độ, đừng đi, tôi sợ!”
Tư Độ mềm lòng, đưa tay ra với cô, “Đừng sợ, tôi sẽ không để cô rơi xuống đâu.”
Khương Bảo Lê nắm lấy tay Tư Độ, mượn sức anh rồi nhảy lên ngồi vào ghế sau của anh.
Tư Độ khởi động động cơ, sau đó lái mô tô nước đi.
Mặt biển đã bắt đầu nổi sóng, Khương Bảo Lê bị xóc nảy đến nghiêng ngả, cảm giác mình sắp rơi xuống nước đến nơi rồi: “Tư Độ! Không được, tôi ngồi không vững!”
“Đừng rơi xuống.” Khóe miệng Tư Độ lạnh lùng nhếch lên, “Chỉ cần một con sóng ập đến thì Đông Hải Long Vương cũng không cứu được cô đâu.”
Khương Bảo Lê bất lực, chỉ có thể ôm chặt lấy vòng eo thon chắc của Tư Độ, đây là thứ duy nhất cô có thể bám vào.
Cô có thể cảm nhận rất rõ cơ bụng cá mập săn chắc trên eo của anh.
Rất ít đàn ông có thể tập được thứ này, tuy Thẩm Dục Lâu cũng có cơ bụng tám múi, có đường nhân ngư, nhưng eo bên hông lại không có cơ bụng cá mập…
Dường như Tư Độ rất thích bơi lội.
“Sao anh lại ở đây?” Cô lẩm bẩm, “Cứ như đang theo dõi tôi vậy.”
Người nọ khịt mũi xem thường: “Tôi theo dõi cô? Xin hỏi cô là cái thá gì?”
“…”
Đúng vậy, trong mắt anh, cô chẳng là gì cả, thậm chí có lẽ còn không bằng một con chó mà anh nuôi.
“Đúng rồi, con Becgie Đức tôi tặng anh vẫn khỏe chứ?”
“Giết rồi, còn chẳng đủ nhét kẽ răng con chó ngao của tôi.”
Khương Bảo Lê suýt phun ra máu.
Sớm biết tính cách người này cực đoan và tàn nhẫn như vậy, cô không nên tặng anh động vật sống mới phải!
Cô nghiến răng, không nói một lời, chỉ muốn nhanh chóng trở về bờ.
Đi khoảng hai mươi phút, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trước mắt.
Nhưng Khương Bảo Lê không thấy vịnh biển náo nhiệt với du thuyền và thuyền chuối đâu cả.
Hòn đảo và vịnh biển trước mắt rất xa lạ, không giống đảo Pacha và quần thể san hô đỏ ban trước.
Mô tô nước của Tư Độ dừng lại bên bờ biển, có hai người giúp việc mặc đồ bình thường lập tức bước tới, đỗ mô tô nước giúp anh và đỡ Khương Bảo Lê xuống.
Mưa lớn ào ào trút xuống, người giúp việc che ô đen cho Tư Độ, rồi bọn họ đi về phía trang viên kiểu Âu không xa.
“Tư Độ, đây là đâu?” Khương Bảo Lê chật vật đuổi theo người nọ.
“Đây là đảo riêng của tôi.” Tư Độ thản nhiên đáp.
“Không phải… anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn quay về!”
Hẳn là Thẩm Dục Lâu đang tìm cô khắp nơi.
Tư Độ mất kiên nhẫn liếc nhìn cô: “Bão sắp đến rồi, cô muốn chết thì tự đi đi, đừng kéo tôi theo.”
Khương Bảo Lê nhìn ra biển, mây đen đang ùn ùn kéo đến.
Xa xa đã bắt đầu mưa như trút nước, trên đảo cũng đang có mưa nhỏ.
Xem ra… chỉ có thể ở lại đây một thời gian ngắn vậy.
…
Khương Bảo Lê theo Tư Độ đến trang viên của anh.
Trang viên tựa lưng vào vách đá, không hề nhỏ hơn biệt thự Sơn Nguyệt Lư.
Bộ đồ bơi trên người cô đã ướt sũng, nhỏ từng giọt tí tách, người giúp việc nhanh nhẹn chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch cho cô.
Nhưng cô lại dùng tiếng Anh lưu loát hỏi người giúp việc nọ: “Trong nhà có điện thoại không?”
Người giúp việc nhìn Tư Độ, sau khi nhận được sự đồng ý của cậu chủ, anh ta mới dẫn cô đến chỗ điện thoại bàn rồi nói với cô: “Điện thoại này có thể sử dụng được.”
Khương Bảo Lê vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu có vẻ cũng rất lo lắng, lúc biết cô không sao, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Em đang ở đâu?”
“Em… gặp Tư Độ rồi, anh ấy cứu em, bây giờ em đang ở đảo riêng của anh ấy.”
Thẩm Dục Lâu im lặng vài giây rồi đáp: “Anh biết rồi, đợi bão tan, anh sẽ đến tìm em.”
“Vâng.” Khương Bảo Lê không quên làm nũng với anh ta, “Vừa rồi sợ chết khiếp, anh còn bảo em đi chơi mô tô nước nữa.”
“Sau này sẽ không như vậy nữa đâu, là lỗi của anh, anh cũng sợ lắm.”
Nghe được những lời muốn nghe, Khương Bảo Lê cong môi cười trộm: “Tha cho anh đấy, nhớ mưa tạnh thì đến đón em nhé.”
“Được.”
Khương Bảo Lê cúp điện thoại, quay đầu liếc nhìn Tư Độ. Lúc này đây, mặt mày anh âm u chẳng khác nào cơn bão ở ngoài kia.
Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại…
Khương Bảo Lê bước tới, vừa cười vừa nói: “Vừa rồi cảm ơn anh cứu tôi.”
Tư Độ khoanh tay, kéo dài giọng: “Không muốn cảm ơn thì đừng miễn cưỡng.”
“Tôi cảm ơn chân thành mà.”
Tư Độ khịt mũi hừ lạnh, sau đó anh khoanh tay bước lên cầu thang gỗ cũ kỹ, về phòng mình.
Đêm xuống, người giúp việc đưa Khương Bảo Lê đến phòng của cô, cô tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hy vọng ngày mai mở mắt ra sẽ thấy Thẩm Dục Lâu đến đón mình.
Không biết dưới lầu đang làm gì mà cứ ầm ầm ầm, ồn ào đến mức cô không tài nào ngủ được.
Khương Bảo Lê vốn định nhịn một chút, dù sao cũng đang ở nhà người ta.
Cô kéo chăn lông vũ lên tới đỉnh đầu, có nhịn một lúc mà tiếng súng bên ngoài vẫn chưa chịu ngừng.
Cuối cùng cô chẳng nhịn nổi nữa, thế là cô mở cửa phòng, bước xuống cầu thang xoắn ốc rồi lần theo tiếng súng, đến vườn hoa sau biệt thự.
Xa xa, sóng biển dâng trào đánh vào bãi cát từng đợt.
Trong đêm tối, Tư Độ cầm súng săn, dáng người cao ngất.
Hôm nay Tư Độ mặc chiếc áo phông trông rất thoải mái, cơ bắp ở cánh tay căng phồng.
Anh đang nghiêng đầu nạp đạn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay lại nhìn, chỉ cười lạnh: “Cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi quan tài rồi à?”
“Anh ồn ào quá!” Khương Bảo Lê trả lời đầy bất mãn.
“Đây là nhà tôi, chê ồn thì có thể cút.”
Nhập gia thì phải tùy tục, Khương Bảo Lê bèn nở nụ cười giả tạo: “Thật ra… cũng không ồn lắm đâu.”
Cô cố ý đi thật mạnh lại gần người nọ rồi nhìn kỹ khẩu súng săn trong tay anh, “Wow! Cái này là thật hay giả vậy?”
Tư Độ bất ngờ quay người lại rồi chĩa nòng súng vẫn còn mang theo hơi ấm vào trán cô.
“…”
Khương Bảo Lê sợ đến mức không dám động đậy.
“Thật… là thật, được chưa?”
Tư Độ di chuyển nòng súng sang hướng khác rồi cười xấu xa: “Sợ rồi à?”
Khương Bảo Lê không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh: “Ai sợ chứ!”
“Có dám thử đồ thật không?”
“Sao lại không dám?” Khương Bảo Lê giật lấy khẩu súng săn, vừa cầm lên, cô đã cảm nhận được sức nặng của nó.
Kim loại nặng trĩu khiến cổ tay cô mỏi nhừ.
Cò súng lạnh như băng.
Khương Bảo Lê hoàn toàn không biết chơi, cô học theo dáng vẻ lên đạn vừa rồi của Tư Độ, bóp cò, lực giật lùi đập vào hốc vai của cô.
Viên đạn vụt khỏi nòng rồi bay lên bầu trời.
Khương Bảo Lê lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
“Cổ tay phải duỗi thẳng.”
Đột nhiên, lòng bàn tay thô ráp của Tư Độ nắm lấy tay cô, cô có thể ngửi thấy hương gỗ mun nhàn nhạt trên người anh hòa lẫn với mùi thuốc súng.
Lồng ng.ực cứng rắn của Tư Độ gần như dán vào lưng cô.
Khi nói chuyện, cô còn cảm nhận được nhịp tim của người nọ…
“Nín thở ba giây, rồi bóp cò…”
“Đoàng” một tiếng, viên đạn thứ hai vững vàng xuyên qua hồng tâm.
Khương Bảo Lê trợn to mắt, không ngờ mình lại có thể bắn trúng, hơn nữa còn trúng ngay hồng tâm.
Đây là lần đầu tiên cô chạm vào súng đấy nhé!
Cô quay đầu lại, vành tai cọ qua đôi môi lạnh lẽo của Tư Độ.
Lòng cô chợt gợn sóng…
Khương Bảo Lê ném khẩu súng săn nóng bỏng rồi lùi lại mấy bước với vẻ đề phòng.
Lòng bàn tay trống rỗng khiến Tư Độ thấy hơi không quen.
Khẩu súng săn lại được nạp đạn, đoàng đoàng đoàng.
Sau khi bắn hết ba viên đạn còn lại, Tư Độ ném khẩu súng săn cho người giúp việc đang đứng chờ bên cạnh.
“Đi ngủ đi, không làm phiền giấc mơ đẹp của cô nữa.”
Nói xong, anh quay người về phòng.
Hàn Lạc – người chứng kiến tất cả – vừa tựa vào cửa sổ sát đất vừa cười nói với Tư Độ: “Bảo sao cậu bỗng dưng lái mô tô nước chạy mất tăm, hóa ra là đi cứu mỹ nhân, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Tư Độ ngồi xuống quầy bar rồi pha cho mình một ly Bloody Mary: “Cô gái của Thẩm Dục Lâu.”
“Thẩm Dục Lâu?” Hàn Lạc ngạc nhiên, “Không phải cậu đối phó Thẩm Dục Lâu là để tranh giành phụ nữ với cậu ta đấy chứ?”
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi.” Tư Độ uống một ngụm cocktail cay nồng, “Chỉ là chơi đùa thôi.”
“Cô gái có thể khiến cậu nổi hứng chơi đùa cũng không nhiều lắm đâu.” Hàn Lạc quay lại nhìn cô gái mặc váy ngủ trong vườn hoa.
Quả thật… quyến rũ đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Chỉ là… bị ác ma như Tư Độ để mắt đến, nên nói cô ấy gặp may hay là vướng vào bất hạnh đây nhỉ?
….
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng rất đẹp.
Khương Bảo Lê bị Tư Độ cưỡng ép đưa lên du thuyền, Hàn Lạc cũng ở đó, cô nghe họ nói là sẽ đi lặn dưới biển sâu.
Tư Độ đã thay đồ lặn, Hàn Lạc nhìn thấy Khương Bảo Lê thì cười hì hì chào hỏi, rồi anh ta lấy cớ đau bụng, bảo người ta dùng mô tô nước chở mình về đảo, để lại chiếc thuyền nhỏ cho Khương Bảo Lê và Tư Độ.
Tư Độ đã thay đồ lặn, anh chỉ vào bộ đồ lặn màu xám bên cạnh mình: “Mặc vào, xuống nước cùng tôi.”
“Anh điên rồi! Tôi không đi đâu!” Khương Bảo Lê sợ nước nhất.
“Thật sự không đi à?”
“Đã bảo không đi là không đi!”
Tư Độ đeo bình oxy lên lưng, thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô gái rồi hừ cười: “Không đi thì tôi sẽ khiến Thẩm Dục Lâu… trắng tay.”
Từng câu từng chữ đều mang tính uy hiếp.