Khương Bảo Lê cảm thấy một luồng máu nóng dâng thẳng lên đ.ỉnh đầu, cô không còn quan tâm đến những vỏ sò vừa nhặt được nữa.
Cô hung hăng chạy một mạch vào biệt thự.
Thẩm Dục Lâu vừa lúc bước ra khỏi phòng làm việc. Anh ta đứng ở cuối hành lang, nhìn thấy Khương Bảo Lê từ xa.
Cô gái nhỏ nhắn với bờ vai khẽ run rẩy.
Thẩm Dục Lâu biết tính cô, thế nên anh ta vội bước nhanh tới, muốn kéo cô đi.
Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, nắm lấy tay áo của anh ta, chặt đến mức mu bàn tay trắng bệch, tạo thành những nếp nhăn sâu.
“Có phải… anh ta ức hiếp anh không?” Dù giọng nói mang theo tiếng nức nở, nhưng vẫn không giấu được nỗi tức giận nghẹn ngào.
“Không sao.” Giọng Thẩm Dục Lâu rất bình tĩnh, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, như thể thật sự không có chuyện gì xảy ra vậy, “Anh sẽ nói với em trên đường đi.”
Anh ta muốn kéo Khương Bảo Lê đi, nhưng cô vẫn đứng yên.
Thẩm Dục Lâu luôn giỏi kiểm soát cảm xúc, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy cảnh anh ta quỳ xuống thì cô sẽ thật sự tin là chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tên khốn đó dựa vào cái gì chứ?” Khương Bảo Lê muốn xông vào phòng tìm Tư Độ tính sổ.
“Lê Bảo!” Thẩm Dục Lâu nắm chặt cổ tay cô.
Tay anh ta rất lạnh, lực cũng rất mạnh, “Ngoan, đừng đi.”
Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được bàn tay của người nọ… đang run rẩy.
Hôm nay, anh ta đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Nhưng cô vẫn thấy tức lắm, thái dương cứ giật giật liên hồi, lồng ng.ực bí bách không có chỗ giải tỏa.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Tư Độ có thể tùy ý ức hiếp người khác như vậy?
Người khác… thì thôi đi.
Nhưng Thẩm Dục Lâu là người cô trân trọng nhất mà!
Vừa nghĩ đến cảnh anh ta quỳ xuống lúc nãy, Khương Bảo Lê sắp nổ tung rồi.
Cô điên cuồng đẩy đổ những bức tượng xung quanh, đập vỡ những bình hoa sứ rồi gào thét như phát điên.
Nếu không phải Thẩm Dục Lâu nắm chặt lấy cô thì cô sẽ xông vào liều mạng với Tư Độ ngay lập tức!
“Đồ b.iến thái chết tiệt!”
“Cả đời không ai yêu!”
“Tư Độ, sao anh không chết đi?”
“Bình tĩnh lại!” Thẩm Dục Lâu vừa nắm chặt tay cô vừa thì thầm “Anh lấy lại dự án được rồi, đừng để anh thất bại trong gang tấc.”
Nghe thấy câu này, Khương Bảo Lê như bị rút cạn sức lực, cuối cùng… cũng không giãy giụa nữa.
Cô biết khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng Thẩm Dục Lâu.
Nhưng…
Cô hận lắm!
Hận vì mình quá bất lực…
Nước mắt trên gương mặt nhỏ cứ tuôn rơi mãi, người cô run rẩy như sàng gạo.
Mãi đến khi Thẩm Dục Lâu ôm cô vào lòng, dùng sức mạnh của mình để kìm chặt lấy cô.
“Lê Bảo, không sao rồi, không sao rồi.” Anh ta nhẹ nhàng vuốt lưng cô, không ngừng an ủi để cô bình tĩnh lại.
Khương Bảo Lê vừa ôm anh ta vừa khóc nức nở, nỗi buồn và cả sự tan vỡ trong lòng cô… như được trút hết lên Thẩm Dục Lâu.
Cô thà chết một trăm lần một nghìn lần cũng không muốn Thẩm Dục Lâu quỳ xuống trước người đàn ông kia lần nào nữa.
Thẩm Dục Lâu ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, anh ta nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc thoải mái đang trào dâng.
Chưa bao giờ anh ta thấy mình được yêu thương nhiều như lúc này.
Dù là người có lòng dạ sắt đá thì cũng không thể không mảy may rung động.
Huống chi anh ta đâu phải làm từ sắt đá, anh ta tự tay nuôi cô lớn, trở thành nơi nương tựa và tin tưởng duy nhất của cô.
Khương Bảo Lê được Thẩm Dục Lâu dẫn ra khỏi biệt thự.
Trong vườn hoa, Khương Bảo Lê cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau nên không khỏi quay đầu lại.
Tư Độ cầm một ly rượu, tựa vào cửa sổ sát đất bằng thủy tinh.
Khi Khương Bảo Lê quay đầu lại, anh nâng ly rượu lên chào từ đằng xa, khóe miệng còn nở một nụ cười.
Mắt Khương Bảo Lê đỏ ngầu, hận không thể dùng ánh mắt của mình lăng trì người nọ.
…
Trên du thuyền trở về, Khương Bảo Lê không ngừng nức nở, những tờ giấy vo tròn trên chiếc bàn nhỏ đã chất thành một ngọn núi be bé.
Thẩm Dục Lâu sai người cắt một đĩa trái cây tươi, có cả măng cụt mà cô thích nhất.
Anh ta tự tay bóc vỏ rồi đút từng miếng thịt quả trắng nõn nà cho Khương Bảo Lê.
Cô vừa khóc vừa ăn, chẳng bỏ sót miếng nào.
Móng tay Thẩm Dục Lâu gần như đỏ ửng vì nước măng cụt.
“Được rồi, anh còn chưa khóc mà em khóc cái gì?” Thẩm Dục Lâu lau nước mắt cho cô.
Khương Bảo Lê đau lòng lắm.
Cô không thể chịu được việc Thẩm Dục Lâu quỳ gối trước mặt bất kỳ ai, sự đả kích này không khác gì động đất cấp tám đang rung động trong lục phủ ngũ tạng của cô.
“Anh ta đang sỉ nhục anh đấy! Đúng là tên khốn mà! Tên ác ma đó chẳng những xấu tính mà còn thích xé nát những thứ tốt đẹp trong lòng người khác nữa chứ!”
Thẩm Dục Lâu không nói một lời, anh ta hơi nâng cằm, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái nhỏ khóc nhiều quá nên chóp mũi đỏ ửng, trông cô tựa như đóa hoa dại ven đường tả tơi sau cơn mưa giông.
Trước mặt anh ta, cô chưa bao giờ giả tạo hay che giấu điều gì, lúc nào cô cũng có thể bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Trên thế giới này, ngoài Khương Bảo Lê, có lẽ không một ai có thể đau lòng vì anh ta đến vậy.
Đúng thế, dù chỉ nuôi một con mèo hoang nhỏ thì nó cũng có thể cuộn tròn trong lòng anh ta, ngoan ngoãn l.iếm tay anh ta những khi anh ta ngã lòng.
Huống chi cô không phải là mèo nhỏ, cô là con người, là cô gái một lòng một dạ yêu thương anh ta.
Cảm giác hối hận khẽ dâng lên trong lòng khiến Thẩm Dục Lâu có chút không nỡ.
Nuôi nhiều năm như vậy… cứ thế chắp tay nhường người ta.
“Vậy, anh ta bắt anh quỳ xuống thì trả lại dự án cho anh sao?” Khương Bảo Lê cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.
Thẩm Dục Lâu đút miếng măng cụt vào miệng Khương Bảo Lê, bình tĩnh đáp: “Còn hứa hẹn một số chuyện khác, nhưng không đáng nhắc đến. Lấy lại dự án mới là chuyện quan trọng nhất.”
Khương Bảo Lê biết Thẩm Dục Lâu đã trải qua khoảng thời gian thất ý đến mức nào kể từ khi bị Thẩm Đình Sơn tước quyền quản lý Y Tế Nhân Thụy.
Bây giờ lấy lại được dự án là tốt rồi.
Dẫu gì chuyện bị ép quỳ xuống cũng đã xảy ra, Khương Bảo Lê chỉ có thể ép bản thân đừng suy nghĩ thêm nữa.
Cô đồng cảm với Thẩm Dục Lâu, hẳn là anh ta cũng không dễ chịu hơn cô là bao.
Bây giờ việc duy nhất cô có thể làm là vui vẻ nghỉ phép cùng anh ta bên bờ biển Bahamas, đừng suy nghĩ đến những chuyện không vui nữa.
…
Sau khi trở về từ đảo riêng của Tư Độ, Thẩm Dục Lâu gần như không rời Khương Bảo Lê nửa bước.
anh ta sợ sự việc như vụ mô tô nước xảy ra lần nữa.
Hôm đó Noah làm mất cô, Thẩm Dục Lâu nổi giận đùng đùng, đuổi việc cậu ta.
Thậm chí anh ta còn trút giận lên gia đình Noah.
Hiển nhiên anh ta không nói mấy chuyện này với Khương Bảo Lê.
Anh ta thừa hiểu, tình cảm của mình đã vượt qua giới hạn anh em mất rồi.
Nhưng Thẩm Dục Lâu không muốn nghĩ nhiều nữa, đặc biệt là sau khi anh ta và Tư Độ đã đồng ý với”thỏa thuận ngầm” kia.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích mà thôi.
Người phụ nữ đi hết quãng đời còn lại cùng anh ta nhất định phải môn đăng hộ đối, không thể là con mèo hoang nhỏ do anh ta mang về được.
Có lẽ là vì áy náy, hai ngày qua Thẩm Dục Lâu hết lòng chiều theo Khương Bảo Lê, đưa cô đi đây đó, đáp ứng mọi điều cô muốn trong chuyến du lịch này.
Khi chiều tà, họ lại có bữa tiệc buffet lãng mạn dưới ánh nến bên bờ biển hồng.
Khương Bảo Lê mặc chiếc váy lụa trắng hở vai đính vỏ sò mà Thẩm Dục Lâu mua cho, bước chân trần trên bãi cát ấm nóng.
Cô cầm đĩa ăn, chọn thức ăn ở quầy tự chọn, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Thẩm Dục Lâu muốn ăn gì.
Thẩm Dục Lâu ngồi dưới chiếc ô che nắng màu trắng, anh ta vừa nghịch ly rượu vang đỏ vừa nói với cô ăn gì cũng được.
Thẩm Dục Lâu rất đẹp trai, dù trong mắt phụ nữ Trung Quốc hay phụ nữ nước ngoài… anh ta luôn là tiêu điểm.
Một người phụ nữ tóc trắng bước về phía Thẩm Dục Lâu.
Người phụ nữ mang chút dòng máu Slav đó mặc váy hai dây màu đen, làn da trắng đến phát sáng, hệt như búp bê bước ra từ truyện cổ tích.
Khi cô ta cúi xuống nói chuyện với Thẩm Dục Lâu, mái tóc dài trắng muốt rủ xuống vai anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Bảo Lê chỉ hận không thể xông tới túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ đó, kéo cô ta ra khỏi Thẩm Dục Lâu để “tuyên bố chủ quyền”.
Nào ngờ Thẩm Dục Lâu lại lịch sự đứng dậy, giữ khoảng cách với đối phương.
Dù cách xa như vậy, cô vẫn có thể nhìn rõ nụ cười khách sáo xa cách trên mặt anh ta.
Người phụ nữ đó muốn tán tỉnh Thẩm Dục Lâu, nhưng anh ta lại lắc đầu rồi chỉ về phía Khương Bảo Lê.
Người phụ nữ nọ nhìn theo hướng anh ta chỉ, Khương Bảo Lê lập tức quay đầu đi, giả vờ bận bịu chọn thức ăn.
Trong lòng diễn nhiều cảnh lắm, nhưng khi hành động thật thì cô lại nhát như thỏ đế.
Cô cảm nhận được ánh mắt dò xét của người phụ nữ đó đang dừng lại trên người mình.
Mở to mắt nhìn cho rõ, “bạn gái” chính hiệu ở đây này!
Khi cô quay đầu nhìn trộm lần nữa thì người phụ nữ đó đã rời đi rồi.
Khương Bảo Lê thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô cầm đĩa ăn đi về. Thẩm Dục Lâu đang chỉnh lại chiếc khăn trải bàn bị gió biển thổi bay.
Anh ta vui vẻ nhận lấy đĩa ăn trong tay cô.
“Chị gái xinh đẹp đó nói gì với anh vậy?” Khương Bảo Lê vẫn thấy hơi ghen.
“Cô ấy hỏi anh tối nay có rảnh không, hẹn anh đến quán bar.”
“Vậy anh nói sao?”
“Anh nói, phải hỏi bạn gái của anh trước, xem cô ấy có đồng ý không đã.” Thẩm Dục Lâu nói đùa.
Khương Bảo Lê biết anh ta thường dùng mình làm “bia đỡ đạn” cho mệnh đào hoa của mình.
Tuy nhiên, hai chữ “bạn gái” vẫn khiến cô nở hoa trong lòng.
Khương Bảo Lê mím môi ngồi đối diện anh ta rồi ăn thịt bò Wagyu vừa cắt.
Những năm qua, cô đã thấy quá nhiều phụ nữ vây quanh Thẩm Dục Lâu, có cô chiêu nhà giàu, có hot girl mạng, có minh tinh hạng ba…
Tuy Thẩm Dục Lâu có vẻ lịch sự với tất cả mọi người, nhưng đồng thời, anh ta vẫn luôn giữ thái độ luôn lạnh nhạt xa cách, không “ban” cơ hội cho bất kỳ cô gái nào.
Khương Bảo Lê cũng dành trọn tình cảm sâu đậm cho Thẩm Dục Lâu, nhưng anh ta chưa bao giờ đáp lại.
Cô biết Thẩm Dục Lâu đang cố tình dây dưa, không muốn rõ ràng với mình.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Ít nhất, cô là sự tồn tại đặc biệt bên cạnh anh ta
Mọi người trong trường thường lan truyền mấy “tin đồn” về “anh em” Khương Bảo Lê và Thẩm Dục Lâu.
Nhưng Thẩm Dục Lâu yêu thương, cưng chiều và bảo vệ cô, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Thẩm Dục Lâu, dù mãi mãi không nhận được câu trả lời của anh ta… Cô cũng cam tâm tình nguyện.
…
Đêm khuya, có ai đó gõ nhẹ lên cửa.
Thẩm Dục Lâu mở mắt rồi lẩm bẩm: “Cửa không khóa.”
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ vang lên: “Anh Dục Lâu, hình như… phòng em có gì đó không ổn.”
Thẩm Dục Lâu không cần nghĩ cũng biết cô đang giở trò gì.
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Em nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cứ tách, tách…” Khương Bảo Lê mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen bằng lụa rất gợi cảm, cô ôm gối đi vào, “Em sợ quá không dám ngủ.”
“Có thể là tiếng nước thôi.” Thẩm Dục Lâu xỏ dép vào, “Để anh đi xem.”
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn theo anh ta đến phòng mình.
Thẩm Dục Lâu bật đèn rồi vào phòng tắm kiểm tra một lượt: “Không có chỗ nào bị rò nước cả.”
“Nhưng em thật sự nghe thấy tiếng động mà, vừa nhắm mắt lại là nghe thấy, không dám ngủ.”
“Vậy mai anh đưa em đi khám thần kinh, xem có phải trong đầu em có tiếng gì không.” Giọng Thẩm Dục Lâu mang theo chút trêu chọc.
Khương Bảo Lê ngồi xuống mép giường, bĩu môi nói: “Đợi em bị ma bắt đi rồi, sẽ không còn ai làm phiền anh nữa đâu.”
Thẩm Dục Lâu tắt đèn cho cô, lúc mở cửa chuẩn bị rời đi, anh ta lại quay đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ trèo lên giường, lấy gối che đầu, có vẻ như thật sự rất sợ.
Lòng thương xót của anh ta dành cho cô đã mãnh liệt hơn rất nhiều sau trận gào khóc đập phá điên cuồng trong biệt thự của Tư Độ.
Thôi vậy, dù sao sau này… cũng không còn cơ hội cùng nhau đi chơi như vậy nữa.
Thẩm Dục Lâu thở dài, cuối cùng vẫn khuất phục…
“Sang phòng anh ngủ đi.”