Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 26: Đau nhói



Tối hôm đó mưa phùn, Thẩm Dục Lâu cho người giao thuốc cảm đến ký túc xá cho Khương Bảo Lê, cô nhận lấy.

Cô không bị cảm, thuốc vẫn còn nguyên đó, chưa mở ra.

Nói chung, Khương Bảo Lê lại lười biếng làm việc.

Nửa tháng không tìm Tư Độ, nghe đâu bệnh của anh đã khỏi nên trở lại trường rồi.

Hai ngày trước Tư Độ còn chơi bóng rổ ở nhà thi đấu, hình như là thắng to, trên diễn đàn trường có không ít fan nữ đăng ảnh chụp của anh, tấm nào cũng đẹp trai ngời ngời.

Khương Bảo Lê lơ đãng liếc nhìn vài lần..

Áo bóng rổ đen, gương mặt đẹp trai không góc chết, tấm nào cũng như tự động thêm hiệu ứng thiếu niên đẹp trai tươi sáng vậy.

Tiếc rằng… người này chính là con rắn độc âm u, ẩm ướt, đáng sợ .

Khương Bảo Lê thầm nghĩ, khuôn mặt thiên thần kia chỉ để lừa gạt mấy cô gái nhỏ ngây thơ mà thôi.

Hai ngày sau, Khương Bảo Lê đang ăn mì cá viên ở một cửa hàng ven đường bên ngoài trường thì một người đàn ông mặc vest và đeo găng tay trắng bỗng cầm hộp quà xuất hiện trước mặt cô, người nọ còn cúi người chào vô cùng tao nhã.

Cô vẫn chăm chú húp mì.

Người đàn ông nọ từ từ mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc túi Gucci mới tinh.

Bề mặt da màu xanh lam lông công, tay cầm được đính những viên pha lê vụn.

“Cô Khương, mẫu mới của mùa thu đông năm nay, anh Thẩm đặt cho cô ạ.”

Thẩm Dục Lâu thích dùng quần áo, giày dép và túi xách hàng hiệu để “trang điểm” cho cô.

Mỗi năm có mẫu mới theo mùa, anh ta đều chọn ra những mẫu ưng ý nhất từ nhiều thương hiệu để lấp đầy tủ quần áo của cô.

Trước đây Khương Bảo Lê rất thích những thứ này, cô thích làm đẹp, mỗi ngày lại mặc một chiếc váy mới và xách những chiếc túi khác nhau.

Thẩm Dục Lâu có đủ khả năng để mua những thứ này.

Nhưng bây giờ… Khương Bảo Lê lướt tay qua lớp da màu xanh lam lông công, cảm giác lạnh lẽo truyền đến đầu ngón tay.

Cô thấy chẳng vui chút nào, nói đúng hơn là… Không có cảm giác gì cả.

Khương Bảo Lê vừa về đến ký túc xá đã ném túi xách vào tủ, ngay cả bao bì bên ngoài cũng chẳng thèm mở ra.

Tối hôm ấy, cô nhận được điện thoại của Thẩm Dục Lâu, hỏi thăm tình hình dạo gần đây của cô.

Trước đây, mỗi khi nhìn thấy tên anh ta nhảy nhót trên màn hình, lòng Khương Bảo Lê lại trào dâng niềm vui vơ bờ.

Thế mà lần này, niềm vui sướng ấy đã nhạt đi rất nhiều, dù cơ thể vẫn vô thức tiết ra dopamine.

Nhưng đó chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, có lẽ sẽ phai nhạt đi rất nhanh.

“Có thích chiếc túi đó không?”

“Tạm được.” Giọng Khương Bảo Lê nhàn nhạt.

“Thấy có mẫu nào thích thì gửi cho anh.”

“Không cần đâu, em vừa theo đuổi người đàn ông khác, vừa đòi hỏi anh cái này cái kia thì vô đạo đức lắm.”

Thẩm Dục Lâu nghe ra giọng điệu mỉa mai của cô: “Anh là anh trai của em, em muốn gì, anh cũng sẽ đáp ứng.”

“Anh thật sự không biết em muốn gì sao? Hay là giả vờ không biết?”

“…”

Sự im lặng khó chịu bao trùm lấy cả hai.

Khương Bảo Lê cảm thấy thật vô vị.

Thẩm Dục Lâu đã bắt đầu bàn chuyện làm ăn với cô rồi, vậy mà cô còn nói đến chuyện ttình cảm làm gì nữa?

Thật nực cười.

“Em hiểu ý anh gọi điện thoại rồi, em sẽ tìm cách tiếp cận anh ta.” Khương Bảo Lê thở ra một hơi, “Cúp máy đây.”

“Lê Bảo.” Giọng Thẩm Dục Lâu trầm xuống mấy phần, “Anh gọi điện thoại không phải để…”

Tút tút tút, điện thoại đã bị ngắt rồi.

Thẩm Dục Lâu cầm điện thoại đứng một mình trong hành lang trống trải của Y Tế Nhân Thụy, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng khó hiểu.

Trước đây, khi Khương Bảo Lê chiều theo Thẩm Dục Lâu, anh ta không cảm thấy điều đó có gì quý giá cả. Bây giờ cô thế này lại khiến anh ta khó chịu vô cùng.

Nhưng mà… những thứ này không quan trọng.

Có thể thuận lợi thúc đẩy hợp tác với công ty Công nghệ sinh học Mosen, có được dự án Sứa bất tử, đấy mới là chuyện lớn hàng đầu trước mắt.

Anh ta ổn định lại tâm trạng rồi bước vào văn phòng.

Buổi tối, Khương Bảo Lê đến tòa nhà thí nghiệm sinh học, nhờ đàn anh khóa trên mà cô đã rất quen mặt, giúp cô chuyển lời cho Tư Độ rằng cô sẽ đợi anh.

Lần này, đàn anh khóa trên mặc áo blouse trắng lại bất ngờ mời Khương Bảo Lê vào phòng thí nghiệm.

“Trời đã vào Thu, anh Tư Độ nói hành lang lạnh lắm. Nếu em Khương đến thì vào phòng thí nghiệm đợi anh ấy đi.”

“Anh chắc chứ ạ?”

Khương Bảo Lê ngẩn người, cảm thấy đây không giống với lời Tư Độ có thể nói ra.

Tư Độ tốt bụng đến vậy sao?

Anh tìm thấy lương tâm của mình rồi à?

Không, không, kiểu người như Tư Độ thì làm sao mà có lương tâm được.

Chẳng lẽ là màn kịch mời người vào tròng sao?

“Em vẫn nên… đợi ở hành lang đi.” Cô cảnh giác, “Em không vào đâu.”

“Anh Tư Độ nói, nếu em bị cảm lạnh thì anh ấy sẽ đau lòng lắm.”

“Thôi, thôi, anh đừng nói những lời này nữa được không ạ?”

Khương Bảo Lê sởn gai ốc, “Đáng sợ lắm.”

Anh khóa trên mặc áo blouse trắng bất lực nhìn Khương Bảo Lê, cũng run rẩy nói nhỏ: “Nếu em không vào, anh Tư Độ sẽ lột da anh mất.”

“…” Chuyện này giống với chuyện Tư Độ có thể làm hơn này!

“Vậy rốt cuộc anh ấy có âm mưu gì? Có phải muốn giải phẫu em không?”

“Anh Tư Độ không bao giờ giải phẫu người sống.” Đàn anh khóa trên trả lời rất nghiêm túc, “Anh ấy sợ em bị lạnh thật đấy.”

“Chém gió.”

“Anh thề với trời.” Người nọ giơ ba ngón tay chỉ lên trần nhà, “Tuyệt đối không nói dối.”

Khương Bảo Lê nửa tin nửa ngờ: “Em có thể vào phòng thí nghiệm của các anh sao?”

“Đừng lo, không phải phòng thí nghiệm vô trùng, chỉ là phòng thí nghiệm thông thường thôi.” Đàn anh khóa trên nói tiếp, “Bên trong ấm hơn.”

“Được thôi.”

Binh đến tướng đỡ vậy.

Theo đuổi bi.ến thái, phải có gan lớn.

Hơn nữa, Khương Bảo Lê nghĩ trong phòng thí nghiệm có nhiều người như vậy, chắc Tư Độ không dám ngang nhiên hành hung trước mặt mọi người đâu.

Thế là cô đi theo đàn anh khóa trên vào phòng thí nghiệm.

Vừa đẩy cửa ra, Khương Bảo Lê đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Quả thực chỉ là một phòng thí nghiệm thông thường, thậm chí còn không cần khử trùng khi ra vào.

Nhưng đây không phải là phòng học thông thường, vì nơi này chỉ có vài bộ bàn ghế, còn có đủ loại giá thí nghiệm, trên đó đặt các loại dụng cụ thủy tinh và ống nghiệm.

“Em Khương, em cứ đợi ở đây nhé.”

“Ồ, được ạ!”

Khương Bảo Lê vừa ngồi xuống đã bị bộ xương người đặt cạnh tường làm cho giật mình.

Bộ xương trắng hếu, hốc mắt trống rỗng đang nhìn thẳng vào cô.

Khương Bảo Lê vội vàng dịch sang bên cạnh, dời mắt đi.

Thật đáng sợ.

Trong lòng cô thấy rờn rợn, cô không muốn nhìn lung tung nên đành cúi đầu chơi game điện thoại để giết thời gian.

Không bao lâu sau, cô tựa vào ghế ngủ quên mất.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Khương Bảo Lê thấy đầu mình nặng trĩu, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra mới thấy xung quanh tối đen như mực, chỉ có biển báo lối thoát hiểm ở góc tường phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Chuyện gì thế này?

Khương Bảo Lê vội vàng đứng dậy nhìn quanh phòng thí nghiệm trống rỗng.

“Có… có ai không?”

Không ai trả lời.

Khương Bảo Lê muốn chạy ra ngoài ngay tức khắc. Trời ơi! Ai muốn ở một mình trong nơi này chứ?

Trong lúc hoảng loạn, cô bất cẩn va đầu gối vào bàn thí nghiệm, đau đến mức cô phải khom người ôm lấy đầu gối, một lúc lâu sau mới đỡ.

Khương Bảo Lê ngẩng đầu lên, ánh sáng xanh của lối thoát hiểm chiếu vào bộ xương người đối diện, giống hệt mấy cảnh phim kinh dị.

Khương Bảo Lê sợ đến hồn bay phách tán, quay người muốn chạy ra ngoài, nào ngờ vừa quay đầu lại thì trông thấy tiêu bản focmon trên giá.

Trong đó, có đủ loại nội tạng người đang trôi nổi…

Khương Bảo Lê thích xem video kinh dị tâm linh trên các trang web video, nhưng thực ra cô nhát gan cực kỳ, đã nhát lại còn thích xem nữa chứ!

Bây giờ một mình ở trong phòng thí nghiệm toàn “mảnh vỡ con người”, đầu óc Khương Bảo Lê tê liệt, chỉ biết hoảng loạn chạy về phía cửa lớn.

Nhưng cô không đẩy cửa ra được, có người khóa trái cửa từ bên ngoài!

“Có ai bên ngoài không?” Cô điên cuồng vặn tay nắm cửa, “Mở cửa! Mở cửa ra!”

Cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Tim cô đập loạn xạ, vội vàng mò điện thoại.

Nào ngờ điện thoại đen thui, bấm nút nguồn cũng chẳng có phản ứng gì.

Khương Bảo Lê mới nhớ ra, trước khi ngủ cô đang chơi game, ngủ quên nên quên khóa màn hình, lúc này điện thoại đã hết pin từ lâu rồi.

“Không phải chứ? Đừng đùa mà!”

Khương Bảo Lê bấm nút nguồn điên cuồng, nhưng điện thoại không hề phản ứng.

Cô bèn tựa lưng vào cửa, cả người vô cùng bất ổn.

Trong câu lạc bộ, mấy cậu ấm nhà giàu đang chơi bài.

Có mấy cô người mẫu xinh đẹp quyến rũ ngồi cạnh họ, dịu dàng rót rượu cho họ.

Chỉ có bên cạnh Tư Độ là trống không.

Anh cầm quân bài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay.

“Anh Độ, đến lượt anh rồi.” Hàn Lạc huých anh để nhắc nhở.

Tư Độ ném ra một quân bài.

Quân bài này, vừa hay để một cậu ấm ngậm xì gà đối diện thắng tiền.

Anh ta vui vẻ giơ tay hoan hô.

“Ha ha ha, hiếm khi thắng được tiền từ tay anh Độ, sướng quá!”

Hàn Lạc nheo mắt đánh giá Tư Độ đang ngồi bên cạnh.

Tư Độ mở hai chiếc cúc áo trên cùng ra, để lộ chiếc cổ trắng lạnh quyến rũ, nhưng dáng vẻ lại cao ngạo, lạnh lùng và khó gần.

Không chỉ Hàn Lạc đang nhìn anh mà những người phụ nữ xung quanh cũng không kìm chế nỗi.

Tiếc là… phải làm họ thất vọng rồi. Tư Độ gia chưa bao giờ chơi gái!

Tư Độ khẽ gõ lên ly rượu thủy tinh. Có vẻ tâm trí của anh không đặt ở đây.

“Hôm nay cậu sao vậy? Chẳng phải trước đây thắng chúng tôi dễ như ăn kẹo sao?”

Tư Độ ném ra một quân bài: “Bớt nói nhảm đi, chơi tiếp.”

Trong làn khói mù mịt, mấy cậu ấm khác trao đổi ánh mắt với nhau.

Rõ ràng tối nay Tư Độ  không tập trung, anh đã thua liên tiếp mấy ván rồi, thế này… không phải là cơ hội tốt để vặt lông anh sao?

Khó mà tin được, người có bộ óc thiên tài về tính toán và trí nhớ siêu phàm như máy tính, lại có thể rơi vào tình trạng tồi tệ thế này.

“Chơi tiếp chơi tiếp! Ha ha ha.”

“Tối nay chơi thâu đêm.” Có cậu ấm đề nghị.

Tư Độ liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm.

Anh rời đi lúc bảy giờ.

Đã hơn hai tiếng rồi, không biết cô đã tỉnh chưa?

“Không chơi nữa.” Tư Độ ném bài.

“Sớm vậy sao?” Hàn Lạc ngạc nhiên, “Cậu là người rủ, mới chơi chưa được hai tiếng mà muốn đi rồi à?”

Tư Độ có chuyện trong lòng nên không để ý đến anh ta, chỉ sải bước ra khỏi phòng.

Tài xế tựa vào bên cạnh chiếc Maybach chơi điện thoại, thấy anh ra thì vội vàng mở cửa xe: “Cậu chủ, về nhà sao?”

“Ừm.”

Tư Độ lên xe rồi tựa vào ghế da, một tay xoa xoa khóe mắt.

Tài xế lái xe đi, nhanh chóng lướt qua những con phố phồn hoa không ngủ của thành phố này.

Tư Độ nhìn đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, trong đầu toàn là hình ảnh của cô gái kia.

Nghe nói, cô rất sợ ma.

Anh chỉ muốn dọa dẫm một chút để cô biết khó mà lui.

Nào ngờ anh cứ bực bội không yên suốt cả tối.

Ngay khi chiếc xe sắp lái lên đường núi, trở về biệt thự Sơn Nguyệt Lư, Tư Độ đột ngột lên tiếng.

“Đến trường.”

Tài xế ngẩn người, nhưng anh ta không hỏi nhiều mà làm theo yêu cầu của cậu chủ.

Trước tòa nhà thí nghiệm sinh học, Tư Độ đẩy cửa xe rồi lao ra ngoài.

Sau đó, Anh chạy như bay vào tòa nhà thí nghiệm.

Tư Độ chạy về phòng thí nghiệm, quẹt thẻ mở cửa rồi vỗ tay lên tường. 

“Tách” một tiếng, đèn huỳnh quang trên trần nhà lập tức sáng lên, chiếu sáng cả phòng thí nghiệm tối đen.

Không ngờ trong phòng lại chẳng có ai.

“Khương Bảo Lê!”

Anh trầm giọng gọi tên cô, “Khương Bảo Lê! Ra đây!”

Vẫn không có ai trả lời anh.

Tư Độ tìm kiếm khắp ngóc ngách trong phòng.

Cuối cùng, anh tìm thấy cô trong một góc hẹp dưới tủ thí nghiệm.

Cô như chú nai con đang hoảng sợ, chỉ biết ôm chặt đầu gối, cuộn tròn trong không gian hẹp an toàn này.

Khương Bảo Lê vùi đầu vào gối, thân hình gầy gò khẽ run rẩy.

Tư Độ vươn tay ra nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của cô, nào ngờ Khương Bảo Lê như bị điện giật, vội vàng hất tay anh ra.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, Tư Độ mới thấy cô gái nhỏ mắt ngấn lệ, mặt đỏ bừng một mảng lớn.

Nhìn thấy cô khóc thảm thương đến vậy, lần đầu tiên trong đời Tư Độ biết cảm giác đau như dao cắt là như thế nào.

Anh nhíu mày, rõ ràng là không quen với cảm giác xa lạ này.

Tư Độ kéo Khương Bảo Lê ra khỏi gầm tủ rồi giễu cợt: “Không phải ai đó không sợ trời, không sợ đất à? Sao trong phòng này chẳng có gì cả mà lại dọa cô thành ra thế này vậy?”

Bấy giờ Khương Bảo Lê mới như hoàn hồn nhìn người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng trước mắt.

Anh không phải ma quỷ, nhưng Khương Bảo Lê cảm thấy chẳng khác cho mấy.

Thậm chí, anh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa.

Khương Bảo Lê bướng bỉnh rút tay mình ra khỏi tay Tư Độ, sau đó, cô nhặt lấy cặp sách rồi ôm chặt nó vào lòng: “Tư Độ, anh tìm kiếm niềm vui từ nỗi sợ hãi của người khác, đúng không? Anh ép tôi đi lặn, bắt tôi giết gà, còn nhốt tôi trong phòng thí nghiệm toàn mảnh cơ thể người…”

Cô gào lên với anh, “Anh còn muốn làm gì nữa, anh làm đi, tôi đứng đây, anh muốn gì thì cứ làm đi!”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô gái, Tư Độ cảm thấy cổ họng như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.

Anh ép cô đi lặn, chỉ vì muốn dẫn cô đi xem thế giới dưới đáy biển.

Muốn cô xem sứa bất tử, muốn chia sẻ nghiên cứu và phát hiện của mình với cô, muốn nghe cô nói một câu anh giỏi quá…

Nhốt cô trong phòng thí nghiệm, cũng chỉ…

Muốn cô ấy biết khó mà lui!

Đừng có ngốc nghếch làm đệm thịt cho Thẩm Dục Lâu bất chấp tất cả mà leo lên!

Nhưng Tư Độ không muốn nói những điều ấy ra.

Cô đã có thành kiến với anh rồi, anh cũng lười giải thích.

Sau khi để cô trút giận một hồi, anh mới lạnh lùng nói: “Khương Bảo Lê, đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô khóc cạn nước mắt đấy.”

Nói xong, Tư Độ quay người rời đi, mặc kệ cơn đau đang nhói lên từng cơn trong trái tim.

Khương Bảo Lê không cam tâm, cô cứ đuổi theo chất vấn: “Tôi đáng ghét đến vậy sao?”

“Đúng, cô rất đáng ghét, nhìn thấy cô là thấy phiền rồi, nếu cô còn đến chọc tôi…”

Tư Độ hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một, “Tôi sẽ giết cô.”

Nói xong, anh phất tay áo rời đi, cửa phòng thí nghiệm bị đóng sầm lại một tiếng thật to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.