Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 29: Mượn lửa



Khương Bảo Lê bị đám đàn ông kia túm tóc, lôi vào phòng số 6.

Mười phút tiếp theo, đối với cô mà nói, chẳng khác nào địa ngục.

Má cô bỏng rát như bị lửa thiêu đốt, đau đến tê dại.

Vài gã đàn ông vây quanh cô, cười cợt tục tĩu. Hơi thở cô tràn ngập mùi mồ hôi của đàn ông, mùi rượu, mùi thuốc lá quyện lại. Tất cả khiến cô thấy thật buồn nôn.

Cô siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Nhưng chẳng còn cảm giác, không thấy đau nữa.

“Khá cứng đấy nhỉ.” Một gã có mái tóc xanh lục, hình xăm chằng chịt bước tới, túm tóc cô, “Biết quy tắc trong giới không?”

Khương Bảo Lê cắn chặt răng, ánh mắt bướng bỉnh, giọng trầm thấp: “Quy tắc… gì…”

“Cô Thư là ai, mày là cái thá gì mà dám động vào cô ấy? Mày chờ chết đi!”

Thì ra, là cô ta…

“Anh trai tôi là Thẩm…” Lời cô còn chưa dứt, đầu gối gã đàn ông đã th.úc m.ạnh vào bụng cô, đau đến mức cô co rúm người lại.

Một vị tanh mặn trào lên cổ họng, cô phun ra một ngụm máu.

Chúng ra tay rất nặng.

Trong cơn mê man, cô như trở về cơn ác mộng ngày trước ở làng chài nhỏ.

Không khí nơi đó quanh năm ẩm ướt, nồng nặc mùi tanh cá.

Bọn họ dí chặt cô xuống bùn tanh tưởi, nắm đấm rơi xuống người cô như mưa.

Dù đi đến đâu, cô vẫn chỉ là con mồi mặc người chém giết.

Hải cảng, làng chài, chẳng có gì khác nhau cả.

Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng Khương Bảo Lê không phải loại cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt. Tay cô dò tìm trên bàn, may mắn chạm đến một chai rượu, thế nên cô định phản kháng.

Thế nhưng, ngay khi cô vừa nắm lấy chai rượu thì cổ tay đã bị siết chặt.

Quanh cô có sáu gã đàn ông, ai nấy đều to con vạm vỡ.

Tay chân cô bị khống chế, cô cảm giác quần áo… bị xé rách.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “Rầm!” vang lên, cửa phòng bị ai đó đạp tung.

Một người đàn ông đơn độc xông vào.

Chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy eo anh, ánh mắt lạnh lẽo hơn băng, quai hàm căng chặt, cả người toát ra áp lực cực độ.

“Mẹ kiếp! Mày là thằng nào?” Gã đàn ông tóc xanh lục tưởng anh vào nhầm phòng nên hung hăng đe dọa: “Biết điều thì cút ngay! Không thấy bọn tao đang bận à?”

“Xin lỗi, mượn tí lửa.” Khóe môi Tư Độ nhếch lên, nụ cười âm u.

“Mượn cái con mẹ mày! Chán sống rồi hay sao vào đây mượn lửa?”

“Không cho à?” Tư Độ chậm rãi cúi xuống, nhìn cô gái bị đám đàn ông đ.è xu.ống đất, “Cô gái dưới đất kia, có lửa không?”

“Có.” Cô thấp giọng đáp, như một sợi dây đàn run rẩy.

Tư Độ thong thả đứng lên, ánh mắt sắc bén quét về phía gã đàn ông tóc xanh: “Cô ấy nói có.”

“Đệch! Mày đúng là chán sống rồi!”

Tên tóc xanh lao đến, nhưng vừa chạm vào Tư Độ đã bị anh chộp lấy nắm đấm.

Ngay giây sau, đầu gối anh th.úc mạ.nh vào bụng gã kia, vang lên tiếng xương gãy giòn tan.

Tên tóc xanh bị quăng mạnh vào tường, ngã lăn ra đất rê.n rỉ.

Mấy tên còn lại thấy tình hình không ổn nên lập tức xông vào. Tư Độ ra tay gọn gàng, chỉ trong vài phút đã đánh bọn chúng nằm la liệt.

Khương Bảo Lê nghiêng đầu nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống như thần linh.

Đáy mắt cô có nỗi hận thấu xương, nhưng không phải dành cho anh.

Tư Độ bước đến, anh nhìn thấy vết thương trên mặt cô, quần áo của cô đã bị xé rách, làn da chằng chịt vết bầm tím và hằn đỏ.

Thái dương Tư Độ giật mạnh, anh lập tức cởi áo vest rồi quấn chặt cô lại, sau đó bế cô đến ghế sofa.

Ngón tay anh đã nhiễm đầy máu.

Khương Bảo Lê không còn sức suy đoán hành động và động cơ của anh nữa.

Thứ duy nhất cô cảm nhận được là mùi gỗ mun nhàn nhạt trên áo anh.

Cô ngước mắt, lướt qua anh, ánh mắt oán hận quét về phía từng gã đàn ông trong phòng.

Tư Độ hiểu cô có hận, anh ghé sát tai cô, dùng giọng nói dịu dàng đến mức cô không thể tin nổi:

“Đừng sợ, tôi đến rồi.”

Nói xong, anh kéo lại cổ áo cho cô, che đi phần cơ thể lộ ra ngoài, rồi kéo cô ra sau lưng mình.

Cơ thể Khương Bảo Lê đã ngừng run rẩy, ngay khi anh chậm rãi thốt ra hai chữ “Đừng sợ”.

Cô cảm thấy thật trớ trêu…

Được một kẻ bi.ến thái bảo vệ, hình như đúng là… chuyện an toàn nhất trên đời.

Đúng lúc này, quản lý quán bar Zenith – Trần Hiên, cũng chính là anh họ của Thư Hân Đồng, vội vàng dẫn theo một nhóm bảo vệ xông vào:

“Đứa nào gây chuyện! Ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Có biết đây là địa bàn của ai không?”

Hắn ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tư Độ đang ngồi trên ghế sô pha, thế là hồn bay phách lạc ngay tức khắc.

Ông cố này… sao đột nhiên lại đến đây thế này?

Tên tóc xanh nằm dưới đất tưởng cứu tinh đến nên bò qua chỗ Trần Hiên, lắp bắp: “Là… là hắn! Hắn phá chuyện tốt của bọn em!”

Trần Hiên lập tức tung một cú đá vào tên tóc xanh: “Mẹ kiếp, mày mù à! Ông cố này mà mày cũng dám động vào?”

Nói xong, hắn ta vội vàng đi tới trước mặt Tư Độ, vừa chắp tay vừa cúi đầu: “Anh Tư, xin lỗi, đàn em của tôi không biết điều, mong cậu bỏ qua, chúng tôi thật sự không biết…”

Tư Độ nhấc chai rượu bên cạnh lên rồi đập thẳng vào đầu Trần Hiên, máu trên đầu hắn lập tức phụt ra.

Rất rõ ràng, anh lười phải nói nhiều với hắn.

Trần Hiên ngã xuống đất, Tư Độ giẫm mạnh một chân lên đầu hắn rồi nghiến mạnh:

“Ở đây, mày quản?”

Đám người của Trần Hiên thấy quản lý bị thương, từng người hung hăng xông lên muốn giúp đỡ.

Nhưng không ngờ Trần Hiên bị anh giẫm dưới chân mà tay còn lại vẫn vẫy mạnh, ra hiệu cho đám người kia nhanh chóng rút lui: “Không… không được bất kính với… anh Tư.”

Trông thật nực cười.

Đám người kia nhìn nhau ngơ ngác rồi lùi ra cửa.

Ngay lúc đó, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc, mặc bộ vest, dẫn theo một đám thuộc hạ nhanh chóng bước vào phòng, đó chính là Hội trưởng của cả khu giải trí này – Đường Tự.

Gã này có thế lực cả trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo, là một con cáo già ranh ma.

Mà ba của Thư Hân Đồng, ông chủ Thư Hằng Xương của Zenith, thì khép nép đi theo sau, sắc mặt trắng bệch.

Tư Độ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.

Tai mắt cũng nhanh thật.

Đường Tự vào phòng, trước tiên đi tới trước mặt Tư Độ, nở nụ cười lấy lòng rồi cung kính nói với anh: “Tổng Giám đốc Tư đích thân đến, thật là thất lễ, mong cậu thứ lỗi.”

Lần này Tư Độ không trực tiếp động tay, chỉ bình tĩnh đáp: “Hội trưởng Đường, người của tôi, gặp chuyện ở địa bàn của ông.”

Đường Tự nhìn về phía cô gái đang được Tư Độ che chở phía sau, trên mặt cô gái rõ ràng có vết bầm tím, tóc tai rối bời, đáy mắt còn vương lệ…

Bị ức hiếp không nhẹ.

Hắn ta khẽ rùng mình, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ rồi trầm giọng: “Trước tiên đóng cửa Zenith đã.”

Hơn chục người đàn ông lập tức hành động, đuổi tất cả khách trong phòng riêng và đại sảnh ra ngoài.

Hắn ta nhìn Tư Độ, không thấy vẻ dịu đi trên khuôn mặt lạnh băng của anh, thế là lại yêu cầu thuộc hạ:

“Đập cho tao! Đập đến khi Tổng Giám đốc Tư vừa lòng thì thôi!”

Ông chủ Thư Hằng Xương đứng bên cạnh hắn ta, nửa câu cũng không dám nói thêm, trơ mắt nhìn khu giải trí mà mình dày công xây dựng bị người ta đập phá tan tành.

Chai rượu vỡ vụn trên sàn, tivi trên tường, đèn chùm, tất cả đều bị đập nát.

Chẳng còn sót lại thứ nào đáng giá cả.

Đợi xung quanh hỗn loạn một hồi lâu, Tư Độ mới chậm rãi lên tiếng:

“Đập mấy thứ này, giải tỏa được cái gì?”

Hội trưởng thương hội Đường Tự lập tức hiểu ý, giận dữ nhìn Thư Hằng Xương: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì.”

“Tôi… tôi cũng không rõ lắm.” Nói xong, ông ta lập tức quay sang Trần Hiên, trầm giọng chất vấn: “Ai cho mày cái gan chó dám động vào người của cậu Tư?”

Trần Hiên ôm vết thương đang rỉ máu trên đầu, lắp bắp nói: “Là… là Thư Hân Đồng, tất cả đều là ý của cô ta, cô ta bảo tôi giữ người lại, đánh… đánh cho một trận, rồi…”

“Rồi sao?”

Tư Độ dựa vào thành ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm vô cùng: “Nói tiếp xem.”

Lần đầu tiên Trần Hiên đối diện với sự tra hỏi khiến người ta rợn tóc gáy như vậy, hắn nhìn Thư Hằng Xương, rồi lại nhìn sang Đường Tự.

Đường Tự sợ bị nhà họ Thư liên lụy nên ép buộc: “Tổng Giám đốc Tư hỏi mày, mày cứ nói thẳng ra, nhìn cái gì mà nhìn?”

“Thư Hân Đồng nói… nói đánh cho một trận, rồi tìm người cư.ỡng h.iếp cô ta, sau đó lột sạch quần áo, vứt ra đường…”

Tư Độ khẽ cười lạnh một tiếng, cả phòng không ai dám lên tiếng.

Anh chậm rãi nói: “Đưa người, tới đây.”

Lời này vừa thốt ra, Thư Hằng Xương lập tức quỳ xuống trước mặt Tư Độ, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Cậu Tư, xin lỗi, thật sự xin lỗi, con gái tôi không cố ý, cầu xin cậu tha cho nó! Cầu xin cậu! Tôi chỉ có một đứa con gái này! Do tôi nuông chiều nó quá thôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc.”

Tư Độ hơi nghiêng người về phía trước, anh nắm lấy cằm ông ta, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng: “Sự quản giáo nghiêm khắc của ông, đối với tôi mà nói, chẳng đáng một xu.”  

Nói xong, anh hất mặt ông ta sang một bên.  

Hai mươi phút sau, Thư Hân Đồng run rẩy bước vào phòng VIP số 6.  

Vừa vào Zenith, cô ta đã thấy hộp đêm của nhà mình bị đập tan tành.  

Cô ta hoảng hốt.  

Lúc bước vào trong, cô ta trông thấy ba mình đang quỳ dưới đất, anh họ Trần Hiên cũng quỳ ở góc phòng, những tên đàn ông được gọi đến để bắt nạt Khương Bảo Lê giờ nằm la liệt trên sàn, bị đánh như chó chết.  

Cô ta linh cảm thấy chuyện không ổn, nhưng cũng chẳng sợ cho lắm. Nhìn Khương Bảo Lê “yếu đuối” đứng sau lưng Tư Độ, cô ta hất cằm đầy khinh miệt:  

“Quả nhiên là con hồ ly tinh thích quyến rũ đàn ông, không quyến rũ được Thẩm Dục Lâu, lại chuyển mục tiêu sang Tư Độ.”  

“Mày khiến tao buồn nôn quá!”  

Cô ta vừa dứt lời, Thư Hằng Xương đã lâm tuyệt vọng.  

Anh họ Trần Hiên cũng giật giật khóe miệng, hắn biết rằng có lẽ cả gia tộc họ Thư sẽ bị đứa con gái ngu ngốc này hủy diệt!  

Lúc này, Khương Bảo Lê khoác bộ vest đen từ từ đứng dậy, cô bước đến trước mặt Thư Hân Đồng.  

Thư Hân Đồng ngẩng cằm, không có ý định đầu hàng.  

Nhưng rõ ràng khí thế của cô ta yếu hơn Khương Bảo Lê rất nhiều, trong mắt cô ta toát lên vẻ sợ hãi, chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.  

Khương Bảo Lê khàn khàn nói ra hai chữ:  

“Quỳ xuống.” 

“Quỳ cái con mẹ mày, mày là cái thá gì?” Thư Hân Đồng gào lên, “Con hồ ly dụ dỗ đàn ông…”  

Lời còn chưa dứt, đàn em của Chủ tịch hiệp hội thương mại Đường Tự đi tới, đánh  một gậy vào đầu gối của Thư Hân Đồng.  

Thư Hân Đồng thét lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất.  

Hai người đàn ông khác, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay cô ta, ép cô ta đứng dậy rồi quỳ trước mặt Khương Bảo Lê.  

Ánh mắt Khương Bảo Lê lạnh như băng, cô giơ tay lên, vả liên tục mấy chục cái tát vào mặt cô ta.  

Mặt Thư Hân Đồng sưng đỏ, nước mắt lăn dài, không còn chút khí thế ngạo mạn như lúc nãy.  

“Mấy cái trước, là vì những cô gái bị cô bắt nạt trong những năm qua.”  

Nói xong, Khương Bảo Lê lại tát mạnh thêm mấy cái nữa, “Mấy cái sau, là vì những gì cô vừa làm với tôi.”  

Thư Hân Đồng ngã xuống đất, người run rẩy, máu mũi chảy đầy mặt…  

Chủ tịch hiệp hội thương mại Đường Tự thấy cô gái bị bắt nạt cũng đã hả giận, nhưng cơn giận của Tư Độ có vẻ không dễ nguôi.  

Cả giới kinh doanh Hồng Kông ai cũng biết tính khí của ông cố này. 

Hắn thận trọng hỏi Tư Độ: “Tổng Giám đốc Tư, xin hỏi mấy người này… xử lý thế nào?”  

Thư Hằng Xương vội vàng cầu xin: “Cậu Tư, cậu xem, đánh cũng đánh rồi, xin cậu bớt giận.”  

Tư Độ liếc nhìn mấy tên đàn ông nằm la liệt trên sàn, lạnh lùng nói: “Có thể cho các người một cơ hội, mỏ khoáng sản bên phía Tanintharyi đang thiếu nhân công.”  

“Tôi sẽ sắp xếp ngay, vậy gia tộc họ Thư…”  

“Đưa hết sang đó.”  

Vừa nghe xong, Trần Hiên lập tức quỳ bò đến, cúi đầu xin tha.  

Hắn không muốn đến Tanintharyi đâu, đến đó thì coi như xong đời!  

Thư Hân Đồng cũng vội bò đến cầu xin ba cô ta: “Ba, ý là sao? Đi đâu vậy? Con còn phải đi học! Còn… việc học của con thế nào? Con còn phải tiếp tục học vẽ nữa!”  

Thư Hằng Xương đẩy mạnh Thư Hân Đồng ra, ông ta rất hiểu tính cách sát phạt quyết đoán của Tư Độ.  

Ông ta đã chạm vào giới hạn của anh, chuyện này… e rằng không còn đường lui.  

Đường Tự nhìn Thư Hằng Xương, người này đã có giao tình với hắn mấy chục năm rồi.  

Một lão già như vậy mà bị đưa đến khu Tam Giác Vàng, lại còn đắc tội Tư Độ…  

E rằng khó mà sống lâu.  

“Tổng Giám đốc Tư…” Hắn cân nhắc, khuyên rằng, “Làm người nên chừa đường lui, sau này còn gặp mặt nhau…”  

Ánh mắt lạnh như dao của Tư Độ quét qua Đường Tự, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:  

“Chủ tịch Đường cũng muốn đi cùng?”

​​Đường Tự lập tức im bặt, không dám cầu xin thêm lời nào nữa.

Nhưng Khương Bảo Lê đã nghe lọt từng câu từng chữ.

Chuyện tối nay đã ầm ĩ đủ lớn, e rằng ngày mai truyền thông Hồng Kông sẽ đưa tin rầm rộ…

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Tư Độ.

Anh không quan tâm đến danh tiếng, nhưng Khương Bảo Lê không muốn nợ anh một ân tình lớn như vậy.

Dù sao cô cũng chỉ là một quân cờ do Thẩm Dục Lâu cài cắm bên cạnh anh mà thôi.

Nợ ân tình quá nhiều sẽ chẳng biết phải trả lại thế nào.

“Tư Độ, tôi muốn báo cảnh sát…“Khương Bảo Lê đột nhiên lên tiếng, “Để sở cảnh sát xử lý đi.”

Vừa nghe thấy cô mở miệng, hội trưởng Đường Tự lập tức thở phào nhẹ nhõm, trông mong nhìn về phía Tư Độ.

Tư Độ nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm.

Khương Bảo Lê nhìn sang hướng khác, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn anh làm quá tuyệt tình, chừa lại chút đường lui đi.”

Không quan trọng cô nói thật hay giả, Tư Độ đều chấp nhận hết thảy. Anh nhìn Đường Tự rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Gọi người của sở cảnh sát qua đây.”

Đường Tự âm thầm thả lỏng, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Khương Bảo Lê.

Hắn và Thư Hằng Xương cầu xin bao lâu cũng vô dụng, vậy mà cô gái nhỏ này chỉ nói một câu nhẹ bẫng đã khiến Tư Độ thay đổi ý định.

Hắn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện báo cảnh sát.

Thư Hằng Xương đang quỳ dưới đất cũng nhẹ nhõm hẳn, còn Thư Hân Đồng thì như bị rút sạch sức lực, ngã ngồi xuống đất, nức nở nghẹn ngào.

Chẳng bao lâu sau, thanh tra của sở cảnh sát đến hỏi rõ tình hình. Nhìn quán bar bị đập phá tan hoang, vị cảnh sát ấy hoang mang vô cùng:

“Chuyện này là thế nào?”

Chưa kịp để Tư Độ lên tiếng, Thư Hằng Xương đã vội vàng nói: “Là… là chúng tôi tự làm, không định mở quán nữa, thứ gì cần đập cũng đập hết rồi. Mấy người nằm dưới đất kia… cũng là do bọn họ tự đánh nhau.”

Thanh tra liếc nhìn Tư Độ đang ngồi im trên ghế sofa với sắc mặt u ám, rồi lại nhìn cô gái thảm hại ở phía sau anh.

Trong lòng ông hiểu rõ mọi chuyện.

“Nếu vậy, mời ông chủ Thư đến sở cảnh sát uống tách trà đi.”

Nói xong, vài cảnh sát bước tới, khoá còng tay Thư Hằng Xương và Thư Hân Đồng.

Trước khi rời đi, thanh tra dò hỏi Tư Độ: “Cậu Tư, cậu muốn xử lý chuyện này thế nào?”

Sắc mặt Tư Độ không chút biểu cảm, lạnh nhạt đáp:

“Công tư phân minh.”

Thanh tra hiểu ý, chỉ gật đầu đáp ba chữ: “Cậu yên tâm.”

Khương Bảo Lê không muốn ở lại đây nữa, cô đứng dậy rồi loạng choạng bước ra ngoài.

Tư Độ thấy bộ dạng thảm hại của cô thật chướng mắt, anh không nói không rằng mà cúi xuống bế cô lên với kiểu bế công chúa, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng.

Khương Bảo Lê giật mình, cô thấy hơi ngượng nên đẩy đẩy anh, hạ giọng nói: “Tư Độ, thả tôi xuống, tôi tự đi được!”

Tư Độ mặt lạnh như tiền, không đáp lời, chỉ siết chặt tay, ôm cô chặt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.