Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 3: Lấy lòng



Khương Bảo Lê đến căn tin để ăn tối nhưng sau lưng cứ có tiếng xì xào bàn tán không ngừng.

Vốn có tính nhạy cảm cao nên đương nhiên cô có thể nhận ra được bầu không khí khác thường ở nơi đây.

Cô quay đầu lại, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt đám người kia, thế là họ hoảng sợ nhìn sang hướng khác, cứ như mình mới là người phạm lỗi vậy.

Đồ ăn trong căn tin chủ yếu là các món phương Tây, như trứng cuộn nấm, bánh mì baguette nướng phô mai táo, cơm nướng mì Ý, sườn cừu Tomahawk…

Khương Bảo Lê không ăn mấy món đó, nhưng cô lại càng không thích món cơm trộn cá muối ôi thiu ở làng chài nhỏ kia…

So ra thì cơm nướng vẫn ngon hơn.

Cho nên… Tối hôm nay… Cô không muốn đi cũng không được rồi.

Khương Bảo Lê nghĩ tới vài trường hợp khác, tỷ như nói với Thư Hân Đồng rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong để lừa cô ta gửi hình cho mình.

Nếu chỉ số thông minh của Thư Hân Đồng xấp xỉ Thẩm Chân Chân thì có lẽ chuyện này sẽ trót lọt, nhưng chỉ cần cô ta cảnh giác một chút, ai biết được cô ta có gọi điện thoại cho Tư Độ để xác nhận chuyện này hay không?

Đến lúc đó, Khương Bảo Lê đừng mơ đến chuyện nhận được lòng tin từ người nọ.

Không, không thể mạo hiểm được.

Khương Bảo Lê vừa ra khỏi căn tin thì Thẩm Chân Chân gọi điện thoại tới, giọng điệu đắc ý vô cùng.

“Tối nay cô đừng có vác mặt về, tôi nói với ba tôi rồi, ông ấy giận lắm, sau này cô đừng hòng bước chân vào nhà họ Thẩm nữa!”

Khương Bảo Lê cúp điện thoại rồi đứng yên trong làn gió lạnh thật lâu.

Cô mở khung trò chuyện được ghim đầu trang trên WeChat, đầu ngón tay dừng lại ở tên của Thẩm Dục Lâu. Do dự suốt một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không ấn vào cái tên ấy.

Thẩm Dục Lâu không chủ động liên lạc với cô, chứng tỏ anh muốn cô hãy tự giải quyết chuyện này.

Khương Bảo Lê suy nghĩ một lúc rồi gửi một đoạn tin nhắn rất dài cho chú Thẩm – Thẩm Đình Sơn.

Tin đã soạn xong mà cô vẫn chưa gửi đi, cứ xóa rồi lại nhập, nhập rồi lại xóa đến tận vài lượt.

Cuối cùng, cô chỉ nhắn mấy chữ: “Chú Thẩm, cháu không ăn cắp, cháu sẽ chứng minh mình vô tội.”

Sau một lát, Thẩm Đình Sơn trả lời cô: “Đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng của quỹ từ thiện.”

Nhiều năm trước đây, Thẩm Dục Lâu thuyết phục ba mình là Thẩm Đình Sơn, đưa cô gái nhỏ cơ cực không chốn nương thân là cô rời khỏi làng chài nọ.

Thế là cô trở thành học sinh được công ty nhà họ Thẩm tài trợ, thậm chí còn được họ đưa về nhà nuôi nấng. Đồng thời, cô cũng trở thành học sinh nghèo đầu tiên được quỹ từ thiện của công ty nhà họ Thẩm tài trợ, là tấm gương điển hình mà quỹ này xây dựng.

Thái độ của Thẩm Đình Sơn khiến Khương Bảo Lê trở nên quyết tâm hơn hẳn.

Cô không muốn cố gắng bao năm qua lại sụp đổ trong chớp mắt, cô muốn ở lại nhà họ Thẩm, bất chấp tất cả để được ở lại…

Ở lại bên cạnh Thẩm Dục Lâu.

Trên sườn núi Vân Lĩnh tọa lạc ngay trung tâm thành phố có rất nhiều biệt thự của các ngôi sao nổi tiếng.

Trong khi đó nhà ở phía Nam ít hơn hẳn, hướng núi nhìn ra vịnh biển, là nơi sinh sống của những nhà quyền quý có tiếng tăm ở thành phố cảng này.

Biệt thự Sơn Nguyệt Lư nằm ngay tại đây.

Khi chiếc xe đưa đón Bentley chở Khương Bảo Lê vào con đường vòng quanh núi, mưa núi lất phất bay vào từ cửa sổ xe, đọng lại trên hàng mi của cô.

Nhiệt độ trên núi thấp hơn hẳn dưới chân núi.

Chẳng mấy chốc mà xe đưa đón đã dừng trước trang viên của biệt thự.

Khương Bảo Lê đã được chiêm ngưỡng nhiều căn nhà to lớn của đám nhà giàu ở thành phố, vậy mà cô vẫn bị choáng nghợp bởi “tòa thành” được thiết kế theo kiểu châu Âu trước mắt.

Nơi này là núi Vân Lĩnh, là nơi tấc đất tấc vàng của cả Hồng Kông, cũng là thiên đường dành cho giới nhà giàu.

Trang viên này… thật cmn lớn quá.

Sau khi xuống xe thì mưa cũng nhỏ đi đôi chút.

Người quản gia trong bộ vest lịch lãm dường như đã đợi từ khá lâu rồi. Anh ta nhẹ nhàng che chiếc ô đen trang trọng, kính cẩn mời Khương Bảo Lê bước vào trang viên, tiến đến khu vườn tựa như một mê cung xanh ngát.

Khương Bảo Lê nhanh chóng thấy được Tư Độ ở phía xa.

Dáng vẻ đầy chuyên nghiệp trong chiếc áo khoác trắng vào buổi chiều đã hoàn toàn biến mất, lúc này đây, Tư Độ mặc một chiếc áo ở nhà màu trắng ấm áp, anh lẳng lặng ngồi dưới mái hiên, nhàn nhã lắc chiếc ly pha lê tulip có chất lỏng màu đỏ sóng sánh bên trong.

Lúc cô được quản gia dẫn vào, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Khương Bảo Lê trông thấy ba con chó màu đen ở trong chiếc lồng bên cạnh anh, tuy chúng không lớn, nhưng lại hung dữ dị thường, con nào cũng có bắp thịt chắc nịch.

Cô không có nhiều kiến thức về chó nên chẳng biết đây là giống chó gì, nhưng trông cái lồng sắt chắc chắn thế kia thì hẳn là không phải giống hiền lành như Husky hay Golden rồi.

Quả nhiên, cô vừa tiến tới gần thì ba con chó kia bắt đầu phát cuồng lên, nhưng có lẽ chúng sợ chủ của mình nên không dám sủa to, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Khương Bảo Lê vừa bước lên bậc thềm thì một con chó đen húc mạnh vào thành của lồng sắt như muốn phát điên, âm thanh vang lên ồn ào vô cùng.

Khương Bảo Lê hoảng sợ, lảo đảo suýt ngã xuống bậc thềm.

“Coi chừng.” Tư Độ có lòng tốt nhắc nhở cô, “Chúng đang đói bụng lắm đấy.”

Lúc này Khương Bảo Lê mới chú ý đến chậu thức ăn của chúng chẳng có gì cả.

Quản gia mang khay đựng tảng thịt bò tươi vẫn còn nhỏ máu đến rồi bỏ vào trong chậu thức ăn, ba con chó nọ lập tức xông vào tranh giành cắn xé tảng thịt ấy.

Đúng lúc này, Tư Độ chợt hét lên: “Dừng lại.”

Ba con chó nọ ngồi xuống ngay tức khắc, không dám nhìn miếng thịt kia lấy một lần.

“Dạy tốt quá.” Khương bảo Lê thầm nghĩ.

Sân sau của nhà họ Thẩm cũng nuôi một con Labrador, Khương Bảo Lê rất thích chú chó đó nên cũng thử huấn luyện nó trong việc ăn uống, nhưng lúc nào cô cũng thất bại vì nó quá tham ăn.

Đúng lúc này, quản gia bưng tới một khay nhiều thịt bò hơn, ba con chó đen kia lập tức nhìn sang anh ta, chóp mũi ướt át hít lấy hít để.

“Đây là thịt bò Wagyu được vận chuyển bằng đường hàng không ngay sáng nay.” Tư Độ khẽ gõ ngón tay lên tay vịn.

Quản gia bỏ thịt bò vào mấy đám cây trong vườn hoa rồi mở cửa lồng, vậy mà đám chó vẫn ngoan ngoãn ngồi im, chẳng dám nhúc nhích. Chờ cho đến khi Tư Độ ra lệnh…

“Hunt.”

Ba con chó kia thoắt cái đã lao đi như những chiếc bóng.

Rất nhanh sau đó, chúng tìm được thức ăn trong bụi cây rồi điên cuồng cấu xé.

Khương Bảo Lê vô thức dời tầm mắt rồi che ngực lại, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn, chỉ cần trông thấy hình ảnh dữ dội như vậy là cô sẽ khó chịu vô cùng.

Tư Độ vẫn im lặng quan sát cô, đôi mắt đen dài ánh lên vẻ sắc lạnh tựa như kim loại.

Quản gia dắt đám chó dữ vừa thưởng thức món ngon xong quay trở về. Đương nhiên mấy tảng thịt bò đó chẳng đủ lót bụng cho bọn chúng, thế nên chúng cứ nhìn Tư Độ đăm đăm.

Tư Độ nói hỏi Khương Bảo Lê: “Sợ chó à?”

Khương Bảo Lê nhìn ba con chó đang lồng lộn trước mắt rồi gật đầu với anh.

“Chúng ta chơi một trò chơi đi.” Tư Độ vỗ tay, quản gia lập tức mang một khay bò khác tới đưa cho cô, “Tôi cho cô mười phút, cô giấu thứ đó trong vườn hoa cho kỹ, nếu chó của tôi không tìm được thì xem như cô thắng.”

Khương Bảo Lê vội hỏi: “Tôi thắng thì anh sẽ xóa video phải không?”

“Đúng.”

Khương Bảo Lê nhận chiếc khay trong tay quản gia chẳng chút do dự.

Đám chó trong lồng nhao nhao muốn phóng ra ngoài.

Cô bước vào khu vườn mê cung, nơi những bụi cây xanh được cắt tỉa gọn gàng trải dài, cây nào cũng cao ngang tầm người, dễ dàng dẫn người ta vào chốn lạc lối.

Khương Bảo Lê thấy bên cạnh có một cái xẻng, thế là cô quyết định đào hố để chôn đống thịt kia xuống.

Sau khoảng năm phút đổ mồ hôi, sôi nước mắt, trước mặt Khương Bảo Lê xuất hiện một chiếc hố sâu.

Tư Độ nhìn cô, đáy mắt hiện rõ vẻ trào phúng, “Vừa rồi quên nói, nếu cô thua…”

Khương Bảo Lê nhìn người con trai đang nhàn nhã ngồi trên ghế.

Anh ung dung thốt lên từng chữ, “Tôi sẽ… biến cô thành thức ăn của chúng nó.”

Ánh mắt của anh khiến cô bất an vô cùng, dẫu vậy, cô vẫn không tin lời anh nói cho lắm. Nhưng đến khi nhìn thấy cái hố sâu mà mình vừa đào… cô lại lâm vào do dự.

Khương Bảo Lê nhớ đến mấy chương trình pháp luật mình từng xem, đám cảnh khuyển được huấn luyện rất bài bản, thậm chí chúng còn ngửi được thi thể được chôn sâu dưới mười mấy mét.

Không, sẽ không bị phát hiện đâu.

Nhất định sẽ không!

Quản gia có lòng tốt nhắc nhở: “Cô Khương, còn hai phút thôi.”

Cô không thể thua được.

Cô muốn ở lại, muốn chứng minh trong sạch của mình!

Khương Bảo Lê nhìn tảng thịt bò trong khay rồi làm một hành động chẳng ai ngờ tới.

Cô cầm lấy tảng thịt bò, sau đó… ăn từng miếng!

Quản gia trừng to mắt, không ngờ cô gái này lại liều mạng đến thế!

Tư Độ đứng dậy quan sát dáng vẻ chẳng màng sống chết của cô gái nhỏ… Đáy mắt anh không thể yên tĩnh như mặt nước lặng nữa rồi.

Anh chợt nở nụ cười thâm hiểm.

Quản gia vừa nhìn vẻ mặt của Tư Độ đã biết cậu chủ nhà mình có hứng thú rất lớn với cô gái nọ.

Khương Bảo Lê ăn thịt bò sống, có mấy lượt suýt thì phun ra ngoài!

Ăn mãi ăn mãi, cho đến giây cuối cùng, cô nuốt toàn bộ số thịt còn lại vào bụng.

Dạ dày toàn là thịt sống khiến cảm giác ghê tởm trào dâng khắp cả người.

Nhịn, nhịn ngay…

Cùng lúc đó, lồng sắt được mở ra, một con chó đen nhanh chóng phóng ra ngoài, nó chạy thẳng vào mê cung rậm rạp rồi ngửi khắp nơi.

Khi tới cạnh Khương Bảo Lê, nó ngửi đi ngửi lại chiếc khay đã rỗng tuếch.

Khương Bảo Lê sợ hãi nhích sang một bên, con chó đen lập tức chuyển hướng sang phía cô.

Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế này nên quản gia khá lo lắng.

Con chó đen từ từ tiến gần đến người cô, cũng vì trên quần áo của cô toàn là máu tươi.

Thấy con chó đen kia càng lúc càng gần mình, Khương Bảo Lê lùi về sau rồi cầm cái xẻng lên…

Bỗng dưng con chó đen vọt nhanh về phía cô, quản gia sợ đến mức muốn chạy tới cầm lấy dây xích, nhưng anh ta còn chưa kéo được thì con chó đã xông thẳng về trước, đẩy ngã quản gia xuống bồn hoa bên cạnh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Độ lao lên như tên bắn, ghì chặt cổ con chó săn rồi kéo phăng nó ra xa một mét.

Chờ anh buông tay ra thì con chó vừa rồi vẫn còn điên cuồng đã nằm rạp xuống đất lấy lòng chủ nhân, không dám phản kháng chút nào nữa.

Khương Bảo Lê không cảm nhận được cơn đau như trong dự đoán nên hé mắt ra nhìn, cô thấy Tư Độ đang ngạo nghễ liếc nhìn mình từ trên cao, còn con chó kia thì ngồi xổm bên cạnh anh, cuống quýt vẫy đuôi lấy lòng chủ.

.. 

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi anh ta lại thấy chuyện này thật khó tin.

Cậu chủ rất hiếm khi mềm lòng, vậy mà lại nguyện ý cứu cô gái này ư?

Cơ mà cô gái này… cũng thông minh thật đấy!

Trong lúc quản gia đang buông lỏng, Khương Bảo Lê cầm lấy cái xẻng rồi hùng hổ đi về phía người con trai đang đứng trên bậc thềm.

Tiếng xẻng va chạm với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai vô cùng.

Quản gia thấy rõ lửa giận trong mắt cô gái nhỏ, thế là anh ta vội vàng đứng dậy muốn cản cô lại…

“Cô Khương!”

Tư Độ giơ tay lên cản anh ta.

Khương Bảo Lê chộp lấy cái xẻng rồi hung hăng tới trước mặt anh, lửa giận ngùn ngụt như chẳng thể ngăn lại được.

Tư Độ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt người đối diện, chờ hành động tiếp theo của cô…

Nào ngờ ý nghĩ muốn lấy xẻng gõ bể đầu Lê Độ chỉ duy trì được hơn mười giây mà thôi.

Dẫu gì cô cũng đang có việc cần nhờ anh mà.

Vất vả lắm mới vượt qua được lằn ranh sinh tử, giờ lại bỏ dở công sức thì chẳng sáng suốt cho mấy.

Cô ném mạnh cái xẻng xuống trước mặt Tư Độ, sau đó bày ra nụ cười tươi rói thật đẹp.

Khóe miệng dính vết máu khiến nụ cười của cô trông càng yêu mị và quyến rũ.

“Đàn anh Tư Độ, em khiến anh vui rồi chứ?”

Giọng cô mềm mại như muốn khảm vào tận xương tủy người nghe.

Tư Độ chỉ nhìn cô thiếu nữ trước mặt mười mấy giây thôi mà đáy mắt đã thay đổi hoàn toàn…

Cũng thú vị đấy.

“Tạm được.” Anh đáp, “Cô vui chứ?”

“Được chơi trò chơi với anh Tư Độ nên em thấy vui lắm.”

Nghe lời cô thốt ra, quản gia lập tức đẩy gọng kính lên.

Quả nhiên… không có thần kinh bi.ến th.ái thì không hấp dẫn được cậu chủ bi.ến th.ái của anh ta đâu.

Tư Độ nghiêng đầu hỏi quản gia: “Ai để cái xẻng ở đó vậy?”

“Có lẽ là người làm vườn ạ. Chiều nay xử lý vườn hoa xong, không mang về phòng chứa đồ.” Quản gia đổ hết trách nhiệm bằng một tràng dài, “Tôi nhất định sẽ phê bình anh ta thật nghiêm khắc!”

“Không cần.” Tư Độ lạnh nhạt cất lời, “Bảo anh ta ngày mai khỏi tới nữa.”

Quản gia nuốt một ngụm nước bọt.

Lúc này, điện thoại di động của Tư Độ chợt vang lên.

Anh xoay người nghe máy, nhỏ giọng trả lời: “Bây giờ qua ngay.”

Nói xong, anh xoay người về phòng thay quần áo, còn không quên dặn quản gia: “Gọi tài xế.”

Khương Bảo Lê thấy anh muốn đi nên vội vàng đuổi theo.

“Đàn anh Tư Độ!”

“Bây giờ tôi có chuyện, cô về trước đi.”

“Nếu anh không xóa video thì tôi không đi đâu!” Hôm nay Khương Bảo Lê quyết tâm bám lại chỗ này, cô ôm chặt lấy cột hiên được chạm khắc tỉ mỉ, “Anh xóa xong thì tôi mới đi!”

Tư Độ dừng bước, ngước mắt nhìn cô.

Bộ quần áo ướt đẫm ôm trọn lấy cơ thể thon gầy nhưng rất nở nang của cô, tóc tai cũng ướt rượt, cánh môi nhẹ run.

Quả là một vẻ đẹp vừa tàn tạ, vừa bi thương.

Dáng vẻ sống chết giữ lời hứa… cũng đáng yêu thật đấy.

“Không muốn đi?”

Tư Độ nhướng mày, sau đó anh nói với quản gia đang đứng bên cạnh mình: “Đưa cô ấy đi tắm.”

Nói xong, anh chẳng để ý tới cô nữa mà sải bước ra khỏi cửa. Bóng lưng to lớn mất hút trong màn mưa đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.