Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 30: Bôi thuốc



Lên xe rồi, Khương Bảo Lê mới cảm nhận được hơi thở gượng gạo bấy lâu bỗng chốc tan biến, toàn thân rã rời không còn chút sức lực.  

Cô không phải là cô gái ngây thơ trong toà tháp, trải qua chuyện như vậy, ngoài nỗi sợ hãi, cô còn phải phản kháng, phải trả thù, khiến những kẻ làm hại mình phải trả giá gấp trăm lần…  

Nghĩ đến Thư Hân Đồng, vẫn cảm thấy vừa rồi đánh chưa đủ, nhưng lần này vào đồn cảnh sát, cô ta khó lòng mà ra được.  

Trong điện thoại, tin nhắn của Kiều Mộc Ân liên tục hiện lên.

Mộc: “Xin lỗi Bảo Lê, lúc nãy cảnh sát liên lạc với mình, mình mới biết Thư Hân Đồng đã lấy điện thoại của mình làm chuyện tổn thương cậu! Cô ta thật quá đáng!”  

Mộc: “Lúc đó mọi người cùng uống trà chiều, điện thoại mình không đặt mật khẩu, để trên bàn, đúng lúc mình vào nhà vệ sinh, cô ta dùng điện thoại của mình nhắn tin cho cậu, xóa hết đoạn chat, giờ mình mới biết.”  

Mộc: “Cậu không sao chứ?”  

Khương Bảo Lê không tin cô ta, cũng chẳng buồn trả lời.  

Cô đặt điện thoại xuống rồi co người trên chiếc ghế da êm ái của chiếc Maybach, đến cử động ngón tay cũng không còn sức.  

Cô nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên ánh mắt tham lam như sói lang của lũ đàn ông kia, trong khoảnh khắc, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, suýt nữa thì nôn ra.  

Tư Độ cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy cô muốn nôn, phản xạ tự nhiên của cơ thể là vỗ lưng giúp cô lấy lại hơi.  

Khương Bảo Lê chớp mắt nhìn sang, thế là bàn tay đang giơ lên lập tức rụt lại, anh gằn giọng: “Dám nôn trong xe tôi, tôi quăng cô ra ngoài…”  

Khương Bảo Lê lập tức nôn thốc nôn tháo.  

Cô chưa ăn tối, nhưng lũ đàn ông kia vừa ép cô uống rất nhiều rượu…  

Giờ trong xe tràn ngập mùi rượu, quần của Tư Độ… cũng bị cô nôn ra, trông thảm hại đến không chịu nổi. 

Tài xế hoảng hốt dạt xe vào lề đường.  

Khương Bảo Lê mở cửa bò ra ngoài, sau đó khom người bên vệ đường nôn khan một hồi, mắt cô đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng.

Một lát sau, cô quay đầu nói: “Xin… xin lỗi.Dừng ở đây là được rồi, tôi… sẽ bắt taxi về.”  

Không biết là nói với tài xế hay với Tư Độ.  

Tài xế đúng là hồn xiêu phách lạc.  

Đây là người phụ nữ đầu tiên dám nôn trong xe Tư Độ, còn nôn lên cả người anh.  

Với tính khí của cậu chủ… chẳng phải sẽ lột da cô ra sao?  

Anh ta vội lấy khăn ướt khử trùng đưa cho Tư Độ, giúp anh lau vết bẩn trên quần.  

Tư Độ cầm lấy khăn, lau qua loa rồi nghiêng đầu quát: “Đứng làm gì đó?”  

“Hả?”  

“Nước.”  

Tài xế hơi chậm hiểu, nghĩ một chốc mới biết là bảo anh ta lấy nước cho Khương Bảo Lê.  

Hả?  

Không tức giận sao?  

Tài xế lấy chai nước khoáng ra từ cốp xe, Tư Độ đón lấy, vặn nắp rồi đưa tới trước mặt Khương Bảo Lê.  

Khương Bảo Lê khẽ run nhẹ, cô hít thở sâu một hồi, mãi sau mới lấy lại hơi.  

Cô nhận lấy nước rồi uống ừng ực.  

“Cảm ơn, các anh cứ để tôi ở đây là…”  

Chưa nói hết câu, Tư Độ đã nắm cổ áo, lôi cô trở lại xe.  

“Á!”  

Tài xế đạp ga, chiếc Maybach lao đi.  

Khương Bảo Lê tựa đầu vào cửa kính, ngượng ngùng nhìn Tư Độ đang dùng khăn ướt lau đi lau lại vết ẩm ướt trên ống quần.  

Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy ghê tởm.  

Khương Bảo Lê cũng ngại ngùng.  

Cô không cố ý nôn lên người anh, chỉ là không nhịn được thôi.  

“Xin lỗi nhé, tôi không cố ý.”  

Tư Độ nhắm mắt, chẳng muốn nói lời nào.  

Khương Bảo Lê cũng không biết nên nói gì, nói gì cũng thấy kỳ cục.  

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm ánh đèn neon mờ ảo.  

Cô chợt nhớ lại lần đầu gặp Thẩm Dục Lâu, lúc đó cô bị cướp mất khoản trợ cấp học sinh  nghèo vừa nhận được, cô không chịu buông tay nên bị người ta đ.è xu.ống đánh đập tàn nhẫn.  

Ngay lúc đó, Thẩm Dục Lâu đã cứu cô.  

Anh ta chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nhưng trong mắt Khương Bảo Lê lúc đó, anh ta cao lớn, đáng tin cậy biết bao.  

Khoảnh khắc ấy, cô đã xác định, người đàn ông này sẽ bảo vệ cô cả đời.

Trong cơn mơ màng, hình ảnh Tư Độ đạp cửa xông vào chợt hiện lên trong đầu cô.

Anh che chở cô sau lưng, rồi bóng lưng kiên cố thẳng tắp kia dần dần trùng khớp với hình ảnh Thẩm Dục Lâu lúc đó…

Khương Bảo Lê suýt nữa đã ngủ quên, cuối cùng cô bị một cú phanh gấp làm cho tỉnh lại. Cô lắc đầu, xua tan bóng hình chồng chéo trong đầu.

Tư Độ là Tư Độ, Thẩm Dục Lâu là Thẩm Dục Lâu…

Bọn họ không giống nhau.

Một lát sau, đầu cô nghiêng sang bên kia, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Cô tựa vào vai Tư Độ.

Anh vô thức muốn đẩy cô ra, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, bên tai truyền đến tiếng thở đều đều của cô gái, hơi thở nhẹ nhàng như lông vũ, mềm mại lướt qua vành tai anh.

Tài xế nín thở, lén quan sát anh qua gương chiếu hậu.

Cuối cùng lại không thấy anh có hành động gì.

Thậm chí, anh còn nghiêng người về phía cô để cô ngồi thoải mái hơn.

Mặt trời hôm nay… đúng là mọc từ sao Diêm Vương rồi!

Cô nôn trong xe, Tư Độ khó chịu là điều không thể tránh khỏi, vì anh là người cực kỳ sạch sẽ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, dường như anh đã quên đi sự khó chịu của mình, một cơn đau lớn hơn như xé rách lục phủ ngũ tạng của anh.

Anh không biết tại sao mình lại như vậy, trước đây anh chưa từng có cảm xúc này. Lúc nào anh cũng đứng cách mọi người một lớp kính, hoàn toàn không biết đồng cảm là gì.

Cho dù là nỗi đau của động vật hay nỗi đau của con người, sự bi ai của người sắp chết, sự k.hoái c.ảm của sự trả thù… tất cả… anh đều không cảm nhận được.

Bây giờ cảm xúc này lại bị chi phối, trái tim anh thắt lại từng cơn mà không phải do bệnh lý.

Thật là kỳ lạ.

Khương Bảo Lê buồn ngủ đến cực độ, mặc kệ xe chạy qua gờ giảm tốc xóc nảy thế nào, cô cũng không tỉnh lại.

Trong gương chiếu hậu, vẻ mặt tài xế vô cùng đặc sắc, hận không thể lập tức móc điện thoại ra để kể cho đám người trong nhóm【Biệt đội đặc chủng Sơn Nguyệt Lư】 cảnh tượng nóng hổi mình vừa chứng kiến.

Cho đến khi Tư Độ nói với anh ta: “Chạy chậm một chút.”

Nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng trước cổng biệt thự Sơn Nguyệt Lư.

Khương Bảo Lê tỉnh lại, hoang mang nhìn Tư Độ ở bên cạnh.

Cánh tay phải của Tư Độ đã mỏi đến tê rần, anh lạnh lùng nói: “Xích lại gần như vậy, muốn chết à?”

Khương Bảo Lê vội vàng dịch người ra, giữ khoảng cách với anh.

Hung dữ chết đi được.

Nhìn thấy trang viên quen thuộc ở phía xa, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đến đây?”

Cứ tưởng anh sẽ đưa cô về nhà họ Thẩm, hoặc về trường, sao lại đến nhà anh rồi?

Tư Độ thờ ơ đáp: “Chuyện tối nay không nhỏ, thời gian này giới truyền thông Hong Kong chắc chắn sẽ rầm rộ đưa tin, cô sẽ trở thành đối tượng săn đón phỏng vấn của đám chó săn đó. Bất kể cô nói gì đều sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn. Nên thời gian này cô cứ ở biệt thự Sơn Nguyệt Lư, đừng đi đâu cả.”

Khương Bảo Lê hiểu những điều này.

Đúng vậy, dư luận là một thứ rất đáng sợ.

Tối nay anh đã xử lý nhà họ Thư, động đến cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo, giới truyền thông chắc chắn sẽ truy tìm nguyên nhân của chuyện này.

Chỉ cần cô nói sai một câu, có khi lại ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của các tập đoàn liên quan.

Hơn nữa, Khương Bảo Lê đã trải qua chuyện đáng sợ như tối nay, có lẽ cũng cần một khoảng thời gian để chữa lành và phục hồi tâm lý, có một nơi để cô “cách ly với thế giới bên ngoài” là tốt nhất.

Hai chân Khương Bảo Lê vẫn còn hơi nhũn, thế nên cô hơi loạng choạng khi xuống xe.

Tư Độ phản ứng rất nhanh, anh vội vươn tay ra đỡ cô…

Khương Bảo Lê ngạc nhiên nhìn anh.

Anh lại kiêu ngạo rút tay về: “Nhìn đường.”

“Chân hơi mềm.”

Khương Bảo Lê vừa nói xong đã nhớ tới cảnh vừa nãy anh bế xốc cô lên như công chúa, sau đó bế cô ra khỏi Zenith trước bao nhiêu người…

Vòng tay của ác ma cũng không phải là nơi băng giá lạnh lẽo.

​​Ngược lại, cô cảm thấy nó khá ấm áp.

Cô liếc nhìn Tư Độ.

Ánh mắt hai người giao nhau, Tư Độ lập tức hiểu ra cô đang nghĩ gì, biểu cảm thoáng trở nên mất tự nhiên.

“Cô có thể dùng chân để đi, cũng có thể bò trên đất. Nếu thực sự không được thì tôi gọi Trân Châu ra kéo cô một đoạn.”

Nói xong, anh huýt sáo một tiếng.

Chú chó chăn cừu Đức tên Trân Châu lập tức nhảy ra đón chào, vui vẻ không gì sánh được.

“Không cần làm phiền Trân Châu đâu.“Khương Bảo Lê vội vàng xua tay, “Tôi không sao, có thể tự đi được.”

Nói xong, cô chống chân, khập khiễng đi theo Tư Độ vào nhà.

Cô đoán, có lẽ lúc ở Zenith, anh đã bị quỷ ám rồi.

Quản gia rất tinh ý, sắp xếp cho Khương Bảo Lê một căn phòng trên tầng ba.

Toàn bộ thiết kế, đồ nội thất… đều giống hệt phòng của Tư Độ. Quan trọng hơn cả, phòng của cô chỉ cách phòng anh một bước chân.

Việc sắp xếp này cũng là do tài xế vừa mới bùng nổ trong nhóm chat nội bộ của Sơn Nguyệt Lư.

Tài xế Lão Hoàng: “Nếu bọn họ không phải thật, vậy thì tôi là đồ giả!!!”

Tài xế Lão Hoàng: “Thật mẹ nó làm tôi quắn quéo luôn!!!”

Tài xế Lão Hoàng: “Vừa nãy trên xe, chặc chặc, tâm tư đen tối lắm nha…”

Tổng quản nội vụ: “Nói rõ chuyện trong xe.”

Em gái chăm sóc cả nhà: “Nói rõ +1.”

Khương Bảo Lê cau mày nhìn Tư Độ đeo khẩu trang và găng tay trắng, đứng cạnh hộp thuốc loay hoay thật lâu.

Nói chung, không có vẻ gì là muốn rời khỏi phòng cô.

Chiếc áo sơ mi ôm lấy tấm lưng rắn rỏi của anh, đường nét cơ thể mạnh mẽ, gọn gàng.

Tay áo xắn lên nửa chừng, cánh tay thon dài, đôi tay đeo găng tay y tế trắng tinh.

Nhìn thấy bông gạc trong tay anh và các loại thuốc trên bàn, Khương Bảo Lê thấy hơi căng thẳng.

Cô hỏi: “Anh định làm gì?”

“Cởi áo ra.” Tư Độ không chút biểu cảm, sống mũi cao thẳng đỡ lấy chiếc khẩu trang.

“Cởi áo làm gì?“Khương Bảo Lê ôm lấy người, mặt đầy cảnh giác.

Cô vẫn còn khoác chiếc áo vest mà Tư Độ vừa phủ lên người, “Anh đâu phải bác sĩ.”

“Tôi còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ.” Tư Độ kiên nhẫn trả lời, “Thuốc cũng tốt hơn, đảm bảo không để lại vết sẹo nào trên người cô.”

Khương Bảo Lê nhìn lọ thuốc kia, nhận ra đó chính là gel tái tạo sứa bất tử, thứ mà Thẩm Dục Lâu vô cùng khao khát có được.

Cô từng dùng nó, vết thương sâu trên má không để lại chút sẹo nào, hồi phục cực kỳ nhanh.

Xem ra… đây đúng là thứ có giá trị.

“Không cởi.“Khương Bảo Lê bướng bỉnh, “Anh… anh gọi bác sĩ nữ đến đi.”

“Nửa đêm rồi, tôi đi đâu tìm bác sĩ nữ cho cô?”

Tư Độ giữ thái độ ôn hòa chưa được ba giây liền lộ nguyên hình, anh ném thẳng lọ thuốc lên bàn, “Không cần nữa.”

“Ủa anh? Gọi một nữ giúp việc vào không được sao?” Khương Bảo Lê vẫn muốn bôi thuốc.

Cô rất nâng niu cơ thể mình, không muốn để lại vết sẹo nào đâu!.

“Nhà này không có giúp việc nữ.”

“…”

Thấy cô gái nhỏ nhíu mày do dự, Tư Độ liền nói: “Trong mắt bác sĩ, bệnh nhân không có giới tính.”

“Nhưng tôi không phải bác sĩ, tôi có.” Khương Bảo Lê khá bướng bỉnh, cũng do Thẩm Dục Lâu nuông chiều mà thành, nhưng cô không thể hiện điều đó với tất cả mọi người.

Lúc này, đối diện với Tư Độ, tính khí này bỗng nhiên bộc phát.

“Khi đi khám bệnh, tôi luôn chọn bác sĩ nữ.”

Tư Độ cảm thấy kiên nhẫn của cả đời mình đều đã dùng hết cho cô gái này.

Anh không thô bạo xé áo cô, thẳng tay bôi thuốc rồi đi cho xong chuyện, đã là nhẫn nhịn lắm rồi.

Mặc dù… anh rất muốn làm như thế.

Sau một hồi giằng co, Khương Bảo Lê nghĩ ra một cách thỏa hiệp.

Cô tự lấy thuốc rồi vào phòng tắm, cởi áo, dùng khăn thấm nước ấm lau vết thương, sau đó tự mình bôi thuốc.

Tư Độ dựa người vào tủ, anh tháo khẩu trang rồi quay đầu nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

Trong phòng vẫn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của cô gái.

Anh là người cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, đặc biệt là trong môi trường quen thuộc, dù chỉ một chút mùi lạ cũng sẽ bị anh phát hiện.

Anh ngầm cho phép cô xông vào không gian riêng tư của mình, cũng ngầm cho phép trong không gian này xuất hiện nhiều mùi hương xa lạ với anh…

Tư Độ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hèn hạ đến thế, lại đi thích một cô gái trong lòng chỉ toàn là người khác.

Có lẽ… chỉ vì dụ.c vọ.ng thôi.

Ai bảo đêm trên du thuyền, cô … trơ trẽn như vậy, dám làm chuyện quá đáng đó với anh!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tư Độ lạnh đi vài phần, anh vứt khẩu trang, quay người muốn bước ra khỏi phòng.

Anh buông thả mọi d.ục vọ.ng đen tối trong đầu, làm việc chưa bao giờ để ý đến hậu quả, chỉ trong chuyện tình dục… anh lại vô cùng tự chủ.

Từ rất lâu rất lâu trước đây, khi nhận thức về giới tính còn chưa nảy mầm, anh đã biết đó là thứ dơ bẩn, đáng khinh, cưỡng ép, ghê tởm…

Tính cách, gen, máu… của anh đều nhuốm đầy tội ác.

Chuyện Khương Bảo Lê đã làm với anh đêm đó, quả thực không thể tha thứ được!

Anh hận cô đến chết đi sống lại, muốn ném cô xuống biển cho cá ăn.

Nhưng sự thuf hận này lại không ảnh hưởng đến việc mỗi đêm anh đều mơ thấy cô, mỗi đêm…

Nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng tắm, Tư Độ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên.

Ngay cả khi nghĩ đến dáng vẻ của cô bên trong, anh cũng có cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Anh thực sự ghét cảm giác này.

Tư Độ không thể ở lại được nữa, anh thu dọn khay thuốc trên bàn rồi quay người bước ra cửa.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, anh nghe thấy trong phòng tắm truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Khương Bảo Lê.

“Anh Tư… tôi không với tới vết thương ở lưng được, anh có thể vào giúp tôi một chút được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.