Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 31: Đừng di chuyển



Tư Độ đẩy cửa bước vào phòng tắm.  

Khương Bảo Lê đang ngồi bên bồn tắm, đối diện tấm gương lớn phủ kín tường, kiểm tra những vết thương trên người.  

Dưới ánh đèn vàng ấm, chiếc váy ngủ đã tuột xuống eo.  

Đường cong của eo rất đẹp.  

Cô ôm chiếc khăn tắm trắng, để lộ ra làn da trắng mịn phía sau lưng.  

Hai xương bả vai xinh đẹp tựa đôi cánh bướm.  

Vết trầy nằm phía dưới bả vai phải, xung quanh đã thâm tím.  

Khương Bảo Lê nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy anh trong gương.  

Tư Độ cầm tuýp thuốc, ánh mắt đổ dồn xuống lưng cô.  

Anh không phải quân tử, cũng chẳng che giấu điều ấy.  

Kẻ đứng trên cao, chưa bao giờ cần mặt nạ ngụy trang.  

“Ngồi yên.” Giọng anh trầm hơn bình thường.  

Khương Bảo Lê nghe lời ngồi thẳng dậy, phô bày hoàn toàn phần lưng trước mặt anh, ngón tay vô thức siết chặt chiếc khăn tắm trước ngực.  

Ngay cả không khí… cũng trở nên thật ngột ngạt.  

Đối diện cô là tấm gương lớn.  

Nhìn qua gương có thể thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Tư Độ, Khương Bảo Lê đoán, có lẽ trong mắt bác sĩ thật sự không có khái niệm giới tính.  

Mà cô trong mắt anh, chắc cũng chẳng khác gì một xác chết.  

Tư Độ vén mái tóc sau gáy cô, đầu ngón tay lướt qua làn da.  

Cô khẽ run lên…  

“Run gì, tôi có ăn thịt cô đâu.” Giọng anh bình thản.  

“Tôi nghĩ đến chuyện tay anh từng chạm vào mấy vị ‘thầy kia.”  

“Hy vọng một ngày, cô cũng có thể trở thành ‘thầy’ của tôi.”  

*Để các bạn không quên thì nhắc lại tí, “thầy” ở đây là cách gọi tôn trọng những người hiến xác cho khoa học.

Qua gương, Khương Bảo Lê thấy khóe miệng anh nhếch lên nụ cười mỉm.  

“……”  

Vậy thì cứ chờ đấy!  

Chẳng mấy chốc, cô ngửi thấy mùi thảo dược thanh mát từ gel thuốc.  

Bông gòn thấm thuốc chạm vào vết thương, Khương Bảo Lê vô thức co người lại:

“Shhh… đau!”  

“Đừng cử động.” Tư Độ ấn lên xương bả vai của cô.  

Anh không đeo găng tay, hơi ấm từ tay cứ thế truyền sang làn da lạnh giá của cô.  

Một luồng điện tê rần chạy dọc theo xương sống.  

Xương sống là nơi nhạy cảm nhất của cô. Sau khi đầu ngón tay Tư Độ vô tình chạm qua, dường như anh cũng phát hiện ra điều này.  

Thế nên anh lại cố ý lướt qua đó.  

Một cảm giác kh.oái c.ảm khó tả ập đến, Khương Bảo Lê suýt không kìm được mà rên lên.  

Khoảnh khắc phát ra tiếng, căn phòng tắm vốn yên tĩnh… bỗng càng tĩnh lặng hơn.  

Khương Bảo Lê chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.  

Aaaaaa!  

Kêu cái gì thế!  

Cô liếc nhìn người đàn ông trong gương, anh hơi khom người, cơ bắp căng cứng dưới lớp áo sơ mi.  

Trông thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của người nọ, suy nghĩ của Khương Bảo Lê hơi rối loạn.  

Anh đã quen rồi chăng?  

Xác chết cũng biết kêu sao?  

Bôi xong thuốc, Khương Bảo Lê chống tay lên bồn rửa để đứng dậy.  

Không biết có phải ảo giác không, qua tấm gương, hình như cô thấy lưng áo sơ mi trắng của Tư Độ ướt đẫm mồ hôi.  

Anh dặn cô: “Đừng để dính nước.”  

Sau đó quay đi một hơi.  

Nhưng vừa đến cửa, anh chợt quay lại hỏi: “Còn chỗ nào bị thương không?”  

“Không có.” Khương Bảo Lê lắc đầu.  

Anh im lặng một chốc rồi hỏi tiếp: “Họ có xâm hại cô không?”  

Ký ức kinh tởm lại ùa về, Khương Bảo Lê nhíu mày: “Nếu nhất định phải xông vào bên trong mới tính là xâm hại, thì vẫn chưa.”  

Tư Độ liếc nhìn cô.  

Ánh mắt cô gái nhỏ tràn đầy vẻ ương bướng, chẳng biết đang giận dỗi với ai.  

Tư Độ lại dặn: “Nếu bị xâm hại thì nhất định phải uống thuốc kịp thời, chuyện này cô biết chứ?”  

“Tôi biết, đây là kiến thức cơ bản.”  

Anh chỉ sợ cô không hiểu mấy kiến thức cơ bản này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì liên quan gì đến anh? Anh quan tâm cô làm gì?

Tư Độ chẳng thèm nói thêm gì nữa, anh đi đến tủ thu dọn hộp thuốc rồi chuẩn bị rời đi.  

Khương Bảo Lê vội vã mặc áo ngủ, chạy theo gọi anh lại: “Tư Độ, tôi có thể gọi anh là Tư Độ không? Không gọi là đàn anh nữa.”  

Bên ngoài, bất kỳ ai gặp anh cũng đều phải cung kính xưng một tiếng “Tổng Giám đốc Tư”.  

Rất ít người dám gọi thẳng tên anh.  

“Tùy cô.”  

“Tư Độ, tại sao lại là anh đến cứu tôi?”  

Điều này quá khác thường, sao Tư Độ có thể tốt bụng như vậy được?

Bàn tay đang cầm lọ thuốc của Tư Độ chợt dừng lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh tiếp tục vặn chặt nắp lọ, sau đó quay người lại, trả lời cô một cách đầy chua ngoa: “Không phải Thẩm Dục Lâu đến cứu nên cô thất vọng à?”  

Khương Bảo Lê sững người.  

Không phải ý đó mà!

“Tôi cứ tưởng anh ghét tôi lắm, chỉ mong tôi chết đi cho anh vui.”

“Tôi rất ghét cô.” Tư Độ ném đôi găng tay cao su vào thùng, giọng nói lạnh như băng, “Cô cảm nhận không sai đâu.”

“Vậy sao anh còn cứu tôi?”

“Bạn bè cô khóc lóc bên ngoài phòng thí nghiệm của tôi, nghe phiền lắm.”

Khương Bảo Lê nhớ lại mấy chục tin nhắn của Trần Gia trong điện thoại.

Là cô ấy nghe thấy Thư Hân Đồng gọi điện thoại, rồi đi báo tin cho Tư Độ.

“Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Không cần.” Tư Độ lạnh mặt xử lý chỗ thuốc còn lại, “Đợi cô chết, tôi muốn xác của cô.”

“…”

Sao lại chấp nhất với xác của cô như vậy?

“Yên tâm.” Khương Bảo Lê nhìn góc mặt nghiêng sắc sảo của người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi nhất định sẽ chết sau anh.”

“Vậy thì bảo vệ cái mạng nhỏ của cô cho tốt.” Giọng anh rất lạnh, “Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Mặc kệ anh nói ra những lời khó nghe đến đâu, trải qua chuyện tối nay, Khương Bảo Lê không còn ghét anh nhiều nữa.

“Tóm lại, chúng ta hòa nhau một – một rồi.”

“Hòa nhau cái gì?”

“Anh từng ức hiếp tôi, cũng từng cứu tôi, thế là đều huề cả làng rồi. Tôi không ghét anh nữa.”

Tư Độ đi tới trước mặt cô, nhìn xuống cô một hồi.

Rồi đột nhiên, anh từ từ cúi người và nở nụ cười đầy khinh miệt.

“Vậy tôi còn phải cảm ơn cô à?”

Lúc này Khương Bảo Lê mới để ý, sau vành tai anh có một nốt ruồi rất nhỏ, đỏ tươi, rất kín đáo.

“Thật ra, anh cũng không tệ đến thế, sao cứ phải giả vờ xấu xa trước mặt tôi như vậy?” Khương Bảo Lê hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Lần trước, anh hoàn toàn có thể nhốt tôi trong phòng thí nghiệm cả đêm, sao giữa chừng lại quay trở lại?”

“Sợ cô phá hỏng phòng thí nghiệm của tôi.”

Khương Bảo Lê cảm nhận được sự cứng miệng của anh, đành buồn bực cất tiếng: “Dù sao thì… chúng ta cũng hòa nhau rồi.”

“Chưa hòa.” Tư Độ kiêu ngạo chỉnh lại cổ áo, “Cô đã làm chuyện đó với tôi trên du thuyền, muốn huề với tôi á? Không có cửa đâu!”

Nhớ đến đêm trên du thuyền, da đầu Khương Bảo Lê tê rần.

Cô đã quên mất việc đó, còn anh cứ thích nhắc tới chuyện cũ.

Xem ra phải giúp người này giải tỏa ám ảnh tâm lý nữa!

“Vậy anh muốn thế nào?” Khương Bảo Lê dứt khoát nói liều, “Đêm đó em đã làm bằng miệng cho anh rồi, hay là anh làm lại cho em đi.”

“…”

Trong lòng Tư Độ bỗng bùng lên một ngọn lửa.

Sau đó, lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Anh vươn tay túm lấy cổ áo cô, nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi đi thẳng về phía cửa kính.

Khương Bảo Lê kinh hãi trợn to mắt, cô tưởng anh muốn ném mình ra ngoài cửa sổ nên liều mạng đánh vào tay anh.

Tư Độ thật sự muốn ném cô ra ngoài, nhưng cho dù cô chết đi thì ngọn lửa mà cô đã đốt trong thế giới của anh cũng không thể nào dập tắt được.

Anh chỉ dọa cô một chút rồi ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại.

Khương Bảo Lê một phen hú vía, trừng mắt nhìn anh: “Quân tử động khẩu không động thủ!”

Anh bóp mặt cô: “Nói lại chữ đó thử xem.”

“Được được, không nói nữa.” Khương Bảo Lê gạt tay anh ra, nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ, “Đùa chút thôi mà làm gì căng thẳng vậy?”

Sau khi Tư Độ rời đi, Khương Bảo Lê xoa xoa cổ, sau đó nằm lại xuống giường.

Giường nhà anh thật thoải mái.

Sau lần ngủ đầu tiên , cô đã tranh thủ hỏi quản gia, quản gia nói giá mua bộ ga và và nệm trong nhà lên đến bảy con số.

Cô lập tức dập tắt ý định mua một chiếc nệm giống hệt như vậy cho ký túc xá của mình.

Cảm giác được bao bọc thoải mái này giống như ngủ trên mây vậy, chỉ một phút là có thể chìm vào giấc ngủ rồi.

Khương Bảo Lê lấy điện thoại ra, thấy có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một người.

Thẩm Dục Lâu.

Lúc này cô mới nhớ tới việc phải báo bình an cho anh ta.

Khương Bảo Lê lướt lại cuộc gọi nhỡ lâu nhất, đó là cuộc gọi cầu cứu khẩn cấp mà cô gọi cho anh ta, năm phút sau anh ta đã gọi lại.

Chỉ tiếc rằng… lúc đó điện thoại của Khương Bảo Lê đã bị tên đàn ông xăm trổ tóc xanh ném văng đi mất.

Khương Bảo Lê gọi lại cho Thẩm Dục Lâu, anh ta bắt máy ngay lập tức.

“Lê Bảo, không sao chứ? Anh không nhận được cuộc gọi.”

“Em có sao không? Trả lời anh.”

“Lê Bảo, em đang trừng phạt anh à?”

Khương Bảo Lê im lặng mười mấy giây, lắng nghe sự quan tâm cuồn cuộn như thủy triều của anh ta.

Trước đây, cô từng xem từng câu chữ quan tâm yêu thương mà anh ta ban phát như bảo vật.

Nhưng thật kỳ lạ, lúc này nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của anh ta, trong lòng cô lại chẳng có chút gợn sóng nào.

“Em không sao.”

“Có bị thương không?”

“Chỉ trầy xước ngoài da, yên tâm đi.”

Thẩm Dục Lâu thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Anh nghe nói… Tư Độ đã đến cứu em?”

“Ừ, là anh ấy.”

Khi đám khốn nạn kia sắp lột sạch mảnh vải cuối cùng trên người cô, anh như ác quỷ giáng thế, che chở cô dưới đôi cánh đen của mình.

“Bảo Lê, Tư Độ đích thân đến cứu em… Mối quan hệ của hai người tiến triển đến đâu rồi?”

Nghe anh hỏi câu này, lòng Khương Bảo Lê càng lạnh hơn vài phần: “Anh ấy vẫn rất lạnh nhạt với em, đôi lúc còn hung dữ nữa.”

“Nhưng em đã có chỗ đứng trong lòng anh ta rồi. Anh ta không phải người thích lo chuyện bao đồng, nếu không quan tâm em thì anh ta sẽ không phí thời gian vì sống chết của em đâu.”

Khương Bảo Lê im lặng.

Trong căn phòng riêng của Zenith Club, Tư Độ đã ra mặt vì cô đến như vậy, cô đâu phải kẻ ngốc, thực ra cô cảm nhận được rằng người kia rất quan tâm đến mình.

Nhưng thái độ nói chuyện của anh với cô lại quá khó chịu, khiến cô không thể chắc chắn được.

“Em sẽ quan sát thêm.” Cô nói, “Giờ chưa thể khẳng định được.”

“Được, nhớ bảo vệ bản thân.”

“Thẩm Dục Lâu.” Khương Bảo Lê bỗng gọi tên anh ta khiến anh ta thoáng sững sờ.

Cô không còn gọi anh ta là “anh trai” nữa, thật là lạ lẫm.

“Lúc em gọi cho anh, anh đang làm gì?” Cô hỏi ra thắc mắc đã chôn giấu trong lòng bấy lâu, “Tại sao lại không bắt máy?”

Lúc đó, anh ta đang làm gì?

Tim Thẩm Dục Lâu như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Anh ta đứng bên khung cửa sổ sát đất của công ty, nhìn ánh đèn rực rỡ của những tòa cao ốc ngoài kia, cảm giác tội lỗi dâng trào khiến anh ta gần như nghẹt thở.

Lúc đó, anh ta đang hẹn hò với Kiều Mộc Ân…

“Anh ở công ty.” Thẩm Dục Lâu hít sâu một hơi, “Có một cuộc họp dự án, lúc em gọi đến… đúng lúc anh lỡ mất.”

Đó là lời nói dối đầu tiên anh ta dành cho cô.

Anh ta không dám nói ra sự thật.

Không thể nói.

Vì trước giờ Thẩm Dục Lâu chưa từng nói dối nên Khương Bảo Lê không nghi ngờ gì cả: “Nếu anh bắt máy sớm hơn thì tốt rồi.”

Cô vẫn còn ảo tưởng rằng anh ta sẽ đến cứu mình như những lần trước…

Nhưng trong lòng anh ta, sự nghiệp luôn là thứ quan trọng nhất.

Cô đã bị mang ra làm vật hy sinh rồi.

“Thôi em ngắt máy đây, tạm biệt.”

Nói xong, không đợi Thẩm Dục Lâu trả lời, Khương Bảo Lê dứt khoát cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên, chui vào chăn ngủ.

Cô gạt bỏ mọi phiền muộn, ngủ một giấc thật sâu đến sáng hôm sau.

Nhưng Thẩm Dục Lâu lại không ngủ nổi, anh ta trằn trọc đến tận khuya, trong lòng cứ khó chịu mãi.

Rõ ràng kế hoạch sắp thành công công rồi. Khương Bảo Lê đã có chỗ đứng trong lòng Tư Độ, rất có khả năng người kia sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân chính trị của mình.

Kẻ cố chấp, bướng bỉnh, ngang ngược như Tư Độ sẽ quan tâm đến tương lai của tập đoàn nhà họ Tư sao? 

E rằng chưa chắc.

Tư Độ sẽ không hy sinh ý chí cá nhân vì tập đoàn đâu!

Khương Bảo Lê sẽ trở thành lưỡi dao dụ dỗ đâm vào tim anh, khiến anh phát điên vì cô, làm bất cứ điều gì cho cô… 

Nhưng… hình như Thẩm Dục Lâu không vui như trong tưởng tượng. 

Nỗi ghen tuông tựa như con rắn độc cuộn tròn trong tim Thẩm Dục Lâu, dần dần gặm nhấm tâm can anh ta.

……

Sáng hôm sau, Tư Độ vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy mùi hương của bữa sáng rất khác so với thường ngày.  

Trước đây anh chỉ ăn đồ Tây, đơn giản, tiện lợi, không dầu mỡ.  

Hôm nay, cả căn phòng tràn ngập mùi… chua chua, khó tả.  

Tư Độ nhíu mày, lẩm bẩm: “Triệu Húc!”  

Quản gia Triệu vội vàng bước ra: “Cậu chủ, cậu tỉnh rồi.”

“Mùi gì thế?” 

“À, cái này…” 

Chưa dứt lời, Khương Bảo Lê đã thò đầu ra khỏi phòng bếp.

Cô gái nhỏ mặc chiếc áo ở nhà giống anh, đeo tạp dề hoa nhí*, nở nụ cười tươi:

“Tư Độ, tôi đang làm bữa sáng cho anh, xong rồi nè!”

Tư Độ không còn nghi ngờ gì nữa. Khương Bảo Lê đang muốn giết anh!

Anh không thể chịu nổi mùi hương này dù chỉ một giây.  

Quản gia vội đổ lỗi, nói nhỏ: “Tôi đã khuyên cô Khương, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi nấu bữa sáng cho cậu! Ngăn không được ạ.”

Trong lúc anh ta đang thì thầm thì Khương Bảo Lê đã bưng ra một tô bún rồi đặt lên bàn ăn chính.

Cô chống tay lên lưng ghế: “Để cảm ơn anh cứu mạng tôi đêm qua, tôi đã dậy sớm, tốn rất nhiều công sức để nấu cho anh ăn đấy.”  

Tư Độ nhìn thứ đồ sặc sỡ, béo ngậy, mùi nồng nặc trong tô: “Đây là phân à?” 

“Bún ốc đó! Anh không biết sao? Ngon cực kỳ! Tôi thích món này nhất đó.” 

“……  

Quản gia căng thẳng đứng một bên. 

Đã nhắc cô ấy rồi, cậu chủ sẽ không ăn! Không ăn đâu!  

Ngửi thấy mùi đậu phụ thối cũng khiến anh buồn nôn, làm sao anh ăn thứ bún ốc này được?

“Triệu Húc, bật máy lọc không khí.” 

“Bật rồi, bật rồi!” Quản gia vội nói, “Hệ thống thông gió đều bật hết rồi! Nhưng mùi bún lươn quá mạnh, thời gian ngắn khó mà khử hết được.”  

Tư Độ bất lực.

Khương Bảo Lê vẫn nhìn anh đầy mong đợi: “Anh ăn thử đi, ngửi thì hôi nhưng ăn vào thơm lắm, thật mà, tôi không lừa anh đâu.”  

“Đem đống này cho chó ăn.” Tư Độ nói ngắn gọn với Khương Bảo Lê, “Nếu cô dám phá nhà tôi lần nữa, tôi sẽ bảo Trân Châu chia sẻ chuồng chó cho cô.”  

“……” 

Quản gia lặng lẽ dọn bún ốc đi. 

Khương Bảo Lê thấy hơi nản lòng, cõi lòng u uất không thôi.  

Thẩm Dục Lâu còn nói cô sắp thành công, thành công cái nỗi gì?

Với cái khí chất cô độc như vua của anh ta, đời này, à không, đời sau cũng đừng hòng có người phụ nữ nào chịu ở bên cạn,h anh ta suốt 24 giờ!

“Không ăn thì thôi! Coi như tôi phí công, không làm nữa!”

Khương Bảo Lê quay người lên lầu.

Tính khí cũng lớn đấy.  

Quản gia bảo người giúp việc làm lại phần đồ Tây cho Tư Độ, anh vừa cắn miếng sandwich đầu tiên đã bỏ xuống:  

“Khó ăn.”

“Hả, cái này… là khẩu vị mà cậu chủ vẫn ăn mà.”

“Như nhai sáp vậy.”

Tư Độ đẩy đĩa đồ ăn ra, lát sau lại hỏi: “Đồ cô ấy làm…”  

“Còn đây!” Quản gia vội vàng bưng ra tô bún ốc còn nóng hổi từ trong bếp, sau đó đặt trước mặt Tư Độ, “Nếu cậu chủ muốn ăn thứ gì đậm vị thì thử món bún ốc này đi, ngon lắm, tôi từng ăn rồi.”  

Tư Độ kiêu ngạo cầm đũa gắp một sợi, anh do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết tâm nếm thử. 

Sợi bún mềm, cảm giác thật sự không tệ.

Nước dùng chua chua, cay nhẹ, quả thực k.ích th.ích vị giác hơn nhiều so với đồ Tây anh thường ăn. 

Nhìn biểu cảm mong đợi của quản gia, Tư Độ nhăn mặt đánh giá: “Khó ăn.”

“Vâng vâng, cô Khương nói đây là lần đầu cô ấy vào bếp, học theo hướng dẫn trên mạng rất lâu.” 

“Hơn mì gói được mấy bước, còn phải học?” Tư Độ hoàn toàn không mắc bẫy, “Rảnh rỗi…” 

Dù nói vậy nhưng Tư Độ vẫn ăn sạch sẽ tô bún ốc đó.  

Sau khi anh đi làm, quản gia dọn dẹp, lục lọi trong nồi canh. 

Miệng nói khó ăn, vậy mà chẳng lãng phí chút nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.