Trong phòng bệnh, Tư Độ “ân cần” chăm sóc chú cả Tư Mạc Thành đang nằm trên giường bệnh.
Anh chậm rãi gọt một miếng táo rồi nhét vào miệng Tư Mạc Thành.
Tư Mạc Thành hoàn toàn không thể ăn một miếng táo to như vậy, nhưng ông ta không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt, sợ hãi nhìn Tư Độ.
Tư Độ chẳng đoái hoài đến điều ấy, anh dịu dàng dùng khăn giấy lau đi dòng nước dãi chảy xuống khóe miệng Tư Mạc Thành.
Bàn tay thon dài trắng trẻo cầm dao, tiếp tục gọt táo.
Lưỡi dao ánh lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, cũng giống như cách anh rạch da thịt người vậy, lạnh lùng vô tình.
Từng miếng táo được nhét vào miệng Tư Mạc Thành. Cho đến khi miệng ông ta đầy ắp, thậm chí ảnh hưởng đến cả hô hấp.
“Ư… ư ư… ư…”
Mắt ông ta trợn trừng, nhìn về phía Tư Mạc Trì như thể cầu cứu.
Tư Mạc Trì nắm lấy tay Tư Độ: “Đủ rồi! Dù sao ông ấy cũng là…”
Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của Tư Độ quét tới, nhìn Tư Mạc Trì.
Trong lòng Tư Mạc Trì run lên.
“Ông ta là gì của tôi, chú nói đi, chú.” Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười thích thú.
Tư Mạc Trì khẽ hắng giọng, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn Khương Bảo Lê đang đứng ở cửa: “Có người ngoài, tốt nhất cháu nên biết kiềm chế.”
Tư Độ nhìn Khương Bảo Lê, lúc này vẻ hung ác trong mắt mới dịu đi vài phần, anh thu dao lại rồi nói: “Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với chú.”
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Tư Mạc Trì ngồi xuống bên giường bệnh, ông ấy lấy từng miếng táo nhét đầy trong miệng Tư Mạc Thành ra rồi vứt vào thùng rác.
Tư Mạc Thành tuyệt vọng nhìn Tư Mạc Trì, như thể hy vọng ông ấy có thể ở lại đây mãi.
Nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà ông ta đã làm trong những năm qua, trong lòng Tư Mạc Trì cũng thấy khúc mắc, khó mà vượt qua được.
Bây giờ dù phải chịu bao nhiêu tội… âu cũng đáng đời!
Ông ấy không nhìn Tư Mạc Thành nữa mà quay sang hỏi Tư Độ: “Dạo này cháu có đến thăm mẹ không?”
Ánh mắt sắc bén của Tư Độ quét về phía Tư Mạc Trì: “Chú nhất định phải nhắc đến bà ấy ở đây sao?”
Tư Mạc Trì lại nhìn Tư Mạc Thành đang nằm trên giường bệnh, biết rằng đó là vết sẹo rỉ máu sâu nhất trong lòng Tư Độ.
Có lẽ… vĩnh viễn không thể lành lại.
Ông ấy vội chuyển chủ đề: “Bên cảnh sát đã liên lạc với cháu rồi đúng không? Con bé nhà họ Thư khai rằng chính cô ta đã trộm điện thoại của Kiều Mộc Ân rồi gửi tin nhắn cho con bé bên nhà họ Thẩm, dụ nó đến Zenith Club.”
“Chú, chú tin lời cô ta nói sao?” Tư Độ thong thả ngồi xuống, ngón tay thon dài khẽ gõ lên ghế sofa.
“Dù sao đi nữa, nhà họ Kiều cũng không liên quan đến chuyện này.” Thái độ của Tư Mạc Trì trở nên cứng rắn, “Vốn dĩ làm ăn là phải dĩ hòa vi quý. Chuyện cháu nhổ tận gốc nhà họ Thư chỉ vì một người phụ nữ là không đạo nghĩa. Nhưng đã làm rồi thì thôi, chú cũng không nói nhiều nữa, nhà họ Kiều và chúng ta là bạn bè lâu năm, từ đời ông ngoại của cháu đã hợp tác với nhau rồi. Hơn nữa cháu và Kiều Mộc Ân còn có hôn ước, không nên làm quá khó coi.”
Tư Độ biết rõ, Tư Mạc Trì và gia tộc họ Kiều có quan hệ thân thiết.
Những lời này cũng là để thăm dò thái độ của anh.
Người chú nghị sĩ quyền thế này đang nắm giữ quyền lớn, tạm thời Tư Độ không muốn đổ vỡ quan hệ với ông ấy.
“Chú nghĩ nên xử lý việc này thế nào?”
“Biến chuyện lớn thành chuyện bé, chuyện bé hóa không, nếu Thư Hân Đồng khai nhận là cô ta lấy trộm điện thoại của Kiều Mộc Ân, vậy việc này không liên quan gì đến nhà họ Kiều.”
Tư Mạc Trì cười lạnh, “Còn cô gái nhà họ Thẩm kia, trả về đi. Cháu muốn chơi bời hay nghiêm túc cũng được, nhưng không được động vào người nhà họ Thẩm, ai biết Thẩm Đình Sơn giấu ý đồ gì.”
“Chú hai, chú là bậc trưởng bối, tôi tôn trọng ý kiến của chú.” Tư Độ thong thả vỗ nhẹ chỗ bên cạnh, mời ông ấy ngồi xuống, “Chú biết đấy, từ nhỏ đến lớn, tôi là đứa rất biết giữ của. Không ai được động vào đồ chơi của tôi, kể cả chú.”
Tư Mạc Trì dù là “cá mập” chính trị lão luyện, nhưng trước mặt đứa cháu trai thiên tài tâm cơ thâm sâu và thủ đoạn tàn khốc này, ông ta vẫn cảm thấy hơi yếu thế.
Có lẽ là vì cảm giác tội lỗi.
Hồi đó, ông sợ anh cả Tư Mạc Thành nên đã không ngăn cản… “chuyện đó”, khiến Tư Độ trở nên máu lạnh b.ệnh ho.ạn như bây giờ…
Nhìn vào đôi mắt đen láy lạnh lùng của chàng trai trẻ, Tư Mạc Trì không khỏi rùng mình.
Ông ấy lại nhìn sang giường bệnh, Tư Mạc Thành nằm đó kêu trời không thấu.
Đúng là khi Tư Độ trở nên tàn nhẫn thì anh thật sự không nhận người thân.
“Việc này, cháu tự cân nhắc vậy. Chú chỉ yêu cầu một điều, cháu phải kết hôn với Kiều Mộc Ân.”
Nói xong câu đầy khí thế này, ông ấy quan sát sắc mặt của Tư Độ.
Tư Độ ngồi ung dung, nhẹ nhàng ngẩng cằm: “Chú, gia tộc luôn ủng hộ chú dấn thân vào giới chính trị, hiện giờ tôi là gia chủ của nhà họ Tư, tất nhiên sau này vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ. Nhưng hôn ước với nhà họ Kiều là do Tư Mạc Thành định đoạt, chú nhìn tình trạng của ông ta bây giờ…”
Anh bất ngờ cười khẽ rồi giơ tay ra, “Chú nghĩ, ông ta còn có thể tham dự hôn lễ của tôi không?”
Nghe đến đây, lưng Tư Mạc Trì đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tư Độ ngày càng giống khí chất quyết đoán sát phạt ngày xưa của Tư Mạc Thành, hai người họ…
Thật quá giống nhau.
Tư Mạc Trì thở dài: “Nhà họ Tư chúng ta với nhà họ Kiều là bạn cũ nhiều năm, dù là vì tình nghĩa trưởng bối, cháu cũng đừng làm quá khó coi.”
Tư Độ mỉm cười ung dung: “Vâng.”
Nói đến mức này, Tư Mạc Trì đứng dậy định đi.
“Ừm ừ… ừm ừm…”
Trên giường bệnh, Tư Mạc Thành thấy ông ây sắp rời đi thì gấp gáp phát ra tiếng kêu, dường như muốn giữ ông ấy lại, muốn ông ấy cứu mình.
Tư Mạc Trì nhìn ông ta, bất lực lắc đầu, sau đó nhất quyết bước ra ngoài.
…
Khương Bảo Lê đến vườn hoa dưới lầu, trong lòng chất chứa thật nhiều nghi hoặc.
Cô đã chứng kiến thủ đoạn của Tư Độ với người chú Tư Mạc Thành từ lâu.
Lúc đó Thẩm Dục Lâu dặn cô không được tiết lộ, không xen vào chuyện gia đình người khác, nên Khương Bảo Lê chưa từng nhắc đến, cũng chưa từng hỏi thăm ai.
Không biết nhà họ Tư có bí mật gì.
Nhớ lúc Tư Độ ăn phải nấm độc và rơi vào ảo giác, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu như “đừng đến, đừng, hắn ta đến rồi…”
Sau đó, anh vừa tỉnh dậy đã vào phòng chăm sóc đặc biệt để “hành hạ” người chú cả.
Có phải… liên quan đến cảnh tượng kinh hoàng trong cơn ác mộng của anh hay không?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nhà họ Tư?
Khương Bảo Lê đắn đo không biết có nên kể chuyện này với Thẩm Dục Lâu không, cô đã rút điện thoại ra, nhưng bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào gián điệp.
Cô không muốn chủ động liên hệ với anh ta.
Thôi, đợi Thẩm Dục Lâu tìm cô rồi hãy nói sau vậy…
Không lâu sau, Khương Bảo Lê nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, thông báo kết quả điều tra sơ bộ.
Thư Hân Đồng thừa nhận, chính cô ta đã lấy trộm điện thoại của Kiều Mộc Ân và soạn tin nhắn dụ dỗ cô.
Thanh tra bên kia hỏi Khương Bảo Lê rằng liệu cô có đồng ý hòa giải hay không.
Bên nhà họ Thư sẵn sàng chi ra một khoản tiền thuốc men và bồi thường tổn thất tinh thần khổng lồ để mong cô tha thứ.
Nếu viện kiểm sát khởi tố vụ án và Khương Bảo Lê không chấp nhận hòa giải, Thư Hân Đồng có khả năng sẽ phải ngồi tù.
Đối mặt với câu hỏi của thanh tra, Khương Bảo Lê thẳng thừng từ chối.
Cô không phải kiểu tiểu thư đơn thuần lương thiện như Kiều Mộc Ân, không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình.
Ngồi tù sao? Đó là cái giá mà Thư Hân Đồng đáng phải trả.
Bao nhiêu tiền cũng không thể mua lại nỗi đau đêm hôm đó. Tha thứ cái con khỉ!
…
Tư Độ chỉ nằm viện một ngày rồi xuất viện.
Dù là dự án nghiên cứu của phòng thí nghiệm đang chờ anh đích thân giám sát, hay cả tập đoàn khổng lồ đang trông chờ quyết sách của anh, tất cả đều khiến anh không thể ở bệnh viện lâu hơn.
Hai ngày nay, vì tin tức về dược phẩm phục hồi từ sứa bất tử được tiết lộ nhiều hơn, cổ phiếu của Mosen Biotech đã tăng vọt, thậm chí hôm qua sự săn đón này còn tăng ngay lập tức.
Bởi vì loại thuốc này không chỉ giúp phục hồi sẹo, mà quan trọng hơn, nó có tác dụng mạnh mẽ trong việc làm chậm lão hóa và chống lại nếp nhăn mà không gây ra tác dụng phụ.
Giới khoa học sinh học trong và ngoài nước đều đang bàn luận về nghiên cứu xuất sắc này.
Giờ đây, không chỉ các công ty y sinh ở Hồng Kông muốn giành quyền độc quyền nghiên cứu này mà vô số công ty dược phẩm trong và ngoài nước đều đang thèm khát nó vô cùng.
Ai giành được, người đó chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Thẩm Dục Lâu thực sự không thể ngồi yên được nữa, anh ta gửi tin nhắn hỏi Khương Bảo Lê về tiến triển của “nhiệm vụ”.
Khương Bảo Lê biết anh ta vốn không thích nhắn tin vì cho rằng đó là một việc lãng phí thời gian.
Chuyện quan trọng như vậy mà không gọi điện, rõ ràng ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy áy náy.
Cô nhắn lại với chút giận dỗi, bảo anh ta rằng mình vừa dùng nấm độc tống Tư Độ vào bệnh viện, suýt chút nữa là đi đời nhà ma, nên đừng mong gì ở chuyện “quyến rũ” nữa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dục Lâu mới trả lời lại một câu.
“Bảo Lê, anh biết em giận. Xin lỗi.”
Lời xin lỗi muộn màng, Khương Bảo Lê đã không còn cần nữa.
Hơn nữa, dù có xin lỗi thì e rằng mục đích… cũng chỉ là muốn cô nhớ kỹ “nhiệm vụ” mà thôi.
Khương Bảo Lê tự nhốt mình trong phòng, tâm trạng bức bối đến cực điểm.
Ai bảo Thẩm Dục Lâu đã kéo cô ra khỏi ngôi làng chài nhỏ? Ai bảo nhà họ Thẩm đã chu cấp cho cô, nuôi sống cô…
Cô nợ anh ta, nợ cả gia đình họ.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi hoàn thành “nhiệm vụ” anh ta giao cho.
Nhưng phải thừa nhận, dự án Sứa bất tử này thực sự quá đỉnh, chẳng trách Thẩm Dục Lâu sốt ruột đến vậy.
Cô thấy ngay cả khi nằm viện mà Tư Độ vẫn không ngừng xử lý công việc do trợ lý gửi đến, ngoài cửa bệnh viện tư nhân Mosen mỗi ngày đều có phóng viên đứng chờ đưa tin, giá cổ phiếu thì liên tục tăng…
Cô có thể tưởng tượng được, dự án này rốt cuộc đáng giá đến mức nào!
Nhớ lại lần đó trên hòn đảo tư nhân ở Bahamas, Tư Độ đã dẫn cô đi lặn ngắm sứa bất tử, còn hào hứng “khoe khoang” thành quả nghiên cứu của mình.
Khi đó, cô đâu ngờ sẽ có ngày hôm nay.
Trước đây, Khương Bảo Lê luôn nghĩ Tư Độ chỉ là một cậu chủ nhà giàu kế thừa gia nghiệp, dựa vào gia đình lớn mà muốn làm gì thì làm.
Điều hành công ty cũng chỉ theo cảm hứng, theo sở thích cá nhân.
Hoàn toàn khác biệt với Thẩm Dục Lâu, người luôn cẩn trọng và nghiêm túc.
Nhưng bây giờ mới thấy, cái gọi là “muốn làm gì thì làm” của anh, căn bản không phải dựa vào tiền tài và danh tiếng của thế hệ trước.
Một thiên tài như anh, có đủ tư cách để ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao!
…
Buổi tối, Tư Độ ngồi bên bàn ăn, chăm chú xem báo cáo tài chính của quý này trên chiếc máy tính bảng, cho đến khi quản gia và người làm lần lượt bày lên bàn những món ăn phong phú.
Nghĩ đến việc anh vừa khỏi bệnh, đầu bếp đã cố ý chuẩn bị những món ăn có hương vị thanh đạm hơn, nhưng vẫn tinh tế như mọi khi. Nào là tổ yến hầm tùng nhung*, tôm hùm Australia sốt truffle, măng tây bách hợp ngọc thạch, gà ác hầm vi cá…
(*tùng nhung: là một thuật ngữ trong Đông y, chỉ phần lộc mềm, non của hươu hoặc nai được sử dụng làm thuốc. Lộc nhung thường được thu thập từ hươu hoặc nai đực khi chúng đang trong giai đoạn tăng trưởng mạnh mẽ. Đây là loại dược liệu quý giá, được biết đến với tác dụng bổ dưỡng, tăng cường sức khỏe và hỗ trợ nhiều hệ cơ quan trong cơ thể. “Tùng nhung” thường có trong các bài thuốc giúp bồi bổ khí huyết, cải thiện sinh lực và tăng cường miễn dịch.)
Tư Độ liếc nhìn, chắc chắn những món này do đầu bếp Michelin 3 sao của nhà làm.
Anh đặt máy xuống rồi hỏi: “Cô ấy đâu?”
Quản gia hiểu ý nhưng cố tình hỏi lại: “Cậu chủ hỏi ai ạ?”
Đùa dai, ánh mắt sắc lạnh của Tư Độ quét tới, quản gia rùng mình vội đáp ngay: “Cô Khương dắt chó đi dạo rồi, cô ấy nói suýt nữa hại cậu ngộ độc, cả đời không dám vào bếp nhà của chúng ta nữa.”
Tư Độ cười lạnh: “Gan bé ngần ấy thôi à?”
Anh không nói thêm, chỉ ung dung nếm qua các món nhưng không ăn nhiều.
Có lẽ vừa ốm dậy nên khẩu vị kém, dù món ngon cũng thấy thật vô vị.
Lúc lên lầu, Tư Độ dặn quản gia: “Tổ yến tùng nhung và tôm hùm sốt, được đấy.”
Quản gia tưởng anh thích ăn, vội ghi nhớ, nào ngờ anh nói thêm:
“Làm thêm một ít, cô ta hay lục tủ lạnh lúc nửa đêm.”
Quản gia cố nén cười, nhịn cười cũng cực lắm đấy.
…
Nửa đêm, Khương Bảo Lê đói bụng nên lẻn vào bếp tìm đồ ăn.
Khác với mọi khi, kỳ lạ là hôm nay tủ lạnh có sẵn hai món chín, dù phòng bếp không bao giờ để đồ thừa qua đêm, Tư Độ nhất định phải ăn đồ tươi mới nấu.
Hai món này không giống đồ thừa, trang trí hoa quả còn nguyên vẹn.
Kệ đi, có ăn là được.
Cô bỏ hai đĩa vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó bưng lên bàn, vừa nếm miếng yến đầu tiên đã kinh ngạc.
Ngon tuyệt!!
Tư Độ là người yêu cầu cao về ẩm thực, nên đầu bếp nhà anh trình độ còn hơn cả đầu bếp đỉnh cao ở nhà hàng sang.
So đi so lại, hai bữa cô nấu cho Tư Độ đúng là…
Thôi bỏ đi, sau này không nấu nữa.
Bắt Tư Độ bỏ những món ngon này để ăn thứ cô nấu…
Khương Bảo Lê thấy “nhiệm vụ” này cả đời cũng không xong được.
Đúng là tự rước nhục vào thân.
Cô lại nếm thử tôm hùm sốt.
Ngon không thể tả, mấy con tôm này chết cũng xứng đáng!
No nê xong, Khương Bảo Lê về phòng.
Cô đi qua phòng nhạc ở tầng hai. Trong phòng nhạc có nhiều nhạc cụ đắt tiền, giữa phòng là cây đàn dương cầm Steinway đen.
Ngoài ra, trên tường còn treo cây vĩ cầm thủ công North Shield được chế tác vào thế kỷ 18.
Vừa cổ điển vừa thanh lịch.
Khương Bảo Lê biết giá trị nên đứng trước cây vĩ cầm cổ này ngắm nhìn mãi.
Cô không dám chạm vào, dù quản gia từng nói cô có thể tự do dùng đồ trong nhà.
Nhưng cô vẫn có chút e dè, không dám đụng vào thứ quá đắt đỏ.
Lỡ làm hỏng thì làm năm trăm năm cũng không đền nổi!
Tuy nhiên, dù không dám đụng vĩ cầm thì cây dương cầm giữa phòng… chắc là chơi được nhỉ?
Khương Bảo Lê bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Khương Bảo Lê không dám ngồi mạnh lên chiếc ghế da êm ái, cô cẩn thận mở nắp đàn, nhìn những phím đàn trắng đen không tì vết.
Ấn một phím, âm thanh vang lên trong trẻo.
Đỉnh thật!
Khương Bảo Lê không học piano bài bản, nhưng có ngồi dự vài buổi dạy đàn của sinh viên nhạc.
Khả năng cảm âm bẩm sinh giúp cô chỉ cần sờ phím một lần là nhớ nốt nhạc.
Trước cây đàn đỉnh cao thế này, Khương Bảo Lê thực sự ngứa tay, không nhịn được thử gõ giai điệu “Rose”.
Dĩ nhiên, vì không biết chơi, nên có chút vấp váp, ngượng ngùng.
Phía sau, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Khó nghe.”
Khương Bảo Lê quay đầu lại, thấy Tư Độ đang hờ hững dựa vào tường.
Dáng người cao ráo, khí chất thanh quý, ánh đèn tường dịu nhẹ bao phủ đường nét sắc sảo của anh.
Dưới đôi mày rậm thẳng tắp, đôi mắt đen láy ẩn chứa vẻ khó dò.
Khương Bảo Lê vừa định đứng dậy khỏi ghế thì Tư Độ đã đặt tay lên vai cô, giữ cô ngồi xuống: “Thích nhạc à?”
“Ừm, thích.”
“Lần trước trên du thuyền, cô nói không thích.”
“Lúc đó em với anh không thân, sao phải nói cho anh biết.”
“Vậy bây giờ đủ thân rồi?”
Hàng mi đen như mực rũ xuống tạo thành một bóng râm thấp thoáng dưới mắt anh.
Anh nhìn cô từ trên cao.
Khương Bảo Lê vuốt ve những phím đàn đen trắng, không trả lời câu hỏi của anh, bởi vì cô chợt nghĩ đến một chuyện.
Tư Độ thích âm nhạc như vậy, có lẽ anh sẽ quen biết vị đại thần D kia!
Nếu Kiều Mộc Ân còn quen biết, không có lý do gì anh lại không biết.
“Anh có biết bài em vừa đàn không? Bài 《Rose》 ấy, trên mạng hot lắm, là của một siêu đại thần tên là D sáng tác.”
Tư Độ không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà chuyển sang nói: “Tôi nghe cảnh sát trưởng nói, lý do cô đến Zenith Club có liên quan đến cái người tên D này.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Bảo Lê liền tức giận: “Em không nên dễ tin người khác, em nghĩ Kiều Mộc Ân học vĩ cầm, có lẽ sẽ quen biết đại thần D.”
Đột nhiên, Tư Độ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
“Sao, cô rất thích anh ta à?”