Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 36: Quái vật



Khương Bảo Lê không hề che giấu mà bày tỏ sự yêu thích của mình đối với thần tượng.

Cô nhắc đến hai bản nhạc của anh, bất kể là 《Vengeance》 hay 《Rose》, giai điệu nào cũng chạm đến trái tim cô.

Mà điều lợi hại nhất của đại thần D không chỉ nằm ở giai điệu du dương êm tai hay kỹ thuật điêu luyện xuất chúng, mà còn là… cảm xúc của anh ấy.

“Em cảm thấy anh ấy rất cô đơn.”

Khương Bảo Lê thử đàn 《Vengeance》 bằng piano, nhưng cô thực sự không quen thuộc với loại nhạc cụ này nên không thể đàn ra được cảm giác mình muốn, “Đó là loại cô đơn không có nơi trút bỏ, giống như một con quái vật hung hãn, đâm sầm vào hết chỗ này đến chỗ khác trên cánh đồng hoang vắng, đâm đến chảy cả máu đầu. Đối với anh ấy, thế giới này chính là một nhà tù khổng lồ.”

Khương Bảo Lê cứ tự nói một mình, cuối cùng cũng đàn ra được một chuỗi âm thanh trôi chảy, thậm chí cô còn chẳng quan tâm Tư Độ có nghe lọt tai hay có hứng thú hay không, khi nói về điều mình yêu thích, cô hoàn toàn đắm chìm trong đó. “《Vengeance》 khiến em cảm thấy anh ấy như đang hận một người, anh ấy muốn mang theo sự hận thù này vào trong mộ, để nó tiếp diễn vĩnh hằng theo dòng thời gian dài đằng đẵng.”

Chuyển sang điệu nhạc khác, cô lại vụng về đàn 《Rose》: “Hoa hồng, bản nhạc này khiến em cảm thấy… anh ấy như đang yêu một ai đó, vừa nhiệt tình, vừa chân thành… lại có chút do dự, cẩn trọng, không chắc chắn. Thậm chí còn sợ được sợ mất, giống như tự nhốt mình vào trong vỏ ốc sên, chỉ cần cảm nhận được một chút nguy hiểm, sẽ thu lại tình cảm của mình ngay lập tức.”

Khương Bảo Lê chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt Tư Độ nhìn cô…

Nóng bỏng đến thế.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua ô cửa kính, lặng lẽ chiếu vào phòng.

Ánh sáng dịu dàng phủ lên cây đàn piano Steinway màu đen và ôm cả người cô, phác họa một vòng sáng mơ hồ.

Tư Độ cảm thấy cổ họng hơi khô.

Dường như có thứ gì đó trong lòng anh đang từ từ nứt ra.

Giống như dòng nước ngầm chảy xiết dưới lớp băng lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt, phát ra những tiếng răng rắc khe khẽ.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, những hận thù và yêu thương ẩn giấu trong những nốt nhạc và giai điệu kia…

Những cảm xúc mà ngay cả bản thân anh cũng cố ý né tránh, vậy mà… lại bị cô bắt được một cách rõ ràng đến vậy.

Những lời cô nói, giai điệu chảy ra từ đầu ngón tay cô, giống như con dao giải phẫu đang cắt qua lớp da của anh một cách thật chính xác.

Từng lớp từng lớp, lột bỏ hết mọi phòng bị của anh.

Nhưng nếu cô biết rằng người mà cô thích – D, chính là người đang đứng trước mặt cô…

Nếu cô nhìn thấy dòng máu tội lỗi đang chảy trong cơ thể anh, nhìn thấy trái tim đầy vết thương đẫm máu của anh, nhìn thấy con quái vật xấu xí và tà ác đang ẩn giấu trong anh…

Liệu cô có còn thích anh đến vậy không?

Tư Độ không dám chắc.

Không ai thích một con quái vật cả.

Dòng máu tội lỗi này vốn dĩ không nên được tiếp tục lưu truyền.

Anh sẽ cô độc tự chôn mình xuống mộ phần.

Sau một hồi thao thao bất tuyệt, Khương Bảo Lê mới nhận ra hình như mình hơi phấn khích quá, nói một tràng dài mà chẳng biết anh có hứng thú nghe hay không…

Cô cẩn thận liếc nhìn Tư Độ.

Đường nét sắc bén nơi đôi môi anh vẫn mím chặt, có lẽ vì ánh trăng dịu dàng mà hôm nay trông anh có vẻ ôn hòa hơn thường ngày.

“Anh thấy thế nào?” Khương Bảo Lê thử dò hỏi, “Hai bản nhạc đó ra sao?”

“Cô đàn dở lắm.” Tư Độ nhận xét, “Nhạc cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Khương Bảo Lê bĩu môi, không cam lòng trả treo: “Đó là vì em không giỏi piano! Không thể thể hiện hết được phong cách của đại thần, nhưng điều đó không có nghĩa là nhạc không hay, do em không đủ trình độ thôi!”

“Vậy là cô thích anh ta lắm à?”

“Đương nhiên! Anh ấy là thần tượng trong lòng em!”

“Thế cô còn muốn gặp anh ta không?”

Khương Bảo Lê như đóa hồng bị sương giá làm héo rũ, bỗng nhiên ủ rũ hẳn đi: “Thôi vậy, không gặp nữa.”

Sau lần bị lừa trước đó, cô bỗng thấy chính khoảng cách mới tạo ra vẻ đẹp.

Nếu thực sự gặp nhau, chỉ cần có một điểm nào đó không đúng với kỳ vọng, hoặc một hành động nào đó không như cô tưởng tượng, thì hình tượng hoàn mỹ của hai bản nhạc ấy trong lòng cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Gặp rồi có khi lại thất vọng, thực tế vĩnh viễn không đẹp bằng tưởng tượng.” Khương Bảo Lê lẩm bẩm, “Có lẽ, anh ấy không phải là người như em nghĩ.”

Tình yêu thuần khiết, thù hận mãnh liệt… có lẽ chưa từng tồn tại.

Khóe môi Tư Độ lạnh đi vài phần, anh nói: “Đúng vậy, gặp rồi chắc chắn sẽ thất vọng.”

Cô muốn gặp thần thánh, thiên sứ, hiện thân của cái đẹp.

Nhưng anh không phải, anh là ác quỷ, là Tu La, là vực sâu tội lỗi.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, cả hai đều im lặng.

Tựa như sự tĩnh lặng của tận thế.

Bất chợt, Tư Độ ấn xuống phím đàn.

Giai điệu biến tấu của 《Vengeance》 như cuồng phong bạo vũ, tràn ngập sự hủy diệt và điên cuồng.

Khương Bảo Lê kinh ngạc nhìn anh…

Ngón tay anh dồn lực đánh mạnh xuống những phím đàn đen trắng.

Lưng anh thẳng tắp, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, từng đường nét rõ ràng đến mức đáng sợ.

Khương Bảo Lê cảm thấy không phải anh đang chơi đàn mà đang cầm dao mổ xẻ từng nốt nhạc.

Đầu ngón tay lướt đi điên cuồng trên bàn phím, cô gần như không thể nhìn rõ động tác của anh.

Cô chưa từng nghĩ 《Vengeance》 có thể được diễn tấu một cách cuồng loạn đến vậy!

Nhưng dường như… nó vốn nên như thế!

Là cô chưa đủ thấu hiểu những tầng cảm xúc sâu xa của nó, là kỹ thuật của cô chưa đủ thuần thục, là cô… chưa đủ hiểu anh!

《Vengeance》 phải như vậy!

Khương Bảo Lê ngây người nhìn Tư Độ.

Ánh mắt cô đè nén một cảm xúc không rõ ràng…

​​Những phím đàn như muốn vỡ tan dưới sức mạnh điên cuồng của bàn tay ấy!  

Đột nhiên, anh dừng lại.  

Giai điệu đứt đoạn đột ngột.  

Khương Bảo Lê cảm nhận trong khoảnh khắc này, thế giới như chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.  

Cô còn chưa kịp định thần thì Tư Độ đã đứng dậy rồi nói với cô: “Cô không thể hoàn toàn hiểu một người chỉ qua âm nhạc. Những điều tốt đẹp cô tự tưởng tượng ra chỉ là sự phóng chiếu cảm xúc của chính cô thôi. Cô muốn gặp anh ta, suýt nữa đã hiến thân mình, đúng là ngốc nghếch đến không thể tả.”  

Đúng vậy, Khương Bảo Lê cảm thấy mình thật ngu ngốc.  

Cô không hiểu D, thậm chí cô còn không thực sự hiểu bản nhạc “Vengeance”.  

Phiên bản Tư Độ vừa trình diễn, với những cảm xúc dữ dội và mãnh liệt ấy, khiến cô nhận ra mọi hiểu biết trước đây của mình về anh ấy hoàn toàn chỉ là tưởng tượng, là sự áp đặt… cảm xúc của chính cô.  

Cô không hiểu con người thật sự của anh thì lấy tư cách gì để nói yêu thích âm nhạc của anh?  

“Tư Độ!” Khương Bảo Lê đứng phắt dậy, “Anh có quen D không? Rốt cuộc anh ấy là người thế nào?”  

Bóng dáng Tư Độ khựng lại.  

Ánh trăng xuyên qua đường nét lạnh lùng của Tư Độ, anh chỉ nói một câu:  

“Anh ta là một quái vật, bỏ hết tâm tư của cô đi.”  

Quái vật không xứng được yêu thương.  

…  

Đêm đó, Tư Độ mất ngủ.  

Những ký ức bị chôn vùi từ lâu bỗng chốc trỗi dậy.  

Chúng như cơn ác mộng bám rễ trong tâm trí anh.  

Anh tưởng mình đã miễn nhiễm với nỗi đau này, bao năm qua anh đã khóa chặt cảm xúc, không còn đồng cảm với bất kỳ ai.  

Anh cố biến mình thành con quái vật máu lạnh.  

Vậy mà kông biết từ khi nào, thứ miễn dịch ấy đã mất tác dụng.  

Những hình ảnh điên loạn, nỗi sợ hãi, tiếng gào thét tuyệt vọng, lòng căm hận tột cùng không thể hóa giải… như sóng cuồng nuốt chửng lý trí anh.  

Anh mơ hồ như con thú bị nhốt trong lồng sau bao nhiêu năm.  

Đêm dài của anh, cuối cùng cũng tới.  

Anh mất ngủ tới tận sáng.  

Tư Độ mở điện thoại, thấy cộng đồng âm nhạc Melodie có một bình luận mới từ ID quen thuộc [JJ siêu cấp đáng yêu]:  

“Hôm nay nghe một người bạn chơi ‘Vengeance’, em mới nhận ra hiểu biết của mình về nó nông cạn thế nào.”  

“Thật lòng, bây giờ em không dám nhìn bản nhạc này nữa, lại càng không dám chơi, vì nó quá tuyệt vọng.”  

“Em không thể chịu nổi khi phải nhìn nó thêm lần nào nữa, người viết ra nó hẳn phải rất đau khổ.”  

“Nếu anh cần ai đó tâm sự, hoặc trao đổi về âm nhạc, hãy liên hệ với em nhé, WeChat của em là: jbl0401.”  

Tư Độ cười khẩy đầy khinh bỉ.  

Thật cứng đầu.  

Sao hoàn thành “nhiệm vụ” Thẩm Dục Lâu giao lại không thấy kiên trì thế?  

Tư Độ ném điện thoại đi, anh lấy gối đè lên đầu rồi nhắm mắt lại.  

Không biết bao lâu sau, trong lòng anh chợt dâng lên sự bứt rứt khó chịu.  

Đằng nào cũng không ngủ được, anh bực bội với lấy điện thoại rồi vẫn thêm WeChat của cô.  

Không ngờ cô chấp nhận ngay lập tức!  

Cô ấy vẫn còn online.  

Trong căn phòng bên cạnh, Khương Bảo Lê vừa nghe tiếng thông báo WeChat vang lên đã vội vã vén chăn ngồi dậy, chộp lấy điện thoại rồi mở màn hình lên xem.  

Một người dùng WeChat biệt danh D, avatar đen, đã thêm cô.  

Không có tin nhắn xác nhận nào, nhưng chỉ một chữ cái đó thôi cũng khiến tim cô đập thình thịch.  

Là anh ấy thật sao?  

Thật sự là anh ấy sao?

​​Khương Bảo Lê hoàn toàn tỉnh táo, ngón tay run rẩy nhấn nút xác nhận. Hệ thống lập tức gửi tin nhắn thông báo: Đối phương đã là bạn bè của bạn, hãy bắt đầu trò chuyện ngay thôi!

Cô vội vàng nhấp vào trang cá nhân của D, điện thoại rung lên, nhắc nhở đối phương.

“JJ siêu cấp đáng yêu đã vỗ vai bạn.”

Khương Bảo Lê: ……

Tay run quá!

Trang cá nhân của anh ấy không có gì cả.

Khương Bảo Lê hơi thất vọng, cô vốn hy vọng có thể tìm thấy nhiều nội dung liên quan đến âm nhạc, thậm chí nhiều bản nhạc tuyệt vời hơn nữa!

Dù sao thì《Vengeance》 đã khiến cô cảm thấy suy sụp lắm.

Nghe mười lần bản《Rose》 cũng không thể xoa dịu được cảm xúc, nên cô muốn tìm thêm những bản nhạc khác của anh.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời, trên màn hình trò chuyện vẫn là dòng chữ: JJ siêu cấp đáng yêu đã vỗ vai bạn.

Thật là lạnh lùng, chẳng thèm chủ động trò chuyện luôn!

Thế là Khương Bảo Lê gửi tin nhắn cho anh

“Chào đại thần! Cảm ơn anh đã đồng ý kết bạn với em, anh có thể gọi em là Tiểu Lê, em là một fan siêu bự của anh đó! Em thích nhạc của anh từ lâu lắm rồi! (∩_∩)”

D: “Chào bạn.”

Khương Bảo Lê nhìn hai chữ khuôn mẫu, nghĩ bụng đúng là lạnh lùng thật.

“Đại thần, khuya như vậy mà anh vẫn chưa ngủ sao?”

D: “Mất ngủ.”

“Chắc là đang sáng tác đúng không? Đêm khuya sẽ có nhiều cảm hứng hơn?”

D: “Không, chỉ là mất ngủ.”

Ờ…

Trò chuyện với người hoàn toàn xa lạ, quả thật có chút ngại ngùng.

Vừa rồi nhất thời xúc động muốn làm quen với anh nên để lại thông tin liên lạc, bây giờ bình tĩnh lại, cô mới phát hiện những lời cảm tính, những lời an ủi, hoàn toàn không thể nói ra được.

Ngốc nghếch.

Cảm giác như tự mình đa tình vậy.

“Mạo muội hỏi một câu, xin hỏi anh đã nghe bản 《Vengeance》 em chơi chưa ạ?”

D: “Nghe rồi.”

Khương Bảo Lê lập tức căng thẳng, cô khoanh chân ngồi trên chiếc giường mềm mại, cẩn thận hỏi anh: “Cách em hiểu và diễn giải, có đúng không ạ?”

D: “Không có đúng hay sai, mỗi người đều có cách hiểu của riêng mình.”

“…”

Anh ấy là robot sao? Hay là NPC trò chuyện?

Khương Bảo Lê cảm thấy có lẽ trò chuyện với AI còn ấm áp hơn người này.

Không hiểu sao, cô cảm thấy người này hơi giống ai đó đó ở phòng bên.

Không sao không sao, anh ấy là đại thần D mà, Khương Bảo Lê nuông chiều anh ấy vô điều kiện.

Cô quyết định trò chuyện về một chủ đề sâu sắc hơn: “Em vừa nghe một người bạn rất giỏi chơi 《Vengeance》 bằng piano, em cảm thấy rất áp lực, rất tuyệt vọng, trong lòng buồn lắm, nên mới mạo muội muốn kết bạn với anh.”

D: “Cô muốn nói gì với tôi?”

“Thật ra cũng không có gì đâu ạ, nếu anh có chuyện không vui, có thể nói với em. (∩_∩)”

Anh ấy không trả lời nữa.

Trò chuyện thật là tốn sức!

Còn tốn sức hơn cả theo đuổi Tư Độ!

“À thì… em cảm nhận《Rose》 mang giai điệu rất mãnh liệt, có phải anh đang thầm thích cô gái nào không?”

Vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này, vì người nọ chẳng thèm nói gì với cô nữa. Vậy mà khoảng mười phút sau, Khương Bảo Lê nhận được tin nhắn trả lời của anh:

D: “Có.”

Cô lập tức hứng thú:

“Woa! Em biết ngay mà! 《Rose》 ngọt lắm! Cơ mà… một đại thần như anh mà không theo đuổi được người ta sao ạ?”

D: “Tôi không giỏi lắm.”

Khương Bảo Lê bỗng thấy xót xa.

Trong đầu cô bắt đầu vẽ ra hình tượng của D.

Có lẽ là một chàng trai hướng nội, không cao, không đẹp.

Dù gì thì nhan sắc vẫn là tài nguyên hiếm. Nếu vừa đẹp trai vừa tài giỏi thế này, chắc chắn không thể có chuyện không theo đuổi được người mình thích.

Không đẹp, lại hướng nội, suốt ngày đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của mình, ít bạn bè, tính cách lại lạnh nhạt.

Buff xếp tầng như vậy, làm sao theo đuổi nổi con gái chứ?

Hu hu hu, thần tượng của cô mà lại không tán gái được! Đúng là trớ trêu mà!

“Em cũng là con gái, con gái thì hiểu con gái hơn! Nếu anh có vấn đề gì trong chuyện theo đuổi người ấy, cứ hỏi em nhé! Em nhất định sẽ nói hết, giúp anh theo đuổi được cô ấy!”

D: “Tôi không theo đuổi.”

“Tại sao chứ? Thích thì phải giành lấy mà! 【mèo nắm tay quyết tâm】”

D: “Tôi không tốt, không biết yêu, càng không thể kết hôn.”

Tim Khương Bảo Lê như muốn tan chảy.

Lại còn là một chàng trai tự ti nữa…

“Đừng nghĩ như vậy, em thấy anh rất tuyệt mà! Nhìn đi, trong cộng đồng âm nhạc Melodie, bình luận trên trang của anh nhiều nhất, có rất nhiều người thích anh đó!”

D: “Tôi không quan tâm những người thích tôi, với tôi chẳng có ý nghĩa gì.”

Khương Bảo Lê càng nhắn tin càng cảm thấy người nọ có thể đang có khuynh hướng trầm cảm.

“Nếu anh cần ai đó để tâm sự, có thể tìm em bất cứ lúc nào. Cứ coi em là chatbot cũng được. (∩_∩)”

D: “Được.”

“Ngủ nhé, chúc ngủ ngon.”

Khương Bảo Lê nằm lại xuống giường rồi nhắm mắt. Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Cô lập tức bật dậy, mở màn hình—

D: “Nếu cô ấy có người trong lòng rồi, tôi nên theo đuổi thế nào?”

Quả nhiên… vẫn không thể buông được.

Khương Bảo Lê bật cười.

Biết ngay mà, cảm xúc trong《Rose》vừa nhẫn nhịn vừa cháy bỏng như thế, sao có thể dễ dàng từ bỏ được?

“Cô ấy đã xác định quan hệ với người kia chưa?”

D: “Chưa, người đó cần tôi giúp nên đã ‘bán’ cô ấy cho tôi.”

“Cái đệt ( ‵o′)”

D: “Nhưng cô ấy không thích tôi, thậm chí là ghét tôi.”

“Tên kia là đồ cặn bã đỉnh của đỉnh! Nhất định phải theo đuổi, em sẽ giúp anh! Cùng nhau giải cứu cô gái khỏi tên cặn bã đó!”

D: “Phải làm gì?”

“Đầu tiên, phải tạo cơ hội ‘vô tình gặp gỡ’, sau đó tăng cường tương tác. Cảm xúc là thứ nảy sinh từ trong tương tác.”

D: “Được.”

Ngày kế tiếp, sau khi ăn trưa xong, Khương Bảo Lê trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị ra ngoài.

Cô đã hứa với Thẩm Gia Thanh sẽ tham gia buổi họp phụ huynh trong lễ hội ngoài trời ở trường, thằng bé đã nhắn tin giục cô mấy lần rồi.

Bên ngoài đang lất phất mưa, Khương Bảo Lê che chiếc ô trong suốt, rời khỏi cổng khu dân cư, định gọi xe đến Trường Tiểu học Tư thục Lạc Lan.

Ngay lúc ấy, một chiếc Maybach đen mới tinh, bóng loáng, bỗng chặn ngay trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống, góc mặt nghiêng hoàn hảo của Tư Độ hiện ra, anh hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khiến cô nổi hết da gà.

“Trùng hợp vậy?”

Không, đâu có trùng hợp.

Chẳng phải ngay trước cổng nhà anh sao?

Nụ cười đó khiến da đầu cô tê rần.

Tên bi.ến thái này lại định làm gì nữa đây?

“Cô đi đâu?” Anh hỏi.

“Đi họp phụ huynh cho Gia Thanh, đã hứa với nó rồi.”

“Lên xe.” Tư Độ ra lệnh bằng giọng điệu không cho phép từ chối, “Tôi đưa cô đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.