Quản gia dẫn Khương Bảo Lê vào trong biệt thự.
Biệt thiệt này lớn như một tòa thành vậy.
Từ phòng khách đến phòng ngủ phảu đi qua một đoạn hành lang khá dài.
Dọc tường hành lang treo nhiều bức họa, lọt vào mắt Khương Bảo Lê là bức ‘Vétheuil’ của danh họa Monet. Cô nhớ ra, trong phòng làm việc của Thẩm Đình Sơn cũng có một bản sao của bức tranh này. Ông ấy say mê tranh Monet, nhưng có lẽ vận may không mỉm cười nên chỉ toàn thu thập được tranh chép, còn bản gốc thì hiếm hoi vô cùng.
Ở cuối hành lang có một cây đàn piano Steinway đen tuyền, kiêu hãnh đứng cạnh khung cửa sổ, tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như một tuyệt tác nghệ thuật.
Khương Bảo Lê có đam mê mãnh liệt với âm nhạc nên không nhịn được tò mò: “Tư Độ biết đánh đàn dương cầm sao?”
Quản gia trả lời: “Cậu chủ biết chơi nhiều nhạc cụ, nhưng hiếm khi biểu diễn lắm. Đôi khi cậu ấy còn viết nhạc nữa.”
Khương Bảo Lê thầm giễu cợt, chẳng biết tên ác ma đó sẽ viết ra “tác phẩm” âm u, bi.ến th.ái đến nhường nào nữa.
Các cậu ấm cô chiêu nhà trâm anh thế phiệt ít nhiều gì cũng được tiếp xúc với nghệ thuật từ nhỏ. Kể cả không có năng khiếu thì họ vẫn được những bậc thầy danh tiếng chỉ dạy, tiền bạc sẽ lấp đầy những chỗ thiếu sót
Người bình thường như Thẩm Chân Chân… học đàn vĩ cầm suốt mười năm mà bây giờ cũng có thể bao trọn phòng hòa nhạc Strawberry bên bờ biển, tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân.
…
Suốt cả quãng đường, quản gia đã phải vắt óc suy nghĩ, tìm hiểu mối quan hệ giữa Khương Bảo Lê và cậu Tư Độ.
Hầu hết những cô gái muốn bám víu vào cậu chủ, ngay cả cổng biệt thự còn chẳng vào được. Họ đều bị mấy con chó dữ trong vườn hoa dọa sợ đến mức chạy trối chết.
Cũng có vài người bạn của cậu chủ đặt chân ào nhà, nhưng dù là mở tiệc hay tiếp đãi bình thường thì chỉ hoạt động ở tầng một, tầng hai mà thôi.
Tầng ba có phòng tắm và phòng ngủ, đó chính là không gian riêng tư của cậu chủ nên ngay cả người giúp việc cũng bị giới hạn thời gian lúc lên đó.
Bởi vậy, quản gia phải ngẫm nghĩ, suy đoán ý định và động cơ của cậu chủ khi giữ cô gái này lại qua đêm.
Câu nói “đưa cô ấy đi tắm” chẳng phải là muốn đưa cô ấy lên tầng ba hay sao?
Vì chỉ có tầng ba mới có phòng tắm.
Quản gia lén lút nhìn Khương Bảo Lê.
Tuy hơi gầy nhưng dáng người lại thanh thoát đầy đặn, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan mang một vẻ đẹp quyến rũ khó tả.
Quả là “mỹ nhân”.
Cuối cùng, quản gia đưa ra một quyết định vô cùng lớn mật…
Đưa cô gái này đến phòng ngủ của cậu chủ.
“Cô Khương, cô đợi trong phòng nghỉ một lúc nhé.” Anh ta giữ nút mở thang máy để Khương Bảo Lê bước vào, thấy trên người cô toàn là máu, anh ta nói tiếp, “Cô có thể sử dụng phòng tắm trong phòng ngủ, người giúp việc đã chuẩn bị quần áo phù hợp với cô rồi.”
Khương Bảo Lê vội hỏi: “Bao giờ Tư Độ về vậy?”
“Chưa biết nữa. Nhưng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cậu chủ luôn ổn định, tôi tin cậu ấy không về muộn quá đâu.”
“Anh ta làm thế với tất cả mọi người ạ?”
“Ý cô là sao?”
“Thả chó để dọa nạt con gái, dọa đủ rồi thì đưa vào nhà, cho người ta ngủ một giấc?” Khương Bảo Lê chẳng hề kiêng kỵ khi nói chuyện với người quản gia này, “Hay là quay vài đoạn video để uy hiếp, bắt con gái nhà người ta làm chuyện gì đó quá đáng?”
Cô nói một tràng như súng liên thanh, giọng điệu như chứa đựng nỗi tức giận bị đè nén đến tột độ.
Quản gia trầm ngâm vài giây rồi lịch sự đáp lời: “Cô hiểu nhầm rồi, cô là người đầu tiên được cậu chủ mời lên tầng trên.”
Khương Bảo Lê cau mày, cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng quản gia đã nhấn vào phím tầng ba cho cô rồi lui ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy mở ra êm như tơ, trước mặt cô là một căn phòng, tấn tượng đầu tiên đập vào mắt người ta chính là… Sự trống trải.
Cả phòng theo tông màu đen trắng xám, không có lấy một món đồ thừa thãi, chỉ có một chiếc giường lớn màu xám đậm, đầu giường không có tủ, cũng không có tủ quần áo, ngay cả bàn làm việc cũng chẳng có nốt.
Khương Bảo Lê không nhịn được mà nghĩ, trang viên nhà họ Tư lớn như vậy mà phòng cho khách lại đơn giản thế này sao?
Nhưng có lẽ tên bi.ến th.ái đó chẳng có mấy người bạn đâu, quanh năm chẳng có bạn bè tới chơi nên đơn giản cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi đi vào phòng cô mới phát hiện… đúng là không cần đến tủ quần áo thật.
Trong phòng có một phòng thay đồ chuyên dụng to bằng cả một lớp học!
Đối diện phòng thay đồ là phòng tắm rộng rãi, bồn tắm chìm có thể chứa tới bốn năm người, còn có cả tấm gương lớn ốp kín tường, nhưng lại thiếu hẳn đồ dùng cá nhân.
Khương Bảo Lê đoán hẳn là nơi đây có người giúp việc tới lau dọn hằng ngày, thế nên cả phòng mới gọn gàng sạch sẽ đến nhường này.
Ít nhất… Nhà họ Thẩm cũng như vậy.
Vốn dĩ cô chỉ định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút để chờ tên bi.ến th.ái kia quay về, khi tận mắt trông thấy anh xóa bỏ đoạn video kia thì cô sẽ rời đi ngay.
Cô không bao giờ, không bao giờ muốn dính dáng gì đến người nọ.
Nhưng Khương Bảo Lê đang cảm thấy khó chịu vô cùng, quần áo ướt và dính bết vào da gây ngứa ngáy, cộng thêm những vệt máu tỏa ra mùi tanh nồng nặc khiến cô buồn nôn.
Cô nhìn phòng tắm sang trọng, rộng rãi trước mắt, trên giá còn có cả bộ đồ mặc nhà sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn, quả là chu đáo đến từng chi tiết.
Có mà không dùng thì phí, cô cũng không phải loại người thích sống khổ cực.
Cô muốn ăn ngon mặc đẹp, muốn hưởn thụ những gì mà mình có thể chạm tới.
Thế là Khương Bảo Lê mở đầy nước vào bồn tắm, bật chế độ massage sóng mạnh nhất rồi thảnh thơi ngâm mình trong làn nước nóng ấm áp…
Sau khi tắm xong, cảm giác nặng nề lập tức bay biến, cả người khoan khoái, dễ chịu hơn hẳn.
Cô sấy khô tóc rồi quay về phòng.
Bàn chân trần giẫm lên chiếc thảm lông cừu mềm mại, chân cô lún sâu vào lớp lông mềm, mỗi một bước đều hệt như giẫm xuống lớp bùn lầy dày đặc.
Tuổi thơ của Khương Bảo Lê gắn liền với những buổi chiều tranh thủ lúc triều rút, ra bãi cát ven biển bắt sâu biển bán kiếm sống. Cát ở đó cũng mềm mại, mịn màng chẳng khác nào tấm thảm lông cừu này.
Tâm trạng dễ chịu khiến cơn buồn ngủ kéo tới.
Trong phòng có nơi để nghỉ lưng, một là ghế sofa bằng gỗ bên cạnh cửa sổ sát đất, còn hai là chiếc giường lớn màu xám tro ở ngay giữa phòng.
Khương Bảo Lê chẳng chút do dự lựa chọn vế sau, cô ngả xuống giường, cảm nhận sự mềm mại ôm trọn lấy mình, cả cơ thể như thể đang chìm trong một đám mây kẹo bông.
Thoải mái quá.
Làm người giàu sướng thật, quả là bước chân vào chốn giàu sang, thân thể hưởng lạc, muôn vàn say mê.
Tuy cô không có căn phòng lớn đến thế này ở nhà họ Thẩm, nhưng dẫu gì cô cũng có phòng riêng của mình, căn phòng rất sạch sẽ, buổi chiều còn có ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Cô biết mình không thể nào quay về cuộc sống nghèo khó trước kia được nữa.
Cho nên dù có ra sao, Khương Bảo Lê đều muốn dùng hết mọi cách để ở lại thành phố này.
Cô không dám ngủ khi đang ở trong nhà tên bi.ến th.ái, cô tự dặn mình chỉ được nhắm mắt lại dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Vậy mà chẳng bao lâu sau, cô lại chìm trong giấc ngủ sâu.
Đêm khuya, Tư Độ buồn ngủ trở về lại biệt thự.
Vừa rồi hàng mẫu trong phòng thí nghiệm có vấn đề nên anh phải ra ngoài với chú của mình, nào ngờ lúc qua ngã tư đường thì bị một kẻ say rượu lái xe tông trúng.
Xe tông vào phía bên trái, Tư Độ ngồi bên phải nên bị thương nhẹ hơn, chỉ cần đến bệnh viện xử lý vết thương ở đầu gối và vùng ngực bị mảnh thủy tinh găm vào.
Còn chú của anh vẫn còn đang được cấp cứu, chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Tư Độ không vội lên phòng mà ghé vào quầy bar gần tủ rượu rồi rót cho mình một ly vodka màu hổ phách sóng sánh. Anh uống một hơi cạn sạch, cảm nhận vị cay nồng đốt cháy cổ họng mình. Cảm giác kí.ch thí.ch trào dâng trong lồng ng.ực, nhưng tâm trí lại hoàn toàn trống rỗng. Anh đã nghĩ mình sẽ tìm thấy niềm vui, nhưng hóa ra lại chẳng có gì.
Vui sướng, đau thương, thống khổ,… Anh chẳng cảm nhận được gì cả.
Anh thấy mình như con chó bị nhốt trong lồng sắt, ngoài những thú vui nh.ục d.ục tầm thường thì chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Vết thương không thể tiếp xúc với nước nên anh đành xuống phòng thí nghiệm ở tầng hầm để khử trùng vết thương rồi mới lên tầng ba rửa mặt.
Vốn quen với việc khỏa thân khi ngủ, Tư Độ vén chăn lên rồi nằm xuống. Trong chăn thoang thoảng mùi trà trắng khác lạ, vừa thơm vừa nồng nàn.
Ngay giây tiếp theo, anh cảm nhận được hơi ấm từ tấm ga trải giường, một cơ thể ấm áp đang ở ngay bên cạnh anh.
Nhiệt độ cơ thể, mùi hương, xúc cảm của cô… như cơn cuồng phong ập tới, bất ngờ cuốn phăng mọi giác quan của anh.
Anh bật dậy, vén chăn ra.
Cô gái nằm sấp trên giường như mèo nhỏ, mái tóc xõa xuống bờ vai thon thả trắng ngần. Cô gái nhỏ khẽ r.ên rỉ trong cơn mơ màng, đến khi lờ mờ mở mắt ra, cô mới thấy bên cạnh có bóng dáng một người đàn ông.
Khương Bảo Lê giật mình, vung tay đấm tới theo phản xạ.
Cô nghe người kia rên lên.
Khương Bảo Lê liên tục lùi về sau, cô lùi đến mép giường rồi hét lớn: “Anh là ai?”
“Đây là phòng của tôi mà cô còn hỏi tôi à?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc này… Khương Bảo Lê nhíu mày, hoang mang hỏi lại để xác nhận: “Tên bi.ến th.ái?”
Cô hỏi xong mới nhận ra mình vừa lỡ lời, thế là cô vội vàng sửa lại: “Đàn, đàn anh Tư Độ?”
Tư Độ vươn tay tới véo má Khương Bảo Lê rồi xoay tròn, cơn đau ập tới khiến cô vừa r.ên rỉ vừa kêu la.
“Bỏ ra!”
“A a a a đau!”
“Tên bi.ến th.ái này, bỏ ra!”
Lúc này Tư Độ mới buông tay ra, anh lạnh nhạt cất lời: “Cô cũng biết đau à?”
Cô cau có xoa gò má vẫn còn rát, dưới ánh trăng lạnh lẽo hắt qua khung cửa sổ, lúc này cô mới chú ý đến những lớp băng gạc quấn quanh ngực anh, hình như còn vương vết máu.
Mà trên mu bàn tay của cô cũng dính chút máu đỏ.
Vừa rồi cô đã chạm phải vết thương của anh mất rồi.
Khương Bảo Lê mò mẫm trong bóng tối để tìm công tắc của đèn đầu giường, nào ngờ khi chạm được vào công tắc thì người kia lại nói: “Tôi không mặc quần áo.”
Cô bèn buông tay, bực bội nói: “Anh mà cũng sợ bị người khác nhìn thấy hả?”
“Không sợ, nhưng tại sao phải cho cô xem?”
Tư Độ đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.
Nhờ ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, Khương Bảo Lê nhìn thấy thân hình vạm vỡ của anh, bờ vai rộng lớn cùng những đường cong cơ bắp mềm mại tựa như những bức tượng thần của thời Phục Hưng
Thậm chí… cô còn thấy “người anh em” của tên bi.ến th.ái kia nữa!
A a a a.
Xùy xùy.
Đau mắt quá.
Cô lập tức dời tầm mắt, tự trách thị lực của mình quá tốt.
Bỗng nhiên ánh đèn bừng sáng, nhưng không phải là thứ ánh sáng chói gắt làm lóa mắt người ta ngay tức khắc.
Ánh sáng dần dần bừng lên như tỏa ra từng lớp, từng lớp…
Khương Bảo Lê thấy Tư Độ quay trở lại từ phòng thay đồ, anh khoác trên mình chiếc áo choàng ngủ đen buông lơi, lồng ng.ực vạm vỡ như hai tấm giáp sắt, ôm sát lấy thân hình cường tráng.
Đàn ông rất thích dùng từ “lẳng lơ” để miêu tả phụ nữ. Nhưng Khương Bảo Lê cảm thấy, vào giờ phút này, người đàn ông trước mặt cô mới giống kiểu “lẳng lơ”, dáng dấp không chỉ hoàn hảo mà còn mê hoặc người ta vô cùng.
Dù Khương Bảo Lê biết anh là tên bi.ến th.ái, nhưng nói một cách công bằng thì cô chẳng thể nào ghét bỏ dáng người và gương mặt tuyệt vời kia được.
Tư Độ tới ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm theo băng gạc, cồn i-ốt và nước sát trùng.
“Quản gia bảo cô ngủ ở đây à?”
“Đúng vậy.”
Tư Độ chợt nghĩ, chẳng biết có nên tiến hành một cuộc “thanh trừng đẫm máu” với đám người làm trong nhà hay không nữa.
Khương Bảo Lê vẫn ung dung ngồi ở mép giường, bàn chân trắng nõn chạm vào tấm thảm lông.
“Cô có thể chọn phòng khác tùy ý.” Anh đặt chiếc ly xuống.
“Lập tức cút ra ngoài.”
“Toi có thể rời khỏi nhà anh ngay bây giờ luôn.” Khương Bảo Lê vẫn không chịu thỏa hiệp, “Chỉ cần anh xóa video của Thư Hân Đồng, hứa với tôi là không có bản sao chép nào khác là được.”
Tư Độ bật cười, “Nếu không?”
Khương Bảo Lê nghĩ thử xem có thứ gì có thể uy hiếp được anh hay không, vậy mà nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có chút manh mối nào.
Bỏ đi, cứ dùng chiêu mềm mỏng vậy.
“Đàn anh Tư Độ, anh đã đồng ý với tôi rồi mà.” Giọng cô mềm xuống như đang làm nũng, dễ nghe vô cùng, “Chỉ cần tôi khiến anh vui thì anh sẽ xóa video mà.”
“Vui?” Tư Độ vẫn chăm chú xử lý vết thương bên ngực trái, động tác nhuần nhuyễn, ung dung vô cùng, “Cô khiến tôi vui như thế này đấy à?”
“Chẳng phải anh cũng làm tôi đau hả?” Cô xoa mặt, “Hòa nhau mà.”
Tư Độ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của cô, khóe mắt anh khẽ cong lên, nụ cười ẩn chứa chút gian xảo, “Tôi làm cô đau sao?”
“Đúng rồi.”
“Vậy sao cô vẫn không khóc?”
?
Tên bi.ến th.ái chết tiệt này thích xem người ta khóc hả?
Khương Bảo Lê lập tức rưng rưng nước mắt.
Cứ đùa, hồi học quân sự đầu năm, đã phải đứng nghiêm bất động lại còn không được chớp mắt, cô là người dễ rơi nước mắt nhất đó!!!
Ngay lúc nước mắt chực trào ra thì Tư Độ chợt ngáp dài, “Không có hứng, hôm nào khóc cho tôi xem sau.”
Nước mắt của Khương Bảo Lê lập tức “rút về”, cô làm ra vẻ đáng thương gật đầu, “Video kia…”
“Bật Bluetooth đi.”
Khương Bảo Lê vội làm theo lời anh, chỉ vài giây sau, Tư Độ gửi một video 546M cho cô.
“Tôi xóa video rồi, bây giờ cô là người duy nhất giữ nó đấy.” Anh giơ điện thoại lên, “Mở ra xem thử đi.”
“À… Tôi không mấy hứng thú với mấy video kiểu này.”
Tư Độ vừa tựa vào ghế vừa nghịch lọ nước sát trùng, “Tôi bảo cô xem.”
Khí thế áp bức không cho người khác có cơ hội từ chối.
“…”
Khương Bảo Lê thầm nghĩ, đồ bi.ến th.ái, còn ép người ta xem mấy thứ đáng xấu hổ này nữa chứ.
Cô hơi do dự một chút, sau đó nheo mắt lại, mở video ra với vẻ chán ghét tột độ.
Cô cứ ngỡ mình sẽ phải học tiết “dạy đọc a ă â” linh tinh khó coi gì đó, nào ngờ trong video lại là cảnh Thư Hân Đồng hùng hổ ức hiếp một nữ sinh nào đó.
Cô ta cắt tóc, dí tàn thuốc vào người của nữ sinh nọ, nạn nhân sưng mặt sưng mũi, khóc lóc trong bất lực…
Một đám nữ sinh đứng bên cạnh cười phá lên Thư Hân Đồng xuất hiện nhiều nhất trong khung hình, thậm chí có mấy nữ sinh không muốn bẩn tay nên cứ lượn lờ xung quanh cười đùa như quỷ đói…
Khương Bảo Lê xem đoạn video bạo lực dài hai phút này mà huyết áp muốn tăng lên tới đỉnh đầu. Ngón tay đã đặt lên nút “Xóa” nhưng cô lại do dự.
Có nên xóa bằng chứng của vụ bạo lực này hay không?
Cô ngước lên nhìn Tư Độ thì trông thấy vẻ mặt gợi đòn của anh.
Đến lúc này Khương Bảo Lê mới nhận ra, đây… mới là trò vui mà anh muốn xem.