Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 42: Đến thăm



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Bảo Lê hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Hôm nay là cuối tuần, Tư Độ có ở nhà, nhưng cả buổi sáng đều bận rộn trong thư phòng.

Khương Bảo Lê đứng trước cửa, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không dám vào làm phiền.

Mãi đến chiều, cô nhìn thấy Tư Độ từ xa, đang ở bên bãi cỏ, đẩy chiếc xe đạp leo núi của mình, bước lên yên xe, loạng choạng đạp được vài mét.

Ánh nắng bao phủ lấy thân người anh, tông màu ấm áp, nền xanh tươi sáng, rực rỡ như một bức tranh.

Khương Bảo Lê xuống lầu, nói với anh:

“Tư Độ, em phải đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Về trường chứ sao, em phải đi học rồi.”

Anh chống một chân dưới đất, giữ vững chiếc xe đạp, giọng điệu bình thản:

“Cô có thể đi học, nhưng tối phải về.”

“Em cũng không thể cứ ở mãi trong nhà anh được.” Khương Bảo Lê lấy mũi chân day day lên bãi cỏ, lẩm bẩm, “Dù sao cũng đâu phải… người yêu.”

“Người yêu?” Tư Độ hừ lạnh một tiếng, “Cô đang mơ giữa ban ngày đấy à?”

“……”

Khương Bảo Lê cạn lời: “Rồi rồi rồi, là em mơ mộng hão huyền, vậy em dọn đi được chưa!”

“Không được.”

“Tại sao!”

Tư Độ không nhìn cô, mắt dừng lại ở tay lái xe đạp, giọng nhàn nhạt:

“Cô từng nói muốn trả ơn tôi, dạy tôi đi xe đạp. Tôi vẫn chưa học xong.”

Khương Bảo Lê ngẩn người: “Hôm qua, chẳng phải anh đã biết đi rồi sao?”

Tư Độ không trả lời, chân dài bước lên xe đạp, mới đạp được vài vòng, tay lái lệch sang một bên, cả người lẫn xe ngã nhào xuống bãi cỏ.

Khương Bảo Lê: ……

Tư Độ chậm rãi đứng dậy, phủi cỏ trên người, sắc mặt bình thản.

Không chút dáng vẻ chật vật vì té ngã.

“Tôi học cái gì cũng chậm.” Anh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô:

“Bông hồng nhỏ, cô phải kiên nhẫn một chút.”

Cô cũng chẳng biết nên nói gì.

Dù sao thì, việc đã hứa thì phải làm cho trọn.

Cả buổi trưa, Khương Bảo Lê đều ở lại dạy Tư Độ đạp xe đạp.

Đến mức ngáp lên ngáp xuống.

Tư Độ cũng mệt rồi, uống một ngụm nước bạc hà do quản gia đưa tới, cuối cùng mới thương tình cho Khương Bảo Lê về phòng ngủ trưa.

Chiều, anh nằm nghỉ trên ghế dài cạnh cửa sổ sát đất, thì bị một cuộc điện thoại từ bệnh viện đánh thức.

Đầu dây bên kia là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện tư Mosen, lo lắng nói:

“Chú của ngài, ông Tư Mạc Thành, đã hồi phục một phần cảm giác ở cánh tay. Sáng nay ông ấy tự ý rút ống thở, cố… cố gắng tự sát.”

“Hửm?”

“May mà y tá phát hiện kịp thời, đã cứu ông ấy, cấp cứu khẩn cấp, hiện tại không còn nguy hiểm.”

Hồi phục nhanh như vậy, đúng là điều Tư Độ không ngờ tới.

Anh cười khẽ, đuôi mắt cong lên, nhưng nụ cười lại lạnh băng:

“Bệnh viện là nơi cứu người mà, đúng không?”

Anh giễu cợt, “Nếu bệnh nhân muốn tự sát, bệnh viện nên làm gì?”

Bác sĩ do dự mấy giây, rồi trả lời:

“Chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp phòng ngừa cần thiết, ví dụ như trói tay chân, tránh ông ấy lại tự sát.”

“Tốt, phiền bác sĩ nhất định phải chăm sóc chú tôi thật tốt, đảm bảo ông ấy bình an vô sự.”

Tư Độ chậm rãi nói, trong tay mân mê một viên đá tái sinh nhẵn mịn.

Từng chữ từng chữ —

“Tôi muốn ông ta, sống thật lâu.”

Cúp điện thoại xong, Tư Độ đi đến bên hồ trong vườn, ném viên đá tái sinh trong tay ra ngoài.

Bõm một tiếng, mặt hồ dậy lên từng gợn sóng lăn tăn, lan xa dần.

Muốn chết à?

Đâu có dễ như vậy.

……

Lúc này, Khương Bảo Lê vẫn đang nằm mơ giữa ban ngày, ngủ say sưa thì bị Tư Độ kéo dậy khỏi giường.

Trong trạng thái mơ màng, cô bị anh đẩy vào phòng thay đồ, “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.

Khương Bảo Lê vẫn còn lơ mơ, chưa kịp hiểu gì.

“Làm gì vậy?” Cô hỏi người đàn ông bên ngoài.

“Thay đồ, đi ra ngoài với tôi.” Giọng ra lệnh, ngắn gọn rõ ràng.

“Đi đâu?”

“Đến rồi sẽ biết.”

Khương Bảo Lê bất lực nói:

“Vậy anh cũng phải nói rõ là đi đâu chứ, để em còn biết chọn đồ phù hợp.”

Tư Độ mất kiên nhẫn:

“Cô đâu phải búp bê Barbie của tôi, muốn mặc gì thì mặc cái đó, đi đâu mặc gì cũng được.”

Lời này khiến tim Khương Bảo Lê khựng lại một nhịp.

Như có một chiếc gai nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào lòng.

​​Những năm qua, Thẩm Dục Lâu đã tặng cô rất nhiều “món quà”, đều là những chiếc váy xinh đẹp, đủ mọi phong cách, để cô mặc khi đi cùng anh ta tham dự các sự kiện khác nhau.

Anh ta luôn tự tay chọn lựa, phối đồ cho cô, tự tay thắt nút dây váy cho cô.

Nhưng anh ta chưa bao giờ hỏi Khương Bảo Lê, cô có thích hay không.

Khương Bảo Lê bước đến tủ quần áo, bên trong có đủ kiểu váy mới, để cô tùy ý lựa chọn, tất cả đều vừa vặn với số đo của cô.

Căn phòng thay đồ rộng lớn, cứ như một cửa hàng quần áo nữ.

Khương Bảo Lê tùy tay rút ra một chiếc váy trắng đơn giản gần cô nhất, không có trang trí cầu kỳ, trông rất thanh lịch tự nhiên.

Cô mặc váy vào, bước ra khỏi phòng thay đồ, Tư Độ đang dựa vào cửa sổ đợi cô.

Ánh mắt thoáng nhìn, tựa như một đám mây trắng mùa xuân lướt qua.

“Đẹp không?” Khương Bảo Lê cầm tà váy, xoay một vòng trước mặt anh.

 Tư Độ cảm thấy, cô mặc gì cũng đẹp.

Nhưng câu nói này, sau khi anh thốt ra lại thành:

“So với mấy bộ lòe loẹt trước kia của cô, nhìn thuận mắt hơn nhiều.”

Khương Bảo Lê: ?

“Lòe loẹt? Váy trước đây của em đều là hàng thiết kế cao cấp đấy!”

Tư Độ thong thả bước ra khỏi phòng: “Xấu.”

“…”

Chiếc Maybach dừng bên đường, tài xế nghênh đón Tư Độ và Khương Bảo Lê, mở cửa xe cho họ.

Chiếc xe chạy một mạch về vùng ngoại ô, khu rừng bê tông chật chội của thành phố nhường chỗ cho những cánh đồng bao la, trời trong xanh, đường chân trời xanh thẳm.

Khương Bảo Lê không biết Tư Độ đang có ý đồ gì.

Cô vốn là người hay suy nghĩ vẩn vơ, suốt đường đi trong đầu không ngừng nghĩ ngợi lung tung.

Cô liếc trộm người đàn ông bên cạnh.

Anh nhắm mắt dưỡng thần, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không vui.

Khương Bảo Lê dùng khuỷu tay huých nhẹ anh, trêu chọc: “Anh không phải là muốn đưa em ra ngoại ô cắm trại đấy chứ?”

Anh không để ý đến cô.

“Nếu là hẹn hò thì lãng mạn quá rồi, sao anh biết em muốn đi cắm trại!”

Tư Độ không hề nhấc mí mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy thì sao, chẳng lẽ là muốn vứt xác em ở nơi hoang vu?”

“Cái xác của cô tôi rất thích, vứt đi thì phí.”

“…”

Một lát sau, cô gái nhỏ lại không nhịn được trêu anh:

“Tư Độ, chẳng lẽ anh muốn đưa em bỏ trốn?”

Anh vẫn không đáp lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lười biếng không muốn để ý.

“Quan hệ ngoài luồng*?” Cô tiếp tục trêu anh.

(*Quan hệ ngoài luồng: là tình cảm ngoài hôn nhân hoặc chính thức, mang tính tiêu cực.)

Tài xế Hoàng ngồi phía trước không nhịn được nữa, người run rẩy từng hồi.

Cố nén cười, nén đến khó chịu.

Tư Độ cuối cùng cũng không nhịn được: “Cô còn nói thêm một chữ nữa, tôi lập tức ném cô xuống xe, cho cô ‘quan hệ ngoài luồng’ với chó sói.”

Khương Bảo Lê bĩu môi: “Em không có hứng thú với chuyện người thú, cảm ơn, anh thật bi.ến thái.”

“Ha ha ha ha ha.”

Tài xế bật cười thành tiếng.

Mãi đến khi Tư Độ liếc mắt sắc bén qua gương chiếu hậu, ông mới vội vàng nín cười.

Chiếc xe lao nhanh trên đường ngoại ô hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước cổng một viện điều dưỡng trên núi.

Viện điều dưỡng rất cao cấp, được xây dựng dựa vào núi hướng ra biển, gió biển mang theo vị mặn nhè nhẹ thổi vào mặt.

Sau khi xuống xe, Khương Bảo Lê ngó nghiêng xung quanh, quan sát môi trường.

Trên tấm biển viết: Trung tâm phục hồi chức năng Mosen.

Cô biết, đây là cơ sở điều dưỡng cao cấp thuộc tập đoàn công nghệ sinh học Mosen, nghe nói điều kiện rất khắt khe, những người già sống ở đây đều là những nhân vật kiệt xuất trong ngành.

Vào được đây, họ sẽ được hưởng những kỹ thuật y tế tiên tiến nhất của Mosen, tuổi già không đau đớn, không lo âu.

Trước đây, Khương Bảo Lê chỉ từng thấy viện điều dưỡng này trên mạng, nhưng thông tin rất ít. Nghe nói nơi này được chọn vị trí vô cùng kín đáo, để cách ly tối đa sự quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài.

Cô đi theo Tư Độ bước qua cánh cổng viện điều dưỡng, vào thang máy lên tầng năm. Bước ra ngoài là lớp thảm dày, giẫm lên mềm mại, không phát ra tiếng động.

Có lẽ là để phòng ngừa người già hoặc bệnh nhân bị té ngã.

Qua cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy vườn hoa, hồ bơi và sân tennis, xa hơn nữa là một bãi biển riêng.

Trước cửa phòng đặc biệt ở cuối hành lang, đã có một nữ hộ lý mặc đồng phục đứng chờ:

“Ngài Tư, ngài đến rồi.”

Tư Độ quay sang nói với Khương Bảo Lê: “Chờ tôi ở ngoài.”

Nói xong liền định bước vào, dường như nhớ ra điều gì, anh dặn dò nữ hộ lý: “Mang cho cô ấy chút trà chiều và bánh ngọt.”

……

Khương Bảo Lê đoán, chắc là Tư Độ đến thăm người thân.

Ơ…

Không lẽ lại là ông chú, bà cô nào đó sắp bị anh “hành hạ” nữa à…

Hộ lý đưa cô đến một phòng trà bằng kính bên cạnh, cắt cho cô một miếng bánh tiramisu, rót thêm hồng trà:

“Mời cô dùng.”

“Cảm ơn.”

Cô hộ lý chuẩn bị rời đi thì Khương Bảo Lê vội gọi lại, tò mò hỏi:

“Người trong phòng bệnh là ai vậy?”

Hộ lý đáp lời đầy chuyên nghiệp:

“Ngài Tư đưa cô đến mà không nói là anh ấy đến thăm ai sao?”

“Không có.”

“Vậy… tốt hơn hết là để ngài Tư tự mình nói với cô thì hơn.”

Nói xong, cô lễ phép mỉm cười, rời khỏi phòng trà.

Thần bí dữ vậy luôn hả?

Khương Bảo Lê ăn được nửa miếng tiramisu, nhàm chán ngồi một lúc.

Bỗng nhiên, một hồi còi báo động chói tai vang lên từ hành lang, khiến cô giật bắn cả người, cứ tưởng là cháy hay động đất gì đó.

Chỉ thấy một nhóm nhân viên y tế vội vã chạy qua, xông vào phòng bệnh.

Cửa phòng bật mở, Khương Bảo Lê nghe thấy bên trong vang lên tiếng la hét xé họng của một người phụ nữ.

Cô lập tức chạy theo nhóm bác sĩ, bước vào trong và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trông như điên loạn, đứng bên cửa sổ, tay cầm một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao dính máu.

Người phụ nữ trung niên vẻ mặt cuồng loạn, tóc tai rối bù, trong mắt ngấn lệ:

“Cút đi! Tôi không muốn gặp anh, cút đi! Không! Tôi không quen biết anh, tôi không biết anh!”

Lưỡi dao nhuốm máu chỉ thẳng vào Tư Độ.

Cánh tay phải của anh máu me be bét, tay áo hoàn toàn bị nhuộm đỏ, máu nhỏ từng giọt xuống đất.

Trên sàn là một quả lê bị gọt dở, cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

“Cút đi! Cút cho tôi!” Tiếng gào của người phụ nữ sắc nhọn đến mức gần như xé rách không khí, cơ thể yếu ớt gần như sụp đổ, “Tôi không biết anh! Anh mà còn đến nữa, tôi sẽ giết anh!”

Bác sĩ lập tức tiến lên, cố gắng giật lấy con dao trên tay bà:

“Xin bà hãy bình tĩnh lại.”

Nhưng bà ta điên cuồng giãy giụa, vung dao loạn xạ về phía mọi người.

Hai bác sĩ nam giữ chặt tay bà, đè bà lại cạnh cửa sổ, cố gắng khống chế.

Tư Độ trầm giọng:

“Đừng làm bà ấy bị thương!”

Nghe vậy, mấy bác sĩ cũng không dám ra tay mạnh. Đến khi y tá chờ thời cơ, tiêm thuốc an thần từ phía sau, người phụ nữ mới dần yên tĩnh lại.

Miệng vẫn thì thào: “Cút đi… cút đi…”

Ngã xuống giường, ánh mắt nhìn Tư Độ đầy căm hận.

Khương Bảo Lê sững sờ trước cảnh tượng ấy, quay đầu liếc thấy vết thương máu me bê bết trên cánh tay Tư Độ, tim cô như bị siết chặt.

Bản năng khiến cô nhào tới, nâng cánh tay bị thương của anh lên:

“Chảy nhiều máu quá! Bác sĩ! Anh ấy bị thương rồi, mau xử lý giúp anh ấy đi!”

Bác sĩ sau khi ổn định bệnh nhân, vội quay sang nói với Tư Độ:

“Ngài Tư, mời đến phòng xử lý vết thương, tôi sẽ giúp ngài băng bó.”

Tư Độ quay lại nhìn người phụ nữ trên giường:

“Không được trói, chỉ cần cử người canh là được.”

Bác sĩ liên tục gật đầu đồng ý, rồi đưa anh ra khỏi phòng bệnh, đến phòng xử lý kế bên.

Khương Bảo Lê đứng tựa vào khung cửa, móng tay gần như c.ắm vào lòng bàn tay.

Chân cũng bắt đầu run rẩy.

Cô chăm chăm nhìn vào vết thương đang rỉ máu trên tay anh.

Tư Độ quay đầu lại, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hơi ngẩn người.

Tưởng cô sợ máu, anh liền lạnh nhạt nói với bác sĩ:

“Đưa cô ấy ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.