Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 47: Nuốt



Tư Độ cởi đồ, ngoan ngoãn ngồi vào bồn tắm.

Cánh tay rắn chắc của anh vòng lấy đầu gối.

Khương Bảo Lê nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, ánh mắt vô cùng trong sáng.

Trên đời này, thật sự có loại người say rượu rồi biến thành cún con ngoan ngoãn kiểu bi.ến th.ái không?

Nhìn Tư Độ thế này, lại không giống đang giả vờ.

Tư Độ chỉ giỏi ra vẻ ngầu chứ không biết giả ngoan.

Khương Bảo Lê muốn thử xem anh có say thật hay không, cô từ phòng tắm của mình lấy ra một chiếc băng đô thỏ bông siêu dễ thương, đội lên đầu Tư Độ.

Tư Độ đưa tay sờ lên lớp lông mềm trên băng đô, vậy mà cũng không phản đối, cứ để cô đội lên như vậy!

Mẹ ơi!

“Tư Độ, tạo dáng hình chữ V cái coi~”

Tư Độ mặt không biểu cảm, giơ tay tạo dáng hình chữ V.

“Rồi rồi rồi… tạo dáng hình trái tim cái nữa~”

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành trái tim.

Khương Bảo Lê: !!!

Cô móc điện thoại ra, giơ camera lên chĩa về phía anh: “Làm lại lần nữa~”

Tư Độ lại lắc đầu, nói: “Không được chụp hình lúc tôi tắm.”

Được thôi, coi như còn chút lý trí.

Chỉ là tính cách thay đổi hơi bị… nhiều tí xíu.

Khương Bảo Lê cất điện thoại, Tư Độ hỏi cô: “Không phải cô nói sẽ tắm cho tôi sao?”

“Em thấy anh vẫn logic bình thường mà, tự tắm đi?”

“Vậy cô ở đây làm gì?”

“Nhìn anh á.” Khương Bảo Lê khoanh tay, ngồi trên mép bồn tắm lớn hình tam giác, cười hí hửng nhìn anh. “Cho em coi được không?”

Tư Độ mím môi, rồi gật đầu.

Trời ơi, nếu anh cứ ở trạng thái này hoài, Khương Bảo Lê sợ mình không kiềm được mà thích anh mất.

Bạn trai cơ bụng 8 múi, vai rộng, bắp tay như cá mập, gương mặt đỉnh cao như bước ra từ truyện tranh, ai mà không rung động cho được!

Tư Độ đúng thật lấy dầu gội và bông tắm, từ tốn tự tắm rửa.

Sau khi rửa xong phần thân trên, anh đứng dậy để rửa phần dưới, cái phần “chỗ đó” cứ lắc qua lắc lại ngay trước mặt Khương Bảo Lê…

Khương Bảo Lê thật sự rất muốn quay đầu đi, giả vờ mình là quý cô thanh lịch.

Nhưng ánh mắt của cô… lại rất trung thực… không hề dịch chuyển.

Mặt đỏ rần, ánh mắt cứ dõi theo từng chuyển động của cơ thể anh…

Cảm giác như người bi.ến th.ái lại là mình vậy!

Huhu.

Nhưng thân hình anh thật sự… quá mức nghệ thuật không thể không nhìn.

Tư Độ tắm xong, bước sang phòng tắm đứng dưới vòi sen xả người, lau khô cơ thể rồi quay lại, đối diện cô một cách rất đàng hoàng, chân thành hỏi:

“Tôi mặc đồ được chưa?”

Khương Bảo Lê nhíu mày.

Ủa gì vậy cha, mặc đồ mà cũng phải xin phép hả?

Cô thử nói: “Không được?”

Tư Độ gật đầu, quăng áo choàng tắm xuống, lại hỏi: “Tôi đi ra ngoài được chưa?”

“Được.”

Thế là Tư Độ bước ra khỏi phòng, bước chân có phần loạng choạng, rời khỏi phòng tắm khô và ướt tách biệt, đi đến chỗ bồn rửa mặt để lấy máy sấy tóc.

Khương Bảo Lê thật sự tưởng là đầu óc anh tỉnh táo hoàn toàn rồi, ai ngờ vừa đi đến nơi, đầu gối anh cộc một cái đập thẳng vào bệ đá cẩm thạch của bồn rửa…

“Bịch” một tiếng vang trầm, đau đến mức anh cong cả người lại, nhíu mày đầy đau đớn.

“……”

Quả nhiên là say quá rồi.

Khương Bảo Lê bất đắc dĩ đưa tay xoa trán, nói với anh:

“Thôi thôi thôi… anh anh anh… anh mặc quần áo vào đi! Chân trần, người trần dễ xảy ra chuyện lắm.”

Tư Độ quay lại phòng thay đồ, lúc đi ra đã thay một chiếc áo ở nhà chất vải cotton màu vàng nhạt sạch sẽ, nhẹ nhàng.

Cả người trông càng thêm dịu dàng.

Khương Bảo Lê bước tới, cầm lấy máy sấy tóc:

“Anh đừng động đậy, để em sấy tóc cho.”

“Ừ.”

Cô không cao bằng anh, người đàn ông này đứng trước mặt cô cứ như một ngọn núi.

“Anh cúi xuống một chút, em với không tới.”

Tư Độ nghĩ một lúc, dứt khoát ôm eo nhỏ nhắn của cô gái, bế cô lên đặt ngồi lên mặt bồn rửa.

“Ưm…”

Tuy đã ngồi lên rồi, nhưng vẫn không cao bằng Tư Độ, nên anh ngoan ngoãn cúi đầu xuống để cô sấy tóc cho.

Khương Bảo Lê bật máy sấy, tiếng gió “ù ù” vang lên, cô đưa tay chạm vào mái tóc ướt của anh.

Mềm mại, mảnh như lông chó con.

Gió nóng thổi tới, một mùi hương chanh nhè nhẹ lan tỏa.

Khương Bảo Lê ngắm gương mặt anh ở khoảng cách gần.

Lông mày cao, hốc mắt sâu, đôi mắt đen ẩn dưới bóng mờ, đuôi mắt hơi xếch lên tạo thành đường cong sắc sảo.

Đúng chuẩn một gương mặt đẹp mê người.

Yêu cái đẹp là bản tính của con người.

Dù Khương Bảo Lê không cho rằng mình quá thích người đàn ông này, nhưng giờ phút này cũng không kìm được khát vọng muốn giấu kín gương mặt ấy mãi mãi cho riêng mình.

Nhìn đôi môi mỏng gợi cảm kia, Khương Bảo Lê bắt đầu nảy sinh h.am mu.ốn muốn hôn anh.

“Tư Độ, em có thể… hôn anh một cái không?”

Tư Độ gật đầu.

“Nếu tỉnh dậy rồi, anh… còn nhớ chuyện này không?”

Anh mím môi, chữ “không chắc” đến miệng lại biến thành: “Không nhớ.”

Anh nhìn cô gái đang ở sát trong gang tấc, yết hầu khẽ động.

Dù toàn thân tê dại, đầu óc cũng mụ mị—

Nhưng có một điều, anh nhớ rất rõ.

Chính là… rất thích cô.

Thích cô lắm thích cô lắm thích lắm, thích cô lắm thích thích thích lắm.

Thích đến thế, nhưng lại không thể có được.

Anh không xứng, anh… rất bẩn…

Khương Bảo Lê cẩn thận nhích tới, môi chạm nhẹ vào anh.

Môi anh… mềm hơn cô tưởng.

Cô không kìm được… cắn nhẹ một cái.

Tư Độ ngoan ngoãn vô cùng, chỉ nhẹ nhàng cọ xát, nhưng không dám làm thêm gì.

Tay đã bản năng đưa lên, dừng lại ngay chỗ ngang tim của cô, lại… kìm nén mà rút về, giấu ra sau lưng.

Sao lại ngoan đến thế.

Khương Bảo Lê thở gấp, nắm lấy cổ áo anh, kéo sát vào mình, bắt đầu hôn anh nồng nhiệt.

Tay Tư Độ… vẫn dè dặt giấu ra sau lưng, siết chặt thành nắm đấm.

Trong không khí thoảng mùi tinh dầu hoa hồng nhè nhẹ, ánh mắt cô hạ xuống, thấy “chỗ đó” của anh đã hiện rõ một đường cong cứng cáp.

Kế hoạch tối nay dường như tiến triển vô cùng suôn sẻ—

Cô sắp hái được đóa hoa ác ma có gai có độc ấy.

Khương Bảo Lê đặt máy sấy xuống, nhảy khỏi bồn rửa, lùi về phía sau, nắm lấy vạt áo anh kéo anh xuống giường.

Tư Độ ngoan ngoãn theo cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào lòng.

Chẳng bao lâu, trên cổ anh đã chi chít dấu hôn đỏ ửng, đều là kiệt tác của cô.

Tư Độ dường như rất thích phần này, mặc cho cô tung hoành trong lòng anh.

​​Mà anh lại đặc biệt thích sự trong suốt của cô, hết véo, ngậm, lại kéo… cho đến khi việc học bắt đầu thay đổi, trở nên tệ đi.

Ghé sát tai cô, anh dịu dàng nói: “Nếu thấy đau, nói cho tôi biết.”

“Vâng.”

Bàn tay anh chậm rãi tiến sâu vào khu vực của cô, Khương Bảo Lê nhẹ nhàng ngẩng cằm, khép mắt lại.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô thấy Tư Độ rút tay ra, đầu ngón tay dính máu.

Thiếu niên khẽ nhíu mày, nhìn cô gái dưới thân: “Lê, cô đến kỳ kinh nguyệt à?”

Khương Bảo Lê trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, sau đó cảm thấy một dòng nhiệt ấm áp, đột ngột nhảy vọt xuống giường.

Má ơi má ơi má ơi má ơi!

Cô vơ lấy quần áo che thân, lao thẳng vào phòng tắm.

Quả nhiên, dì cả đến thật đúng lúc.

Khương Bảo Lê hận không thể nhét đầu vào bồn cầu xả nước cho xong.

Xấu hổ quá đi!

Có thể chết ngay tại chỗ không?

Cô không còn quyến rũ nữa rồi, không bao giờ còn quyến rũ nữa.

Huhu hu.

Ngoài cửa có tiếng sột soạt, Tư Độ đẩy cửa bước vào, rửa tay soàn soạt, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa kính mờ phòng tắm: “Lê, băng vệ sinh để ở đâu?”

“Ở, ở ở ở trong tủ tường nhà tắm phòng em, ngăn kéo thứ hai.”

Anh đi ra ngoài, chưa đầy hai phút đã quay lại, gõ cửa: “Tìm thấy rồi.”

Khương Bảo Lê hé một khe nhỏ cửa kính mờ, anh đưa cho cô q.uần l.ót sạch và băng vệ sinh.

“Cảm, cảm ơn.”

Anh rất lịch sự đi ra ngoài, đợi Khương Bảo Lê làm xong mọi thứ rồi bước ra, Tư Độ đã mặc quần áo nằm trên giường ngủ rồi.

Từ xa, cô nhìn gương mặt ngủ yên bình của anh.

Có một vẻ đẹp rất thánh thiện.

Giống như một tuyệt tác của tạo hóa, đã tạo nên một gương mặt đẹp đến vậy.

Một mặt thiên thần, một mặt… ác quỷ.

Khương Bảo Lê đi đến bên giường anh, ngồi xổm xuống, ngón tay chọc vào giữa lông mày anh, thì thầm bên tai anh như đang niệm chú:

“Quên đi quên đi quên đi, quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.”

Ngày hôm sau, Tư Độ tỉnh dậy, cảm thấy thái dương giật giật, còn hơi đau âm ỉ.

Anh dụi dụi khóe mắt, đi vào phòng tắm, nặn kem đánh răng.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính mình trong gương.

Trên cổ có một mảng đỏ còn đáng sợ hơn cả dị ứng, giống như một vườn hồng bị bão táp tàn phá…

Chiếc bàn chải điện trên tay anh không cầm chắc, rơi xuống đất.

Anh lập tức cởi áo ra, kinh hãi nhìn thấy cổ và ngực mình đầy những vết hôn kiểu dâu tây, thậm chí còn có cả vết cào.

Lần này, thái dương anh giật mạnh hơn nữa!

Chuyện tối qua, anh không nhớ được một chút gì.

Anh rất ít khi uống rượu, và tuyệt đối sẽ không bao giờ say.

Khi còn nhỏ anh từng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau khi sang chấn, vài năm trước, bác sĩ tâm thần từng nói, trong trạng thái mất ý thức, anh sẽ để cho nhân cách khác mà anh luôn cố gắng che giấu và bảo vệ từ nhỏ xuất hiện.

Không phải đa nhân cách, đều là chính anh.

Nhưng anh của hiện tại, quả thật… là một cái tôi hoàn toàn mới được sinh ra để đối phó với ký ức đau thương kia.

Mạnh mẽ, ổn định, tàn nhẫn.

Anh đẩy cửa phòng Khương Bảo Lê ra, cô gái nhỏ cuộn tròn trong chăn như một con tằm, nằm im lìm trên giường, yếu ớt không còn chút sức lực.

Đau bụng kinh, khó chịu quá.

Tư Độ lại không biết thương hoa tiếc ngọc, túm lấy cô từ trên giường lôi dậy, trầm giọng chất vấn: “Khương Bảo Lê, tối qua cô đã làm gì tôi?”

“Em đã chiếm lấy anh rồi.” Khương Bảo Lê ôm bụng, lười biếng nói,

“Anh làm dữ đến mức khiến em… ra cả kỳ kinh nguyệt rồi.”

“……”

“Không cần anh chịu trách nhiệm đâu, nhưng yêu đương thì… có thể thử không?”

Tư Độ đè nén giọng nói, từng chữ từng chữ hỏi:

“Không thích tôi, sao cô lại làm vậy?”

“Anh cũng đâu có thích em. Cả hai đều suy nghĩ bằng nửa th.ân dư.ới thôi, say rồi thì chuyện gì chẳng làm ra được.”

Một lúc sau, Tư Độ bất chợt bật cười.

Một nụ cười lạnh lẽo rùng mình, khiến Khương Bảo Lê sởn cả gai ốc, lùi dần về phía sau cho đến khi tựa sát vào đầu giường.

Tư Độ nghiêng người tới gần, đưa tay ra, bóp lấy cổ cô.

Tay anh không siết mạnh, cô vẫn còn thở được.

“Khương Bảo Lê, tốt nhất là cô đừng lừa tôi.”

Lừa anh thì sao chứ?

“Tôi không thấy bao cao su trong thùng rác. Nếu tôi để lại thứ gì trong người cô… vậy thì cô không đáng được sống nữa.”

“Không, chờ đã…”

Cô còn chưa nói hết, bàn tay anh bỗng nhiên siết chặt lại.

Khương Bảo Lê chỉ cảm thấy không khí trong lồng ng.ực bị rút dần ra, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, cô vùng vẫy dữ dội nhưng không thoát được khỏi bàn tay đang kìm chặt cổ mình.

Thế nhưng, khi nhìn vào ánh mắt sợ hãi của cô, Tư Độ lại mềm lòng.

Anh từng cứu cô, cứu rất nhiều lần.

Cô hiểu âm nhạc của anh, có lẽ là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu.

Nếu cô chết, thì… sẽ không còn nữa.

Cuối cùng, anh vẫn không nỡ tự tay bóp nát đóa hồng nhỏ này.

Anh buông tay.

Cô ngã ngồi xuống giường, ho sặc sụa mấy tiếng.

Lạ lùng thay, dù anh làm như vậy, Khương Bảo Lê lại chẳng sợ chút nào.

Nếu là một tháng trước, có lẽ cô đã bỏ chạy không kịp, nhưng sau khoảng thời gian này ở bên nhau, Khương Bảo Lê cảm thấy… anh không xấu.

Chỉ là… đang diễn mà thôi.

Cô gái nhỏ ho mấy tiếng, rồi bất ngờ bật cười.

“Cười gì?” – Tư Độ trầm giọng hỏi.

“Cười anh bị điên đấy.”

Khương Bảo Lê nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ đáng yêu nhưng đầy giễu cợt:

“Nếu anh không muốn, thì đã chẳng để em chuốc say. Giờ còn giả vờ cái gì nữa hả Tư Độ? Đêm qua anh cam tâm tình nguyện đến mức nào, anh biết rõ nhất.”

“Cô không thích tôi.” – Tư Độ mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cô. “Trong lòng cô có người khác.”

“Em đang cố gắng.”

“Con người có thể yêu cùng lúc hai người sao?”

“Nhưng Thẩm Dục Lâu đã bán đứng em. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho người phản bội tình cảm của mình – tuyệt đối không.”

Thấy ánh mắt kiên quyết trong mắt cô, cảm xúc của Tư Độ mới dịu đi một chút.

Nhưng gương mặt vẫn u ám.

Khương Bảo Lê tranh thủ thời cơ tỏ tình:

“Cho em một cơ hội được không? Tư Độ, cho em cơ hội để hiểu anh, để yêu anh.”

“Vừa rồi tôi thật sự muốn giết vô, cô không sợ sao?”

“Em biết anh là người như thế nào, đâu phải mới gặp lần đầu.”

Khương Bảo Lê nắm lấy tay anh, chân thành nói:

“Tư Độ, em muốn yêu anh.”

Tư Độ chậm rãi gỡ tay Khương Bảo Lê đang nắm lấy mình ra, nhìn xuống cô từ trên cao:

“Nếu muốn ở bên tôi, cô phải chấp nhận một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tình yêu kiểu Plato.”

“……”

Tình… tình yêu kiểu Plato*???

(*Plato: là một trong những hình thức cao quý nhất của tình yêu, vượt qua những giới hạn thông thường để đạt đến sự thăng hoa về tinh thần.)

Anh điên thật rồi sao?

Rõ ràng là không phải bất lực, sao lại phải yêu kiểu Plato chứ?

Khương Bảo Lê chưa từng “làm thật”, nhưng từng dùng đồ chơi – và cô rất thích, thậm chí còn nghiện.

Nhưng… chuyện đó không quan trọng.

Chinh phục được anh mới là điều quan trọng nhất.

“Được.” – Khương Bảo Lê dễ dàng đồng ý – “Em chấp nhận tất cả con người anh.”

Chấp nhận… tất cả con người anh.

Nghe cô nhẹ nhàng nói ra câu ấy, Tư Độ cười khẽ, đầy châm biếm.

Cô sẽ không bao giờ biết được “tất cả” con người anh là thế nào…

Cô sẽ không thể nào chấp nhận nổi.

Trên thế giới này… không ai có thể chấp nhận một kẻ ghê tởm như anh!

Anh lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy trán cô ra.

“Tôi không tin cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.