Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 67: Quỳ xuống



Sau buổi hòa nhạc, Khương Bảo Lê nhắn tin cho D, hỏi anh ấy có ở London không, cô muốn mời anh ấy đi ăn tối để cảm ơn anh ấy đã cho phép cô biểu diễn ba bản nhạc.

D từ chối.

Anh ấy nói rằng mình không đến London.

Khương Bảo Lê đã quen với tính cách lạnh lùng và hướng nội của anh ấy, đoán rằng anh ấy không muốn duy trì liên lạc ngoài đời thực với cô nên cô đã lịch sự nói rằng sau này sẽ không liên lạc với anh ấy để gặp mặt nữa, nhưng nếu có bất kỳ vấn đề gì về âm nhạc, cô vẫn sẽ đến làm phiền để xin lời khuyên từ anh ấy.

D trả lời cô một chữ: “Được.”

Vì tò mò, Khương Bảo Lê vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh và cô gái mà anh thích… bây giờ thế nào rồi?”

“Nếu không tiện nói thì không cần trả lời tôi, tôi chỉ hỏi cho vui thôi. 【Cười ngây ngô】”

D: “Cô ấy đi rồi.”

JJ siêu cấp đáng yêu: “Hả? Đi đâu rồi? 【Ngơ ngác】”

D: “Anh.”

JJ siêu cấp đáng yêu :“Trùng hợp quá! Tôi cũng đang ở Anh!”

D: “Tôi biết.”

JJ siêu cấp đáng yêu: “Không lẽ cũng ở Học viện Âm nhạc Hoàng gia à?”

D: “Ừ.”

JJ siêu cấp đáng yêu : “Không phải anh đang thầm thích tôi chứ??????”

D: “Cô nghĩ sao? 【Cười】”

Nhìn thấy nụ cười tử thần của anh ấy, Khương Bảo Lê rùng mình.

Cô nhớ đến ai đó.

JJ siêu cấp đáng yêu: “Đùa thôi!!”

JJ siêu cấp đáng yêu: “Vậy anh còn thích cô ấy không?”

D: “Không quên được.”

Tội nghiệp quá!

Kể từ khi D nói rằng cô gái mà anh ấy thích học cùng trường với cô, Khương Bảo Lê hơi muốn tìm kiếm cô gái mà D thầm thích.

Số lượng nữ sinh người Hoa trong trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, xung quanh cô đã có hai người.

Phải xinh đẹp, cũng phải vô cùng xuất sắc, bằng không thì sẽ không khiến siêu nhân D nhớ nhung suốt nhiều năm như vậy…

Cô bắt đầu từ việc bàn tán với bạn cùng phòng, trong buổi tâm sự đêm khuya, hỏi họ có biết ai là thiên tài sáng tác xuất sắc trong giới âm nhạc hay không.

Tô Cảnh nói: “Biết chứ, mình biết mấy người đấy, bạn trai cũ của mình là một trong số đó.”

Khương Bảo Lê: !

“Kể chi tiết đi!”

Tô Cảnh đỏ mặt, hơi ngại ngùng nói: “Cũng không hẳn là bạn trai cũ, quan hệ của chúng mình hơi mập mờ, vì gia đình… và tính cách, cuối cùng chúng mình không đến được với nhau, anh ấy sáng tác rất hay, còn viết cho mình rất nhiều bản nhạc!”

“Thật sao?”

“Nói dối cậu làm gì, chủ yếu là những thiên tài âm nhạc như anh ấy… tính cách thường hơi tự kỷ và hướng nội, đặc biệt là gia đình anh ấy cũng không tốt lắm. Thực ra, mình thích kiểu đàn ông vui vẻ, hướng ngoại như Richard.”

Khương Bảo Lê: …

Cô thực sự thấy tội nghiệp cho D, anh ấy tốt hơn kiểu đàn ông phô trương như Richard gấp vạn lần.

“Vậy cậu còn nhớ anh ấy không?” Khương Bảo Lê tò mò hỏi.

“Thỉnh thoảng thôi, nhưng người ta phải nhìn về phía trước, không thể mãi chìm đắm trong quá khứ được, đúng không?”

Câu nói này, Khương Bảo Lê đồng ý.

Nhưng cô cảm thấy D thực sự rất đáng thương: “Nhỡ đâu, ý mình là nhỡ đâu, bạn trai cũ của cậu vẫn chìm đắm trong quá khứ, không thể thoát ra thì phải làm sao?”

Tô Cảnh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thì cũng đâu còn cách nào, mình không phải là thiên thần cứu rỗi của anh ấy, cũng không muốn cứu rỗi anh ấy.”

Đường Thiên Thiên, người vẫn im lặng, chợt lên tiếng: “Nói thẳng ra là không đủ yêu thôi.”

“Đúng vậy.” Khương Bảo Lê gật đầu, “Nếu đủ yêu thì cậu sẽ không quan tâm gia đình anh ấy thế nào, tính cách anh ấy ra sao! Yêu là yêu, là muốn ở bên anh ấy!”

“Có lẽ vậy.” Tô Cảnh quay sang Khương Bảo Lê, “Còn cậu, với người trong lòng mà cậu hay kể, có phải là đủ yêu như cậu nói không?”

Câu hỏi này khiến Khương Bảo Lê ngẩn người.

Đủ yêu không?

Hình như là không, cô vẫn yêu bản thân mình hơn, nên lúc đó, anh đã cúi mình van xin cô ở lại, đừng đi, anh sẽ không tính toán gì nữa…

Vậy mà Khương Bảo Lê vẫn… quay lưng bỏ đi.

Lúc đó cô yêu bản thân mình hơn, muốn tự mình kiếm lấy một tương lai xán lạn.

Bây giờ, cô cũng không hối hận.

Nhưng Tư Độ, mãi mãi là “nỗi áy náy trong lòng” của cô.

Khương Bảo Lê lập tức nhắn tin cho D.

“Tôi tìm thấy cô gái mà anh thích rồi!”

D: ?

Khương Bảo Lê nhìn thấy thông báo trên WeChat, đối phương đang nhập…

Nhưng nhập một hồi lâu mà vẫn không thấy tin nhắn gửi đi, Khương Bảo Lê không nhịn được, tiếp tục nói: “Cô ấy là bạn cùng phòng của tôi! Anh thấy có trùng hợp không?”

“Mặc dù có lẽ tâm ý của cô ấy khó thay đổi, nhưng yên tâm, tôi chắc chắn đứng về phía anh!”

D: .

JJ siêu cấp đáng yêu: “Cô ấy là người Hồng Kông, cô ấy nói rằng có thể sau khi tốt nghiệp sẽ quay về, lúc đó tôi sẽ giúp anh để ý động thái của cô ấy!”

D: “Cô có về không?”

JJ siêu cấp đáng yêu: “Tôi không về.”

Anh ấy không trả lời cô nữa.

……

Hai năm du học, cả chuyện học hành và sự nghiệp của Khương Bảo Lê đều thuận buồm xuôi gió.

Lượng fan của ban nhạc “Tam nhân hành” liên tục tăng cao trên các nền tảng xã hội, trên trang Bilibili đã vượt mốc triệu fan, trên các trang video nước ngoài còn được hưởng ứng nhiều hơn nữa, mỗi tháng đều có không ít hợp đồng quảng cáo tìm đến, phí quảng cáo tăng vọt, đủ để duy trì mức tiêu xài xa xỉ của ba cô gái ở London.

Sau đó, Khương Bảo Lê còn tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân tại Royal Albert Hall và Wiener Musikverein, thậm chí lên tạp chí âm nhạc BBC, nhận giải “Nghệ sĩ mới của năm”.

Thẩm Dục Lâu không chỉ một lần liên lạc với Khương Bảo Lê, nhắn tin hỏi thăm tình hình của cô.

Khương Bảo Lê cũng không còn lạnh lùng bỏ mặc như lúc đầu nữa.

Cô sẽ trả lời, nhưng đều là những câu kết thúc ngắn gọn.

“Được.”

“Cũng được.”

“Vâng.”

“Không cần.”

……

Không có câu trả lời nào vượt quá ba chữ.

Sau đó, Thẩm Dục Lâu chuyển khoản cho Khương Bảo Lê một khoản “học bổng” năm trăm triệu, Khương Bảo Lê muốn từ chối, còn phải tự mình chạy đến ngân hàng, chuyển lại số tiền đã nhận về tài khoản của anh ta.

Phiền phức quá!

Khương Bảo Lê bước ra khỏi ngân hàng, thực sự không chịu nổi nên gọi điện cho Thẩm Dục Lâu.

“Thẩm Dục Lâu, đừng chuyển tiền cho em nữa!”

“Bây giờ anh làm ăn lớn mạnh, tiền nhiều không biết tiêu vào đâu thì mua thêm vài cái túi Hermès giới hạn cho Kiều Mộc Ân, em ở đây không cần tiền, không cần chuyển cho em đâu.”

Thẩm Dục Lâu đợi cô nói xong mới lên tiếng: “Lê Bảo, bây giờ anh là chủ nhà họ Thẩm rồi, thời thế khác xưa, anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh muốn em biết, sau này nếu cậu có bất kỳ khó khăn gì, cần anh giới thiệu bất kỳ nguồn lực nào thì em cứ mở lời.”

Khương Bảo Lê day day trán.

Cô biết Thẩm Dục Lâu bây giờ rất giỏi, điều hành Tập đoàn nhà họ Thẩm rất thịnh vượng, anh ta được coi là ngôi sao đang lên tại Hồng Kông, trở thành doanh nhân trẻ được chú ý nhất…

Nhà họ Kiều, có lẽ bây giờ cũng không xứng với nhà họ Thẩm của hiện tại.

Thậm chí Khương Bảo Lê còn nghĩ xấu, không biết Thẩm Dục Lâu có cố ý khoe khoang trước mặt cô không!

Cô nói: “Bây giờ em không cần sự giúp đỡ của anh đâu.”

“Nhưng anh vẫn là anh trai của em, em không thừa nhận thì đó vẫn là sự thật.”

Anh ta đưa cô thoát khỏi vũng lầy, là ân nhân cứu mạng của cô, cũng là người đã nuôi dưỡng cô.

Không có anh ta, có lẽ cô đã chết rồi.

Khương Bảo Lê thu lại sự sắc bén trên người: “Em đâu nói là không phải.”

“Vậy Lê Bảo, đừng ghét anh nữa, được không?”

“Em không ghét anh, Thẩm Dục Lâu.”

Chỉ là… cô không yêu anh ta nữa.

Chỉ vậy thôi.

Thẩm Dục Lâu dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, nói với cô: “Bây giờ anh còn có chút việc, Lê Bảo, nếu cần gì thì cứ liên lạc với anh, 24 giờ, em có thể gọi anh bất cứ lúc nào, anh sẽ không bao giờ… bỏ lỡ cuộc gọi của em nữa.”

Khương Bảo Lê mím môi.

Đã từng bỏ lỡ một lần.

Lần đó, suýt nữa khiến cô mất tất cả…

“Cúp máy đi, Thẩm Dục Lâu.”

……

Thẩm Dục Lâu cúp máy, quay trở lại bên hồ.

Đàm Ngự Sơn ngồi bên bờ hồ, phía sau là biệt thự của ông, một mình ông sở hữu cả một hòn đảo tư nhân.

Ông thích câu cá, từ năm ngoái khi Thẩm Dục Lâu nhảy xuống biển để vớt lại chiếc đồng hồ bỏ túi quý giá mà ông yêu thích, Đàm Ngự Sơn đồng ý cho anh ta thỉnh thoảng đến thăm.

Thẩm Dục Lâu thường xuyên ghé thăm, cùng ông câu cá, cưỡi ngựa, chơi golf…

Mặc dù công nghệ phục hồi da từ Sứa bất tử khiến anh ta kiếm được bộn tiền, dường như mâu thuẫn với lợi ích của tập đoàn thẩm mỹ của Đàm Ngự Sơn, nhưng Thẩm Dục Lâu không chỉ một lần bày tỏ với Đàm Ngự Sơn rằng anh ta sẵn sàng nhượng bộ lợi ích của “sứa bất tử”, để không ảnh hưởng quá nhiều đến việc kinh doanh thẩm mỹ của ông ấy.

Đối với sự nhượng bộ và thiện chí của Thẩm Dục Lâu, Đàm Ngự Sơn luôn không đón nhận. Ông lặng lẽ nghe anh ta nói xong rồi cười khen anh ta tuấn tú, tài năng xuất chúng, còn nói rằng dưới tay ông không có nhân tài trẻ tuổi nào như anh ta, thật đáng tiếc.

Thẩm Dục Lâu là người có tâm cơ thâm sâu, đương nhiên anh ta biết rằng vị đại gia này không muốn đón nhận thành ý của mình, nhưng khen anh ta thế kia, rõ ràng là đồng ý với lời nói của anh ta.

Vì vậy, trên thương trường, anh ta đã cắt giảm lượng giao dịch của gel phục hồi sứa bất tử, khiến sản phẩm này hơi “khó kiếm” trên thị trường.

Mặc dù biện pháp này… thực sự khiến lợi nhuận của anh ta giảm đi nhiều, nhưng có thể khiến Đàm Ngự Sơn nợ một ân tình thì Thẩm Dục Lâu cảm thấy rất đáng.

Anh ta cúp máy rồi quay trở lại, Đàm Ngự Sơn hỏi: “Cậu rất ít khi nghe điện thoại khi ở nhà tôi, ai gọi vậy?”

Thẩm Dục Lâu trả lời thật: “Là một cô em gái đang đi học ở Anh của tôi.”

Đàm Ngự Sơn cười: “Thật sự chỉ là em gái thôi sao?”

Thẩm Dục Lâu giật mình, anh ta biết Đàm Ngự Sơn hiểu chuyện của mình rõ như trong lòng bàn tay.

“Tôi không thường tiếp xúc với người trẻ, nhưng cậu lại là ngoại lệ, biết tại sao không?”

Thẩm Dục Lâu ngồi xuống bên cạnh Đàm Ngự Sơn, móc mồi cho ông ấy: “Có lẽ vì tôi ít nói, không làm phiền ông.”

“Đó cũng là một phần nguyên nhân, tôi không thích người quá ồn ào, cậu rất biết chiều lòng người.”

Đàm Ngự Sơn quăng cần câu rồi đặt sang bên cạnh, “Tôi thích cậu vì cậu biết chừng mực, biết tiến thoái, người trẻ bây giờ quá ngạo mạn, quá kiêu căng, như người phát triển Sứa bất tử kia, cậu ta đúng là một thiên tài trẻ tuổi… cũng vì thế mà ai cũng nâng niu cậu ta, thành ra cậu ta kiêu căng, ngạo mạn đến không chịu nổi. Nhưng theo tôi thấy, còn non lắm.”

Thẩm Dục Lâu híp mắt, cười một cách có chừng mực: “Đàn anh Tư Độ có tài năng, cũng có tư cách kiêu ngạo, đầu óc tôi không bằng anh ấy nên chỉ có thể cố gắng hơn.”

“Đi từng bước một cách vững chắc mới là tốt.” Đàm Ngự Sơn nhẹ nhàng nói, “Nếu tôi có con trai mà ổn trọng như cậu thì tôi cũng yên lòng. Đáng tiếc, Berry của tôi đi sớm quá.”

Nhắc đến cô con gái mất sớm của mình, tâm trạng Đàm Ngự Sơn lại có chút xao động.

Ông ổn định lại cảm xúc rồi quay sang nhìn Thẩm Dục Lâu: “Trên người cậu có một phong thái mà tôi rất thích, mọi thứ đến không dễ dàng, nên phải biết trân trọng. Nếu Berry của tôi còn sống thì giờ cũng đã hai mươi tuổi rồi. Cậu đẹp trai, năng lực cũng mạnh, nếu làm rể của tôi, tôi sẽ vui lắm đấy.”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng Thẩm Dục Lâu lại là người biết nắm bắt thời cơ.

Anh ta lập tức quỳ gối xuống trước mặt Đàm Ngự Sơn:“Ông Đàm, nếu ông không chê, tôi muốn bái ông làm cha nuôi và phụng dưỡng ông.”

Đàm Ngự Sơn đứng dậy, ngẩng cao cằm, nhìn xuống người đàn ông đang quỳ gối cúi đầu, khóe mắt khẽ run.

Thẩm Dục Lâu thấy ông không nói gì thì tiếp tục lên tiếng: “Mẹ tôi mất sớm, Thẩm Đình Sơn đưa tôi từ nước ngoài về, cho tôi ăn cho tôi mặc, nhưng tôi không phải là đứa con trai thân thiết nhất của ông ấy, ông ấy có con trai và con gái riêng, tôi như người ngoài ở nhà họ Thẩm. Ông ấy lợi dụng tôi nhiều năm, cốt chỉ muốn tôi xây dựng sự nghiệp cho con trai út của ông ấy, dù vậy, ông ấy nuôi dưỡng tôi nhiều năm, có ân tình với tôi, nên bây giờ ông ấy bị liệt nửa người, không nhớ được chuyện gì, tôi cũng sẽ phụng dưỡng ông ấy chu đáo. Nhưng nửa năm qua, ông đã giúp đỡ tôi trong sự nghiệp, chỉ bảo cho tôi, đối xử tốt với tôi, tôi cảm nhận được hết… Tôi biết ông có con gái riêng, nếu ông không chê, tôi muốn làm con trai nuôi của ông, sau này phụng dưỡng ông.”

Lời nói này… ba phần kỹ xảo, bảy phần chân tình…

Đàm Ngự Sơn vốn muốn tìm một người kế thừa cho mình, sau này sẽ mặc tang phục khóc thương.

Nhưng người dưới tay ông, không có ai khiến ông vừa ý.

Thẩm Dục Lâu có ngoại hình đẹp, năng lực mạnh, tính cách cũng hợp với ông.

Ông ta biết việc Thẩm Dục Lâu liều mình nhảy xuống biển cứu được “Berry” của ông cũng là vì anh ta có ý đồ không đơn thuần.

Nhưng Đàm Ngự Sơn là người rộng lượng, không quan tâm đến ý đồ nhỏ nhoi đó của anh ta, cũng vì anh ta thực sự sẵn sàng liều mạng.

Đàm Ngự Sơn mỉm cười nhìn anh ta nhưng chẳng tỏ rõ thái độ, sau đó, ông quay lại hỏi A Huy – người làm kề cạnh thân thiết nhất của mình:

“Lần đại hội cổ đông trước đã mua lại bao nhiêu phần trăm cổ phần của Thẩm mỹ Yến Ngữ,?”

Trợ lý trả lời: “Lần trước mua lại 30%, hiện tại ngài đang nắm giữ 89% cổ phần.”

Đàm Ngự Sơn đưa tay đỡ Thẩm Dục Lâu đứng dậy.

“30% cổ phần đó giao cho con trai mới của tôi, Dục Lâu, và để nó đảm nhiệm chức vụ CEO.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.