Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 7: Con mèo chết



Sau khi vào phòng, Thẩm Dục Lâu cởi áo ra.

Lưng anh ta bị mấy mảnh sứ cứa vào, may mắn là không nghiêm trọng, chỉ vài vết thương ngoài da mà thôi, nếu đâm sâu hơn một chút thì có lẽ phải mời bác sĩ đến khâu lại.

Khương Bảo Lê dùng cồn i-ốt và băng dán cầm máu, cẩn thận xử lý vết thương cho anh ta.

Nhờ tập luyện đều đặn quanh năm mà anh ta sở hữu thân hình tuyệt đẹp với những khối cơ bắp săn chắc, làn da trắng mịn toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, mềm mại.

Hiếm khi Khương Bảo Lê có cơ hội được tiếp xúc gần gũi như vậy với cơ thể của Thẩm Dục Lâu. Dù hằng ngày hai người thân thiết hơn người khác, nhưng trong mắt cô, anh ta luôn có một lớp hào quang thần thánh. Khương Bảo Lê cảm thấy mình không thể có được Thẩm Dục Lâu, cũng không xứng đáng có được anh ta.

Bởi vậy, cô nhất định phải làm tốt hơn nữa.

Cô phải xinh đẹp hơn, thông minh giỏi giang hơn, phải giúp đỡ anh ta dù là trong sự nghiệp hay bất kỳ phương diện nào khác…

Khương Bảo Lê nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của người trước mắt, lợi dụng cơ hội bôi thuốc mà lướt tay trên lớp cơ mỏng nhưng săn chắc của anh ta.

Cô muốn áp sát vào anh ta, muốn hôn, muốn có được người này.

Thẩm Dục Lâu chợt lên tiếng: “Lần này Thẩm Chân Chân quá đáng thật, em chịu thiệt thòi rồi.”

“Vâng, rất thiệt thòi.” Khương Bảo Lê bắt lấy cơ hội, cố gắng làm nũng trước mặt anh ta, “Em ghét nhất là bị vu oan, rõ ràng em không làm gì sai mà.”

Thẩm Dục Lâu xoa đầu cô rồi thẳng thắn nói với cô: “Tạm thời em hãy kiên nhẫn thêm vài năm nữa, đợi khi anh hoàn toàn nắm được tập đoàn nhà họ Thẩm thì chúng ta có thể dọn ra ngoài.”

Dọn ra ngoài, có nhà riêng, cuộc sống riêng, đó là cuộc sống tươi đẹp mà Khương Bảo Lê chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Họ… sẽ kết hôn chứ? Cô có đủ tư cách ấy không?

Thẩm Dục Lâu mặc áo sơ mi vào, Khương Bảo Lê cài từng nút áo cho anh ta, đầu ngón tay vô tình chạm vào cơ ngực săn chắc của người nọ.

Cô cài đến tận chiếc cúc ở cổ, nơi những đường gân xanh ẩn hiện, phong thái lạnh nhạt lánh xa thế nhân của anh ta luôn khiến lòng cô xao xuyến.

Có lẽ cô sinh ra đã là một cô gái xấu, thích quyến rũ những người đàn ông như vậy.

Thẩm Dục Lâu nhìn cô gái trước mắt, chiếc váy ánh sao này cứ như được may đo riêng cho cô, tôn lên vòng eo thon thả của cô một cách thật hoàn hảo.

Tiếc là phần ngực váy đã bị bẩn.

Thẩm Dục Lâu nhíu mày: “Em thay đồ đi, vứt cái này đi nhé.”

“Giặt sạch vẫn mặc được mà.” Khương Bảo Lê thấy tiếc.

“Vứt đi, lần sau anh sẽ chọn cái khác cho em.”

Khương Bảo Lê biết anh có khuynh hướng theo chủ nghĩa hoàn hảo, dù có thể giặt sạch như mới thì cũng không được.

Bẩn chính là bẩn.

Cô đi đến tủ quần áo rồi chọn một chiếc váy khác để thay.

Cô không cố ý tránh Thẩm Dục Lâu khi thay đồ mà chỉ quay lưng lại với anh.

Khương Bảo Lê biết người kia đang nhìn mình, cô muốn cho anh xem, muốn anh nhìn thấy thân hình bắt đầu vào độ chín muồi của cô, xương quai xanh đẹp đẽ, eo và mông tròn trịa, ngực căng đầy…

Cô nghĩ đáng lẽ họ nên làm chuyện đó từ lâu rồi, vì mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là “anh em”, giữa hai người có sự mập mờ, Khương Bảo Lê không thể nhầm được…

Nhưng Thẩm Dục Lâu có khả năng kiểm soát vô cùng mạnh mẽ, anh chưa từng mất khống chế bao giờ, dù say rượu cũng không.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật của anh.

Nhưng anh không bao giờ chạm vào cô.

……

Khương Bảo Lê nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Dục Lâu khi cô mười tuổi.

Lúc đó, cô được Ủy ban thôn hỗ trợ nên có thể đi học tại trường tiểu học duy nhất trên làng chài nhỏ kia. Một ngày nọ, có đại gia ở thành phố cảng đến trường để làm từ thiện.

Hôm đó, tất cả học sinh trong trường đều vui như đón Tết, ai cũng được nhận quần áo mới, đồ dùng học tập mới, cặp sách mới… thậm chí phụ huynh của họ còn nhận được khoản trợ cấp không nhỏ.

Khương Bảo Lê không có phụ huynh, từ nhỏ đã sống nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người, bình thường cô hay giúp việc lặt vặt trong tiệm mì của chị Lưu,.

Số tiền cô nhận được có thể mua rất nhiều cá khô và bánh bao.

Có phóng viên muốn phỏng vấn các em nhỏ, trước ống kính, ai nấy cũng đều tỏ ra e ngại, né tránh như thể cái máy đen đen tròn tròn kia là quái vật ăn thịt người chẳng bằng.

Chỉ có Khương Bảo Lê không thấy sợ, cô đứng trước ống kính với khuôn mặt bẩn thỉu và nói thật nhiều lời cảm ơn.

Giọng nói của người dân trong làng chài rất nặng, các em nhỏ khác đều nói tiếng địa phương, nhưng Khương Bảo Lê lại học được tiếng phổ thông chuẩn từ tivi, cô nói rất tốt.

Trước mặt vị nhà giàu tốt bụng kia, cô còn cố gắng thể hiện vài nghi thức vụng về mà mình học được trên tivi, dù không chuẩn, nhưng trông rất đáng yêu, ngay cả mấy cô chú phóng viên cũng phải bật cười.

Sau buổi từ thiện, Khương Bảo Lê vừa nắm chặt phong bì dày cộm vừa vui mừng chạy về nhà.

Nào ngờ cô bị một nhóm lưu manh thất nghiệp cướp giật trên đường đi.

Khương Bảo Lê biết số tiền này có thể đủ cho cô ăn một năm, hai năm, thậm chí lâu hơn, nên cô cứ ôm chặt lấy cái phong bì, dù có bị họ đánh đập tàn bạo đến thế nào thì cô cũng không buông tay.

Bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại bên đường, hai vệ sĩ mặc vest chạy tới rồi hất văng mấy tên lưu manh ra.

Khương Bảo Lê đã bị đánh tới bầm dập, máu từ mũi chảy xuống, rơi trên con đường lầy lội và hôi thối.

Cô cảm thấy mình sắp ngất đi, sắp chết tới nơi rồi.

Rồi cô loáng thoáng trông thấy một chàng trai trắng trẻo đẹp trai bước xuống xe, anh ta đến trước mặt cô rồi cúi nhìn với vẻ mặt chẳng chút cảm xúc.

Trong mắt Khương Bảo Lê, khi ấy anh ta chẳng khác nào một vị thần giáng thế, thế nên cô vô thức ôm chặt chân anh, khóc lóc cầu xin anh ta cứu cô.

Nếu anh ta đi, chắc chắn bọn lưu manh sẽ quay lại cướp tiền của cô.

Lúc đó cô không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, cô chỉ cảm thấy chàng trai chỉ lớn hơn mình vài tuổi này có thể giúp mình và cứu mình.

Sau đó, Thẩm Dục Lâu đưa cô về rồi kể lại quá trình gặp cô với ba mình, anh còn đề nghị rằng quỹ từ thiện của gia đình đang cần một “hình mẫu” để làm tài liệu tuyên truyền.

“Cô bé này rất thông minh, cô ấy có thể trở thành người đại diện hình ảnh của quỹ.”

Thẩm Đình Sơn cũng có ấn tượng với Khương Bảo Lê, nhớ biểu hiện không chút e ngại của cô trong buổi từ thiện, cũng nhớ cô nói tiếng phổ thông rất trôi chảy, rất đáng yêu, và cực kỳ thông minh!

Thẩm Đình Sơn đồng ý với đề nghị của Thẩm Dục Lâu: “Con mang con bé về thì con tự quản lý.”

“Vâng ạ.”

Sau đó, Thẩm Dục Lâu đưa cô bé bẩn thỉu này về thành phố cảng, nhờ người giúp việc tắm rửa, chải tóc cho cô.

Còn anh thì tự mình đến cửa hàng và chọn một chiếc váy trắng rất đẹp để cô mặc.

Dường như cô đã rở thành búp bê Barbie của Thẩm Dục Lâu, hoặc có lẽ là bông hồng mà anh nuôi dưỡng.

Anh tưới nước, bón phân, chăm sóc… để cô từ từ lớn lên.

Dù anh nhìn cô thế nào thì trong mắt Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu chính là vị thần của cô, là người đã ban cho cô cuộc sống thứ hai.

……

Khương Bảo Lê cầm lọ thuốc và băng gạc bước ra khỏi phòng, tình cờ nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục xanh trắng đứng ở góc cầu thang đang thập thò nhìn về phía này.

Đó là cậu chủ nhỏ Thẩm Gia Thanh của nhà họ Thẩm, có lẽ thằng bé vừa đi học thêm về.

Bà chủ của nhà họ Thẩm là Quảng Lâm sinh được hai người con, con gái lớn là Thẩm Chân Chân, còn con trai út là Thẩm Gia Thanh.

Năm nay Thẩm Gia Thanh học lớp ba, cậu bé là niềm vui của gia đình, tuy còn bé nhưng tính tình lương thiện, đối tốt với cả người giúp việc và Khương Bảo Lê.

Vào đêm Khương Bảo Lê bị vu oan ăn cắp không thể về nhà, Thẩm Gia Thanh đã gọi điện thoại an ủi cô, nói rằng cậu bé tin cô, cô sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.

Cậu bé còn sợ cô không về nhà được, lại không có tiền, nên còn tốt bụng chuyển cho cô mười vạn để cô ứng phó.

Dù Thẩm Gia Thanh còn là học sinh tiểu học nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng lên đến mấy chục vạn.

Khương Bảo Lê không thiếu tiền, nhưng em trai đã cho thì cô cũng vui vẻ nhận.

Ai mà lại từ chối tiền chứ.

“Lén lút làm gì vậy?” Khương Bảo Lê búng vào trán Thẩm Gia Thanh.

“Em có quà tặng cho anh Dục Lâu.”

“Quà gì thế?”

“Là cái cốc mèo mà tuần trước chị em ta cùng đi học làm gốm ấy, đã nung xong rồi ạ.”

Khương Bảo Lê chọc vào đầu cậu bé, “Chẳng trách lúc đó em nghiêm túc đến vậy, hóa ra là tặng cho anh trai à.”

Cậu bé cười khúc khích: “Vâng.”

“Vậy còn không nhanh tặng đi.”

“Vừa rồi mẹ nổi giận như vậy, em sợ anh Dục Lâu giận em.” Cậu bé hơi do dự.

“Sao anh ấy lại giận một đứa trẻ ngoan như em được.” Khương Bảo Lê nhường đường, “Anh ấy đang ở trong phòng chị, đi tìm anh ấy đi.”

“Vâng!”

Khương Bảo Lê vứt băng gạc dính máu, rửa tay rồi quay lại phòng, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Dục Lâu đang chăm sóc mấy cây hoa chuông trên bệ cửa sổ của cô.

Nhìn từ xa, trông anh ta cao ráo, thanh lịch quý phái vô cùng.

Thẩm Gia Thanh đang hào hứng, vui vẻ nói chuyện với anh ta: “Đây là tác phẩm thủ công từ lớp làm gốm tuần trước, em tặng anh ạ!”

Trên chiếc cốc gốm có một con mèo đen, đuôi mèo dài, uốn cong thành tay cầm của cốc.

“Cảm ơn Gia Thanh, anh rất thích.”

Thẩm Dục Lâu nhận lấy cốc rồi nhìn về phía cửa, người giúp việc đang vội vàng thúc giục cậu bé về phòng, “Em nên đi ngủ rồi.”

Thẩm Gia Thanh muốn nói chuyện nhiều hơn với anh trai, muốn kể cho anh ta nghe chuyện ở trường, nhưng sợ Thẩm Dục Lâu chán nên cậu bé đành theo người giúp việc về phòng.

Khi cậu bé quay lưng đi, nụ cười ôn hòa trên mặt Thẩm Dục Lâu lập tức biến mất.

Anh ta quay lại bàn làm việc, chiếc cốc gốm mèo đen vướng víu bị anh ta ném vào thùng rác, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn thêm lần nào nữa.

Thẩm Dục Lâu quay đầu, chạm phải ánh mắt của Khương Bảo Lê.

Khương Bảo Lê kể: “Em ấy đã thất bại rất nhiều lần, khó khăn lắm mới làm ra cái cốc ấy nên muốn tặng cho anh đó.”

Thẩm Dục Lâu chẳng mảy may dao động, anh ta cầm lấy điện thoại của Khương Bảo Lê đang nằm ở mép giường rồi lật xem tin nhắn WeChat của cô: “Em biết anh và thằng bé không thể có tình cảm anh em mà.”

Thứ gọi là tình cảm sẽ ảnh hưởng đến những quyết định sau này.

Khương Bảo Lê luôn biết chí hướng của Thẩm Dục Lâu, anh ta không cam tâm mọi nỗ lực hiện tại chỉ để mở đường cho Thẩm Gia Thanh, “người thừa kế tương lai”.

Ở một mức độ nào đó, anh ta và cô là hạng người giống nhau.

“À, anh nghe nói việc em được minh oan có liên quan đến Tư Độ?” Thẩm Dục Lâu hỏi cô.

“Vâng.” Khương Bảo Lê không định giấu diếm, “Cũng là cơ duyên thôi ạ, anh ta là bạn của anh, nên em đến nhờ anh ta giúp đỡ.”

“Anh và cậu ta không thân lắm, bọn anh từng đối đầu trong cuộc thi toán CTC thời cấp ba, chỉ vậy thôi.” Thẩm Dục Lâu không hỏi chi tiết cụ thể, chỉ hỏi, “Em thấy cậu ta là người thế nào?”

“Một tên bi.ến th.ái.”

Thẩm Dục Lâu khẽ cười: “Rất nhiều người nhận xét giống em.”

“Anh, anh hỏi anh ta làm gì?” Khương Bảo Lê không hề muốn nói về người này.

Thẩm Dục Lâu kể cho cô nghe về chuyện kinh doanh giữa hai nhà, anh ta không nói quá chi tiết, chỉ nói rằng sau này sẽ có nhiều giao dịch.

Khương Bảo Lê nhận xét: “Hy vọng anh ta không phải là một kẻ điên trên thương trường.”

……

Sang tuần sau, trong trường xảy ra một chuyện lớn.

Một đoạn video bạo lực học đường bắt đầu được lan truyền khắp cõi mạng, trong video là cảnh một cô gái bị đám con nhà giàu đổ sơn và nước tiểu lên người, thê thảm vô cùng.

Dưới áp lực của dư luận, nhà trường không thể bảo vệ nhóm Thư Hân Đồng được nữa, tất cả bọn họ đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Sau đó, Thư Hân Đồng, với tư cách là đại diện của những kẻ bạo hành, đã đăng video xin lỗi công khai lên mạng xã hội, còn những cô gái khác có gia thế tốt hơn thì lặng lẽ biến mất.

Nghe nói họ chỉ bị bắt vào đồn cảnh sát một ngày rồi được thả ra.

Khương Bảo Lê không quan tâm nhiều đến chuyện này, cho tới một ngày, cô mở tủ đồ của mình ra thì có thứ gì đó rơi xuống. 

Lần này không phải là trang sức đắt giá, mà là… Một con mèo chết đầy máu.

Những cô gái xung quanh hét lên sợ hãi, Khương Bảo Lê cũng suýt không kìm được tiếng thét, may mà cô nhịn được.

Con mèo mướp này là con mèo mà cô thường cho ăn ở vườn Lưu Nhân trong trường.

Nó rất quấn người, trong khi những con mèo khác ăn xong rồi chạy đi mất thì nó vẫn quấn lấy cô, còn cọ cọ vào chân cô nữa.

Vậy mà bây giờ nó bị ngược đãi đến chết, ngay cả mắt cũng chẳng còn.

Trái tim Khương Bảo Lê run rẩy…

Cơn giận như bùng cháy khắp người.

Trong mặt sau tủ đồ của cô có mấy chữ đẫm máu –

“Phản bội, xuống địa ngục.”

……

Hoàng hôn buông xuống, Khương Bảo Lê đến bên hồ nước vắng lặng trong vườn Lưu Nhân, dùng xẻng nhỏ đào một cái hố để chôn xác con mèo nọ.

Bỗng có tiếng huýt sáo vang lên.

Cô quay đầu lại nhìn thì trông thấy một chàng trai ngồi trên sườn đồi cao.

Anh vừa gác chân lên đám cỏ xanh rì, vừa hất cằm lạnh lùng nhìn cô.

Đường nét khuôn mặt dưới ánh tà dương đỏ như máu càng thêm sắc sảo, tựa như một kẻ phong lưu hờ hững với thế gian.

Khương Bảo Lê nghiến răng nói với Tư Độ: “Đây là trò vui mà anh muốn xem à?”

Tư Độ liếc nhìn đống đất mới được đào lên bên hồ rồi cười lạnh: “Tôi cũng không ngờ cô lại là người chơi lật lọng như vậy.”

Anh muốn thấy cảnh cô bị mắc kẹt giữa lợi ích cá nhân và công lý, anh từng đoán cô sẽ chọn cái trước. Không ngờ cô lại chọn cả hai, bội tín bội nghĩa, chẳng có chút tinh thần hợp tác nào.

Không thể phủ nhận rằng con mèo này đã mất mạng vì Khương Bảo Lê.

Cô nghĩ mình nên hối hận, nhưng tiếc là… cô không cảm thấy như vậy.

Cả đời cô chỉ làm những việc có lợi cho mình, hiếm khi làm việc đúng đắn, nhưng việc tố cáo Thư Hân Đồng thì dù có làm lại cô vẫn sẽ làm.

Ít nhất, Thẩm Dục Lâu đã trở về.

Bọn họ dám giết mèo, nhưng nào dám giết cô.

Không có gì phải sợ cả.

Khương Bảo Lê cởi bỏ đôi găng tay nhựa dính đầy đất rồi ném vào thùng rác, sau đó cô quay đầu nhìn thì thấy Tư Độ đã đi xuống sườn đồi, dạo bước rời đi.

Cô nhớ lại chuyện Thẩm Dục Lâu từng nói có việc cần nhờ anh ta nên vội vàng đuổi theo.

Nghe nói mấy vị giám đốc doanh nghiệp và đối thủ cạnh tranh muốn gặp anh ta ít nhất phải đặt lịch trước nửa năm, mà chưa chắc đã gặp được.

“Đàn anh Tư Độ, anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã giúp tôi giải oan.” Cô muốn giúp Thẩm Dục Lâu làm quen với người này.

“Không có.”

“Không có thời gian ăn cơm, lại có thời gian đến đây xem tôi làm đám tang cho mèo.”

Tư Độ quay lại: “Sau này anh trai cô có làm đám tang cho cô thì tôi cũng sẽ đến dự, còn các cuộc hẹn thương mại khác… miễn bàn.”

“Không ngờ anh có sở thích kỳ quặc đến vậy, thích tham dự đám tang của người khác.”

“Cũng không hẳn, tôi chỉ hứng thú với xác chết của cô thôi, có muốn hiến tặng cho tôi để nghiên cứu không.”

“……”

 

Khương Bảo Lê nghĩ đến cảnh anh cầm dao mổ mà rùng mình.

Quả là tên bi.ến th.ái đỉnh cao!

Để giúp Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê nén cơn khó chịu, lặng lẽ theo người nọ đến tận tòa nhà thí nghiệm sinh học

Tư Độ lười để ý đến cô, anh mặc áo blouse trắng rồi bước vào phòng mổ vô trùng, bắt đầu công việc của mình.

Khương Bảo Lê đứng bên ngoài cửa kính, nhìn anh nghiên cứu từng mảnh của cơ thể người.

Chờ mãi, chờ mãi… Đến mười một giờ đêm, học sinh trong tòa nhà thí nghiệm đã về hết, chỉ còn phòng thí nghiệm của Tư Độ vẫn sáng đèn.

Cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Tư Độ bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì trông thấy cô gái nọ vẫn đang kiên trì đợi mình.

Gió lạnh thổi tới từ phía hành lang khiến thân hình gầy guộc của cô gái nhỏ khẽ run rẩy.

Tư Độ là kẻ luôn cảm thấy hưng phấn khi bắt nạt người khác, và khi bắt nạt cô gái này, cảm giác ấy còn mạnh hơn gấp ngàn lần.

Anh đá nhẹ vào chân cô.

Khương Bảo Lê bừng tỉnh, một mùi hương như hơi thở mơn man, hương ngải đắng dìu dịu giữa cỏ cây.

Tư Độ cụp mắt, ánh mắt nhìn cô tràn ngập hứng thú. 

“Tôi với anh cô không thân thiết đến thế đâu. Về nói với cậu ta, muốn bàn chuyện hợp tác thì trước hết hãy làm tôi vui đã.”

Nghe đến đây, Khương Bảo Lê lập tức rơi vào trạng thái ptsd.

*Ptsd: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.