Dạ Đoạn Huyền

Chương 6: Kinh Thiền [Hạ]



Hoa quế nở rộ khắp sân, mùi hương càng thêm nồng đậm, làm cho toàn bộ Tướng quân phủ đều tràn ngập trong hương thơm thấm nhân này. Đi qua cổng vòm, ngắm nhìn cho thỏa thích những cánh hoa nho nhỏ đang nhẹ nhàng phiêu phất, lướt trên mặt hồ, gió thu khẽ thổi qua khiến hoa nhỏ tán loạn như tuyết, dính đầy trên áo người.

Chu Cẩm Hằng hít một hơi thật sâu, than thở: “Khả liên thiên thượng quế hoa cô, thí vấn hằng nga canh yếu vô. Nguyệt cung hạnh hữu nhàn điền địa, hà bất trung ương chủng lưỡng chu?”(1)

Vị thiên tử đầy khí phách cùng mưu lược này đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch, nhất là khi thấy kẻ khác khanh khanh ta ta, không khỏi có chút đau buồn xót thương – mặc dù nắm dữ vạn lý sơn hà, vậy mà ngay cả một người có thể giúp mình tiêu sầu giải muộn cũng không có, tam đệ vốn hay gần gũi với hắn mấy ngày nay lúc nào cũng cùng Lê quốc sứ giả ngây ngốc ở một chỗ, làm hoàng huynh như hắn không khỏi cảm thấy buồn chán.

Nhìn thấy Hoàng đế đang đầy ngập oán khí, Thẩm Anh Trì cũng không muốn hỏi thêm, liền nói: “Thần cho người bày sẵn rượu và thức ăn ở trong đình giữa hồ, nếu bệ hạ không chê thì uống vài ba chén cũng là một chuyện thú vị.”

Chu Cẩm Hằng nhìn hắn tán thưởng, nói: “Cũng được, trẫm cũng thấy có một chút đói bụng.”

Hai người dạo bước qua rừng cây quế, đi tới cái đình giữa hồ sen, bất ngờ bị một thiếu niên mặc trang phục hạ nhân đụng phải. Nhìn thấy bọn họ, thiếu niên liền khom người hành lễ, cúi đầu đứng tránh ở một bên đường.

Gia đinh mới tới Tướng quân phủ chưa từng thấy qua Hoàng đế, hơn nữa hắn lại đang vận thường phục, nhận không ra cũng là lẽ thường. Chu Cẩm Hằng đang mải ngắm nhìn hai hàng cây quế, cũng lười liếc mắt xem đối phương.

Đến khi hắn đi sát tới bên cạnh, thiếu niên đột nhiên cả gan rút ra một đoản đao ở trong ống tay áo, hướng ngực Chu Cẩm Hằng mà đâm tới!

Nhất quốc chi quân (Vua của một nước) còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, đoản đao liền rơi vào phiến đá cuội bên đường, cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên đã bị Thẩm Anh Trì giữ ở sau người, thân thể đều bị chế trụ nhưng thần tình vẫn bình tĩnh thờ ơ, không có chút nào sợ sệt.

Thẩm Anh Trì cười lạnh một tiếng, đưa tay lột mặt nạ da người trên mặt thiếu niên xuống, Chu Cẩm Hằng nhịn không được hô nhỏ một tiếng, khó tin mở to mắt nhìn.

Khuôn mặt vì đau mà có hơi vặn vẹo nhưng vẫn xinh đẹp như xưa, khiến cho người ta phải nín thở ngắm nhìn, mà trong đôi mắt to đen láy kia đang hừng hực một ngọn lửa giận, không ngừng trừng hắn, đằng đằng sát khí, nhưng vẫn mê người muốn chết! Chu Cẩm Hằng cảm thấy lồng ngực mình như phình to ra, mãnh liệt phập phồng không ngớt.

“Ám sát Hoàng đế, lập tức hành quyết.” Thẩm Anh Trì nhặt lên thanh đao rơi trên mặt đất. Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi, cho dù ánh đao đã hướng về phía y nhưng vẫn nhất quyết không mở miệng cầu xin một lời.

“Khoan đã!” Chu Cẩm Hằng lớn tiếng quát, đem một cái mạng nhỏ dưới đao cứu ra: “Mỹ nhân đẹp như vậy mà ngươi cũng hạ thủ được sao?”

Sắc mặt thiếu niên đang trắng bệch chợt tái lại, chửi ầm lên: “Ngươi là tên cẩu hoàng đế mất hết tính người…”

Thẩm Anh Trì điểm á huyệt của y để y không nói được nữa, lại quỳ gối xuống, nói: “Thần không biết dạy dỗ nô tài, thỉnh bệ hạ giáng tội.”

Thiếu niên kia vẫn còn giãy dụa không yên, Chu Cẩm Hằng thích thú nhìn y, hỏi: “Thẩm ái khanh bình thân, hài tử này thân phận là gì? Dường như là hận trẫm thấu xương.”

Trong mắt thiếu niên chợt hiện lên một chút sợ hãi, liều mạng đá về phía Hoàng đế bệ hạ đang đứng đối diện. Thẩm Anh Trì đem y kéo về phía sau, tránh cho y lại đá trúng căn mệnh của thiên tử, gây ra sự việc bi thảm gì nữa thì khổ. Dễ dàng chế trụ động tác của tiểu quỷ, Thẩm Anh Trì liền nói: “Y là nhị hoàng tử của Lê quốc, tên Sí Nguyệt.”

Kinh ngạc trong chốc lát, Chu Cẩm Hằng rất nhanh liền khôi phục sự uy nghiêm lãnh tĩnh của một quân vương, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, sự việc càng khó giải quyết rồi.”

Nhị hoàng tử Lê quốc lẻn vào phủ Tướng quân, mưu đồ ám sát Hoàng đế Thiên triều, việc này một khi để lộ ra ngoài, hai nước lại phải chiến tranh lần nữa. Chu Cẩm Hằng tại vị đã ba năm, từ lâu đã là một vị Hoàng đế mạnh mẽ sắc sảo, tác phong luôn chững chạc, giờ đây nhìn thấy đối phương mỹ lệ vô song như thế này, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần thương hương tiếc ngọc.

Bất quá hắn vẫn không quên tiểu quỷ này rất hung hãn, lúc nào cũng trừng hắn, hận không thể đem hắn băm thành từng đoạn.

Thẩm Anh Trì tháo dây buộc tóc của Sí Nguyệt xuống, trói lại hai tay y ở phía sau, nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, việc này vi thần tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, muốn giết muốn chém, đều tùy ý của bệ hạ.”

“Không thể.” Chu Cẩm Hằng vô thức ngăn cản, đưa tay ra nâng cằm Sí Nguyệt lên, hỏi: “Ngươi muốn chết hay muốn sống? Không muốn chết thì lắc đầu.”

Thiếu niên bị điểm á huyệt, không nói được gì, há mồm hướng cổ tay Hoàng đế mà cắn, Thẩm Anh Trì thấy vậy liền đánh một chưởng vào gáy y, khiến tên tiểu quỷ đã nhiều lần mạo phạm thiên uy này bất tỉnh, lắc đầu nói: “Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, người này tính tình quái đản thô bạo, không thích hợp làm người bầu bạn đâu.”

Tâm tư của Hoàng đế hắn cũng nhìn ra vài phần, không thể nghi ngờ là người vừa gặp đã động tâm, đối với Sí Nguyệt có tâm niệm, nhìn ánh mắt kia mà xem, rất giống như muốn đem người ta ra ăn sạch sẽ.

Sí Nguyệt yếu ớt ngã xuống, Chu Cẩm Hằng liền đưa tay ôm y vào lòng, nhẹ nói: “Trẫm tự có chừng mực, Thẩm ái khanh không cần nhiều lời.”

Dứt lời, hắn bế Sí Nguyệt lên, dùng ống tay áo che đi gương mặt của thiếu niên, nói: “Trẫm muốn dẫn y hồi cung, kể từ hôm nay, y là người của trẫm, không phải là Nhị hoàng tử gì hết!”

Thẩm Anh Trì cúi người ưng thuận, cung tiễn Hoàng thượng hồi cung, nhìn theo long liễn (xe vua ngồi) đang chậm rãi đi xa, khóe môi nở ra một nụ cười xảo trá.



Mùi hương ngọt ngào vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến y cảm thấy buồn ngủ, ngực giống như bị một tảng đá nặng nề đè ép, mặc y giãy dụa thế nào cũng không động đậy được. Cảnh trong mộng đem y vây lại, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt y, nhanh đến mức không kịp nhìn rõ, chỉ mơ hồ nghe được có người dùng thanh âm nức nở thấp giọng gọi tên mình, từng câu từng câu, âm thanh hết sức bi thương. Dạ Huyền lần theo thanh âm mà tìm kiếm xung quanh, vô tri vô giác, thân ảnh mảnh khảnh ở phía trước ngày càng mơ hồ, tiếng khóc như xé nát tim y càng vang xa. Thẩn thờ đưa tay ra muốn chạm đến bóng dáng mờ nhạt quen thuộc kia, nhưng dường như chỉ là kính hoa thủy nguyệt (2), thoáng một cái đã thành hư vô, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đôi môi mấp máy vô thức gọi ra một cái tên quen thuộc đã chôn sâu vào tận đáy lòng…

“Sí Nguyệt…”

Nhãn thần rời rạc chậm rãi mở ra, thấy rõ nam nhân đang ngồi bên giường nắm tay y, Dạ Huyền vô lực nở nụ cười, thanh âm khàn khàn: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Thẩm Anh Trì đem tay y nhẹ nhàng phủ lên mặt mình, thấp giọng nói: “Đã chạng vạng rồi, đang tính gọi ngươi dậy dùng bữa. Cảm thấy khó chịu sao?”

“Mùi hương này ta thấy không quen?” Dạ Huyền có chút choáng váng, chống lấy thân trên, đưa ngón tay xoa nhẹ mi tâm của người nọ, hỏi: “Ngươi có tâm sự sao?”

“Thẩm Anh Trì mím môi, kéo y ngồi dậy, nửa dựa nửa ôm mà tựa trên người hắn, nói: “Ta muốn đem ngươi đi Giang Nam trú đông.”

“Tùy ngươi.” Dạ Huyền thấp giọng ho một tiếng, do dự một lát, ngẩng đầu lên nói: “Có một hài tử đang làm ở trù phòng, ta nghĩ muốn đem nó giữ bên người.”

“Ân?” Thẩm Anh Trì cau lại đôi lông mày rậm, “Ai mà có vận khí tốt như vậy, lọt vào mắt xanh của ngươi?”

Dạ Huyền bĩu môi, nhớ tới hài tử kia chưa từng cho y biết tên, y cau mày, nói: “Nó trông cũng rất xinh đẹp, hơn nữa thân thể lại gầy yếu, chỉ sợ là không làm được việc nặng.”

“Nên ngươi mới động lòng trắc ẩn?” Thẩm Anh Trì hừ một cái, “Ngươi không sợ ta ghen?”

Đôi mắt đen láy của Dạ Huyền tràn đầy ý cười, nói: “Người lớn như vậy rồi, còn ăn dấm chua với tiểu hài tử sao?”

Trong lòng có vài phần lo lắng, sợ tiểu hài tử đơn thuần kia lại làm ra chuyện gì ngu xuẩn, chi bằng cứ giữ hắn lại, dạy dỗ một chút.

Vô luận là thương thế của y hay của Anh Trì, Dạ Huyền cũng không muốn thấy hắn bị Anh Trì trừng phạt, không phải là xuất phát từ lòng từ bi lương thiện gì cho cam, mà y chỉ nghĩ rằng, thiếu niên kia cùng chính mình có mối liên hệ nào đó rất gần gũi, nói không rõ được là gì, cũng giải bất khai trảm bất đoạn. (giải không được, chém không đứt)

Thẩm Anh Trì ngưng mắt nhìn y, nhãn thần có chút phức tạp, một lúc sau mới thở dài, nói: “Ngươi chậm rồi, tiểu quỷ kia đã được người nhà hắn đón về, hiện giờ chắc là đã ly khai kinh thành rồi.”

“Nga…” Dạ Huyền không khỏi có chút hụt hẫng, “Không sao, như vậy cũng tốt.”

..

Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, Hoàng đế bệ hạ truyền gọi Thẩm Anh Trì đến ngự thư phòng, sắc mặt thập phần nghiêm trọng, cho người lui hết ra ngoài, không nhịn được mà ở trong thư phòng đi qua đi lại. Thẩm Anh Trì cung kính đứng ở một bên, thần tình bình thản, khóe mắt nhìn đến dấu răng trên cổ tay Hoàng thượng, đoán được đêm qua tám phần mười là bị náo loạn tới thiên hôn địa ám mới có thể làm cho Hoàng đế trẻ tuổi oai hùng của chúng ta như một con sư tử bị què chân, toàn thân đều tỏa ra lệ khí.

Thẩm Anh Trì cũng không dại gì mà chọc hắn, nên chỉ đứng lẳng lặng một bên chờ Hoàng đế bệ hạ mở miệng trước. Chu Cẩm Hằng cứ đi qua đi lại trên tấm thảm dệt kim trước thư trác (bàn đọc sách) đến nỗi làm nó suýt rụng hết lông, mà đối phương hết lần này tới lần khác cứ như một khối đầu gỗ đứng ngốc lăng ở đó, không biết muốn ngốc tới khi nào, nhớ tới tên tiểu quỷ khó chơi đang ở trong tẩm cung kia, suốt ngày chỉ biết đấu với hắn, giằng co mãi cũng không có biện pháp, hắn lớn tiếng nói: “Thẩm ái khanh, ngươi có biết tội chưa?”

“Thần quả thật không biết, mong bệ hạ nói rõ.” Thẩm Anh Trì cung kính cúi đầu. Chu Cẩm Hằng hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Ngươi thật sự không biết đại ca của Sí Nguyệt là ai?”

Mí mắt Thẩm Anh Trì mấp máy vài cái, đáp: “Vâng… là Dạ Huyền, thần không dám gạt bệ hạ.”

“Hay cho ngươi một Thẩm Anh Trì!” Chu Cẩm Hằng nổi trận lôi đình, “Ngươi còn có gì không dám?! Có thể có bản lĩnh đem Thái tử Lê quốc giam lỏng trong phủ ngươi đằng đẵng ba năm! To gan!” Hắn xoay người cầm lấy một quyển tấu chương ném vào người Thẩm Anh Trì, cả giận nói: “Tam đệ thay mặt Nhạc Thừa Lẫm dâng tấu, muốn ngươi trả hoàng tử Lê quốc về cho bọn họ, may là đệ ấy còn chưa nói cho ai biết! Ngươi làm trẫm không còn mặt mũi gì nữa! Trọng thần Thiên triều lại có thể làm một việc cầm thú như vậy?!”

“Bệ hạ bớt giận.” Thẩm Anh Trì không nhanh không chậm, thản nhiên nói: “Nói như vậy, ngay cả Sí Nguyệt cũng phải trả lại cho bọn hắn?”

Chu Cẩm Hằng thoáng chốc nghẹn lời, hung tợn trừng mắt hắn một cái, gân xanh trên trán còn đang phập phồng liền dịu xuống. Thẩm Anh Trì ho nhẹ một tiếng, nói: “Bệ hạ, thần và Dạ Huyền là thật tâm yêu nhau, cầu bệ hạ thành toàn.”

“Thành toàn?” Chu Cẩm Hằng tức giận nở nụ cười: “Ngươi đang nói Thái tử Lê quốc cam tâm tình nguyện vứt bỏ nước nhà, cứ như vậy ngờ nghệch theo sát ngươi?”

“Chính xác.” Thẩm Anh Trì mặt không biến sắc, da mặt dày đến mức Chu Cẩm Hằng cũng phải kính phục. Ngẫm lại, hai người này quả thật là quá mức ân ái, không có cái gì là miễn cưỡng, làm cho đương kim thiên tử phải đố kị ghen ghét, hỏi liên tiếp như nổ pháo: “Ngươi muốn trẫm thành toàn? Y dù sao cũng là quân chủ tương lai của Lê quốc, lẽ nào lại vì một chút tư tình nhi nữ mà bỏ mặc cả quốc gia? Vì một người nam nhân mà ngay cả giang sơn thiên hạ cũng không muốn?”

Đáy mắt Thẩm Anh Trì hiện lên sát khí, nói: “Sứ giả Lê quốc ở kinh thành chỉ có mấy người, nếu muốn việc này thần không biết quỷ không hay, chỉ cần đem bọn họ diệt khẩu.”

Nhược điểm của Thiên triều há lại dễ dàng nắm bắt như thế? Huống chi Thái tử của bọn họ cũng đã quên hết mọi chuyện trước kia, trong trí nhớ chỉ còn lại một Thẩm Anh Trì này mà thôi.

Mà trong thiên hạ có biết bao nhiêu người có tướng mạo giống nhau, làm sao khẳng định Dạ Huyền này chính là Dạ Huyền của bọn họ, bọn họ còn có thể làm gì được?

Chu Cẩm Hằng đã bớt tức giận đi vài phần, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi cho là trẫm không muốn sao? Nếu không phải vì mặt mũi của tam đệ, Nhạc Thừa Lẫm sao có thể sống tới hôm nay?”

Chuyện liên quan tới thể diện quốc gia như thế này, may là Nhạc Thừa Lẫm cũng giữ đúng mực, không có nói toạc ra cho mọi người biết. Tâm tư của Hoàng đế Thẩm Anh Trì đều nhìn ra được, hắn muốn giữ Sí Nguyệt lại, cũng không muốn làm tổn thương hòa khí hai nước – nếu như người dân Lê quốc đều biết hai vị hoàng tử trước sau đều bị giam hãm ở đô thành Thiên triều không thoát ra được, bọn họ làm sao chịu để yên?

Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể đi từng bước một, Thẩm Anh Trì liền đổi trọng tâm câu chuyện: “Bệ hạ, Sí Nguyệt… có hay không mạo phạm người?”

Chu Cẩm Hằng xoa xoa hai bên thái dương, lộ ra thần tình ảo não, nói: “Nếu theo quốc pháp mà luận xử, thì mười cái đầu của y cũng không đủ bồi tội.”

Nghĩ tới Sí Nguyệt tối hôm qua nháo đến thiên hôn địa ám, hai cái lỗ tai của hắn vẫn còn ong ong lên — thiệt là chưa thấy qua người nào ầm ĩ như thế này, Chu Cẩm Hằng vốn còn thương tiếc thân thể nhỏ gầy của y, muốn dưỡng vài ngày mới ăn, tính toán xong xuôi, lại không ngờ tên tiểu quỷ này không những không cảm kích, mà còn đem ngôi cửu ngũ chí tôn này ra cắn vài cái, vừa đánh vừa mắng, tựa như móng vuốt của một con dã miêu, làm hại Chu Cẩm Hằng bị cào tới đổ máu, đang muốn nổi trận lôi đình, Sí Nguyệt đột nhiên khóc lớn lên, khóc đến đất rung núi chuyển, suýt nữa làm tai hắn điếc chết, Chu Cẩm Hằng đâu còn hứng thú mà tán tỉnh y nữa. Nhẫn nại dỗ dành rồi giằng co với y đến nửa đêm, mà tiểu quỷ này vẫn mắt điếc tai ngơ, khóc đến khi mệt mỏi mới chịu yên, sau lại cất giọng khàn khàn, hổ thẹn mà mắng Chu Cẩm Hằng không bằng cầm thú, mắng đến nỗi hắn cũng thấy sợ, bất đắc dĩ cho tiểu quỷ này một chén thuốc mê, đổi lấy một khắc an bình trước lúc lâm triều.

Đường đường là vua của một nước mà lại phải uất ức đến nước này, nhưng quả thật trước đây chưa có ai làm hắn phải lao tâm lao lực đến vậy. Chu Cẩm Hằng nghĩ tới vẫn còn tức giận, càng thêm quyết tâm phải đem Sí Nguyệt thuần phục triệt để.

Xem ra, Hoàng thượng quả thật đã mê luyến dung mạo của Sí Nguyệt rồi, mới có thể làm hắn nhẫn nhịn như vậy, Thẩm Anh Trì cũng hy vọng sự tình sẽ không tới mức không thể vãn hồi, dù sao y cũng là đệ đệ của Dạ Huyền, bất khán tăng diện khán phật diện (3), đủ sức phối hợp một chút cũng tốt. Thẩm Anh Trì suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói: “Bệ hạ, Sí Nguyệt chính là tính tình tiểu hài tử, vẫn chưa được dạy dỗ…”

“Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì.” Chu Cẩm Hằng lạnh lùng cắt lời hắn, “Ngươi cho trẫm là cái gì? Súc sinh à?”

Quân chủ một nước mới không thèm cùng một tên tiểu quỷ chấp nhất, Chu Cẩm Hằng nhếch mép cười, gằn từng chữ: “Trẫm muốn cho y khóc lóc cầu xin trẫm sủng hạnh y.”

.

-oOo-

.

.

(1) 2 câu thơ này được trích trong một tập thơ của Dương Vạn Lý, tựa là Quế Hoa.

Mình tạm dịch là vầy: Đáng thương cho một góc quế hoa cô quạnh, thử hỏi Hằng Nga có muốn không. Cung trăng may mắn không phải làm việc ruộng đồng, sao không thử trồng hai gốc cây?

(2) Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng trong nước hay còn có ý chỉ cảnh tượng huyền ảo.

(3) bất khán tăng diện khán phật diện: không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, đại khái là phải nể mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.