Dã Đồng

Chương 1: Hỏa hoạn



Năm tuổi, một trận lửa lớn cắn nuốt hết nơi gọi là “ Nhà”. Khuôn mặt vốn nhỏ nhắn xinh đẹp giờ chỉ còn lại một khối máu thịt dữ tợn, bị ánh lửa chiếu rọi vào giống như ác ma đến từ địa ngục.

Nàng gắt gao ôm lấy đệ đệ trong lòng, trên khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con hiện tại tràn ngập bất lực

Bắt đầu từ buổi trưa, trong nhà liền tranh cãi ầm ĩ dị thường, cũng vì vậy nên mẫu thân quên kêu nàng đi làm việc. Nàng liền lẳng lặng cuộn mình ở một góc sáng sủa trong sài phòng, hưởng thụ sự thanh nhàn không dễ dàng có được. Cho đến khi ngọn lửa như con rắn liếm lên làn da đầy vết sẹo của nàng,khiến chỗ vết sẹo bị đau, nàng mới từ giấc ngủ say tỉnh lại.

Nàng thất kinh chạy ra khỏi sài phòng, nhìn ánh lửa cùng ánh chiều tà liên tiếp lóe ra, há to miệng, lại không thể thốt ra tiếng. Làn gió nóng rực thổi nhẹ qua, đâm vào miệng vết thương của nàng gây nên một trận đau đớn, nàng mới phục hồi tinh thần.

Nàng không biết làm gì bây giờ, trong nhà đều không thấy bóng dáng của người hầu. Nàng theo bản năng muốn thoát khỏi đây, lại bị lửa lớn làm mờ hai mắt, không tìn thấy được đường ra ngoài. Một mình nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ở giữa đám cháy , nhìn toàn bộ cảnh vật quen thuộc hoàn toàn thay đổi. Hô hấp của nàng dồn dập, đau xót cùng thiếu dưỡng khí khiến nàng bước đi khó khăn.

Nàng lảo đảo tiến về phía trước, tóc đen không biết bị dính máu hay là mồ hôi dính vào khuôn mặt, đầu của nàng ngày càng trầm xuống rất buồn ngủ, nàng không muốn chết…Bản năng muốn sống nói với nàng. Nhưng mà , sống sót thì để làm gì? Lại làm một nha hoàn như cũ tham lam cái hạnh phúc xa xôi kia sao? Tâm , ngày càng lâm vào mê man. Mệt mỏi quá…Nàng mơ màng nghĩ, nếu, dừng chân lại đây, cứ như vậy ngủ một giấc…Vậy , chắc là có thể… Nhưng , ý chí muốn sống sót lại mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức cho dù giờ phút này nàng giống như cái xác không hồn , nhưng vẫn cố gắng đi về phía trước.

Đột nhiên, lỗ tai mẫn cảm nghe thấy tiếng la lên mỏng manh, nàng theo bản năng hướng về chỗ đó.Cẩ thận nhìn rõ ở giữa làn khói, vui sướng phát hiện ra nơi đó chính là chủ ốc—mà xuyên qua chủ ốc nàng liền có thể đi ra ngoài.

Nàng cố gắng bước nhanh hơn, lại bị một giọng nói khàn khàn khiến bản thân dừng lại: “ Nha đầu……” Nàng giật mình, giọng nói này là ác mộng khủng bố nhất  đời nàng, nhưng cũng là khát khao đẹp nhất. Nàng cứng ngắc xoay cổ qua, nhìn thấy một bóng dáng máu thịt lẫn lộn. Một cây xà ngang đè lên trên người nàng, quần áo trên người bị lửa lớn thiêu cháy, nhưng hai tay của nàng cố gắng cách xa nơi lửa cháy, khuỷu tay sử dụng quần áo ẩm ướt bao lấy một đứa trẻ. Cổ họng của nàng có cảm giác nghẹn lại, cũng không biết là vì khói , hay là  bởi vì cảnh tượng trước mặt. “ Mang….Mang Triển Minh đi ra ngoài…Nha đầu…” Giọng điệu của nữ nhân kia vẫn là ra lệnh như cũ, nàng lại không thể nào kháng cự, thậm chí không thể giống trước kia sinh ra một chút không cam lòng. Nàng máy móc đi tới chỗ nàng ta,đưa tay tiếp nhận đứa trẻ, gắt gao ôm trong lòng.

Tóc của nữ nhân kia cũng bị thiêu trụi, trên mặt hình như có cái gì bong ra từng mảng rơi xuống. Nàng nhìn thấy tất cả, càng cảm thấy mờ mịt không rõ. Triển Minh , nàng muốn hủy diệt tính mạng của ta, lại lấy mạng sống để cứu ngươi, mạng của ta, so với mạng của ngươi. Ti tiện hơn nhiều…

Quá mức đắm chìm vào chính suy nghĩ của mình, cho nên, khi khối gỗ trên đỉnh đầu mang theo lửa đang cháy rơi xuống, nàng thậm chí quên tránh đi.

Nữ nhân kia không biết làm sao còn sức lực, dùng sức cuối cùng kéo nàng một chút, khối gỗ kia vốn hướng về đứa trẻ lập tức đụng vào hai má nàng, mang theo hơi thở nóng rực, xẹt qua người hắn. Quần áo rốt cục cũng bắt lửa, thiêu đốt làn da của nàng, làm nàng đau đến mức dường như thất thủ buông đứa trẻ ra.

Cho dù đến lúc này, cũng muốn làm ta bị thương  sao? Ý niệm này lóe qua trong đầu , nàng cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Lại thương tổn thì như thế nào? Không phải thì sao? Nàng chưa bao giờ là đứa nhỏ được sủng ái!

“ Bảo … Bảo vệ Triển Minh! Nha đầu chết tiệt kia! Chạy đi!” Dưới mệnh lệnh của nữ nhân kia, nàng theo bản năng  bỏ chạy, liều mạng chạy khỏi đám cháy. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh nữ  nhân kia bị lửa lớn cắn nuốt, cùng với, nữ nhân kia trong nháy mắt vặn vẹo tươi cười quỷ dị.

Lúc này, trời bắt đầu mưa, hiện tại nàng còn bị đốt, so với người bình thường càng cảm thấy lạnh thêm một nửa. Mưa rơi tầm tã, dập tắt đám cháy lớn, cũng dập tắt lòng của nàng. Khói trắng từ người nàng bốc ra, mang theo mùi thịt bị nướng.

Nàng nhẹ nhàng nhấp nháy đôi môi, không tiếng động phun ra hai chữ: Mẫu thân….” Không có câu tiếp theo.

Triển Minh ở trong lòng giật giật thân mình, hai mắt sáng ngời nhìn phòng ở bị lửa thiêu cháy, vô tâm vô phế  cười khanh khách, ý tứ hàm xúc hơi có chút khoái trá.

Khuôn mặt nàng thay đổi hoàn toàn, lẳng lặng nhìn Triển Minh trong lòng. Vĩnh viễn, cha mẹ vĩnh viễn che chở là ngươi, mà ta không hề có dù chỉ một chút quan tâm sủng ái. Nhưng, ta sẽ bảo vệ ngươi, đệ đệ của ta, vì bọn họ lựa chọn ngươi.

Lòng của nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ yên tĩnh như hiện tại. Nàng đã không còn muốn có khả năng hi vọng xa vời nhận được tình thương yêu của mẹ, kể cả nữ nhân gây sợ hãi cho nàng, cũng đều biến mất trong trận đại hỏa hoạn này.

Triển Minh, Triển Minh, chỉ còn lại có ta và đệ…

Nàng dùng đôi tay nhỏ gầy gắt gao ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, chính mình lại bị mưa lạnh run.

Thế lửa đã lan đến người trong nhà, mọi người đều sớm tự chạy nạn. Ai cũng không tin trong nhà có khả năng còn người sống, bởi vậy cũng không có người nào đi đến đống phế tích trước phòng, cũng không hề có người nhìn thấy, một cô gái gầy gò ốm yếu dùng hết sức ôm lấy bé trai trong lòng.

Có lẽ toàn bộ thế giới đều quên chúng ta. Nàng tuyệt vọng nghĩ, dùng thân hình cháy đen vì đệ đệ chắn mưa. Mưa rơi trên vết bỏng, làm nàng co rút vì kích thích. Nàng ở giữa màn đêm gắt gao cuộn lạ thành một đoàn, nhưng cũng không quên đem đệ đệ bảo họ không kẽ hở. Triển Minh lại cười, nàng lại vì bị thương cùng mưa tra tấn gần hấp hối.

Không biết qua bao lâu, một bóng dáng lặng yên xuất hiện trước mặt bọn họ, thân thủ rất linh mẫn gống như quỷ mị. Nàng chiến chiến ngẩng đầu lên, thấy hắn giống như hồ li tươi cười giả dối, theo bản năng căng thẳng. Nàng vô ý chạm đến ánh mắt của hắn, không khỏi run nhẹ một cái. Hắn giống như một thư sinh nho nhã, cho dù trời mưa to tầm tã cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn. Nhưng nàng cũng mẫn cảm nhận ra nguy hiểm, cảm giác nguy cơ mãnh liệt thoáng chốc vùi lấp xúc động nho nhỏ trong nháy mắt ở trong lòng nàng. Nàng cẩn thận đánh giá hắn, cử chỉ của hắm toát ra mười phần tà mị, làm cho nàng không khỏi nhớ tới hồ li, cũng giống nhau đi săn rất tao nhã, nhẹ nhàng xuất thủ lấy đi tính mạng của con mồi.

Nàng theo bản năng rụt cổ, hắn làm nàng cảm thấy sợ hãi, rất sợ hãi, nên càng ôm đệ đệ gắt gao, không hề ngẩng đầu.

“ Tên” Hắn ngạo mạn nhìn nàng, giống như thêm một chữ thì lãng phí nước miếng của hắn. Khuôn mặt xấu xí của nàng làm hắn ghê tởm, vẻ mặt hắn toát ra sự không kiên nhẫn.

Nàng do dự một chút, tầm mắt gắt gao theo dõi giày của hắn, vừa mới nghĩ hướng lên phía trước, chính là ánh mắt giống như độc xà của hắn, không hề có ý muốn nhìn hắn.

Tên? Vẻ mặt của nàng chứa một chút hoang mang nhè hẹ. Hỏi nàng sao? Trong lòng dường như có một tia đau đớn. Không có a, nàng chưa từng có tên! Làm nha hoàn trong nhà không như “ Tiểu thư”,  thậm chí mẫu thân còn khinh thường ban tên cho nàng.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thẳng đến khi hắn không kiên nhẫn hạ bước rời đi, nàng mới run rẩy một cái, mở miệng.

“ Bọn họ đều gọi ta là Nha Đầu. Nó gọi là Mộc Triển Minh” Giọng nói của nàng khàn khàn cơ hồ không phát ra tiếng, mỗi lời nói giống như chứ tiếng “tê tê” của rắn.

“ Các người cùng thần y Mộc Vệ Phong có quan hệ gì?” Trong mắt hắn xẹt qua một tia hứng thú, lại khiến nàng  không tự chủ thấy e ngại . Nàng nghĩ lui về phía sau, lại quên chính mình đang ngồi xổm. Mông, chạm đến vết thương, đau đến khiến nàng cắn răng một cái. Đệ đệ ở trong lòng không biết trời cao đất rộng  cười, nàng theo bản năng thu cánh tay lại, không dám động nữa.

Hắn tà mắt xem bọn họ , ngón tay thon dài chạm vào áo bào trắng của mình, u ám chậm rãi tích lũy. Hắm chưa bao giờ là một người kiên nhẫn. Nàng đột nhiên run lên, rốt cục cũng mở miệng nói. “ Hắn…Là cha … của chúng ta”

Đồng tử của hắn đột nhiên thu nhỏ lại, thần sắc giống như thấy được con mồi, vừa lòng nhìn cô gái trước mặt bắt đầu phát run. Hắn âm trầm nở nụ cười. “ Tiểu dã loại của Mộc Vệ Phong đi theo ta.” Hắn dứt lời, liền bắt đầu đi về phía trước.

“ Đi nơi nào?” Nàng to gan hỏi. “ Địa ngục nhân gian.” Hắn cười đến tà tứ. Còn chưa chờ nàng kịp nói cái gì, một bóng đen không biết từ nơi nào thoát ra, bắt nàng, theo sát người nọ mà đi. Nàng bị nắm ở vai trái bị thương, đau không thở nổi, vô lực phản kháng, liền tùy ý để người nọ nắm lấy mình.

Khi nàng hỗn loạn bị vứt trên mặt đất, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nam nhân xinh đẹp, nhìn nàng,  cùng đệ đệ ở trong lòng.

Tươi cười của nam nhân kia càng làm cho nàng trở nên bất an, nhất là thời điểm tầm mắt của hắn chuyển đến trên người đệ đệ đang ở trong lòng nàng, nàng liền trở nên cảnh giác .

“ Ngươi không thể thương tổn hắn.” Nàng dùng sức ôm chặt đệ đệ, sợ hã cùng cảnh giác nhìn hắn. Nam nhân kia tao nhã vỗ vỗ bụi ở trên áo bào trắng, lời nói âm trầm đồng thời thoát ra. “Hai con đường, một cái thông đến địa ngục, một cái thông đến thiên đường. Ngươi cùng hắn mỗi người lựa chọn một cái, từ nay về sau, một cái chỉ dùng để tra tấn đồ chơi, một cái là hưởng thụ phú quý của đời người.”

Nàng hiểu lời hắn nói, hơi hơi sửng sốt, tâm nháy mắt nổi lên mâu thuẫn.

Nàng nghĩ ích kỉ một lần, chọn hướng đến thiên đường. Nhưng là….Tựa hồ Triển Minh được mọi người ưu ái, hưởng thụ, nghĩ đến cũng có thể là hắn đi! Nàng nhếch môi, khó có thể đưa ra lựa chọn, không biết mở miệng như thế nào.

Triển Minh ở trong lòng trong cuộc đời cũng là lần đầu tiên mở miệng: “ Thiên…..Vù vù….” Nàng sửng sốt không biết làm sao.

Nam nhân cười ha ha, trong mắt tràn ngập châm chọc: “ Nếu hắn đã muốn thay các ngươi lựa chọn, vậy, hắn đi tiên đường, ngươi xuống địa ngục.” Hắn đoạt nam hài trong tay nàng, đạm mạc nói: “ Từ hôm nay trở đi Mộc Triển Minh là con nuôi của ta, đem nha đầu kia đến Hắc Sơn đảo đi.”

Thân ảnh của hắn chợt biến mất, nàng đứng thẳng bất động tại chỗ, tùy ý để người vừa rồi làm bị thương nàng đưa đi.

Đầu óc của nàng nhất thời trống rỗng, có lẽ, liền như thế… Đi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.