Thiện Thiện vương dần trút bỏ bộ vương phục hoa lệ vừa dày vừa nặng dưới sự phục vụ của thị nữ, dù sao cũng đã ngoài năm mươi rồi, mặc dù có bảo dưỡng nhưng tham dự dạ yến vẫn làm ông ta thấy mệt mỏi. Có điều nghĩ đến sự kiện nào đó, bỗng chốc trong cơ thể dâng lên luồng nhiệt, lại hưng phấn lần nữa.
Quốc sư lặng lẽ xuất hiện sau lưng.
“Bẩm quốc chủ, đã thăm dò được cô gái kia không biết võ công, thân phận bình thường, hẳn là an toàn.”
Thiện Thiện vương cười thầm rồi phất tay, người xung quanh lui xuống cả.
Dời bước đi vào tẩm điện ở nội thất, trên chiếc giường rộng lớn xa hoa có một bóng người bé nhỏ nằm cuộn tròn.
“Da đẹp quá, trơn nhẵn như lụa.” Giọng nam trầm thấp nhuốm đầy sắc dục, “Làm nghệ nhân lưu lạc đúng là đáng tiếc… Với cơ thể này không biết đã hầu hạ bao nhiêu quý nhân rồi?”
“Sao không nói gì thế, sợ à?”
“Eo đẹp lắm, vừa nhỏ vừa mềm, còn cả ngực nữa…” Than một câu, hô hấp dần dồn dập.
“Đừng run, ta sẽ thương ngươi.”
“Chân xinh xắn quá, thẳng thế này…” Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng.
“Sao lại túm ta, cắn đau lắm à?”
“Đừng sợ, để ta thưởng thức nào…”
“Vòng tay vướng bận quá, ấy, bên dưới có gì thế này? Thủ cung sa, làm sao ngươi biết…”
Ngọn đèn lay lắt, trong căn phòng yên ắng bất chợt xẹt qua một âm thanh cực kỳ nhỏ bé.
Cửa ngục bịt kín mở ra trong tiếng xiềng xích, Cửu Vi mừng rỡ xông vào tóm lấy vai hắn.
“Ca Dạ thành công rồi, nàng đã giết được Thiện Thiện vương, theo đó giáo vương đã xóa bỏ tội của ngươi, có thể ra ngoài rồi.”
Thành công rồi? Hắn không dám tin, không ai hiểu rõ khó khăn cùng nguy hiểm trong lần ám sát này hơn hắn cả.
“Nàng có bị thương không?”
“Hình như không có, đã vào trong điện phục mệnh rồi, giờ đang về nghỉ.” Cửu Vi toét miệng cười, “Cuối cùng nàng ta cũng có tim, không buông tay mặc kệ, không uổng công ngươi quay về nhận tội vì nàng ta.”
Hắn thoáng yên tâm, “Nàng dùng cách gì?”
“Ai mà biết, nhưng dù sao cũng hữu hiệu.” Cửu Vi nhún vai, “Chúng ta đều bị lừa cả, tưởng nàng ta chuẩn bị phủi sạch liên quan, không ngờ đến cuối lại đảo lời, ngay cả giáo vương cũng không từ chối được, bây giờ nàng ta đã thành công, ngươi không sao rồi.”
“Cửu Vi…” Hắn há hốc mồm, không nói nổi lời cám ơn, tình nghĩa nặng đến thế há có thể gói gọn trong một câu nói.
Cửu Vi khoát tay, “Nói ít thôi, nhìn ngươi nhếch nhác chưa kia, mau về tắm rửa thay y phục đi, chẳng lẽ ở trong tử lao còn chưa đủ hả, may mà ta tìm Tử Túc lo liệu.”
Tai nạn xảy ra đã bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên hắn cười.
Nhà tù của hiện tại sạch sẽ ngăn nắp, chăn nệm đầy đủ, ăn uống cũng tốt hơn rất nhiều. So với tệ hại lúc đầu thì có thể xem là cách biệt lắm rồi. Làm sao hắn không biết chứ, có thể có được đãi ngộ này, nhất định là kết quả của việc Cửu Vi nhờ vả Tử Túc.
Cửu Vi nhướn mày, lo lắng vừa đi thì vẻ ranh ma lại tới.
“Nghe nói Tử Túc đã đến mấy lần.” Hắn cười tà, quan sát từ trên xuống dưới, “Nàng có nói gì không?”
“Không phải lôi kéo đâu.”
“Thế thì là gì?” Cửu Vi không tin, cười rất mập mờ.
Nhìn vẻ mặt quái dị của đối phương, hắn vừa giận vừa buồn cười, “Ngươi muốn nghe cái gì.”
Cửu Vi tiếc nuối bĩu môi, kéo hắn đứng lên đẩy ra khỏi phòng giam. “Nghĩ cũng biết là không có chuyện vui rồi, với cái đầu nát của ngươi dù không nói ta cũng đoán được.”
Lại lần nữa trở lại thủy điện, cứ ngỡ đã cách một đời, lục dực mừng rỡ khôn xiết, vây quanh hắn liên miên không ngừng, phải mất một lúc sau bị Xích Điêu cưỡng ép thì mới chịu lui.
Rửa ráy thay y phục, mọi thứ lại chỉnh tề như thường. Đi tới trước phòng Ca Dạ, đúng lúc bắt gặp Thanh Di bưng khay đi đến, trên khay có đủ mấy lọ thuốc lớn nhỏ cùng bông băng, hắn bỗng căng thẳng.
“Nàng bị thương à?”
“Hồi bẩm công tử, Tuyết sứ nói bị thương nhẹ nên dặn tiểu tỳ đem tới để dùng.” Thanh Di tự biết người hỏi là ai, cụp mắt cúi đầu đáp.
“Ca Dạ có ở trong phòng không?”
“Tuyết sứ đã tắm sớm từ lúc sớm, chắc giờ đã đi nghỉ.” Câu trả lời không khẳng định.
Hắn nhận lấy khay rồi gõ cửa, không có động tĩnh, thấy Thanh Di đã đi xa, hắn bèn đẩy cửa bước vào trong.
Cả một căn phòng lớn nhưng lại không có lấy một bóng người, hắn hơi do dự, đi vào gian phòng bên cạnh. Vạt ánh sáng trong phòng dập dềnh chợp chờn lúc sáng lúc tối, là ao riêng của Ca Dạ. Nước trong ao là dẫn từ suối trên núi về, ấm áp quanh năm, lần nào giết người xong nàng cũng đều tắm, đã nhiều năm rồi, vẫn luôn như thế.
Trước ao có một bình gấm chặn lại, hăn nhẹ nhàng đặt khay lên trên bình, đang định lui ra thì ào một tiếng, mơ hồ có thứ gì đó ở bên dưới vụt lên, một tiếng than đầy mệt mỏi vang vọng trong phòng.
Yên lặng cả buổi, nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi nước, một cánh tay vươn ra từ sau bình phong cầm lấy khay, trên cánh tay trắng như tuyết là thủ cung sa đỏ chót, nhưng khiến người khác chấn động hơn là những vết cắn vết bóp bầm tím, chỗ máu đọng nhìn mà giật mình.
Bỗng máu trong người đông cứng lại, trong nháy mắt hiểu ra mọi thứ, cũng không dám tin nổi. Đầu óc trống rỗng, vô ý thức bước qua bình phong xông vào trong phòng mù mịt hơi nước, bản năng như muốn kiểm chứng gì đấy.
Ca Dạ ngồi cạnh ao, đôi chân mảnh khảnh ngâm trong nước, mái tóc ướt đẫm vắt trước người, trên đôi vai gầy gò là vết thương rách toác, nàng khẽ gập eo, khó khăn bôi thuốc cho mình, qua làn hơi nước gương mặt nhỏ nhắn ấy càng thêm phần tái nhợt. Trên người có rất nhiều dấu vết xanh xanh đỏ đỏ, mà kinh hồn nhất là ở trước ngực.
Bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc giận dữ ùa đến, tay nhấc lên, bao nhiêu chai lọ trên khay bay tới, rơi bể loảng xoảng.
Nhưng hắn không tránh, một chiếc bình ngọc ném trúng đầu, lực mạnh như búa tạ làm trước mắt tối sầm, hắn loạng quạng lùi mấy bước, lùi ra khỏi phòng tắm, một dòng máu tươi chảy xuống từ trên trán, nhưng hắn chỉ biết ngây ngẩn.
Bên tai ù cả lên, cảnh tượng vừa nhìn thấy như rơi xuống đáy lòng, thần trí biến mất, tâm trạng bể nát.
Không biết qua bao lâu, Ca Dạ bước ra từ sau bình phong. Tóc đen nhánh vẫn đang nhỏ nước, dán vào hai gò má, vạt áo hơi rối, người vẫn được hơi sương bao trùm, nàng lạnh nhát liếc hắn rồi ngồi xuống mép giường.
“Ngươi ra ngoài là tốt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Sau một hồi im lặng, âm thanh khàn khàn cất lên.
“Cô… đã dùng cách gì.”
“Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?” Ca Dạ đưa tay lau tóc, gương mặt tái mét gần như trong suốt, “Dùng sắc để giết. Thiện Thiện vương gian trá khó dò, có điều lại thích ấu nữ, nên ta đã lợi dụng điểm này.”
“Cô… xưa nay chưa từng dùng cách đó.”
“Cái gì cũng có lần đầu cả.” Nàng vô cảm liếc lấy, “Dù sao cũng chẳng tổn thất gì, rất hữu hiệu.”
Cảm xúc dâng trào cuồn cuộn lại tắc nghẹn ở lồng ngực, hắn không có cách gì mở miệng nói cả, dùng sức cắn chặt răng.
“Đốt hương đi, chọn loại thanh nhã dễ ngủ ấy.”
Hắn im lặng làm theo, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, lại thả rèm xuống, trong phòng tắt nắng tối đi.
“Đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nghe bước chân rời xa, nàng cẩn thận nằm xuống chiếc nệm êm ái, cố không dụng vào vết thương, cuối cùng tâm trạng căng như dây đàn cũng được thả lỏng phần nào. Giết Thiện Thiện vương coi như tạm thời ứng phó được vấn đề khó khăn của giáo vương, song tiếp đến lại không thể lười biếng được, bao công việc vẫn còn chồng chất đấy, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, nàng nhắm mắt lại, dần dần bị cơn buồn ngủ xâm chiếm.
Trong mơ hồ, có người tiến lại gần mép giường, càng lúc càng gần…
Nàng bất ngờ choàng tỉnh, đoản kiếm trong tay áo nhanh như chớp lộ ra.
Người vừa đi lại quay về quỳ bên giường, kiếm lạnh chĩa vào cổ nhưng hắn như không hề nhận thấy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Không biết có phải do vết thương gây ra không mà đầu nàng choáng váng mơ màng, lúc nãy rút kiếm đã động đến vết thương trên lưng, mồ hôi lạnh túa ra đầy người.
“Ngươi quay lại làm gì.” Tròng mắt đèn nhìn lướt qua khay ngọc trong tay hắn, “Ta đã bôi thuốc rồi, không còn gì đáng ngại.”
“Vết thương trên lưng không dễ băng bó, để ta bó thuốc cho cô.”
“Không cần, cũng không phải trọng thương.” Nhiệt độ trên trán càng lúc càng cao, nàng không chịu nổi nữa rồi, “Ngươi ra ngoài đi.”
“Ta sẽ làm nhanh thôi, cô cũng không hy vọng người khác phát hiện mình bị thương còn gì.” Hắn tự ý mở nắp bình ra, đưa tay lật nàng nằm sấp lại, động tác rất nhẹ nhưng đầy kiên quyết.
“Cố chịu đựng nhé.”
Hoặc giả vì vết thương làm người ta yếu ớt, nàng không từ chối nữa, kiếm trong tay bị hắn gỡ ra đặt bên cạnh, mềm oặt nằm trên giường, hô hấp rối loạn.
Hắn dùng kéo cắt y phục trên lưng, không ngoài dự đoán, đã được băng bó nhưng rất sơ sài, cũng không làm vệ sinh kỹ càng. Hắn cẩn thận lau sạch rồi bôi thuốc, đáng lý vết thương hở thì không được dính nước, nhưng nàng ngâm mình đã lâu, chắc hẳn còn lâu mới khép miệng.
Da nóng lên, trên gương mặt trắng bệch phiếm đỏ không bình thường, ánh mắt cũng mất đi vẻ ác liệt trước đó, trở nên yếu đuối bất lực, hệt như đứa trẻ đang bị bệnh.
“Quốc sư Thiện Thiện. Chỉ trách ta lúc trốn đã khai thông kinh mạch, phản ứng chậm.”
“Kinh mạch?”
“Bọn chúng phòng bị rất nghiêm, ta phải dùng ngân châm tự phế võ công mới giấu đi được.” Thành phần gây tê trong thuốc bột dần dần có hiệu lực, nàng thả lỏng ra.
“Cô dùng độc để giết?” Tự cấm võ công trong hoàn cảnh hiểm ác đấy, hắn không cách gì mường tượng nổi.
“Ta giấu thuốc dưới móng tay, cào rách da hắn, rồi lại dùng kim châm đâm vào tim…” Giọng thiếu nữ càng lúc càng nhẹ, mơ hồ khó nhận, đau đớn cùng mệt mỏi ùa đến, bào mòn thần trí.
Hắn im lặng băng bó, động tác cực kỳ dịu dàng.
Người hôn mê vô tri vô giác, cánh môi hồng phấn bị cắn nát, hắn biết là do nàng tự cắn, vậy là lại nhẹ bôi thuốc bột lên đấy.
Mấy vết bầm in hằn trên nước da non nớt trông vô cùng chướng mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, rồi dừng lại đấy rất lâu.
Tâm tư cất giấu như ám hương bốc cháy, âm thầm lan tỏa giữa không trung, không muốn ai hay.